Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút
Chương 18
Đạo lữ rất ân ái.
Được dẫn tới nơi ở, là một toà tiểu lâu trang hoàng tinh mỹ, trên dưới ba tầng, bốn phía rừng trúc vây quanh thành một bãi, ai ngờ lại không phải chỗ tốt nhất Hoa Cẩm Các, bất quá ngẫm lại cũng dễ hiểu, thế gia không phải thổ hào, không cần biểu lộ thân phận khắp nơi. Tiểu lâu này tuy rằng đơn giản, nhưng chính vì phần đơn giản này, một khi có chuyện gì gió thổi cỏ lay, trái lại so với nơi khác còn trực quan hơn.
So sánh mức độ thoải mái một chút, Tề Thiên Dương chọn lầu hai làm chỗ ở của mình, Yến Thanh không có ý kiến gì mà bước vào lầu một, Phi Vũ Vệ cùng thân vệ của Tề Viễn Hàng mấy trăm người ấn theo thứ tự tiến vào rừng trúc, đội ngũ hình vuông đông nghịt vây quanh tiểu lâu, sau đó ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.
Này đúng là ra vẻ quá rồi đó.
Tề Thiên Dương đứng trước cửa sổ lầu hai, mắt thấy linh khí thiên địa bốn phía bị hấp thu điên cuồng, cơ hồ hình thành một vòng xoáy linh khí trên bầu trời tiểu lâu, không khỏi đau răng nghĩ.
Trong gia tộc một kẻ Nguyên Anh không tính là gì, nếu ngươi đột phá sớm, cùng lắm được xưng một tiếng tuổi trẻ tài cao, mấy trăm Nguyên Anh cũng không xem là cái quái gì, chỉ trong Phi Vũ Vệ đã có hai nghìn Nguyên Anh, bên trong thiên kiêu còn chiếm một nửa, mà thân vệ của Tề Viễn Hàng, nghe đâu có chín vị tiền bối Đại Thừa, ba mươi Hợp Thể, hàng trăm Phân Thần, Nguyên Anh nhiều vô số kể. Nếu không có hiệp định của các nhà từ sớm, sợ tiểu bối mình chịu thiệt, quy định Phân Thần trở lên không được đi vào Càn Nguyên giới, chỉ sợ Tề Viễn Hàn sẽ thành lập cho cậu một nhánh vệ đội mạnh nhất tam giới.
Nói xa rồi, trong gia tộc Nguyên Anh không tính là thứ gì, ra khỏi Thiên Vẫn thành, những hộ vệ này tùy tiện kéo một người ra cũng bị tiếng kêu lão tổ, thực sự khoác lác.
Mà khoác lác rồi khoác lác, cũng thành thói quen, đợi đến đêm, Tề Thiên Dương đã có thể đem vòng xoáy trên đỉnh đầu kia coi như không khí.
Trên thế giới sinh vật tâm lý mạnh mẽ nhất chẳng phải quân nhân, không phải sát thủ, mà là công tử bột, bọn họ đối với cái mệnh đề làm sao để mình trải qua càng thư thái này, trời sinh đạt điểm tối đa.
Bởi vì đoán sai tốc độ đội ngũ tiến lên, bọn họ tới tương đối trễ, trên dưới chuẩn bị lại tốn một ít thời gian, đợi đến khi hết bận, trời đã tối rồi. Vào lúc này mà đi bái phỏng Cố Thiên Hàn khó tránh khỏi có chút thất lễ, Yến Thanh nói như vậy, Tề Thiên Dương cũng không quá kiên trì, điểm phần thịt linh thú ăn xong liền ngủ. Tuy rằng người tu chân không cần ăn uống, cũng không cần tới ngủ, nhưng Tề Thiên Dương thực sự không quen, cảm thấy không ăn không ngủ quả thực không giống một người, cũng may đồng ý nghĩ với cậu có khối người, cậu cũng không có vẻ khác người cho lắm.
Cậu bên này giường cao gối mềm, một bên khác lại là ngàn cân treo sợi tóc.
“Khà khà, tiểu tử, khuyên ngươi vẫn là đem đồ vật giao ra đây đi, huynh đệ chúng ta còn có thể cho ngươi lưu lại toàn thây.” Nam tử nhỏ gầy tháo vát cười đầy ác ý nói.
Cũng là Sở Hàn Phi xui xẻo, mới vừa đi không bao xa đã bị một đôi huynh đệ ma tu theo dõi, hai người một tên tu vi Nguyên Anh đỉnh phong, một kẻ dĩ nhiên đột phá Phân Thần, cũng chính vì như vậy, mới liếc mắt một cái đã nhìn ra Quy Nguyên kiếm trong tay hắn không phải vật phàm, cũng không pháp bảo bản mệnh, lập tức động lòng tham, chặn đường hắn ở nơi yên tĩnh.
Nếu là lúc bình thường, Sở Hàn Phi coi như đánh không lại, có Càn Khôn Đồ hộ thân, trốn cũng có thể trốn khỏi, nhưng cố tình Càn Khôn Đồ tìm thấy mảnh vỡ thân thể của chính mình, vô cùng nóng ruột, sợ đêm dài lắm mộng, lúc này bắt đầu hấp thu, mảnh vỡ nuôi lâu trong bản thể Lăng Vân Bích, sức mạnh khổng lồ, no đến mức Càn Khôn Đồ lập tức liền tiến vào tu ngủ.
Sở Hàn Phi vươn tay thăm dò sáo ngọc bên hông, sờ soạng vào khoảng không, lúc này mới nhớ ống sáo cũng không ở trên người hắn, mà để quên trên xe ngựa Tề Thiên Dương.
Ma tu chỗ đáng sợ ở chỗ một khi bọn họ ngắm trúng con mồi, không chết không thôi, quyết không để ngoại lực dao động.
Chẳng lẽ, ngày hôm nay thật sự phải chết ở chỗ này?
Sở Hàn Phi nắm chặt kiếm, không ngờ đột nhiên nhớ lại kiếp trước của mình, Ngự Kiếm Môn đứng đầu ngũ đại cung phụng, sáu trăm tuổi tấn lên Đại Thừa, kiếm tu số một thượng giới! Nào có từng nghĩ tới mình cũng có lúc bị một kẻ Phân Thần nho nhỏ bức đến tuyệt cảnh?
Hắn không cam lòng, không cam lòng!
Hắn sao lại chết như vậy? Hắn vẫn không có… Không có gì?
Tóc đen Sở Hàn Phi chật vật buông xuống, che hai mắt mang chút mờ mịt của hắn, rõ ràng… Đã bị chúng bạn xa lánh a…
Đồng bạn, đồ đệ, chí hữu, nữ nhân, ngay cả y…
Không, không đúng! Y không phản bội hắn! Y mang theo hắn lẩn trốn, bị truy nã, trốn đằng đông nấp đằng tây, cuối cùng, cuối cùng…
Sở Hàn Phi rên lên một tiếng, mồ hôi đầm đìa, nguyên bản linh tráo phòng hộ lung lay sắp đổ chợt lóe một đạo lưu quang tím sẫm, kiên cường chống đỡ chưởng ấn màu vàng đất ma tu đánh ra.
“Xì, cho ngươi trốn.” Một ma tu khác cười lạnh, lần thứ hai tấn công tới.
Thân thể Sở Hàn Phi lay động một cái, biết tâm cảnh rung chuyển vừa rồi là ma tu trước mắt giở trò quỷ, hận ý liên tục tăng lên, mũi kiếm Quy Nguyên lóe lên, đột nhiên, khí thế cả người hắn cũng thay đổi.
Nếu như vừa đứng trước mặt còn là một hậu bối rất có thủ đoạn, như vậy hiện tại đứng trước mặt, chính là đại năng thượng giới bọn họ e sợ tránh không kịp thượng.
Giả thần giả quỷ! Ma tu Nguyên Anh nháy mắt sợ hãi, phản ứng lại nhất thời giận dữ! Cùng ma tu Phân Thần tấn công tới.
Sở Hàn Phi sắc mặt rất lạnh, cùng nét lạnh trên mặt vừa rồi hoàn toàn khác nhau, đó là hờ hững vạn sự không sợ hãi, đó là miệt thị cao cao tại thượng, đó là… Khí tức cấp trên!
Trên mũi kiếm bỗng nhiên ngưng tụ lôi quang tinh tế, lại không phải màu tím, mà là một loại trong suốt gần như băng, hơi tỏa ra màu lam.
Lôi quang càng kết càng nhiều, cuối cùng cơ hồ bao trùm toàn Quy Nguyên kiếm, mắt phượng hẹp dài của Sở Hàn Phi tràn đầy kiếm ý lãnh lẽo!
Mãn đường hoa túy tam thiên khách, nhất kiếm Sương Hàn thập tứ châu.
Vô số lôi quang cực nhỏ nổ tung, phảng phất khói hoa nở rộ trong nháy mắt, huy hoàng rồi chợt tắt.
Chỉ cần học qua kiếm, không ai không quen biết kiếm ý này.
Sương Hàn kiếm tôn, Nghiêm Lạc Thương.
Hai tên ma tu kinh hãi gần chết, nhưng thu thế đã không kịp, kiếm ý ngợp trời nhất thời đem hai người xoắn thành thịt nát.
Thần hồn câu diệt.
“Phía đông tựa hồ… Có đạo hữu độ kiếp?”
“Ai ya, lôi quang này, là ai muốn phi thăng đây?”
“Nửa bầu trời sáng như ban ngày, chẳng lẽ là thần khí xuất thế? Hay tiên đan công thành?”
Đêm đó, vô số tu sĩ cấp tốc chạy tới nơi, nhưng mà, ngoại trừ một đống thịt cháy sém bị sét đánh thê thảm không nỡ nhìn, chẳng phát hiện bất cứ thứ gì.
“Nghe nói đêm qua có một tu sĩ độ kiếp thất bại, ngay cả thi thể đều cháy thành một đống, nhận không ra người nào là người nào.” Yến Thanh thở dài, múc một chén linh cháo cho mình.
Khẩu vị Tề Thiên Dương không hề bị ảnh hưởng một chút nào, đáp một tiếng có cũng được mà không có cũng chẳng sao, tay nghề Hoa Cẩm Các này thực sự quá tốt, so với những món được gọi là quốc yến cậu ăn qua còn ngon hơn, đương nhiên cũng không loại trừ nguyên nhân nguyên liệu nấu ăn ở tu chân giới dính chữ “Linh”, trời sinh mùi vị đã tốt rồi.
Yến Thanh lắc lắc đầu, tiếc rẻ nói: “Ngay cả lôi kiếp giáng lâm cũng ôm thành một thể, chắc là đạo lữ rất ân ái rồi, đáng tiếc…”
Tề Thiên Dương bỗng sững sờ, đạo lữ rất ân ái? Loại cảm giác tương tự này…
【 “Có lẽ là đạo lữ rất ân ái đi.” Trong mắt Sở Hàn Phi lướt qua vẻ lạnh lùng.
Tề Băng Nhi nói: “Bọn họ thật đáng thương, Sở đại ca, ngươi nói nếu như chúng ta…”
Sở Hàn Phi nghiêng đầu đi, thầm nghĩ đời ta có lẽ sẽ có rất nhiều nữ nhân, nhưng đạo lữ… Đã sớm biến mất. 】
Đây là lý do sau khi Sở ngựa giống giết hai huynh đệ ma tu cướp bóc a!
“Phía đông? Là con đường chúng ta tới?” Tề Thiên Dương truy hỏi.
Yến Thanh: “Hả? À, chính là nó.”
Tề Thiên Dương ngồi xuống lại, xem ra nội dung câu chuyện vẫn bắt đầu giống nhau, như cậu hy vọng, nhảy cóc qua phần diễn của Tề gia, nam chính tiếp tục trưởng thành.
Nhưng mà, cái nút thắt nghẹn trong lòng này là sao đây?
Tề Thiên Dương rất đố kị, giết chết huynh đệ ma tu xong, con đường tu chân bằng phẳng của Sở ngựa giống mới chính thức trải ra, tất cả bi ai đều thành hoa cúc hôm qua, từ đây một đường thăng cấp đến thiên nhai.
Huống hồ cậu còn sớm đem mảnh vỡ Càn Khôn Đồ cho hắn, lần này đừng nói kết anh, chỉ sợ nhảy đến Phân Thần luôn.
Thân là nam phụ giá trị vũ lực tăng mạnh trong nguyên văn, bổn thiếu gia lại còn nhảy nhót ở Kim Đan kỳ…
Đừng nói đối địch vượt cấp, sức chiến đấu chân thực gì gì đó, át chủ bài Sở ngựa giống ít đi? Hắn chỉ là khá khiêm tốn, vượt cấp giết người xong an bài cho người ta cái mũ “đạo lữ rất ân ái”.
Tề Thiên Dương vò tóc, có chút ảo não.
Hay là… Cậu lấy một chút cơ duyên của Sở ngựa giống?
Do dự một hồi, Tề Thiên Dương vẫn bác bỏ ý niệm này, tuy rằng không ai biết, nhưng lấy cơ duyên người khác… Trong lòng cậu không thoải mái, như trộm đồ nguyên bản thuộc về người khác vậy.
Khoan đã!
Thân là nam phụ, Dương Tiểu Điên cũng có cơ duyên của mình nha! Tuy rằng ít cơ mà mỗi kiện đều rất hợp nhá!
Xa không nói, trong kính Tam Sinh Tam Thế có một thanh Xuân Thu Khải Minh kiếm, là tín vật chân truyền của đê tử Ngự Kiếm Môn, kiếm có linh tính, sẽ tự mình chọn chủ, ai được thanh kiếm kia người đó chính là đệ tử chân truyền thứ mười của Ngự Kiếm Môn!
Chỉ là trong nguyên văn Dương Tiểu Điên rất lâu sau đó mới đi kính Tam Sinh Tam Thế, cực kỳ lâu sau đó mới đi thượng giới, cực kỳ lâu rất lâu sau đó nữa mới bị người ta nhận ra thanh kiếm này, lên làm đệ tử chân truyền.
Ở Tề gia mặc dù tốt, nhưng rất ít khi có thể gặp được nguy cơ chân chính, được rèn luyện, tiến vào tông môn, mới là chính đạo!
Tề cha năm đó chính là truyền thuyết trong các đệ tử Côn Lôn tông a!
Tề Thiên Dương ngứa ngáy trong lòng, hận không thể lập tức bay đến kính Tam Sinh Tam Thế, đem kiếm Xuân Thu Khải Minh cướp tới tay.
Nhưng mà! Không được!
… Cậu còn phải đi bái phỏng Cố Thiên Hàn, trời mới biết bái phỏng có ích lợi gì, hắn một tên bị bệnh mù mặt, lần sau gặp lại như cũ không biết ngươi là Trương Tam Lý Tứ hay Vương Nhị mặt rỗ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!