Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút


Chương 7


Mang theo nam chính đi quật phần mộ tổ tiên.

Cái gọi là văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công*, thực lực ngũ đại thế gia mạnh yếu khó nói, chung quy cũng có nội tình, mà bàn luận bản lĩnh luyện đan chế dược, phải tính tới Thiên Luyện giới Cố gia. ( Nguyên văn: Đệ tử bất tất bất như sư, sư bất tất hiền vu đệ tử. Vấn đạo hữu tiên sinh, thuật nghiệp hữu chuyên công, như thị nhi dĩ. Tác giả: Hàn Dũ (韩愈, 768 – 824). Đại ý: Trò không hẳn không bằng thầy, thầy không hẳn giỏi hơn trò. Học vấn mỗi người có sở trường riêng, chỉ vậy mà thôi.)

Cố gia bất đồng với bốn nhà khác, vừa là thế gia vừa là tông môn, tổ tiên Cố gia dùng y nhập đạo, sớm đã phi thăng mấy chục nghìn năm. Con cháu hậu thế sáng lập Dược Vương Cốc, đời đời tộc trưởng tức là cốc chủ, trong cốc không chỉ thu con cháu Cố thị,thu nhận đệ tử bình thường giống như tông môn, đối xử bình đẳng hai bên. Mà kỳ quái là, con cháu Cố thị vô luận thiên phú ra sao, chỉ cần huyết thống trên người càng gần chi chính lại càng có thể học được hiệu quả, một hệ tộc trưởng càng là đích truyền trăm đời, gần như đời đời đều có người phi thăng, mà đệ tử tầm thường lại có rất ít người xuất chúng.

Cận Phương chính là một trong rất ít người này, ông mười hai tuổi nhập Dược Vương Cốc, 39 tuổi Trúc Cơ, 150 tuổi kết thành Kim Đan, từ đây một lòng nghiên cứu thuật luyện đan, đợi đến thời điểm ông kết anh đã là luyện đan sư Huyền cấp rất có thanh danh.

Phải biết luyện đan sư phân làm 5 cấp Nhân-Hoàng-Huyền-Địa-Thiên, nghe đâu đạt đến Thiên giai là có thể bình bộ phi thăng, nhưng cực nhỏ. Dù là luyện đan sư Địa cấp cũng chỉ có vẻn vẹn mười mấy vị, trung giới ngoại trừ đương nhiệm cốc chủ Dược Vương Cốc, tộc trưởng Cố thị Cố Viễn Phong ra, cũng chỉ có thiếu cốc chủ Cố Thiên Hàn mười năm trước vừa thăng cấp, còn lại đều ở tông môn thượng giới được cung phụng, bởi vậy có thể thấy luyện đan sư Huyền cấp quý hiếm.

Tề gia không phải không có luyện đan sư Huyền cấp, nhưng đa số đã sớm già lọm khọm, tiến giai vô vọng, nào có thể so với Cận Phương tuổi trẻ tài cao hơn 200 tuổi Nguyên Anh trung kỳ này, nên Cận Phương đến đầu nhập vào Tề gia, Tề cha mới tiếp đãi long trọng như vậy.

Tề Thiên Dương ngược lại không có nhận định gì với Cận Phương, dù sao trong truyện miêu tả ông sơ sài, chính là NPC đưa kinh nghiệm bình thường, ngay cả tại sao ông thoát ly Dược Vương Cốc, nương nhờ vào Tề gia cũng không viết. Bất quá, nhìn phụ nhân xinh đẹp trước mắt ưỡn cái bụng lớn, trong tay còn dắt một bé gái sáu bảy tuổi, Tề Thiên Dương hiểu, thế giới này sẽ tự động bù đắp.

“Trong cốc không ngừng đồn đại, Vân Nương cùng ta…” Trên khuôn mặt bình thường của Cận Phương toát ra tình yêu thương thê tử, lập tức bổ sung: “Việc này vãn bối đã bẩm báo qua với cốc chủ, ông ấy cũng đồng ý, dù sao cũng là đường thiếu gia có lỗi trước.”

Một tình tiết máu chó, tra nam cưới cô gái mồ côi con bạn cũ thúc phụ, sau gặp được tiểu tam chân ái, cố tình thân phận tiểu tam không thấp, không thể tiếp thu nương thân hiện tại, tra nam liền chuẩn bị hại chết thê nữ, thủ pháp dùng dược của hắn cao minh, mẹ con hai người không cảm thấy có gì không đúng, ai biết thuốc không dùng được mấy ngày, tiểu cô nương kia may mắn gặp được Cận Phương, liếc mắt một cái nhìn ra đầu mối.

Cố Viễn Phong tức giận, khi ấy bảo cháu trai cặn bã cuốn xéo, cũng phái Cận Phương đi trị liệu cho mẹ con hai người, trước Cận Phương có ân, lại ôn nhu chu toàn, lâu ngày sinh tình, trị rồi trị liền cọ ra tia lửa.

Tu chân giới tuy rằng bất đồng thế tục, nhưng lễ nghi quy củ một mạch kế thừa, bất quá ở đây cơ sở tăng thêm một điều cường giả vi tôn. Nhưng nói thật, trong Dược Vương Cốc tập hợp tinh anh, lại có thiếu cốc chủ như châu ngọc ở phía trước, phân lượng một luyện đan sư Huyền cấp vẫn thấp, nên lời đồn đãi không áp chế được, Vân Nương hoài thai, lòng Cận Phương yêu thương thê tử, thế nên muốn ở Tề gia làm việc một quãng thời gian, còn mang đến phong thư Cố Viễn Phong tự tay viết.

Cứ như vậy lo lắng của Tề Viễn Hàng tiêu hết, lập tức cho người an bài xong xuôi, đãi ngộ ngang ngửa với luyện đan sư Huyền cấp trong tộc cung phụng, Cận Phương cảm kích không thôi, mang theo thê nữ hành lễ với Tề Viễn Hàng.

Việc này không liên quan lắm tới Tề Thiên Dương, nhưng cậu rất vui vẻ, đứa bé gái Vân Nương mang tới thật tình đáng yêu, vừa cưng vừa ngoan ngoãn còn có thể nháy mắt to êm dịu gọi cậu Dương ca ca có được hay không! Trời mới biết từ nhỏ đến lớn cậu đều là người nhỏ nhất trong nhà, anh ruột anh họ tính ra tròn một đội bóng đá, mỗi lần ăn cơm đoàn viên gọi anh làm cậu muốn khóc, thật vất vả lừa gạt một thằng bạn nhỏ hơn cậu mỗi ngày đuổi theo sau cậu gọi Dương Dương, quả thực muốn thương cũng mệt.

Được một bé gái, Tề nhị thiếu eo không mỏi, chân không đau cũng không động kinh, hạ quyết tâm luyện công pháp nguyên chủ, quyết tâm chờ thông hiểu chiêu thức liền viết lên giấy tặng nam chính.

Công pháp nam phụ luyện tự nhiên không giống bình thường, lòng Tề Thiên Dương thiên vị đến không có giới hạn, cho y luyện một bộ công pháp đỉnh cấp « Tử Tiêu kiếm điển », cho dù là thượng giới cũng khó cùng sánh vai, vừa vặn tiện nghi cho chính cậu.

Kiếm khí du tẩu quan khiếu, uẩn khí vu phong, từng chiêu từng thức vô cùng biến hóa, lại không quá tinh xảo, khí thế trác tuyệt, phong mang lộ ra ngoài.

“Bốp bốp bốp!”

Một bộ kiếm pháp luyện xong, bé gái dễ thương Cố Kiều Kiều dùng sức vỗ tay, trên khuôn mặt mũm mĩm còn mang nét trẻ con tràn đầy hưng phấn đỏ bừng: “Dương ca ca thật là lợi hại!”

Tề Thiên Dương đắc ý, nhưng vì bảo trì phong độ, chỉ mất tự nhiên “Ừ” một tiếng, không hề biết biểu tình tinh thần phấn chấn kia đã sớm bán đứng cậu.

Tề nhị thiếu xuyên qua đã một quãng thời gian, bao gồm cả Tề cha, Tề mẫu, Tề ca, không ai hoài nghi cậu không đúng, một là thời điểm cậu viết về nam phụ chỉ chú trọng làm sao cho nhân vật này càng thêm khốc huyễn, khiến độc giả khó quên, miêu tả tính cách rất ít, bút mực phần nhiều dùng trên người nam chính, nên thế giới tự động bù đắp. Hai là thái độ của cậu quả thực quá tự nhiên, suy cho cùng, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ là thiên phú công tử bột.

Sở Hàn Phi cùng một tốp hộ vệ khác giao ban, trở về phòng, lộ ra vẻ mặt u ám.

Nửa tháng, nửa tháng!

Nhị thiếu gia tại sao không đến tìm hắn nữa? Là có lạc thú mới, hay tiện nhân Tề Băng Nhi kia trước mặt y nói cái gì rồi?

Sở Hàn Phi cảm thấy mình một khắc cũng không chịu nổi, mỗi một tấc từ trên xuống dưới hắn đều khao khát Tề Thiên Dương, muốn nghe thấy giọng y, muốn ngửi mùi hương y, muốn sờ mặt y, muốn nhìn y, muốn nhìn y, muốn nhìn y! (Điều quan trọng nói ba lần =]]])

Hắn cảm thấy mình mới là người sắp phát điên!

Càn Khôn Đồ rốt cuộc không nhìn nổi kí chủ bị dày vò, thu thập một chút tam quan vỡ vụn, khẽ cắn răng mở miệng: “Hay là ta thử như hấp dẫn lô đỉnh xem…”

“Không được.” Sở Hàn Phi khép hai mắt đỏ ngầu, chậm rãi khôi phục tâm tình, “Y không giống, đây là sỉ nhục.”

Càn Khôn Đồ không cho là đúng, mỗi kí chủ bổ nhiệm của nó đều là nhân vật bá chủ một phương, mỹ nhân bên người nhiều vô số kể, lại thêm nữ nhân có thực lực cũng quỳ gối như vậy, thay cái giới tính chính là sỉ nhục sao?

Sở Hàn Phi vận hành một lần công pháp, chậm rãi thở ra một hơi, ánh mắt lạnh lẽo.

Tề Thiên Dương đương nhiên không giống, dù cho y không phải thiếu gia Tề gia, dù cho y lớn lên không có tướng mạo như vậy, y vẫn là y.

Thiếu niên kiêu ngạo mà hoạt bát như thế…

Tuy rằng Càn Khôn Đồ không hiểu, vẫn theo bản năng biết thì ra ngay từ đầu mình đã chuẩn bị nhiều lô đỉnh không được sử dụng đến như vậy, vừa tức vừa đau lòng, nhưng không có cách nào làm khó dễ Sở Hàn Phi. Dù gì khí linh muốn thành tiên đều dựa cả vào kí chủ thành toàn, nhiều kí chủ không khỏi lợi dụng nó xong liền ném, không có ai nguyện ý thay nó phối hợp chống đỡ lôi kiếp, kí chủ đời trước càng quá phận, dùng nó đỡ lôi kiếp xong thẳng tay vứt bỏ nó, nó liều mạng tan xương nát thịt phản phệ kí chủ, cuối cùng linh thức lạc đến hạ giới, thân thể phân tán tứ phương.

Ban đầu nó phản tỉnh chỉ vì cái trước mắt, chọn lựa kí chủ càng nghiêm ngặt, không chỉ nhìn số mệnh cùng năng lực nữa, Sở Hàn Phi chính là kí chủ mà nó sau nghìn chọn vạn tuyển mới quyết định, biết được cảnh ngộ của nó, kí chủ không tiếc lập lời thề tâm ma trấn an nó, nó đã sớm quyết định vĩnh viễn đi theo hắn, đương nhiên sẽ không tranh chấp với kí chủ vì chút chuyện nhỏ này.

Bất quá, thật sự phải giúp kí chủ theo đuổi một nam nhân sao? Càn Khôn Đồ lâm vào xoắn xuýt.

Tề Thiên Dương cũng đang xoắn xuýt, gạt quan hệ với nam chính sang một bên là việc cần kỹ thuật, dự bị hậu cung Tề Băng Nhi kia không trọng yếu, phải làm sao để nam chính hấp thu mảnh vỡ Càn Khôn Đồ trong cấm địa mới là vấn đề.

Cấm địa Tề gia ở phía sau núi Thiên Vẫn thành, là nơi an táng tộc nhân Tề thị chết đi mấy chục nghìn năm, tên gọi tắt mộ tổ tiên.

Mang theo nam chính đi đào mộ tổ tiên…

Được rồi, bỏ một đoạn này đi, làm sao đi vào cũng là vấn đề, ngoại trừ cúng tổ tiên mỗi mười năm một lần, tộc trưởng sẽ chỉ huy đệ tử đã ngoài kỳ Kim Đan trong tộc tiến vào cấm địa tế bái ra, chính là thi đấu gia tộc trăm năm một lần, con cháu Tề gia tham dự thi đấu tiến vào cấm địa nghe tộc trưởng diễn thuyết, thân là tân tú trong tộc được chú ý nhất, ngẫm lại không thể gian lận dưới mắt nhiều người như vậy đâu!

Trừ phi thẳng thắn cùng nam chính.

Tề Thiên Dương biết trong tay Sở Hàn Phi có một bảo khí thượng phẩm Già Thiên Tán có thể hoàn toàn che giấu thần thức khí tức con người, thậm chí có thể giấu được Tề Viễn Hàng có tu vi Hợp Thể trung kỳ.

Cấp bậc tu chân trong « Tiên đồ » là Trúc Cơ → Kim Đan → Nguyên Anh → Phân Thần → Hợp Thể → Đại Thừa → Độ Kiếp, tu vi Tề cha tại trung giới đã có thể tung hoành, khó cái là năm nay ông mới hơn sáu trăm tuổi, tuổi thọ còn dài lâu, ngày sau phi thăng không phải không thể.

Tề Thiên Dương xoắn xuýt mọi cách vẫn không có kết quả, tâm tình càng hỏng, muốn tìm bé gái dễ thương điều hoà một chút, thời điểm sải bước đến viện tử lại vừa khéo gặp đối tượng đang rối rắm nửa tháng.

“Sở Phi ca ca mạnh thật!” Cố Kiều Kiều ngẩng mặt nhìn diều giấy trên trời chỉ có thể thấy một điểm đen, vỗ tay bốp bốp.

Tề Thiên Dương phẫn nộ nhìn chằm chằm Sở Hàn Phi, cậu mới không đến hai ngày, bé gái dễ thương nhà mình đã bị đại hôi lang bắt cóc rồi!

Á à ôi chao! Cậu không có ham mê luyến đồng, trong tất cả truyện đều không có loại em gái loli, Sở ngựa giống lại muốn phá hạn cuối sao?

Tề Thiên Dương nhất thời nâng 120% phòng bị, nhìn Sở Hàn Phi lại như đang nhìn một tên ác ôn tội ác tày trời.

Nhận ra được thiếu niên nhìn thấy hắn xong thì bất mãn, mặt Sở Hàn Phi cứng đờ, hắn, hắn đã làm sai điều gì sao?

Tề Thiên Dương càng phẫn nộ, người này lại còn dám chường mặt cho cậu xem! Nam chính thì ghê gớm à? Thiếu gia là cha đẻ của ngươi!

“A! Dương ca ca!” Nhìn thấy Tề Thiên Dương đứng ở cửa, Cố Kiều Kiều sung sướng kêu một tiếng, như một viên đạn nhỏ nhào lên người cậu, tràn đầy vui mừng cùng ỷ lại.

Tề Thiên Dương đắc ý liếc mắt nhìn Sở Hàn Phi một cái, ôm bé gái dễ thương của mình, Cố Kiều Kiều bẹp một cái hôn lên mặt cậu, Tề Thiên Dương càng thêm đắc ý, xoa xoa đầu Cố Kiều Kiều.

Ánh mắt Sở Hàn Phi nhất thời trầm xuống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN