Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco - Chương 27: Rất Ngoan Còn Rất Thích Làm Nũng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco


Chương 27: Rất Ngoan Còn Rất Thích Làm Nũng


Từ sau khi add Wechat của Lục Tứ, Tống Dữ Tinh liền một ngày nhắn tin cho hắn còn đúng giờ hơn cả ăn cơm ba bữa.

Ngoài mấy cái cần thiết như là chào buổi sáng chào buổi trưa chào buổi tối, còn có những chuyện vụn vặt trong sinh hoạt hằng ngày, chẳng hạn như hôm nay học môn nào, sáng ăn món gì, trưa ăn món gì.

Cậu còn chuẩn bị mấy gói emo đáng yêu, mèo con chó con thỏ con nai con dê con vân vân, tất cả đều gom đủ.
Tống Dữ Tinh cảm thấy mình cũng có thể mở vườn thú.
Lục Tứ thì hoặc là không trả lời, hoặc là nhắn lại một chữ “Ừ” vô cùng cao lãnh như là bố thí.

Nếu là người khác thì đã sớm bị Tống Dữ Tinh kéo đen mấy trăm lần, nhưng càng như vậy lại càng gợi lên ý chí chiến đấu của Tống tiểu thiếu gia, vì cậu chỉ thích những chuyện khiêu chiến khả năng của mình.
Là đàn ông thì không thể tùy tiện nhận thua.

Giờ cơm trưa.
Trong một nhà hàng cơm Tây, bao sương đơn giản trang nhã, vô cùng kiểu cách, Lục Tứ ngồi một mình một bên, tay trái cầm nĩa tay phải cầm dao, mắt hơi rũ, ung dung thong thả cắt bít tết trong đĩa, dáng vẻ tự phụ mà ưu nhã.

Nếu như nhìn kĩ, có thể phát hiện tay hắn cầm dao rất mạnh, đường cong ưu việt trên mặt hơi căng lên, đôi mắt rũ xuống che lại ba phần lạnh băng ba phần u oán và bốn phần ý muốn giết người, tóm lại là tâm trạng rất phức tạp.
“Lục tổng, A Ninh đã nói qua với tôi, lúc ở nước ngoài cậu ấy được anh giúp đỡ rất nhiều, tôi kính anh một ly.”

Đang nói chuyện là bạn trai của Hoắc Ninh, đối tượng thầm mến hai năm của Lục Tứ, tên là Trình Nhất Chu.

Trong mắt Lục tổng, hắn là một người bình thường đại trà, vứt xuống đường cũng không nhận ra có gì đặc biệt.
Hắn khách khí giơ ly rượu về phía Lục Tứ.
Lục Tứ cạn ly với hắn một cái, đôi mắt thâm thúy không có ý cười, uống một ngụm rượu chát coi như tượng trưng.
“Lục tổng của chúng ta là người bận rộn, hẹn mãi mới mời được để ăn một bữa cơm.” Hoắc Ninh ngồi cạnh Trình Nhất Chu tủm tỉm cười nhìn Lục Tứ, y mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, ngũ quan tuấn tú, khí chất sạch sẽ dịu dàng.
“Dạo này về nước thế nào? Đã quen chưa?”
Lục Tứ mím môi, “Tạm được.”
Nếu như không phải từ nhỏ hắn đã tiếp nhận sự giáo dục tinh anh, giáo dưỡng tốt thì bây giờ đã ném dao nĩa đi rồi, nhìn đối tượng thầm mến và bạn trai ngọt ngào trước mặt mình, đầu óc hắn bị hỏng thì mới chấp nhận cuộc hẹn này.
Trình Nhất Chu đổi bít tết đã cắt sẵn trước mặt mình cho Hoắc Ninh, ôn nhu nói: “Cho em, anh cắt hết rồi, em ăn của anh đi.”
Hoắc Ninh cười gật đầu một cái, “Được, cảm ơn.”
“…” Lục Tứ thầm chửi mình có bệnh mới ngồi đây nhìn bọn họ show ân ái, vui vẻ không muốn lại đi rước bực vào ngời.
Cơm chó này mẹ nó hắn nuốt không trôi.
Hoắc Ninh dường như không nhận ra sự khác thường của Lục Tứ vì người này lúc bình thường cũng mặt không cảm xúc, nhìn không dễ chọc, bộ dạng cực kì khó gần.

Trên thực tế cũng vậy, trước kia không biết có bao nhiêu nam thanh nữ tú muốn đến gần hắn, tất cả đều bị hắn dọa cho chạy mất, y tốn không ít công sức mới làm bạn được với Lục Tứ.
“A Tứ, cậu đã gặp được người mình thích chưa? Vẫn còn độc thân sao?” Hoắc Ninh hỏi.
Nghe lời này, động tác của Lục Tứ ngừng một lát.

Hắn không nhanh không chậm ăn tiếp rồi mới nhìn về phía Hoắc Ninh ở đối diện, tầm mắt không tự chủ được mà đọng lại trên nốt ruồi dưới đuôi mắt người kia.

Đồng thời, trong đầu hắn cũng xuất hiện một gương mặt khác.
Trình Nhất Chu: “Lục tổng cao tráo đẹp trai, tuổi trẻ tài cao, hẳn có rất nhiều người thích.”
Hoắc Ninh: “A Chu anh không biết rồi, gu của Lục tổng rất cao.”
Lục Tứ để dao xuống đĩa, bất thình lình mở miệng: “Tôi có đối tượng rồi.”
“A?” Hoắc Ninh dường như không kịp phản ứng, y kinh ngạc nhìn Lục Tứ, muốn tìm thấy dấu vết đùa giỡn trên mặt hắn nhưng không có cách nào nhìn thấu, y hỏi lại: “A Tứ, cậu thật sự có đối tượng sao? Là nam sao?”
Lục Tứ mặt không đổi sắc gật đầu, “Ừ.”
Mắt Hoắc Ninh thoáng qua vẻ khác thường, sau đó y nhoẻn miệng cười như không có chuyện gì xảy ra, nói chúc mừng rất thật lòng, lại cười đùa: “Tôi còn nghĩ cậu định độc thân hết cả quãng đời còn lại cơ.”
“Thật muốn biết người như thế nào lại có thể lọt được vào mắt cậu, tôi rất tò mò, có thể hẹn lần khác gặp cậu ấy được không?”
Trình Nhất Chu lên tiếng phụ họa: “Có thể được Lục tổng coi trọng thì nhất định rất ưu tú.” Dứt lời, hắn cầm tay Hoắc Ninh, ôn nhu nói: “Dĩ nhiên, trong lòng tôi, Ninh Ninh là ưu tú nhất.”
Hoắc Ninh trợn mắt nhìn hắn một cái, quở trách: “Vẫn còn người khác ở đây đấy.”
“A Tứ cậu đừng để ý, Trình Nhất Chu rất đáng ghét, nói tiếp về đối tượng của cậu đi, tôi tò mò quá.”
Cơ bắp trên mặt Lục Tứ hơi co rút, hắn thần sắc bất động thu lại cảm xúc của mình, khóe miệng gợi lên một nụ cười, tựa hồ đang nghĩ đến người kia, giọng nói từ tính nhu hòa: “Cậu ấy à…!Nhỏ tuổi hơn tôi, rất đẹp.”
“Giống như một anh bạn nhỏ, rất ngoan, còn rất thích làm nũng, cả ngày gọi tôi là ca ca.”

Lục Tứ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, chân mày khóe mắt mang theo mấy phần ý cười, ngũ quan lạnh lùng dường như cũng trở nên dịu dàng hơn, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần cậu ấy nũng nịu một chút, tôi liền không có cách nào khác.”
Hoắc Ninh nhìn nụ cười trên mặt hắn, không khỏi sửng sốt một chút.
Có thể thấy nụ cười như thế trên mặt Lục Tứ, nghe những lời như thế được hắn nói ra, quả thực rất hiếm, đối tượng trong miệng hắn không biết là thần thánh phương nào.
Hoắc Ninh âm thầm siết chặt nắm tay.
Trình Nhất Chu lần đầu gặp Lục Tứ nên không suy nghĩ nhiều như vậy, cười nói: “Lục tổng, nghe anh nói, tôi thấy anh rất thích cậu ấy.”
Lục Tứ nói: “Cũng gọi là vậy.”
“Là cậu ấy chủ động thổ lộ với tôi, một mực dính lấy tôi không dứt ra, cậu ấy rất yêu tôi.”
Nắm tay Hoắc Ninh buông lỏng, trên gương mặt tuấn tú vẫn giữ nụ cười ôn hòa, cởi mở nói: “Nghe cậu nói vậy, tôi càng thấy hiếu kỳ hơn, A Tứ, nếu có thể thì cậu nhất định phải cho tôi gặp cậu ấy một chút.”
Lục Tứ: “Được, lần sau nhất định.”

Ăn xong bữa trưa, ba người chào tạm biệt ở cửa bao sương.
“A Tứ, vậy bọn tôi về trước.”
“Lục tổng, chúng ta lại hẹn hôm khác.”
“Ừ, lần sau gặp.” Lục Tứ đứng tại chỗ, mặt không đổi sắc nhìn Hoắc Ninh thân mật kéo tay Trình Nhất Chu, bóng lưng hai người biến mất ở khúc quanh trước mặt hắn.
Hắn yên lặng thu hồi tầm mắt, giật giật khóe môi, muốn đánh chết bản thân mình luôn.
Vừa rồi hắn nói lung tung cái gì không biết, tính hiếu thắng đáng chết này, bây giờ hắn đi đâu tìm đối tượng được chứ?
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Lục Tứ lấy điện thoại ra nhìn, đã một giờ trưa nhưng trong Wechat không có tin nhắn, mọi khi Tống Dữ Tinh sáng trưa tối đều hỏi thăm sức khỏe hắn, một chút chuyện cũng muốn nhắn cho hắn đọc.
Lục Tứ không khỏi nhíu mày một cái, mở khung chat “Vịt con Tiểu Tinh” ra, tin mới nhất là từ tối hôm qua.
[Em buồn ngủ rồi, anh cũng nghỉ sớm chút nha, ngủ ngon.]
[sticker.]
Lục Tứ vẫn đứng ở cửa bao sương, bề ngoài xuất chúng rất hấp dẫn ánh mắt người qua đường, hắn cúi đầu, không tự chủ được mà kéo lên xem lịch sử trò chuyện.
Toàn là avatar quả dâu màu hồng.
[Anh, trưa nay ở trường em ăn đậu hũ và trứng xào cà chua, rất ngon, anh có thích món đó không?]
[Anh, vừa nãy trên đường đến lớp em vô tình gặp được một chút mèo mướp, rất đáng yêu, em cho nó ăn ít bánh quy đó.]
Hình ảnh gửi kèm là một chú mèo mướp đi lạc.
[Anh, anh đang làm gì?]
[Anh, anh có cảm thấy ngày nào em cũng nhắn tin cho anh thì rất phiền không?]
[sticker.]
[Anh…]

Đọc đến cuối, trong đầu Lục Tứ chỉ còn lại mấy chữ “Anh” xoay vòng vòng.
Anh, anh, anh…
“…” Đúng là ám ảnh tâm trí.

Hắn không khỏi tự động tưởng tượng bộ dáng người kia mềm giọng gọi hắn là anh.
Không được, dừng lại!
Tên nhóc này sao lại nói nhảm nhiều thế cơ chứ!
Lục Tứ ghét bỏ mà nhíu mày, bình thường nói nhiều như vậy, sao hôm nay ngay cả một chữ cũng không nhắn cho hắn.
Lục tổng tự động bỏ quên cảm giác vi diệu trong lòng kia, hắn nên cảm thấy vui mới đúng, cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.
Hẳn là tên nhóc muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, sao mà qua mắt hắn được, cho là hắn sẽ bị lừa sao? Không thể nào!
Hai ngày sau —
Tập đoàn Lục Thị, phòng tổng giám đốc.
Lúc trợ lý đến báo cáo công việc thì phát hiện một chuyện vô cùng kì lạ.
Lục tổng nhà cậu ta từ sau khi đi vào liền cứ nửa phút lại nhìn điện thoại một lần, hơn nữa cứ nhìn xong là lại nhíu mày.
Vì thế, bây giờ lông mày của sếp có thể kẹp chết con ruồi, sắc mặt cũng càng ngày càng xấu, như là bị ai đội cho cái nón xanh lên đầu vậy.
Trong lòng trợ lý tràn đầy sự nghi ngờ, cậu cũng không nghe nói Lục tổng có đối tượng, bằng không hơn một nửa số nhân viên nữ ở công ty đều phải thất tình hết.
Dẫu sao hai tháng trước, lúc Lục tổng còn chưa nhậm chức, lý tưởng của các nữ nhân viên là đi lên đỉnh cao sự nghiệp, lấy chồng kết hôn, nhưng sau khi Lục tổng đến, lý tưởng cuối cùng của các cô là biến thành phu nhân tổng giám đốc, đúng là cực kì không có nguyên tắc.
Nhìn gương mặt này và vóc người này của Lục tổng, ai mà kiềm chế nổi.
Kể cả cô lao công cũng muốn Lục tổng làm cha dượng cho con trai mình.
Kể cả Lục tổng cao lãnh đến mấy thì cũng vẫn có đồng nghiệp nữ hoặc là đồng nghiệp nam thuộc tính 0 cố ý tiếp cận hắn.
Ví dụ như, tuần trước có một 0 thanh tú đáng yêu đi đứng thế nào mà ngã vào người Lục tổng, ai ngờ thân thủ của sếp cực kì xuất sắc, sếp không chỉ tránh được mà còn khuyên người kia nên đi khám bệnh xem não có vấn đề gì không.
Hoặc như tuần trước trước, có một người tự xưng là cô gái đẹp nhất công ty, cũng là thư kí của Lục tổng, lúc bưng cà phê tới thì cố ý làm đổ lên người hắn, làm cho áo sơ mi và quần tây của Lục tổng bị bẩn, kết quả là chẳng có sự kiện lãng mạn nào phát sinh, ngược lại cô nàng còn bị Lục tổng lạnh mặt trừ đi nửa tháng tiền lương.
Từ đó về sau, cô gái kia thấy Lục tổng là vội đi đường vòng.
Ở chỗ này làm gì có bạch mã hoàng tử, rõ ràng là Diêm Vương ăn thịt không nhả xương, tư bản độc ác vô cùng!
Vì thế, tiểu thuyết Mary Sue rất là hại người.
Trợ lý đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên đối mặt với ánh mắt âm trầm của tổng giám đốc.
Cậu trợ lý bị sợ, lập tức đứng thẳng người, chẳng lẽ sếp còn có khả năng độc tâm? Đọc được cậu đang nghĩ gì ư?”
Lục Tứ để điện thoại xuống, nghiêm mặt nói: “Diệp Nham, tôi có một chuyện muốn hỏi cậu.”
Diệp Nham, cũng chính là trợ lý, lập tức tiến vào trạng thái nghiêm túc, “Lục tổng, ngài nói đi.”
– —–
Chốn: Ôi tui cứ tưởng có mỗi em Tinh biết diễn, ai ngờ ông cục súc kia mà máu lên thì cũng thôi rồi luôn =)))) nhưng mà bạn Hoắc Ninh thì có vấn đề ghê, lúc trước tưởng không có gì, nhưng xem ra bạn này nết cũng kì cục lắm, chắc cũng muốn lợi dụng ông Tứ như bao người khác =)))).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN