Bệnh viện.
Đêm đen như mực.
Trong phòng bệnh cao cấp, thanh niên sắc mặt tái nhợt an tĩnh nằm trên giường bệnh, mắt nhắm chặt, hàng lông mày tuấn tú hơi cau lại.
Tay phải để bên người đang được cắm kim truyền dịch, da trắng đến nỗi có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh, cổ tay mảnh khảnh để lộ ra khớp xương rõ ràng, yếu ớt như thể bẻ một cái là có thể gãy ngay.
Bác sĩ kiểm tra cẩn thận rồi nói với người đàn ông anh tuấn vẫn luôn đứng bên cạnh: “Yên tâm được rồi, bệnh nhân đã không còn gì đáng lo ngại, cậu ấy vốn bị chút bệnh dạ dày, hơn nữa ăn uống không hợp lý, ăn đồ cay đồ lạnh, đến khi bắt đầu tiêu hóa thì dạ dày sẽ bị đau.”
Lục Tứ thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói cảm ơn với bác sĩ.
Bác sĩ cười, “Các cậu là anh em phải không, tình cảm rất tốt.” Lại còn cùng đẹp trai như nhau.
Lục Tứ lười giải thích, từ chối cho ý kiến.
Bác sĩ dặn dò thêm mấy câu rồi ra ngoài.
Tống Dữ Tinh chưa tỉnh, Lục Tứ đứng đó, cúi đầu nhìn hai dấu răng chỉnh tề trên tay mình rồi trầm mặc.
Tên nhóc này không hề khách khí với hắn, suýt nữa thì hắn cũng bị chảy máu.
“A Tứ, cậu ấy không sao chứ?”
Hoắc Ninh từ bên ngoài đi vào, ánh mắt dừng lại trên người thanh niên, đối phương có một khuôn mặt rất ưa nhìn, ngũ quan tinh xảo đến mức phải nói là đẹp, nốt ruồi dưới đuôi mắt càng làm cậu trở nên hấp dẫn hơn.
Lúc này sắc mặt cậu tái nhợt, mắt vẫn nhắm nghiền, dáng vẻ mong manh dễ vỡ làm người khác có ý muốn bảo vệ.
Hoắc Ninh rũ mắt, thu lại tâm tư của mình.
“Không có gì đáng ngại nữa.”
Lục Tứ nhìn Hoắc Ninh, mất tự nhiên chớp mắt một cái, hắn thực sự không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy.
Hắn hắng giọng một tiếng, “Vừa nãy làm phiền cậu rồi, hôm nào mời cậu bữa cơm.”
“Cậu với tôi mà còn khách sáo làm gì, chuyện nhỏ thôi.” Hoắc Ninh cười, vỗ vai Lục Tứ, nhìn đến vết thương nhỏ trên cánh tay hắn.
“Tay cậu bị thương không nhẹ đâu, hay là nói bác sĩ xử lý cho.” Y cầm cổ tay Lục Tứ, mắt hiện lên vẻ đau lòng, “Đau thì đau, cũng không đến mức phải cắn cậu chứ.”
“Không sao cả, tôi để cho em ấy cắn.”
Nhóc ăn vạ bình thường đều ngoan ngoãn nghe lời, nếu không phải đau đớn vô cùng thì đời nào lại chịu hạ miệng cắn hắn, có khi lát nữa tỉnh lại cậu sẽ tự trách cho coi.
Hoắc Ninh ngước mắt, vừa vặn nhìn thấy ý cười bất đắc dĩ trong mắt Lục Tứ, khiến cho đôi mắt lạnh lùng của hắn trở nên dịu dàng hơn mấy phần.
Y không khỏi ngẩn người, nụ cười trên miệng cũng trở nên gượng gạo hơn, “Vẫn phải xử lý một chút, A Tứ cậu chờ chút, tôi đi rất nhanh rồi quay lại.”
Dứt lời, y liền xoay người đi ra ngoài, nụ cười trên gương mặt tuấn tú sạch sẽ cũng chậm rãi biến mất, trong mắt có thêm chút sắc thái phức tạp.
Lục Tứ yên lặng nhìn hướng Hoắc Ninh rời đi, nhiều cảm xúc khác hiện lên trong ánh mắt, hắn bỗng nhiên ý thức được một vấn đề không thể xem nhẹ, biểu tình trên mặt cũng trầm xuống.
Dường như hắn quá để ý đến Tống Dữ Tinh.
Hoắc Ninh đang ở bên cạnh, nhưng hắn không chú ý đến người này lắm.
Không nói đến Hoắc Ninh, đối với tiểu tình nhân Tống Dữ Tinh này, hắn quả thực có chút…
Lục Tứ nhìn thanh niên vẫn đang ngủ trên giường bênh, hơi nhăn mày, trong lòng như vang lên một hồi chuông cảnh báo.
Mọi chuyện đang phát triển lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Mấy phút sau, Hoắc Ninh quay lại, y giơ nước sát trùng và bông y tế trong tay lên, “Tôi xin được từ hộ sĩ, ngồi xuống đi, tôi xử lý giúp cậu một chút.”
Lục Tứ không tìm được lý do gì để từ chối, bèn ngồi lên ghế salon đơn cạnh cửa sổ, không yên lòng nói: “Phiền cậu rồi.”
“Tôi nói rồi, không cần khách sáo như vậy.”
Hoắc Ninh kéo một cái ghế đến, ngồi đối diện Lục Tứ, y dùng bông y tế thấm nước sát trùng, nghiêm túc sát trùng vết thương.
Tầm mắt Lục Tứ dừng trên gương mặt sạch sẽ lịch sự của Hoắc Ninh, trừ nốt ruồi lệ chí giống nhau ra, gương mặt này không giống mặt Tống Dữ Tinh chút nào.
Hắn đã biết như vậy từ lâu, hắn cũng không để Tống Dữ Tinh trở thành người thay thế cho ai.
Dù sao cũng là người mình thích, trước kia khi hắn nhìn Hoắc Ninh thì quả thực sẽ có cảm giác động tâm.
Nhưng bây giờ hắn nhìn gương mặt này ở khoảng cách nhỏ như vậy, nội tâm lại không hề gợn sóng.
Nghĩ kĩ một chút, từ khi Hoắc Ninh công khai bạn trai, tình cảm của hắn đối với y dần dần phai nhạt.
Có lẽ vì Tống Dữ Tinh đột nhiên xông vào cuộc sống của hắn, mới đầu chỉ có động tĩnh rất nhỏ nhưng về sau lại chiếm một vị trí trong lòng hắn, thậm chí khiến hắn quên đi người tên Hoắc Ninh này.
Nhưng khi hắn nhớ lại, rung động trước kia đã không còn nữa.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cảm tình của hắn với Hoắc Ninh cũng không sâu đậm như hắn từng nghĩ.
Sở dĩ hắn không muốn buông bỏ, cả ngày uống say, chẳng qua là tự làm mình cảm động thôi.
Bây giờ hắn có thể nhận ra điều nãy cũng vì Tống Dữ Tinh.
A, thứ gọi là tình cảm…!Thật kỳ cmn diệu!
“Xong rồi.” Hoắc Ninh ngẩng đầu, phát hiện Lục Tứ đang xuất thần nhìn chằm chằm giường bệnh, đôi mắt thâm trầm nhìn không thấu.
Y mím mím môi, vẫy vẫy tay trước mặt Lục Tứ, chọc ghẹo: “Đừng nhìn nữa, cậu ấy ở đây, không chạy mất đâu.”
Lục Tứ phục hồi tinh thần, phát hiện ra dấu răng nhỏ trên cánh tay đã bị hai miếng băng cá nhân bao phủ.
Hắn không khỏi nhớ đến một chuyện trước đây, khi đó hắn uống say ở quán bar, tỉnh dậy thì thấy một dấu răng không hề nhẹ trên tay, không khác lắm so với lúc này.
Đến bây giờ hắn cũng không biết người cắn hắn hôm đó là ai, có khi sau này cũng sẽ không biết.
“Hoắc Ninh, hôm nay làm phiền cậu rồi, cũng không còn sớm…”
Đang nói chuyện, thanh niên trên giường bệnh đột nhiên khó chịu hừ hừ hai tiếng, Lục Tứ dừng một chút, lập tức đi tới bên mép giường.
Tống Dữ Tinh còn chưa tỉnh, hàng mi khẽ run, lông mày tuấn tú càng nhăn nhó nhiều hơn, đôi môi tái nhợt hơi khép mở, phát ra mấy tiếng mê sảng: “Lục Tứ…” Mẹ nó đồ tra nam!
Cậu bổ sung nửa câu sau trong đầu.
Lục Tứ đứng gần, mặc dù Tống Dữ Tinh nói rất khẽ nhưng hắn vẫn nghe được hai chữ “Lục Tứ”.
Nhóc ăn vạ ngủ mơ còn gọi tên hắn, có thể thấy tình cảm của cậu với hắn sâu đậm nhường nào.
Trong nháy mắt, đáy lòng Lục tổng mềm nhũn ra.
Một giây sau, Tống Dữ Tinh chậm rãi mở mắt, ánh đèn bất ngờ khiến cậu không khỏi nhíu mày, đang định đưa tay lên che thì Lục Tứ bắt lấy cổ tay cậu.
“Đừng cử động, trên mu bàn tay em còn có kim truyền dịch.”
Tống Dữ Tinh gật nhẹ đầu, “Ừ…”
Lục Tứ điều chỉnh giường bênh, để cậu nửa nằm nửa ngồi.
Trong tầm mắt cậu ngoại trừ thân hình cao ngất của người đàn ông thì còn có người đằng sau.
Vóc dáng đối phương không được như Lục Tứ, y mặc áo sơ mi trắng và quần tây, dung mạo thanh tú sạch sẽ, nhìn rất lịch thiệp, trên môi còn nở nụ cười dịu dàng, hình như là cười với cậu.
Đây không phải là Hoắc Ninh sao.
Lúc đi trên đường, Tống Dữ Tinh đau đến mức gần như hôn mê, căn bản không chú ý nhiều như vậy.
Bây giờ trạng thái cậu tốt hơn, vừa tỉnh là bắt đầu diễn ngay.
Cậu cũng nở một nụ cười xấu hổ với Hoắc Ninh.
“Sao rồi, còn đau dạ dày không? Còn khó chịu chỗ nào không?”
Tống Dữ Tinh chuyển sự chú ý lên Lục Tứ, đôi môi tái nhợt lại cố gắng cong lên thành một nụ cười miễn cưỡng, “Vẫn hơi đau, nhưng không sao.”
Dường như nghĩ tới điều gì, cậu áy náy cúi đầu xuống, từ góc độ của Lục Tứ là có thể thấy cái gáy trắng nõn của cậu.
Thanh niên hơi ngập ngừng, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, làm phiền hai người rồi, đã để hai người chiếu cố tôi.”
“Nói cái gì mà ngốc thế.” Lục Tứ lấy nửa ly nước nóng rồi lấy thêm nước lạnh vào, đưa ly nước ấm cho Tống Dữ Tinh, còn vuốt tóc cậu một cái, “Uống đi.”
“Vâng, cảm ơn anh.” Tống Dữ Tinh dùng tay không bị cắm kim để cầm ly nước, uống từng ngụm nhỏ, mi mắt rũ xuống hết sức ngoan ngoãn.
Hoắc Ninh đứng đó nhìn nhất cử nhất động của hai người, biểu cảm trên mặt có chút mất tự nhiên.
“Đúng rồi Hoắc Ninh, không còn sớm nữa, cậu về nghỉ ngơi trước đi.” Lục Tứ xoay người nhìn y, thản nhiên nói.
Hắn chưa từng biểu đạt tình cảm với Hoắc Ninh, đến giờ Hoắc Ninh cũng không có vẻ như đã biết hắn thích y, đối xử với hắn như bạn bè, nên hắn cũng không cần ngượng ngùng với y làm gì.
Hoắc Ninh không biết suy nghĩ trong đầu Lục Tứ, nhưng y không có lý do gì để ở đây tiếp nữa, nặn ra một nụ cười nhẹ, sảng khoái nói: “Được, vậy tôi về trước, tạm biệt.”
Lục Tứ cũng nói tạm biệt.
Tống Dữ Tinh nói với theo: “Tạm biệt anh.”
Hoắc Ninh cười với cậu một cái rồi đi ra ngoài.
Lục Tứ bĩu môi, sắc mặt có chút khó coi, yên lặng hai giây, hắn nheo mắt nhìn Tống Dữ Tinh, nghiêm túc chất vấn: “Có phải cứ gặp nam giới lớn tuổi hơn mình thì em cũng phải gọi là anh không?”
Đây là…!Ghen?
Ba dấu chấm hỏi thật to bay trên đầu Tống Dữ Tinh.
“???”
Lục Tứ không thấy vui vẻ vì Hoắc Ninh sao?
Hắn còn ghen với Hoắc Ninh?
Đầu óc có vấn đề à?
“Sao không nói gì? Ngầm thừa nhận à?” Hai tay Lục Tứ khoanh trước ngực, hắn nhìn cậu chằm chằm, tròng mắt hẹp dài để lộ mấy phần nguy hiểm.
Tống Dữ Tinh vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không phải không phải, chẳng qua em không biết tên của người kia nên mới gọi như vậy.”
Lục Tứ hừ lạnh một cái, dường như không hài lòng lắm với câu trả lời của cậu.
Tống Dữ Tinh cũng đoán được lòng dạ nhỏ nhen của hắn, bổ sung thêm: “Em chỉ muốn gọi anh như vậy, thật đấy!”
Đúng như dự đoán, sắc mặt Lục Tứ tốt hơn chút.
Xưng hô “anh” nay chỉ dành riêng cho hắn.
Có lẽ ngay cả hắn cũng không ý thức được, trong lúc vô ý, hắn đã nảy sinh dục vọng độc chiếm với Tống Dữ Tinh.
Đột nhiên nghĩ ra cái gì, Tống Dữ Tinh lại rũ đầu, mi mắt khẽ run, tự trách: “Anh, em xin lỗi.”
“Anh bảo em đợi trong phòng đừng đi ra ngoài, nhưng thực sự em đau, không nhịn được, nên mới để cho vị tiên sinh vừa rồi biết đến em…”.