Hôm nay tâm trạng Lục Tứ khá tốt, hắn xuống bếp một lần hiếm hoi, muốn làm bữa sáng tình yêu cho Tống Dữ Tinh mệt nhọc sau một đêm.
Hắn đeo tạp dề màu hồng, bận rộn tới lui trong bếp, nhìn rất có cảm giác gia đình, nhưng người đàn ông cao lớn anh tuấn lại đeo tạp dề màu hồng thì trông không ổn lắm.
Tống Dữ Tinh trốn trong chăn đến khi cả người toàn là mồ hôi, cuối cùng đành phải đỡ cái eo đau nhức của mình xuống giường, đi đánh răng rửa mặt.
Vào phòng tắm rồi cậu mới phát hiện, kem đánh răng đã được nặn sẵn ra bàn chải, ly súc miệng cũng đầy nước, khăn mặt cũng được làm ướt.
Lục cẩu cũng tỉ mỉ ghê,
Tống tiểu thiếu gia hừ mũi nhè nhẹ, vừa đánh răng vừa nhìn mình trong gương, hay lắm, đúng thật là mắt hơi sưng.
Còn cổ của cậu, xương quai xanh và ngực, sao mà lắm dấu vết thế?!
Đù má!
Lát nữa cậu nhất định phải vứt mấy cái váy đi, bằng không khi nhìn thấy thì sẽ nhớ tới những hình ảnh xấu hổ kia.
Rửa mặt xong, Tống Dữ Tinh lập tức đi tìm váy, vậy mà trên giường không có, dưới gầm giường không có, trong thùng rác không có, trên salon cũng không có, trong phòng tắm cũng không có.
Rốt cuộc đã để chúng ở đâu rồi?
“Đang tìm gì vậy?”
Tiếng Lục Tứ bất thình lình vang lên sau lưng khiến tay Tống Dữ Tinh run lên một cái, cậu quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông đứng ở cửa đầy u oán, hắn vẫn còn đeo tạp dề màu hồng.
Dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Tống Dữ Tinh, Lục Tứ khoanh tay nhàn hạ đứng tựa vai vào khung cửa, như cười như không nhìn cậu.
“Đừng tìm nữa, tôi giặt váy xong thì đem phơi rồi.” Nói xong, hắn thở dài một cái, tiếc nuối, “Tiếc là có một cái bị tôi làm rách.”
Tống Dữ Tinh nghe xong, thẹn quá hóa giận, mắng to: “Lục Tứ, đờ mờ anh là biến thái à!”
“Lần sau có thể mặc nữa được không?” Lục Tứ vô tội nhún vai một cái, nở một nụ cười đầy ý xấu, “Tối qua sau khi em ngủ, tôi đã đặt mua thêm mấy cái, đảm bảo em sẽ thích.”
Tống Dữ Tinh cởi dép ném lên người hắn, “Mặc cái đầu anh!”
Thế mà bảo là không thích con trai mặc váy, không cho cậu mặc, đờ mờ không thích?!
Chắc chắn Lục Tứ đã thông đồng với trợ lý Diệp rồi, mịa!
Lục Tứ nhặt cái dép rơi bên chân lên, đi tới cạnh Tống Dữ Tinh, uốn gối ngồi xuống, tự tay xỏ vào cho cậu.
“Bữa sáng xong rồi, nhớ xuống ăn.”
“Hoặc là…!Nếu em không tiện đi xuống thì tôi có thể bế em xuống.”
“Không cần!” Tống Dữ Tinh đá vào chân hắn một cái rồi sải bước ra ngoài.
Lục Tứ rất hay ra vẻ, “Tống cục cưng thật là tàn bạo mà!”
Mới đi xuống lầu đã ngửi thấy mùi đồ ăn rất thơm, bụng Tống Dữ Tinh kêu ọt ọt mấy tiếng, cậu do dự một chút rồi cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ, đi vào phòng ăn.
Trên bàn ăn có cháo thịt nạc trứng muối bốc hơi nghi ngút, sủi cảo chiên vàng óng, trứng ốp la, salad, thịt hun khói, bánh rán.
Lục Tứ làm hết chỗ này sao?
Không thể nào, chắc chắn là mua ở ngoài, cậu phải nếm thử một chút.
Tống Dữ Tinh ngồi xuống, cầm đũa gắp một miếng sủi cảo chiên cho vào miệng, vỏ ngoài xốp giòn, khi cắn ra còn tứa nước, ăn rất ngon.
Phải, nhất định là mua ở ngoài nên mới ngon như vậy.
Tống Dữ Tinh lại nếm thử cháo thịt nạc trứng muối và trứng ốp, thịt hun khói, cái gì cũng ngon, khiến cậu ăn không dừng được.
“Sao nào, người đàn ông của em nấu ăn rất ngon đúng không?”
Lục Tứ kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Tống Dữ Tinh, đưa tay vò rối tóc cậu.
Sau đó hắn rời mắt xuống, nhìn cần cỏ thon thả lộ ra bên ngoài tấm áo của cậu, da cậu rất trắng nên những dấu hôn trên cổ nhìn rất rõ ràng.
Ánh mắt người đàn ông trầm hơn một chút, Tống Dữ Tinh vừa nghiêng mặt qua đã thấy được đôi mắt tràn đầy dục vọng của hắn.
Cậu nhìn xuống, sau đó tức đến mức hung hăng cắn hết nửa cái sủi cáo, lúng búng mắng một câu lão lưu manh.
Lục Tứ nhìn Tống Dữ Tinh ăn đến mức hai má phồng phồng, cười khẽ, “Hôm qua em rất thích mà, cục cưng.”
Từ giọng hắn cũng có thể nghe ra ý cười không hề đứng đắn.
Tống Dữ Tinh lại bị trêu chọc, mặt đỏ đến mang tai.
Cậu quyết định sẽ tập trung ăn sáng, không thèm để ý đến lão lưu manh này nữa.
Tống Dữ Tinh lấp đầy bụng, quay sang vẫn thấy Lục Tứ ngồi nguyên như vậy, nhìn chằm chằm cậu mà không hề nhúc nhích, đôi mắt lạnh lùng thâm thúy mang ý cười nhàn nhạt, như thể trong mắt hắn chỉ có mình cậu.
Tống Dữ Tinh ngơ ngác, trái tim bỗng nhiên đập nhanh hơn nửa nhịp.
“Thích ăn đồ tôi làm đến vậy sao?” Lục Tứ rút khăn giấy, cẩn thận lau đi vết dầu mỡ trên khóe miệng cậu, “Muốn ăn thì cứ nói, sau này tôi làm cho em, chỉ làm cho em.”
Người đàn ông nói với vẻ vừa dịu dàng vừa nghiêm túc.
Tống Dữ Tinh không tự nhiên lắm, đẩy tay hắn ra, cố gắng coi nhẹ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu mình, lầm bầm: “Nói cứ như là anh thật sự biết làm.”
Lục Tứ dở khóc dở cười, “Thật sự là tôi làm đó.”
Trước kia, khi hắn ở nước ngoài, ăn không quen đồ ăn nước ngoài nên đã tự mình làm đồ ăn Trung Quốc.
Thật ra thì cũng không khó lắm, làm theo công thức mấy lần là quen, nhưng sau này về nước thì rất ít khi làm, vốn dĩ hắn cũng không thích nấu ăn lắm.
Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ Tống Dữ Tinh nhiệt tình ăn hết đồ ăn hắn làm, trong lòng hắn lại thấy thỏa mãn lạ kỳ, thậm chí còn muốn nấu cho cậu ăn mỗi ngày.
Nếu để cho hắn của trước đây biết được ý nghĩ này thì sẽ thấy không thể tin nổi.
Tâm tình Tống Dữ Tinh có chút phức tạp, không định nói gì thêm, “Cảm ơn, tôi đến trường trước đây.”
Nói xong, cậu lập tức đứng dậy rời khỏi.
Lục Tứ vẫn chưa hoàn hồn, cảm ơn? Tống cục cưng vậy mà lại lễ phép nói cảm ơn với hắn?
Tống Dữ Tinh không muốn Lục Tứ đưa mình đến trường, Lục Tứ cũng không yên tâm khi cậu lái xe, nên đành phải đưa cậu ra ngoài khu biệt thự để bắt taxi.
Hắn ngồi trong xe, nhìn theo thân ảnh đơn bạc của cậu đi lên một chiếc taxi, chiếc taxi càng lúc càng xa, hắn mới thu hồi tầm mắt.
Vừa rồi Tống cục cưng hơi lạ, không vui sao?
Lục Tứ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, lần nữa khởi động xe, đến công ty.
Bên kia, Tống Dữ Tinh ngồi ở ghế sau xe taxi, trầm tư nhìn cảnh vật bên ngoài không ngừng chạy ngược.
Quan hệ của cậu và Lục Tứ càng ngày càng không rõ ràng.
Bọn họ không yêu đương, nhưng chuyện gì không nên làm thì cũng đã làm.
Tối hôm qua chắc chắn cậu có thể từ chối, cậu biết chỉ cần cậu không muốn thì Lục Tứ sẽ không ép cậu.
Nhưng cậu không làm vậy, cậu không ghét việc thân mật với Lục Tứ.
Chẳng lẽ cậu thật sự…!Thật sự thích Lục Tứ ư?
Nghĩ tới hình ảnh ban nãy, Lục Tứ nhìn cậu, biểu cảm, ánh mắt, còn có gương mặt hoàn toàn hợp với gu thẩm mỹ của cậu…
Yết hầu Tống Dữ Tinh chuyển động một vòng, cậu đưa tay sờ lên ngực mình, cảm nhận được nhịp tim đang tăng dần lên.
Thình thịch, thình thịch —
Con ngươi Tống Dữ Tinh hơi co lại, đờ mở?!
Cậu thực sự có tình cảm với Lục Tứ sao?
Không, đừng nghĩ cái này nữa, Tống Dữ Tinh dùng sức lắc lắc đầu, tạm thời gạt bỏ những suy nghĩ đó, bây giờ cậu còn có việc quan trọng hơn.
Cậu lấy điện thoại ra, mở khung chat của trợ lý Diệp, nhìn lịch sử trò chuyện, cậu càng muốn nghiến răng nghiến lợi, đồng thời còn có cảm giác xấu hổ khó mà nói nên lời.
Lát sau, cậu gọi vào số của trợ lý Diệp.
Đối phương nghe máy rất nhanh, giọng điệu có phần dè dặt và chột dạ: “Tống thiếu gia, cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
Tống Dữ Tinh: “Anh làm chuyện tốt gì mà anh không biết sao?”
Trợ lý Diệp cười khan hai tiếng, dứt khoát giả ngu, “Tôi không hiểu cậu nói gì đâu nha?”
“Mấy thứ anh nói, thật sự là Lục Tứ không thích ư?” Tống Dữ Tinh hừ lạnh, “Thành thật khai mau.”
Trợ lý Diệp run tay một cái, suýt nữa làm rơi điện thoại, vị này chính là tình yêu của Lục tổng, đắc tội với cậu là đắc tội với Lục tổng.
Cậu chỉ là một trợ lý nho nhỏ, sao lại dính vào câu chuyện yêu hận tình thù của tổng tài và phu nhân tổng tài tương lai rồi?
Cậu khẩn trương nuốt nước miếng một cái, khó khăn lắm mới nói được: “Chẳng lẽ cậu làm theo tất cả sao?”
Giả vờ ỏn ẻn nũng nịu? Mặc đồ con gái? Nhiệt tình như lửa? Ôm ôm hôn hôn? Còn mấy thứ không thể miêu tả?
Đờ mờ, bảo sao dạo này tâm trạng Lục tổng tốt hơn nhiều, hóa ra là nếm được vị ngọt tình yêu.
“Làm cái gì? Anh nghĩ là tôi sẽ ngu đến mức tin anh à?” Tống Dữ Tinh cao giọng, che giấu sự chột dạ của chính mình.
“Tôi đã bảo mà.” Trợ lý Diệp cười ha ha như trút được gánh nặng, ngây thơ nịnh bợ phu nhân tương lai: “Nhìn là biết không phải sự thật mà, Tống thiếu gia thông minh như vậy, sao có thể tin được chứ!”
Tống Dữ Tinh: “…”
Sao cứ thấy có ẩn ý gì trong đó nhỉ.
Cậu nghiến răng nghiến lợi: “Lục Tứ bắt anh nói vậy với tôi sao?”
Trợ lý Diệp: “Ừm…!người ta không dám nói.”
“Lục Tứ là sếp của anh, anh nghe theo là đúng.” Tống Dữ Tinh ngừng lại một lát, hừ cười, dọa nạt: “Sếp của anh nghe theo ai, anh có biết không?”
Cách một cái màn hình của có thể cảm nhận được khí chất mạnh mẽ của phu nhân tổng tài tương lai, trợ lý Diệp hoảng sợ nuốt nước miếng một cái, gian nan trả lời: “Nghe lời phu nhân.”
Gân xanh trên trán Tống Dữ Tinh nhảy lên, “Vậy còn không mau thành thật khai báo đi.”
“Hai điều trước đó thì hoàn toàn là sự thật, Lục tổng quả thực có bệnh sạch sẽ, cũng không thích người hay ra vẻ làm nũng, nhưng hai điều sau đó tôi nói thêm thì, là do Lục tổng…”
Cậu cũng không nghĩ tới, Lục tổng nhìn bề ngoài thì nghiêm chỉnh mà lại có một mặt biến thái như vậy.
Nhưng mà không sao, tình thú của những người yêu nhau mà, dù cậu là một anh chàng độc thân lâu năm thì vẫn hiểu được.
Sơ hở là ăn cơm chó, hic…
Nghe trợ lý Diệp nói vậy, Tống Dữ Tinh không đáp lại mà cúp điện thoại luôn.
Quả nhiên là do Lục Tứ giở trò!
Cái lão lưu manh đầu đầy phế liệu đồi trụy này!.