Thiếu Gia Thờ Ơ Và Cô Bé Kiếm Sĩ - HKL 2 - Chap 12: Hành Động.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Thiếu Gia Thờ Ơ Và Cô Bé Kiếm Sĩ - HKL 2


Chap 12: Hành Động.


Trong làn sương mờ, bóng dáng một ngôi nhà nhỏ dần hiện rõ, Tử Nguyệt mở to đôi mắt sững sờ, nơi đây không phải là ngôi nhà lúc nhỏ của nó sao? Ở nơi đây nó vẫn có mẹ, có ba và có anh hai.

– Tử Nguyệt! Sao lại nằm ở đây ?

Giọng nói trẻ con mang theo sự lo lắng hỏi nó. Trong đôi mắt to tròn của Tử Nguyệt đọng lại hình ảnh một cậu bé có mái tóc nâu hạt dẻ, đôi mắt tỏa ánh sáng lấp lánh dịu dàng. Bàn tay ấm áp quen thuộc đặt lên má nó cẩn thận vuốt ve:

– Em lại ngủ quên ở đây nữa rồi, thật là… nãy giờ anh lo cho em lắm đó.

– Anh hai… – Tử Nguyệt khẽ hỏi. Cổ họng như bị nghẹn chỉ thốt lên được hai lời.

– Anh đây! – Tử Nhật mỉm cười dịu dàng nhìn nó.

– Anh hai… anh không sao hết. Anh vẫn còn đây! – Tử Nguyệt nói trong hai dòng nước mắt chảy dài.

– Đừng khóc. Ngoan, em gặp ác mộng sao? Đó chỉ là mơ thôi. – Tử Nhật ôm Tử Nguyệt vào lòng vỗ về.

– Là mơ sao? – Tử Nguyệt ngước đôi mắt ngấn nước nhìn anh hỏi.

– Ừm. Chỉ là mơ.

– Thật tốt! Thật tốt! – Tử Nguyệt vui mừng nói, hai tay vươn lên muốn ôm chầm lấy anh hai nhưng Tử Nhật đã biến mất còn đó chỉ một làn khói trắng và nụ cười mờ nhạt.

– ANH HAI! – Tử Nguyệt hét lên, ngồi bật dậy. – Anh hai…

Tử Nguyệt dáo dác nhìn quanh mong tìm thấy được bóng dáng quen thuộc thế nhưng nó chỉ nhìn thấy một màn đen với những tia sáng yếu ớt của những ngọn nến, nơi đây như một không gian kín không lối thoát. Tử Nguyệt thẫn thờ đưa tay lên che mặt:

– Rốt cuộc cái nào mới là mơ chứ? Anh hai… nếu đó là mơ… em cũng chẳng muốn tỉnh lại…

Tử Nguyệt thở hắt một hơi, nó hơi nghiêng cổ, cơn đau nhói từ gáy truyền đến khiến Tử Nguyệt kêu lên một tiếng. Sao lại đau thế nhỉ? Tử Nguyệt đưa tay ra sau gáy, hình như bị sưng. A, nó nhớ ra rồi, vết thương này là do nó bị đánh lén. Tử Nguyệt từ từ nhớ lại những chuyện đã xảy ra sau khi nó tan làm. Nó đã gặp Vân Di, người bạn lúc nhỏ của anh mình, sau đó vì Vân Di bị một đám người lạ vây bắt nên… đúng rồi Vân Di đâu? Tử Nguyệt hốt hoảng vung tay, một tiếng rên nhỏ vang lên bên cạnh. Tử Nguyệt đưa mắt nhìn sang, Vân Di đang nằm bên cạnh nó, có vẻ vẫn chưa tỉnh. Nó lay Vân Di:

– Vân Di, mau tỉnh đi! Này, Vân Di…

Đôi mắt đang khép chặt của cô nàng dần mở ra, Vân Di mơ màng gọi:

– Tử Nhật…

– Cậu không sao chứ?

Vân Di lắc nhẹ đầu, nương theo cánh tay của Tử Nguyệt mà ngồi dậy, nhìn xung quanh rồi hỏi:

– Chúng ta đang ở đâu đây?

– Tôi không biết. – Tử Nguyệt lắc đầu. – Chắc đám người đó mang chúng ta đến nơi u ám này. Cậu có biết bọn họ không?

– Tớ… tớ không biết. Có lẽ họ muốn bắt tớ để tống tiền chăng? – Vân Di hơi nhíu mày nói. – Nhà tớ khá giàu. Nếu thế thì chỉ cần ba mẹ tớ đem tiền đến là ổn. Tớ cũng bị mấy lần rồi.

Nhìn Vân Di nói một cách thản nhiên Tử Nguyệt không biết nên nói gì hơi chỉ biết giương mắt chớp chớp nhìn cô một hồi mới xoay đầu, vẻ mắt trấn tĩnh ban nãy liền lộ nét hoảng sợ. Cái quái gì thế này, là tại nó hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch hay khi xuống giường bước nhầm chân hay sao mà toàn gặp chuyện xấu không vậy? Ít nhất hôm nay được lãnh lương cũng xem như là chút may mắn nhưng nó còn không biết mình có thể đem tiền lương ấy an toàn về nhà cất không nữa. Tử Nguyệt suy sụp chống hai tay lên mặt đất, đầu gục xuống.

– Tử Nhật, cậu đừng lo lắng. Ba mẹ tớ nhất định sẽ đến cứu chúng ta mà. – Vân Di an ủi.

– Cho là mình xui đi. Trong hoàn cảnh này nhất định phải giữ bình tĩnh. – Tử Nguyệt thở dài cho qua mọi chuyện. – Không biết chúng ta đã ở đây bao lâu rồi? – Tử Nguyệt lục túi, mò một hồi lôi ra được cái điện thoại.

Nhìn điện thoại trong tay nó ngẩn ra. Kì lạ, không phải khi bắt cóc thường lấy hết thiết bị liên lạc của nạn nhân sao? Đám này ngốc à? Tử Nguyệt nghĩ như vậy cho đến khi nó phát hiện điện thoại bị nhiễu sóng, âm thanh rẹt rẹt khó chịu phát ra liên hồi kể từ khi nó mở máy. Không phải họ ngốc mà là họ không thèm lấy. Tử Nguyệt tiếc nuối tặc lưỡi, tưởng tìm được cách thoát thân chứ? Thôi, ít nhất xem được giờ, 11 giờ 59 phút… vậy là hai người đã ở đây hơn ba tiếng sao? Không biết có ai phát hiện nó không về kí túc không?

– Tử Nhật, tớ xin lỗi. – Vân Di thấy nó trầm mặc liền nhỏ giọng nói.

– Sao lại xin lỗi?

– Là do tớ nên cậu mới bị liên lụy… nếu không vì tớ… – Vân Di cố nén nước mắt rơi xuống nên giọng trở nên nghẹn ngào.

– Hừm… đúng là nếu không vì cậu thì tớ sẽ không bị bắt… nhưng mà… bất kỳ ai cũng sẽ làm vậy trong trường hợp đó thôi. Không có chàng trai nào lại bỏ mặc một cô gái yếu đuối trong trường hợp đó cả, phải không? – Tử Nguyệt xoa đầu Vân Di trấn an cô. Nếu là anh nó chắc chắn cũng nói như thế này.

– Tử Nhật… – Vân Di cảm động nhìn cậu.

Xẹt. Xẹt. Âm thanh như chạm điện bất ngờ vang lên, không gian xung quang cũng biến đổi. Chút ánh sáng lé lói cũng vụt tắt chỉ còn lại bóng tối vây lấy hai người. Vân Di bất an bám lấy người Tử Nguyệt, giọng nói hơi run lên vì sợ:

– Tử Nhật, có chuyện gì xảy ra vậy?

– Tớ không rõ nhưng không phải chuyện gì tốt lành. – Tử Nguyệt nói xong liền hít một hơi thật sâu dìm xuống nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng.

Âm thanh xẹt xẹt biến mất, sự tĩnh lặng bao trùm lấy không gian. Thế nhưng cũng không kéo dài được bao lâu thì ở nơi nào đó vang lên tiếng khóc rợn người. Hai người dựa sát vào nhau, tấm lưng thẳng không dám cử động. Trong bóng tối anh sáng xanh bỗng xuất hiện tựa như xa mà gần bọn nó. Nhờ chút ánh sáng đó mà hai người có thể nhìn rõ xung quanh nhưng nó thật sự nghĩ rằng không nhìn thấy sẽ tốt hơn vì xung quanh là những bức tường đó với những vết đỏ đáng nghi.

– Tử Nhật… đó có phải là… là máu không? – Vân Di run run hỏi.

– Không phải. Đó chỉ là sơn thôi. Là sơn! – Tử Nguyệt nắm chặt hai vai Vân Di nhấn mạnh từ “sơn”.

– Là sơn. – Vân Di vội vàng nói theo. Nó làm cô thấy sợ quá.

– Chắc chắn là đám người đó giở trò muốn chúng ta sợ hãi. Mấy cái này chỉ giống nhà ma trong công viên giải trí thôi nên không có gì phải sợ cả… không có gì phải sợ cả… – Tử Nguyệt ra sức nói vừa trấn áp sự sợ hãi của Vân Di và đè ép không cho cơ thể run lên.

Ở bên ngoài không gian đó, đằng sau lớp kín trong suốt, ánh sáng từ màn hình tivi lớn chiếu lên nửa khuôn mặt của một người con trai, một tay hắn đưa lên xoa cằm:

– Chưa đủ đáng sợ sao? Phải thêm mới được, hôm nay chắc chắn sẽ có một cuộc vui dài. – Hắn hơi hất đầu ra phía sau. – Nhớ thu âm lại âm thanh tuyệt vời của hai đứa đó, nhớ chất lượng tốt một chút rổi gửi cho lão già đó. Không tìm ra thủ phạm thì mọi trách nhiệm đều đổ lên trường Quang Vân cả thôi. Đến lúc đó không chỉ Quang Vân sụp đổ mà cả danh tiếng của BS của xong. Nếu không phải sau này vẫn cần sự giúp đỡ của mấy lão già đó thì không chỉ dọa nhẹ thế này rồi. Mà, nó cũng là một trò giải trí tốt.

Trong lúc Tử Nguyệt và Vân Di cố chống lại nỗi sợ hãi của chính bản thân mình thì ở bên ngoài tòa nhà cũ kĩ nơi hai người bị bắt tới một nhóm người mặc thường phục lặng lẽ tiến gần lại. Lam Thiên cùng Mạc Tư núp sau một bụi cây, Lam Thiên bình tĩnh quan sát xung quanh rồi hỏi Mạc Tư:

– Có thấy được gì không?

– Không, hình như thiết bị có vấn đề rồi, hoàn toàn không thấy được gì hết, tín hiệu cũng biến mất, tớ đoán họ bị đưa đến nơi nào đó không có sóng điện từ. Nếu như thế thì thật phiền phức. Tòa nhà này kể ra cũng nhiều tầng nếu chạy lung tung mà tìm thì tớ sợ trước khi tìm được họ đã phát hiện. Không tính đến là trong đó có thể gắn camera, nếu vậy chỉ cần vừa bước vào là bị phát hiện ngay. – Mạc Tư vò mái đầu nói. Lần này thực sự rắc rối.

Lam Thiên hơi trấm mặc, cùng lúc đó điện thoại trong túi rung lên, là tin nhắn của Kiến Hàm gửi tới. Xem xong sắc mặt Lam Thiên không tốt lắm:

– Quả thật là cậu ta. Nếu vậy nơi họ bị đưa tới có lẽ chính là…

– Lam Thiên giờ chúng ta làm sao đây? – Mạc Tư ngẩng đầu hỏi cậu.

– Đưa máy tính cho tớ.

Và ở một bụi cây khác, Diệc Phàm và Cao Văn phải chịu đựng bị muỗi cắn mà cố ngồi yên không tạo ra bất kỳ động tĩnh nào.

– Chúng ta phải ngồi ở đây đến lúc nào? Tớ bị chúng đốt chết thôi. – Diệc Phàm cằn nhằn, tay tiện thể vỗ vào má một cái tiêu diệt con muỗi đang hút máu mình.

– Ráng chịu đựng đi. Lam Thiên nói chưa đúng lúc thì chúng ta cũng chẳng thể làm gì. – Cao Văn dùng áo khoác ngoài xua muỗi quanh Diệc Phàm. Tiểu tổ tông này đúng là được nuông chiều quá rồi.

– Hai cậu có thể bớt nói được không? Tớ cần sự tập trung. – Mạc Ninh ở đằng sau lên tiếng trách móc. Làm ơn đi, cậu đang làm một việc rất quan trọng mà hai người cứ đem chuyện muỗi ra mà bàn nãy giờ, cậu đã cố quên nó đi sao còn khơi gợi làm gì.

– Nãy giờ thấy cậu bấm bấm hoài rốt cuộc là làm gì vậy? – Diệc Phàm lên tiếng hỏi. Có gì mà thần thần bí bí không nói chứ.

– Tạo phần mềm quét. Lỡ bên trong có camera thì sao? Chẳng lẽ hai cậu nghĩ chỉ cần nhào vào đánh là được à? Đầu óc đơn giản. – Mạc Ninh thẳng thừng mắng.

Cao Văn và Diệc Phàm đồng loạt trừng mắt nhìn cậu ta, ai đầu óc đơn giản? Tạo được phần mềm quét thì sao? Cũng chẳng có thiết bị quan sát? Vô hiệu hóa được camera thì sao? Lúc đó không phải báo cho người ta biết mình đang ở đây sao? Hai người bọn họ mà đầu óc đơn giản thì tên họ Bạch nào đó không có não.

****************************************

Vốn tính viết hết luôn vụ này nhưng viết đủ hai ngàn chữ thì lười quá nên ngắt luôn. Chap sau chắc là kết thúc vụ việc này.

Sẵn tiện hỏi luôn quý vị độc giả, nếu trong truyện có cặp nam x nam thì mọi người có ghét không? Hỏi trước để xác định hướng phát triển sau này của truyện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN