Thiếu Gia Thờ Ơ Và Cô Bé Kiếm Sĩ - HKL 2
Chap 36: Người Chiến Thắng.
– Đãi ngộ thật khác biệt! Ban tổ chức sung sướng trong khi thí sinh khổ cực…
– Này!
Tử Lẫm gọi lớn.
Kiến Bằng mở mắt ngồi chồm dậy. Cậu dụi dụi mắt, ngáp một cái dài mới chịu nhìn sang bờ đối diện. Vừa nhìn thấy người tới, khuôn mặt lập tức nở nụ cười chào đón.
– Cuối cùng cũng có người đến rồi! Còn làm anh đây tưởng phải nằm đây cô đơn cho đến khi cuộc thi kết thúc chứ.
Nghe ý tứ cậu nói thì bọn nó là nhóm đến đầu tiên. Có thêm hy vọng chiến thắng rồi.
– Nào, giờ qua đây anh cho mấy em chiêm ngưỡng chữ ký của ngôi sao nổi tiếng!
– Không phải in dấu gì sao? – Tử Lẫm hỏi.
– Chữ ký của anh chính là con dấu tốt nhất. Hàng độc quyền, có giá thành cao, không phải ai muốn cũng được đâu!
Kiến Bằng khoanh tay, hất hất cằm kiêu ngạo.
Hai người bọn nó bó tay với độ kiêu ngạo của cậu.
– Chúng ta qua thôi! – Tử Lẫm nói.
– Nước chảy xiết lắm. – Tử Nguyệt chần chờ.
Nhìn đi nhìn lại trên con sông chỉ có mấy mỏm đá, nước lại chảy xiết, không cẩn thận mà ngã thì sẽ bị cuốn trôi mất.
Nghe nó nói thế Tử Lẫm cùng chần chừ.
– Sao thế? Sợ rồi sao? Có chút này mà không qua được thì không thể đi tiếp đâu! Thanh niên trai tráng sợ chuyện nhỏ thì không thể thành nghiệp lớn. Hai chú em làm anh thất vọng quá!
Lời nói kết hợp với điệu bộ lắc đầu đã đạt được hiệu quả khiêu khích. Trước tình cảnh này, muốn tiếp tục đi tiếp phải liều mạng.
– Để tớ đi trước. Có gì tớ sẽ giúp cậu.
– Ừm.
Tử Lẫm nhảy lên mỏm đá gần nhất, mỏm đá có vẻ trơn nên cậu xém nữa là ngã xuống. Muốn qua được đòi hỏi phải có sức bật và sự cân bằng cơ thể tốt. Tử Lẫm nhảy lên mỏm đá thứ hai thì nó cũng bắt đầu nhảy. May mắn sự cân bằng của nó rất tốt nên đứng trên mỏm đá khá dễ.
Hai đứa nhảy cẩn thận rồi cũng qua được tới bờ bên kia. Kiến Bằng vỗ tay ngợi khen:
– Không tệ nha. Đúng là hai ngôi sao sáng giá của câu lạc bộ kendo. Sao hai cậu lại không đổi sang chơi bóng đá đi, dù không kỹ năng tôi cũng sẽ ráng rèn cho.
Mặc kệ lời chiêu dụ của cậu, hai người bọn nó đưa tờ giấy ra, yêu cầu cậu kí nhanh nhanh để bọn nó còn đi tiếp. Kiến Bằng chậc lưỡi mấy cái mới chịu kí vào.
Nhận được chữ kí, cả hai tức tốc lên đường.
Lần này bọn nó phải đi dọc ngược dòng chảy của con sông. Sau đó lại tiếp tục leo lên một vách núi cao. Chật vật mãi mới leo lên được thì lại phát hiện bản thân phải đi qua một cái cầu treo dài để qua vách núi bên kia, vị trí thứ hai. Bên dưới là vực sâu thăm thẳm, không nhìn thấy đáy. Nó thực không biết nếu lỡ có ai rơi xuống thì Lam Thiên làm cách nào để cứu lên.
– Tớ không thích mấy cái thử thách này lắm! – Tử Nguyệt than thở. Vừa tốn sức vừa căng thẳng thần kinh.
– Tới đây rồi thì cố thôi. Dù thế nào chúng ta cũng đi tiếp. – Tử Lẫm quyết tâm nói. Chợt nhớ ra nó là con gái, hẳn sợ đi qua cái này lắm, cậu ngượng ngùng đưa tay về phía nó. – Nếu cậu sợ có thể nắm lấy tay tớ!
Tử Nguyệt hết nhìn tay cậu lại nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cậu. Từ khi biết nó là con gái, Tử Lẫm không dám có hành động khoát vai, nắm tay thân thiết như trước. Nếu chẳng may theo thói quen khoát vai nó cậu sẽ xấu hổ xin lỗi.
– Tớ không sợ. Đừng có nghĩ tớ yếu đuối chứ! Nếu thi đấu thì tớ không thua cậu đâu!
Tử Nguyệt đấm một cái lên vai cậu. Tử Lẫm thu tay lại, thấy nó cười cũng cười theo.
Lần trước đã để cậu tiên phong, lần này đổi lại nó tiên phong đi trước. Chiếc cầu lắc lư qua lại, vô ý nhìn xuống sẽ bị chóng mặt. Tử Nguyệt nắm chặt bàn tay, lấy hết sức, hai mắt nhìn thẳng phía trước, chạy một mạch đến đích. Thời gian càng lâu càng dễ phân tâm, chạy một mạch thế này sẽ đỡ xảy ra trường hợp nguy hiểm.
Qua được an toàn, cả hai vỗ ngực mấy cái mới lấy lại được tinh thần. Đi thêm một lúc, tới được chỗ lấy dấu thứ hai. Cũng đã trưa, khi bọn nó tới thì Thư Triết đang chuẩn bị ăn trưa, cậu ngồi trên một tấm thảm, thức ăn bày biện phong phú chẳng khác nào đi picnic. Thấy bọn nó, cậu cười bảo:
– Tới đúng lúc đấy! Tới đây ăn trưa cùng anh nào! Đồ ăn nhiều lắm.
Bụng của bọn nó cũng réo lên với mùi thức ăn thơm phức. Hai đứa không khách sáo ngồi xuống cùng anh, lấy hộp cơm của mình từ trong ba lô ra.
Hoạt động nhiều như vậy ăn một hộp đâu đủ no, bọn nó xén thêm phần của Thư Triết mới lấp được đầy bụng.
Con dấu của Thư Triết là một con dấu bình thường có hình quả bóng rổ.
Tạm biệt cậu, bọn nó chạy tiếp. Vậy người cuối cùng chính là Cố Hoành. Mong rằng cậu sẽ không bày ra trò gì nguy hiểm.
Khi bọn nó tới chỗ thứ ba được đánh dấu, đó là một bãi đất trống trải, còn Cố Hoành thì chả thấy bóng dáng đâu.
– Chúng ta không đi nhầm đâu nhỉ?
– Chính xác là chỗ này. Nhưng anh Cố Hoành đâu?
– Chế độ tấn công. Khởi động!
Âm thanh máy móc phát ra từ sau hai thân cây gần đó.
Trước khi bọn nó kịp phản ứng, hai con rô bốt cầm kiếm tre xông tới tấn công dồn dập.
Cả hai né tránh chật vật.
– Cầm lấy!
Cố Hoành ngồi trên cành cây cao ném hai cây kiếm xuống.
– Đánh bại được nó thì anh cho con dấu! Ba điểm nhé! Nhưng nếu để cho nó đánh trúng một đòn thì hai đứa thua.
Một luật chơi không công bằng!
Nhưng bọn nó đâu có quyền phản bác lại chứ. Cả hai cầm kiếm lên, tập trung tinh thần chuẩn bị tấn công.
Con rô bốt có kỹ năng rất tốt. Dù có được nhiều cơ hội nhưng bọn nó vẫn mãi chưa đánh được đòn nào trong khi hai mươi phút đã trôi qua. Cố Hoành ngồi trên cây quơ tay quơ chân.
– Tập trung tinh thần, phát huy thực lực đi chứ! Nếu không thắng nổi, về anh tăng bài luyện tập lên gấp năm lần cho xem!
Năm lần! Lời đe dọa có hiệu quả nâng cao tinh thần chiến đấu. Với quyết tâm không muốn luyện tập gấp năm lần, Tử Lẫm và Tử Nguyệt lần lượt đạt đủ ba điểm.
– Tốt!
Cố Hoành vui vẻ nhảy từ trên cây xuống.
– Dấu đây!
Cậu chủ động lấy tờ giấy trên tay nó in dấu vào.
– Sao anh lại có mấy con rô bốt này?
Trước câu hỏi của Tử Lẫm, Cố Hoành vui vẻ nói:
– Đương nhiên là Lam Thiên cho rồi. Con rô bốt này được lập trình tất cả các kĩ năng kendo, bóng rổ và bóng đá. Chỉ cần biết nhóm đến thuộc môn nào, nhấn nút một cái là nó sẽ cho biết mùi lợi hại.
– Tuyệt vậy sao? – Hai mắt Tử Lẫm sáng lên.
– Đương nhiên rồi! Chỉ tiếc nó chỉ là sản phẩm thử nghiệm, chưa hoàn thiện lắm!
Thấy Tử Lẫm còn có ý bàn luận sâu xa với Cố Hoành về con rô bốt này, nó vội vàng kéo cậu đi. Đã lấy được ba con dấu rồi thì phải lo mà về chứ! Lỡ may có ai đó về trước trong lúc nói chuyện này thì sao? Đến lúc đó muốn khóc cũng không được.
Hành trình đi lấy ba con dấu thì gian lao, lúc về chỉ cần đi theo một đường thẳng là tới nơi.
Lúc bọn nó về tới, Lam Thiên đang ngồi trong sân, vừa uống trà vừa đọc sách, động tác tao nhã lật từng trang.
Phát hiện có người tới gần, Lam Thiên ngẩng đầu lên. Tử Lẫm nhìn cậu với đôi mắt ngập tràn vui sướng, cứ tưởng một giây sau cậu sẽ bổ nhào vào Lam Thiên vậy. Ánh mắt của Tử Nguyệt lại có chút mệt mỏi. Xem chừng nó đã vất vả lắm.
– Làm tốt lắm!
Lam Thiên thản nhiên nói. Cậu gấp quyển sách lại, đặt trên bàn. Rót ra hai ly trà nóng rồi nói:
– Ngồi xuống và nghỉ ngơi đi. Sau đó hãy đi tắm rửa.
– Những người khác…
– Về trước hai cậu rồi!
– Về… về trước á! – Tử Lẫm hét lên.
– Ừm.
– Nói vậy… – Bọn nó thua rồi sao?
– Là từ bỏ giữa chừng nên về trước! – Lam Thiên bổ sung thêm. – Nên người chiến thắng là hai cậu. Sau bữa cơm tối sẽ nói phần thưởng cho hai cậu.
– Cả tôi cũng được sao? – Tử Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
– Chiến thắng là của cả hai. Phần thưởng cũng là của cả hai.
– Đúng nhỉ. – Tử Nguyệt ngơ ngác gật đầu.
Nếu đúng như Tử Lẫm nói, nó sẽ được thi đấu với chàng trai tài giỏi này, trong lòng có chút hồi hộp khiến nó nhìn chằm chằm Lam Thiên không rời.
Lam Thiên thoáng đáp lại nó với ánh mắt tràn ý cười.
******************
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!