Thiếu Gia Thờ Ơ Và Cô Bé Kiếm Sĩ - HKL 2 - Chap 4 : Ấn Tượng Đầu Tiên.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Thiếu Gia Thờ Ơ Và Cô Bé Kiếm Sĩ - HKL 2


Chap 4 : Ấn Tượng Đầu Tiên.


Tử Nguyệt ngây người nhìn chàng trai đang ngủ dưới gốc cây. Anh ta có dáng người cao, chiếc áo đồng phục không cài hai nút trên, tay áo được sắn đến khuỷu tay, nổi bật hơn cả là mái tóc màu hồng đỏ nhẹ lay trong gió, phần tóc mái phủ trên trán hơi rũ xuống chạm vào mi mắt. Ánh nắng mặt trời len lỏi qua từng lá cây chiếu xuống con người đang ngủ say khiến cho người ta cảm giác cả người anh bừng sáng. Nhưng mà cái ánh sáng ấy hơi bất bình thường. Nó bất bình thường vì những điều kì lạ xuất hiện trên người anh ta. Đầu tiên chính là khuôn mặt với những nét vẽ ngộ nghĩnh, bộ râu vểnh, mắt gấu trúc, hai bên má là hai hình móc xích khiến khuôn mặt chàng trai trông thật buồn cười. Không chỉ thế, tay anh ta còn giữ một cuốn manga dành cho thiếu nữ. Tử Nguyệt biết con trai đọc thể loại này không phải là hiếm nhưng chỉ nghĩ đến chàng trai kia ngồi đọc nó một cách chăm chú… thật kì dị. Tử Nguyệt vừa nghĩ đến cảnh tượng đó bất giác tiến gần hơn tới chàng trai, bước chân của nó hẳn rất nhẹ. Nhưng đối với Lam Thiên, cậu không cảnh giác với người thân, còn đối với người ngoài là cực kì cảnh giác. Bước chân lạ và hơi thở lạ phảng phất trong không gian của cậu làm sao mà Lam Thiên không nhận ra, khi bước chân và hơi thở đó tiến gần lại hơn, Lam Thiên hoàn toàn thức tỉnh. Đôi mắt lạnh của cậu bỗng mở ra phóng tới kẻ xâm phạm.

Cảm nhận được hơi lạnh bao lấy mình, Tử Nguyệt giật mình thoát khỏi tưởng tượng của bản thân, mắt nó cũng nhìn tới Lam Thiên. Hai người mắt đối mắt nhìn nhau một hồi lâu. Cuối cùng vẫn là Tử Nguyệt lúng túng lên tiếng.

– À,… tôi bị lạc… xin lỗi đã quầy rầy…

Lam Thiên thu ánh mắt đứng dậy, manga từ trên người cậu rơi xuống đất, Lam Thiên cúi đầu nhặt lên nhìn nó với nét mặt thản nhiên, giọng lãnh đạm nói:

– Không được đến đây một lần nào nữa.

– Hả? – Tử Nguyệt ngây người. Nói vậy là sao?

– Lam Thiên!- Tiếng Cao Văn từ đằng xa gọi tới. – Sắp đến giờ bắt đầu buổi lễ rồi…

Cao Văn chạy tới, mới vừa nhìn thấy mặt của Lam Thiên lời câu nói liền đứt quãng, đôi mắt mở to nói không nên lời:

– Lam Thiên… mặt cậu… ha ha ha… rất đẹp… ha ha…

Thấy Cao Văn nhìn mặt mình sững người rồi lại bật cười khiến Lam Thiên không khỏi chịu đưa tay lên mặt mình tự hỏi có dính gì sao? Phát hiện Lam Thiên sờ mặt mình, Cao Văn tốt bụng lấy điện thoại của mình thay cái gương cho Lam Thiên soi, giọng run run lên vì nén cười:

– Cậu… tự nhìn đi…

Lam Thiên vừa thấy mặt mình qua màn hình điện thoại liền cau mày, lấy trong túi ra chiếc khăn tay, động tác chậm rãi lau đi vết mực.

– Ai lại to gan vẽ lên mặt cậu vậy? Cũng may mực này dễ lau đó.

Cao Văn cười cười nói, giọng cậu tràn ngập sự thích thú. Cậu lấy điện thoại bỏ vào túi rồi mới phát hiện ra kẻ thứ ba, đôi mắt nhanh chóng chú ý đến cây bút chàng trai kia đang cầm.

– Không phải là cậu đó chứ?

Tử Nguyệt thấy Cao Văn hất hàm về phía mình hỏi, nó nhìn quanh không thấy ai, lòng nghi hoặc đưa tay lên chỉ mình hỏi ngược lại:

– Anh hỏi tôi?

– Cậu cầm cây bút. – Cao Văn nhắc.

– Cây bút? – Tử Nguyệt nghe Cao Văn nói mới nhìn đến vật trên tay mình, là cây bút nó mới nhặt được gần chỗ này. Khoan đã, không phải là trùng hợp vậy chứ? Tử Nguyệt vội mở nắp bút quẹt thử lên tay một nét ngắn. Màu mực giống, độ lớn của nét nhìn như cũng cỡ đó… Chỉ là trùng hợp thôi phải không? Khóe mắt Tử Nguyệt giật giật, nó cảm nhận nó gặp đại xui rồi. Mới ngày đầu đi học chỉ vì một cây bút mà đắc tội người khác, còn là người nhìn rất ghê gớm. Lỡ là đàn anh trong trường thì sao? Bỗng chốc nó nhìn thấy viễn cảnh tương lai của mình thật thảm thương vì bị trả thù. Giờ nó có nên giải thích không? Nếu giờ nó nói :” Không phải tôi. Tôi chỉ nhặt được cây bút thôi!”, liệu họ có tin không? Chắc chắn là không rồi. Chính bản thân nó còn không tin được nữa là. Tử Nguyệt nuốt nước bọt. Nó là học sinh mới, nhìn một lần chưa chắc nhớ được nên trong trường hợp này… cách tốt nhất chính là chạy.

– Này cậu… – Cao Văn hỏi. Dần tiến lại gần Tử Nguyệt.

Tử Nguyệt giật mình lùi lại, xoay người lập tức chạy đi, hét lên để lại một câu:

– Không phải tôi làm.

– Này… – Cao Văn toan đuổi theo thì Lam Thiên gọi lại.

– Không cần đuổi theo. Không phải cậu ta.

– Vậy là ai?

– Sáng nay mẹ tớ tới chưa? – Lam Thiên không trả lời câu hỏi của Cao Văn mà hỏi lảng sang khác vấn đề khác.

– Có. Cô ấy còn cùng Lạc Dương và Diệc Phàm đi tìm cậu… A, tớ biết rồi. Ba người họ thật là… – Cao Văn bật cười lên. Đúng thật cũng chỉ có họ là dám.

– Họ đi chưa?

– Đi rồi. Cô Lam Thanh nói chiều sẽ tới tìm cậu. Cô ấy nói nhớ cậu lắm đó. Ai, cậu thật may mắn đó Lam Thiên. – Cao Văn huých tay cười trêu chọc cậu.

– Ừm. – Lam Thiên chỉ đáp lại một tiếng giống như cậu không quan tâm đến nhưng trong lòng thật sự ấm áp.

– Mà này, cậu có thấy chàng trai ban nãy rất quen không? Chúng ta đã gặp ở đâu thì phải? – Cao Văn vừa đi bên cạnh Lam Thiên vừa hỏi.

– Cậu ta là Hoàng Tử Nhật, thành viên câu lạc bộ kendo.

– Ra là cậu ta. Hèn gì thấy quen thế. Cậu ta có vẻ thú vị đấy nhỉ. – Vị hội trưởng nào đó nở một nụ cười thâm thúy.

Cùng lúc ấy, Tử Nguyệt chạy trối chết ra khỏi khu vực cấm, đến giữa sân trường. Tiếng chuông trường vang lên, trước đài phun nước, một chàng trai mặc đồng phục, trên cánh tay phải có đeo băng vải màu trắng ghi “HỘI KỈ LUẬT” với mái tóc màu vàng và nét mặt rạng ngời với chất giọng mang chút trẻ con cầm micro nói:

– Chào tất cả các bạn học sinh. Giờ chúng ta sẽ bắt đầu buổi lễ khai giảng. Bên trái sẽ là học sinh năm nhất bắt đầu từ lớp 1-A đến lớp 1-E, xếp thành hai hàng nam nữ. hẳn các bạn đã biết mình ở lớp nào rồi chứ. Còn các bạn năm hai và năm ba chắc khỏi nói cũng biết phải làm sao rồi. Cho học sinh năm nhất thấy các bạn ra dáng đàn anh đàn chị như thế nào nhé! Nào nhanh chân lên. – Diệc Phàm nâng cao giọng lên.

Lời cậu vừa dứt tất cả các học sinh đã lục tục tìm hàng của mình. Tử Nguyệt nhanh chóng tìm thấy lớp của mình. May mắn nó học lớp 1-A. Vừa đứng vào hàng nam Tử Nguyệt đã tự hỏi: “Chỉ là nam sinh cao trung có cần cao vậy không?”. Tử Nguyệt ngước nhìn hàng nam sinh đoán chừng cũng phải cao hơn mét bảy lại nhìn đến mình chỉ cao hơn mét sáu mà không khỏi khổ não. Kiểu này có bị đè bẹp cũng không ai phát hiện ra nó.

– May quá! Vừa kịp lúc. – Một chàng trai chạy đến sau lưng nó, cậu ta chống hai tay lên gối thở hồng hộc, trên trán còn lấm tấm mồ hôi dường như mới chạy một quãng đường dài. Chàng trai với mái tóc màu đen hơi dài, làn da ngăm khỏe khoắn, sau lưng cậu ta còn đeo một cái bọc dài dài quen thuộc.

– Cậu cùng tập kendo sao? – Tử Nguyệt hỏi.

– Cậu cũng vậy sao? Tớ thật sự rất thích kendo. – Chàng trai cười nói, khuôn mặt điển trai tỏ ra rất hạnh phúc. – Kendo thật sự rất thú vị. À, chào cậu, tớ là Lâm Nhất. – Chàng trai chủ động đưa tay chào hỏi.

– Chào, tớ là Hoàng Tử Nhật. – Tử Nguyệt hơi nắm nhẹ tay Lâm Nhất rồi nhanh chóng buông ra, nó không có ý định thân cận với nam sinh lắm, như thế rất dễ bị phát hiện.

– Hoàng Tử Nhật? A, tôi biết cậu. Cậu chính là thiên tài kendo mà mọi người vẫn nói phải không. Tôi đã đọc tờ báo nói về cậu ở giải toàn quốc. Lúc đó tôi còn đang tu luyện ở Nhật nên không về được. Nếu không thì chúng ta có thể đấu một trận rồi. Hẳn là cậu mạnh lắm.- Lâm Nhất vừa nói hai mắt nhìn nó tỏa sáng lấp lánh, cậu ta thật sự rất thích kendo.

– Không hẳn. – Tử Nguyệt cười cười đáp.

– Buổi lễ sắp bắt đầu. Yêu cầu các bạn học sinh trật tự. Bạn nào còn náo loạn sẽ được mời đến Hội kỉ luật uống trà nhá. – Diệc Phàm cao giọng nói,giọng nói nửa đùa nửa thật.

Vừa nghe nhắc đến Hội kỉ luật thì học sinh lập tức đứng nghiêm chỉnh. Buổi lễ nhanh chóng được bắt đầu. Mới đầu cũng như bao buổi lễ khai giảng khác, chào cờ, hát quốc ca, sau đó hiệu trưởng lên phát biểu. Đó là Tống Minh Hạo năm nay đã gần sáu mươi nhưng vóc người vững rắn rỏi như thời trai trẻ, có lẽ dấu ấn của tuổi già trên người Minh Hạo thể hiện rõ nhất ở mái tóc bạc và vài nếp nhăn trên khuôn mặt, giọng Minh Hạo trầm trầm vang lên. Sau khi Minh Hạo phát biểu xong, Diệc Phàm nói tiếp.

– Sau đây Hội trưởng Hội kỉ luật của trường ta Cao Văn sẽ lên phổ biến nội quy.

Cao Văn ăn mặc chỉnh tề bước lên, cậu đón lấy micro từ tay Diệc Phàm, đôi mắt quét qua học sinh bên dưới một lượt rồi mới bắt đầu nói:

– Nội quy của trường chúng ta rất đơn giản. Chỉ cần các bạn thi hành đúng những điều một học sinh nên làm : đi học đúng giờ, mặc đúng đồng phục, tôn trọng giáo viên, học tập nghiêm túc và có hiệu quả vậy là được. Nhưng với bất kì hành vi nào được cho là gây rối đều sẽ phải nhận hình phạt, đối với những học sinh không chịu phối hợp chúng tôi sẽ có biện pháp bắt cậu phải phối hợp kể cả phải dùng bạo lực. – Ở những tiếng sau, Cao Văn hạ giọng khiến cho lời nói của cậu càng thêm uy nghiêm và đáng sợ. Cao Văn bất chợt lớn giọng nói. – Hãy nghe cho rõ đây! Khi bước chân vào trường Quang Vân, các cậu phải tự nhận thức một điều : Ờ ĐÂY HỘI KỈ LUẬT CHÍNH LÀ LUẬT! Dù sao thì chúng tôi vẫn xem trọng sự tự do của học sinh nên các bạn không cần quá lo lắng đâu. – Cao Văn nở nụ cười nhu hòa nhìn xuống đám đông. Sau tất cả những gì cậu nói thì trong mắt tất cả các học sinh ở đây nụ cười ấy rất đáng sợ, như một nụ cười mang hàm ý đe dọa.

Lúc ấy, Tử Nguyệt ở bên dưới không khỏi lo lắng. Người đang phát biểu không phải là chàng trai hồi nãy nói nó là thủ phạm sao? Người ta còn là Hội trưởng Hội kỉ luật nói vậy nếu anh ta mang địch ý với nó chẳng phải số nó càng thê thảm sao? Vừa nghĩ đến đó sắc mặt Tử Nguyệt không khỏi tái đi, người lung lay như sắp ngã. Lâm Nhất đằng sau đỡ lấy người nó hỏi:

– Cậu không sao chứ? Mặt cậu xanh xao quá!

– Tớ không sao. Cảm ơn. – Tử Nguyệt cố trụ vững người đứng nghiêm chỉnh. Chỉ hi vọng người kia không phải là đại nhân vật và cũng không nhớ đến một học sinh tầm thường như nó. Nhưng bản thân nó thật sự không phải hung thủ vậy mà nó lại bỏ chạy chẳng khác nào sợ tội mà trốn. Nghĩ vậy nó càng thêm ảo não. Thượng sách gì chứ, rõ ràng là hạ sách.

Mong ước của nó xem như cũng được thực hiện một nửa, Lam Thiên không phải đại nhân vật của trường… cậu là đại đại nhân vật của trường rồi, mặc dù cậu mang danh kí túc xá trưởng nhưng cậu là người đứng đầu học sinh trong trường chỉ là cậu không thích thể hiện quyền hành của mình thôi hơn nữa làm sao cậu không nhớ Hoàng Tử Nhật người đích thân cậu chiêu mộ hơn nữa lại là một thành viên của kí túc xá nữa chứ, cậu bắt buộc phải nhớ thôi.

Mà Tử Nguyệt khi thấy cậu lên phát biểu không khỏi kinh ngạc trước diện mạo của Lam Thiên, vốn nó cũng biết cậu ắt hằn là người có ngoại hình không ai sánh bằng, còn mang cả khí chất lạnh lùng nhưng giờ đây nhìn tới khuôn mặt hoàn toàn xóa đi những nét vẻ mang một vẻ mặt lạnh nhạt thêm đôi mắt lạnh lẽo, thờ ơ càng làm cho người khác khó mà có thể tiến lại gần cậu nhưng Tử Nguyệt có thể nhận thấy khi cậu vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều ánh nhìn sùng bái, ngưỡng mộ. Hơn nữa nó đã đụng phải người không nên đụng. Tại sao dù Lam Thiên không nhìn về nó, nó vẫn thấy rùng mình?

– Tới lượt tớ rồi. – Lâm Nhất ở đằng sau nó loay hoay lục lọi trong túi.

– Cậu tìm cái gì thế? – Tử Nguyệt hỏi bằng giọng vô lực.

– Tờ giấy phát biểu, tớ đại diện năm nhất. – Vừa nói Lâm Nhất vừa lục lọi khắp các túi miệng lầm bầm. – Đâu rồi nhỉ?

– Cậu có để quên ở nhà không?

– Để quên? – Lâm Nhất ngây người nhìn nó rồi túm lấy vai nó lắc mạnh. – Làm sao đây. Tôi thật sự quên rồi. Không được! Như thế không phải để lại ấn tượng xấu trong mắt đại ca Lam Thiên sao?

– Đó là điều cậu quan tâm sao? Mà sao lại gọi anh ta là đại ca? – Tử Nguyệt giật giật khóe miệng hỏi.

– Cậu là Lâm Nhất phải không? – Giọng nói từ phía sau hai người truyền tới, vừa xoay người đã nhìn thấy Cao Văn đang híp mắt cười. – Chúng tôi có chuẩn bị bài phát biểu cho cậu, cậu có thể học nhanh chứ.

– Cảm ơn anh Cao Văn. Chuyện đó không thành vấn đề. – Lâm Nhất cảm kích.

– Cậu xưng hô thật thân mật, nghe cứ như chúng ta quen thân vậy. – Cao Văn lấy ra một mảnh giấy đưa cho cậu.

– Làm gì có. Chúng ta là lần đầu mới gặp. Lần đầu ha ha ha. – Lâm Nhất vừa cười vừa đón lấy tờ giấy.

Cao Văn không nói gì hơi nghiêng người nhìn chàng trai nhỏ nhắn đang cố giấu minh đằng sau thân hình cao lớn của Lâm Nhất, nở một nụ cười thân thiện:

– Hoàng Tử Nhật, chúng ta lại gặp nữa rồi. Tôi vui vì chúng ta sau này sẽ là bạn học.

Nói xong cậu xoay người rời đi để lại cho Tử Nguyệt mấy dấu chấm to đùng. Nói vậy là có ý gì? Không lẽ… ý anh ta là sau này nó sẽ được họ “chiếu cố” sao? Thật là kinh khủng!

Vậy đấy, một năm học mới đã bắt đầu.

**************************************

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN