Thiếu Gia Thờ Ơ Và Cô Bé Kiếm Sĩ - HKL 2
Chap 57: Nguy cơ.
– Sao cậu không nghe điện thoại đi?
– Tớ… Diệp Hoa hẹn tớ ra ngoài chơi… nhưng tớ không muốn đi.
– Nếu thế cậu cũng nên trả lời cô ấy một tiếng.
– Tớ đã nói rồi… nhưng cậu ấy không chịu nghe. Nhất quyết muốn tớ ra ngoài cho bằng được.
– Có lẽ cô ấy có chuyện quan trọng muốn nói với cậu. Hay cậu cứ nghe đi!
Tử Lẫm nhìn nó rồi lại nhìn điện thoại. Nội tâm thở dài lần thứ một trăm linh tám. Nếu Tử Nguyệt biết Diệp Hoa hẹn cậu ra ngoài để moi móc chuyện của nó thì có nói như thế được nữa không. Khổ nhất là cậu đã hứa với Diệp Hoa là không được nói chuyện này cho Tử Nguyệt biết. Hai bên đều là bạn, cậu thật không biết làm thế nào cho phải.
Chần chừ thêm một lát, Tử Lẫm bắt máy. Cậu chưa kịp nói gì thì bên kia đã vang lên giọng nói oang oang của Diệp Hoa:
– Cậu mà không tới tớ sẽ cho anh Lam Thiên biết mọi chuyện.
– Này… – Tử Lẫm vừa nghe nói thế liền thất kinh. Nói cho anh Lam Thiên biết chuyện cậu dùng tên giả nhập học không phải chết sao? Nếu anh ấy biết, cậu không đoán được hậu quả của nó thế nào. Ngày mai là thi đấu trận chung kết rồi, lỡ anh biết chuyện, loại cậu khỏi danh sách thi đấu thì nguy mất!
– Sao? Có chịu tới không?
Nghe giọng nói, Tử Lẫm cũng đoán được bây giờ Diệp Hoa đang vênh khuôn mặt đắc ý mà nói.
– Tớ đi…
– Tốt. Tới nhanh nhé! Tớ không có nhiều thời gian đâu.
Tử Lẫm trước khi đi còn quay đầu lại nhìn nó nhiều lần. Tử Nguyệt bị bộ dạng đau khổ cộng luyến tiếc của cậu chọc cười, nói:
– Đi chơi mà cậu làm như ra pháp trường vậy?
– Tử Nguyệt, dù thế nào tớ cũng nhất định giữ lời hứa với cậu! – Tử Lẫm nói với đôi mắt tràn đầy quyết tâm.
– À, ừm. Hôm nay cậu lạ ghê!
Nơi Diệp Hoa hẹn cậu là công viên trong thành phố. Tới nơi, Tử Lẫm thấy Diệp Hoa ngồi trên xích đu, vẫy tay gọi cậu:
– Tử Lẫm, mau tới đây!
Tử Lẫm bước chậm rì rì tới. Còn cách Diệp Hoa chừng nửa mét, cậu lớn giọng nói:
– Dù cậu dùng cách nào, tớ cũng không nói cho cậu biết chuyện của Tử Nhật đâu!
Khác với suy đoán của Tử Lẫm, Diệp Hoa không nở nụ cười gian manh như mấy bữa trưa, cô nàng cúi đầu xuống, mang một nét buồn man mác.
– Tớ cũng không giấu gì cậu… thật ra, tớ rất thích Tử Nhật. Lần trước, thấy cậu ấy thi đấu xong ra về, tinh thần suy sụp, tớ rất đau lòng. Tớ chỉ muốn biết tại sao cậu ấy lại như thế thôi, tớ… muốn an ủi cậu ấy.
Phản ứng đầu tiên của Tử Lẫm là há mồm, trợn mắt. Cậu… cậu vừa nghe cái gì thế kia? Diệp Hoa thích Tử Nhật… Không lầm chứ? Sau đó, cậu kéo kéo da mặt cho nó trở lại bình thường, hắng giọng nói:
– Tử Nhật đã lấy lại tinh thần rồi… không cần cậu an ủi đâu?
– Tớ biết… nhưng tớ… muốn biết nhiều hơn về cậu ấy… – Diệp Hoa ra vẻ thẹn thùng nói. – Tớ định sẽ theo đuổi Tử Nhật!
– Hả? Không thể đâu! – Tử Lẫm xua tay nói.
– Sao lại không thể chứ? – Diệp Hoa bĩu môi. – Ngoài bản tính hơi cứng rắn, bản tiểu thư vẫn là người tài sắc vẹn toàn. Thân là bạn của tớ, cậu phải ủng hộ tớ chứ!
– Nhưng… cậu biết đấy, cậu ấy là người yêu của anh Lam Thiên đó… – Xoắn xuýt một hồi, Tử Lẫm lại lôi ra lý do khiến Vân Đi từ bỏ Tử Nhật.
Ai ngờ đâu, Diệp Hoa lập tức bật cười nói:
– Ha ha ha. Cậu đang kể chuyện cười gì vậy? Làm gì có chuyện anh Lam Thiên hẹn hò với Tử Nhật! Lần trước, anh ấy bị ba mẹ tớ hỏi chuyện, còn nói rằng chưa có ý định yêu đương nữa kìa. Anh Lam Thiên nếu có yêu ai sẽ không che giấu như thế. Lại mấy tin đồn nhảm!
– Chính là… cậu với Tử Nhật thật sự không được đâu!
– Tại sao chứ? Bản cô nương đã quyết định thì cho dù trời sập cũng không thay đổi được. Nói cho cậu biết, Tử Nhật nhất định phải trở thành bạn trai của tớ! – Diệp Hoa đứng dậy, chỉ tay tuyên bố.
Mỗi lần Diệp Hoa tuyên bố trịnh trọng như thế này đều làm được như lời nói. Tử Lẫm lục lọi não, cố gắng tìm ra một lý do để cho Diệp Hoa từ bỏ. Xem Diệp Hoa thế này, chắc là rất thích Tử Nhật rồi. Nếu cậu không chặt đứt tình cảm đó ngay bây giờ, đến lúc Diệp Hoa biết sự thật, nhất định sẽ đau lòng. Còn với Tử Nhật, chính là một rắc rối lớn.
– Thế nào? Sao cậu không nói gì? Tử Lẫm, cậu nhất định phải giúp tớ! Tớ thật sự… thật sự rất thích Tử Nhật luôn. Không phải cậu ấy là không được! – Diệp Hoa ôm tim, dịu giọng nói, vẻ mặt cực kỳ thâm tình. Sau đó, quấn lấy Tử Lẫm, không ngừng nói. – Cậu phải giúp tớ! Cậu phải giúp tớ!
Tử Lẫm vừa suy nghĩ vừa bị niệm chú bên tai, đầu óc ong hết cả lên, trong lúc rối loạn, cậu buộc miệng nói:
– Tử Nhật là con gái!
– Hả? – Diệp Hoa ngớ người ra. Cô nắm lấy vạt áo cậu, trừng mắt nói. – Cậu nói rõ ràng cho tớ! Cái gì mà Tử Nhật là con gái!
Tử Lẫm phát hiện mình lỡ miệng, vội dùng hai tay che kín miệng, mắt mở trân trân đối diện với khí thế cường quyền của Diệp Hoa. Liên tục lắc đầu, nhất quyết không mở miệng.
– Không muốn nói phải không! Tớ xem cậu cứng miệng đến mức nào!
Diệp Hoa quật ngã Tử Lẫm xuống đất, quặp hai tay cậu ra sau, không biết kiếm đâu ra một cái còng, còng tay Tử Lẫm lại, đè lên người cậu nói:
– Cậu không nói thì tớ cũng không ép. Nhưng… trận đấu ngày mai, cậu có tham gia được hay không… phải xem tâm trạng của tớ đã. Với lại, chuyện của Tử Nhật, tớ có thể nhờ người điều tra, đến lúc đó, tớ không chắc chỉ có mình tớ biết chuyện đâu.
– Diệp Hoa… cậu quá đáng! – Tử Lẫm rống lên.
– Quá khen!
Dưới sự áp bức, cộng đe dọa của Diệp Hoa, sau một hồi suy tính thiệt hơn, Tử Lẫm đánh phải phản bội lời hứa với Tử Nguyệt.
Diệp Hoa nghe cậu kể, kinh ngạc không thôi. Không ngờ tới Tử Nhật lại có một bí mật lớn như vậy!
– Cậu tuyệt đối không được nói với ai khác đấy! Vì cậu, tớ đã thất hứa với Tử Nguyệt, không còn mặt mũi nào nhìn cậu ấy nữa! – Tử Lẫm ôm mặt nói.
Diệp Hoa há miệng rồi khép lại mấy lần, mới vỗ vai, an ủi cậu:
– Tớ tuyệt đối không nói cho người ngoài biết đâu! Cậu đừng lo.
– Hứa rồi đấy!
– Hứa mà!
– Vậy… cậu còn không tháo còng ra cho tớ!
– Chờ tớ chút!
Diệp Hoa tìm chìa khóa. Cô nàng lục lọi túi áo, túi quần nhưng không tìm thấy.
– Tử Lẫm… hình như… tớ làm mất chìa khóa rồi…
– Cái gì? Cậu làm mất rồi tớ tính sao?
– Yên tâm. Chỗ người tớ lấy trộm còng còn chìa khóa sơ cua. Tớ đưa cậu đến đó!
Diệp Hoa quẹt mồ hôi trên trán nói. Ai, đã là còng lấy trộm, giờ lại phải tự ra đầu thú. Đau lòng làm sao!
Còng Diệp Hoa lấy trộm là còng của một thầy giáo trong trường nó. Ông ấy là cảnh sát ưu tú đã về hưu. Tử Lẫm vừa được giải thoát, ba chân bốn cằng chạy đi, để lại Diệp Hoa chịu phạt. Cô nàng đành phải gác lại nhiệm vụ tình báo của mình, cắm đầu vào mang lốp xe, chạy năm mươi vòng quanh sân trường. Đến khi chạy xong, cô nàng còn bị tịch thu điện thoại, cấm không cho ra khỏi trường trong vòng một tuần. Thảm hết chỗ nói luôn!
Hôm sau, hết tiết rèn luyện thể chất, cô nàng mượn được điện thoại của bạn, lén lút gọi điện, báo cáo cho Lam Thiên biết mọi chuyện.
Đúng vậy, thật ra thân phận của Tử Lẫm, ngay từ đầu Lam Thiên đã biết mà còn là do ông của cậu nói. Chỉ có Tử Lẫm bị ông cậu lừa, cố gắng che giấu thân phận mà thôi. Và Diệp Hoa, chính là người được Lam Thiên tin tưởng, giao nhiệm vụ tìm hiểu vấn đề của Tử Nhật.
Lúc Diệp Hoa báo cáo, Lam Thiên đang trên đường đến nhà thi đấu kendo sau khi xong công việc của tập đoàn. Người luôn bình tĩnh trong mọi tình huống như Lam Thiên, khi biết sự thật cũng phải kinh ngạc. Hóa ra Tử Nhật lại có bí mật lớn như vậy… thế mà cậu lại không biết. Lúc trước, vì cậu chỉ xem trọng tài năng của Tử Nhật nên không điều tra rõ ràng… sau đó, vì thích Tử Nhật, cậu lại nghĩ hành vi điều tra đối phương là không tôn trọng, cho nên, đến chuyện tại sao Tử Nhật mất tinh thần, cậu cũng nhờ Diệp Hoa hỏi Tử Lẫm… nhưng bây giờ, không điều tra kĩ càng thì không được.
– Giúp tôi điều tra một người! – Sau khi kết thúc cuộc gọi với Diệp Hoa, Lam Thiên gọi điện cho người khác nói.
Lam Thiên nhìn đồng hồ, lại nhìn dòng xe đông đúc phía trước. Bây giờ, cậu muốn gặp Tử Nhật ngay tức khắc để hỏi rõ mọi chuyện. Chuyện này nếu không làm tốt sẽ rất rắc rối.
Kết quả, Lam Thiên vì kẹt xe, không tới tham gia kịp buổi lễ trao giải.
Sau khi buổi lễ trao giải kết thúc, bọn nó trở về phòng thay đồ. Như thường lệ, Tử Nhật vào phòng cuối cùng. Ban đầu, mọi người không hiểu sao cậu lại như thế, thấy Tử Nhật không tiện nói cũng không ép nó. Mọi người thay đồ xong ra ngoài. Cố Hoành nói với nó:
– Bọn anh ra ngoài đợi em! Nhớ nhanh lên nhé!
– Vâng!
Tử Nguyệt vào phòng, khóa cửa lại. Đến tủ để đồ của mình. Nó mở cửa tủ ra, thấy bên trên quần áo có một tờ giấy. Tử Nguyệt cầm lên xem. Tờ giấy ghi “Nếu không muốn mọi người biết bí mật của mày thì hãy đến sân thượng.” Ngoài tờ giấy, còn có một máy ghi âm. Tử Nguyệt mở ra nghe. Đó là đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của nó với Lui… sao có thể… Tử Nguyệt siết chặt máy ghi âm, đầu óc đình trệ, nỗi sợ hãi bí mật bị phanh phui lấn áp niềm vui chiến thắng. Nó vội vàng thay quần áo, cầm theo máy ghi âm, chạy lên sân thượng.
Chạy đến nơi, đẩy cánh cửa sân thượng, nó bước qua cánh cửa đó, vội vàng tìm kiếm người kêu nó lên. Đột nhiên “rầm” một tiếng. Cánh cửa đằng sau lưng nó đóng lại, người gọi nó lên đứng trước cánh cửa, nhếch mép nói:
– Tao biết mày sẽ lên mà.
– Cậu… Sao lại là cậu?
Cùng lúc đó, Lam Thiên tới nhà thi đấu. Thấy thành viên câu lạc bộ kendo tụ tập trước nhà thi đấu nhưng lại thiếu mất Tử Nhật, cậu hỏi:
– Tử Nhật đâu?
– Cậu ấy thay đồ bên trong… – Cố Hoành vừa nói sau đã không thấy bóng Lam Thiên đâu nữa. – Vội gặp người đến thế sao?
Cả bọn đứng đó, một người lên tiếng đề nghị lên diễn đàn trường, xem bản tin bọn họ giành chức vô địch. Cả một đám giơ tay nhất trí. Bọn họ đang chờ xem tin bọn họ giành chức vô địch đã được đăng lên chưa và được viết như thế nào. Nhưng, khi lên diễn đàn, tin tức bọn họ giành chức vô địch chưa thấy đâu, bọn họ đã thấy một tin rất lạ, mới được cập nhật cách đây vài phút. Tiêu đề tin là “Hoàng Tử Nhật, thành viên câu lạc bộ kendo là nữ.”
Tử Lẫm cũng chúi đầu vào xem, vừa thấy tin đó, cậu lập tức chấn động.
Lam Thiên tới phòng thay đồ tìm Tử Nhật chỉ thấy căn phòng trống không, cậu nhìn quanh, thấy tủ đồ đang mở và một tờ giấy rơi bên dưới. Lam Thiên nhặt tờ giấy lên, chưa kịp xem nội dung thì Cao Văn gọi tới, thông báo:
– Lam Thiên, trên diễn đàn trường xuất hiện một bản tin nói Tử Nhật là nữ, cậu đã xem chưa?
Lam Thiên nhíu mày. Là ai tung tin?
– Cậu xóa ngay bản tin đó cho tớ và điều tra địa chỉ của người đăng tin, nếu có thể, lần ra vị trí của hắn luôn.
– Tớ biết rồi… Mà Lam Thiên, cậu không ngạc nhiên sao?
– Tớ đã ngạc nhiên nửa tiếng trước rồi! Cảm ơn cậu!
Cúp máy, Lam Thiên xem nội dung ghi trên tờ giấy. Đọc xong nội dung, một linh cảm chẳng lành xuất hiện. Cậu cầm lấy tờ giấy, tức tốc đến chỗ hẹn ghi trên tờ giấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!