Thiếu Gia Thờ Ơ Và Cô Bé Kiếm Sĩ - HKL 2
Chap 74: Lừa gạt.
Ra khỏi khu mua sắm, hai tay xách đầy túi đồ, Tử Lẫm khó khăn đuổi kịp bước chân của Diệp Hoa. Diệp Hoa vừa ăn kem, liếc qua người cậu một lát, rồi hỏi:
– Cậu nói đi, cậu muốn hỏi tớ cái gì?
– Chính là… chuyện liên quan đến Tử Nguyệt ấy! – Tử Lẫm ngập ngừng nói.
Động tác ăn kem của Diệp Hoa khựng lại, nhìn cậu với vẻ khó hiểu:
– Chuyện liên quan đến Tử Nguyệt tớ có biết mấy đâu mà cậu hỏi tớ.
– Không phải ý đó… chính là cảm giác của tớ với cậu ấy… tớ thấy lạ lắm… nhưng không sao lý giải được nó.
Diệp Hoa lập tức nâng cao tinh thần, lời này của Tử Lẫm sao có cảm giác nguy hiểm thế này.
– Khụ, vậy cậu nói xem tớ có thể giúp gì?
– Tớ thấy cảm giác của tớ với Tử Nguyệt khác so với cảm giác đối với những người bạn khác, gần đây lại xuất hiện thêm những cảm xúc lạ kì… chẳng hạn như tớ cảm thấy khó chịu khi thấy cậu ấy và anh Lam Thiên thân thiết! Tớ biết, Tử Nguyệt thân thiết với anh Lam Thiên chỉ có lợi cho cậu ấy… nhưng mà… cảm thấy không vui… không giúp được cậu ấy, tớ cảm thấy rất bức bối… hơn nữa… thỉnh thoảng đối mặt với Tử Nguyệt, tim tớ lại đập nhanh, mặt cũng nóng lên… Diệp Hoa, cậu nói xem có phải tớ có bệnh gì về tinh thần rồi không?
Đối diện với đôi mắt mê mang, lo lắng của Tử Lẫm, Diệp Hoa miếng kem mềm mềm mát lạnh trong miệng thật khó nuốt. Đây không phải biểu hiện của thích một người không? Diệp Hoa cô chưa từng yêu ai nhưng không phải là không biết cảm giác rung động trước một người ra sao. Nhưng mà… tại sao người Tử Lẫm thích lại là Tử Nguyệt chứ, nếu Tử Lẫm có cảm giác này với một người khác, Diệp Hoa sẽ không chút do dự nói cho cậu biết: “Vậy là cậu thích người đó rồi.”. Đằng này lại có cảm giác đó với Tử Nguyệt… đừng làm khó Diệp Hoa cô vậy chứ, một bên là người bạn thanh mai trúc mã, một bên… là người anh trai đáng kính. Hai đôi lông mày Diệp Hoa cau chặt lại, cơ hồ muốn dính lại với nhau. Bài thi thực hành cuối kì cũng chẳng khó bằng vấn đề hiện tại. Chưa bao giờ Diệp Hoa cô lâm vào tình huống nan giải thế này.
– Diệp Hoa, cậu sao vậy? – Tử Lẫm lo lắng hỏi. Vẻ mặt Diệp Hoa nhăn nhó, trông có vẻ đang khó chịu lắm.
Diệp Hoa mở hờ mắt, nhìn Tử Lẫm. Cô hít sâu một hơi, hết cách rồi. So với Tử Lẫm, anh Lam Thiên đã nhận ra tình cảm của mình, tình cảm ấy chắc chắn đã sâu đậm, khó lòng mà dưt ra. Diệp Hoa đặt tay lên vai Tử Lẫm, thầm nói. Tử Lẫm, xin lỗi cậu, đừng trách tớ, tớ cũng là nghĩ cho cậu thôi, cậu căn bản là không có phần thắng.
– Diệp Hoa…
– Tớ không sao. Tớ đang suy nghĩ chuyện cậu nói thôi.
– Vậy cậu đã nghĩ ra rồi? – Hai mắt Tử Lẫm sáng lên.
Diệp Hoa nhìn đi chỗ khác hơi gật đầu. Không dám nhìn mặt Tử Lẫm luôn, tội lỗi quá!
– Cậu nghe tớ phân tích nhé! Cậu thấy khó chịu khi nhìn thấy Tử Nguyệt thân thiết với anh Lam Thiên chẳng qua là cậu ghen tỵ thôi, trước khi thân phận của Tử Nguyệt bị vạch trần, người bạn thân thiết nhất của cậu ấy chính là cậu. Cái cảm giác người bạn thân thiết của mình bỗng một ngày thân thiết với người khác… ghen tỵ… đúng, chính là cảm giác ghen tỵ khi thấy bạn thân của mình bỗng thân với một người khác ngoài mình, cậu phải tập làm quen dần với cảm giác này đi, Tử Nguyệt sau này sẽ có thêm nhiều bạn bè hơn, cậu không thể cứ thấy cậu ấy thân thiết với ai là ghen tỵ được, như thế là ích kỉ!
– Ghen tỵ sao? – Tử Lẫm cúi đầu lẩm bẩm.
Diệp Hoa cắn răng nói tiếp:
– Còn về cảm giác bức bối kia… chính là cảm giác bất lực vì không giúp được bạn mình. Ai da, tớ cũng nhiều lúc cảm thấy như vậy… nhìn bạn mình gặp khó khăn mà mình không giúp được gì… cảm thấy bản thân vô dụng vô cùng. Nhưng mà Tử Lẫm, đối với Tử Nguyệt, có một người bạn chân thành, luôn ở bên cạnh động viên cậu ấy đã là giúp đỡ lớn rồi. Cậu không cần áy náy…
– Ra là áy náy sao?
Diệp Hoa chột dạ gật đầu:
– Về phần tim đập mặt nóng ấy chẳng qua Tử Nguyệt là con gái, lại còn là một cô gái đáng yêu, đứa con trai nào đứng trước mặt cậu ấy chẳng cảm thấy như thế. Cậu là một đứa con trai ít tiếp xúc với con gái, cho nên cảm giác ấy mạnh hơn thôi. Đứa con trai nào bỗng được gần gũi với con gái cũng bị vậy hết đó. Không cần lo lắng.
– Nhưng mà chúng ta cũng gần gũi, sao tớ không bị vậy? – Diệp Hoa cũng là con gái mà.
– Cậu xem tớ là con gái sao? – Diệp Hoa nghiến răng nói.
– Ồ. – Hóa ra là vậy, vì trước giờ cậu không xem Diệp Hoa là con gái chân chính nên không bị như vậy.
Thái độ đó là gì? Diệp Hoa nghiến răng nghiến lợi rất có cảm giác muốn đánh người. Cho dù cô học trường quân đội, tính cách hào sảng chút nhưng vẫn là con gái nha. Diệp Hoa hung hăng cắn cây kem.
– Cảm ơn cậu! – Cảm giác lạ được Diệp Hoa lý giải ra, Tử Lẫm cảm thấy nhẹ lòng hơn, mặc dù cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
– Ừ. – May là cậu IQ cao, EQ thấp. – Tử Lẫm, sau này cậu phải học hỏi ba cậu nhiều, tăng cao EQ một chút, nếu không sau này sẽ chịu thiệt.
– Tớ biết rồi. – Tử Lẫm gật đầu.
Bộ dáng trẻ ngoan dễ dạy này Diệp Hoa rất hài lòng. Sự áy náy khi giết chết một mầm non tình yêu cũng vì vậy vơi bớt đi. Cô sẽ giúp Tử Lẫm nâng cao EQ, tránh tương lai bị lừa dối tương tự, xem như chuộc lỗi đi.
À, phải đòi thêm phúc lợi từ chỗ anh Lam Thiên nữa, mình đây xem như đã giúp anh ấy tiêu diệt một tên tình địch nặng kí, không thể bỏ lỡ cơ hội đòi phúc lợi. Diệp Hoa lặng lẽ cười trong lòng.
– Tớ thấy đói rồi, chúng ta tìm chỗ nào ngon ngon ăn một bữa đi. – Diệp Hoa lấy quyển tạp chí trong túi ra xem. – Ở đối diện bệnh viện có một quán mới mở, chúng ta đến đó đi.
– Được. – Tử Lẫm gật đầu, khệ nệ xách đồ đuổi theo cô.
Đãi cậu một bữa ngon để xin lỗi vậy. Diệp Hoa thầm nghĩ.
Đến gần quán ăn, Diệp Hoa tinh mắt nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cửa vào bệnh viện.
– Đó chẳng phải là Tử Nguyệt sao?
Tử Lẫm theo hướng tay cô chỉ nhìn sang bệnh viện, quả nhiên thấy Tử Nguyệt bên đó.
– Cậu ấy đứng đó làm gì?
– Có lẽ là không khỏe nên đi khám…
Tử Nguyệt nghe điện thoại xong, đi vào bệnh viện.
– Chúng ta…
– Không được. Cậu chạy qua đó cậu ấy sẽ không tự nhiên. – Diệp Hoa sợ để Tử Lẫm gặp mặt Tử Nguyệt lúc này, ai biết cậu có đem chuyện ban nãy nói ra không. Đến lúc đó, mọi việc cô làm thành công cốc hết.
– Nhưng mà…
– Chúng ta ở đây đợi cậu ấy ra rồi hỏi cũng được mà. – Nhân thời gian đó, phải hoàn toàn khiến Tử Lẫm vứt bỏ đoạn tình cảm này.
– À, ừ…
Tử Nguyệt đi vào bệnh viện, đứng ở sảnh đợi một lúc, mẹ nó chạy tới.
– Con đến rồi. Chúng ta đi thôi.
Tử Nguyệt gật đầu. Nó đi theo mẹ nó làm một loạt kiểm tra. Làm xong, cả người mệt rã rời. Kết quả xét nghiệm phải qua mấy ngày mới biết được. Nghĩ đến đứa em trai khác mẹ, Tử Nguyệt bỗng muốn gặp nó một lần:
– Con… có thể gặp mặt… con của mẹ không?
– A, được chứ! – Mẹ nó gật đầu. Bà đi đằng trước dẫn đường, lén lút nhắn tin.
Phòng bệnh của đứa em kia là phòng bệnh vip, Tử Nguyệt nhìn bài trí bên trong một chút, lại chuyển mắt lên giường bệnh. Một cậu bé khoảng bảy tám tuổi, thân hình gầy yếu, khuôn mặt vàng vọt,hít thở bằng dụng cụ hô hấp yên tĩnh nằm trên giường bệnh trắng toát. Tử Nguyệt bỗng nảy sinh sự thương xót với đứa bé này, nó có ba mẹ đầy đủ, đáng tiếc, còn nhỏ đã bị bệnh tật hành hạ, cũng không có tuổi thơ vui sướng gì. Mẹ nó một bên dùng khăn tay chấm chấm lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào:
– Cũng may có con, nếu không mẹ cũng không biết làm sao nữa! Đứa nhỏ này từ nhỏ đã hiểu chuyện, hiếu thảo, cho dù bị bệnh rất đau đớn cũng tỏ ra mạnh mẽ không muốn cha mẹ lo lắng… mỗi lần nhìn nó nén đau, mẹ lại thấy lòng quặn lại.
– Mẹ đừng khóc nữa… – Tử Nguyệt thở dài nói.
Nói thật, trước khi thấy đứa bé này, Tử Nguyệt vốn chỉ có ý định đối phó qua loa với mẹ nó nhưng khi nhìn thấy đứa bé còn nhỏ mà phải đấu tranh với thần chết, suy cho cùng đứa bé đó là vô tội, Tử Nguyệt không thể lấy oán hận đối với mẹ đổ lên đầu nó được. Tử Nguyệt tiến lại gần, sờ lên gò má ốm yếu của đứa trẻ, có lẽ là vì có chung nửa dòng máu của mẹ, nó thấy đứa bé này thân thiết và dễ mến.
– Tử Nguyệt… – Thấy động tác của nó, mẹ nó cả kinh kêu lên. Cứ sợ nó sẽ làm gì con bà.
– Con về đây. Có kết quả, mẹ báo cho con biết. – Tử Nguyệt đứng thẳng người nói. – Chuyện này con không hi vọng ba biết được.
– Mẹ biết mà. – Một khi Hoàng Mộc, kế hoạch của bà sẽ không thực hiện được, so với nó, bà càng là người không muốn Hoàng Mộc biết mục đích của mình.
Ở cuối hành lang của dãy phòng bệnh vip, một người đàn ông mặc âu phục đen theo dõi nó ra khỏi phòng bệnh.
– Là cô ta?
Giọng nói lạnh lẽo tựa như thần chết của anh ta khiến người đàn ông bên cạnh run lên, ông ta gật đầu, cẩn thận nói:
– Chính là nó.
– Tốt. Cứu con ông xong… sau đó… biết làm gì rồi đó.
– Vâng. Vậy… chuyện của tôi…
– Những gì tôi đã đáp ứng ông nhất định sẽ thực hiện được.
Người đàn ông lạnh lùng xoay lưng, khóe miệng nâng lên một nụ cười đáng sợ:
– Người thừa kế Hàn gia… chỉ cần ngươi biến mất…
*************************
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!