Thiếu Hiệp Hành - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Thiếu Hiệp Hành


Chương 15



Thạch Bảo Kỳ lãnh đạm :

– Chẳng cần oán thù gì cả. Cứ hể kẻ nào là đồng bọn của ngươi là tiểu gia thề sẽ giết sạch không tha.

Lửa giận cháy phừng, Phong Lâm Cư Sĩ bạo quát : – Tiểu cuồng ma, tuổi tác ngươi hãy còn quá trẻ mà mồm mép lại quá bạo tàn, không xem trời đất ra sao cả. Nhưng ta bảo thật, nay ngươi đã lọt vào trong Phong Lâm Cư nầy rồi thì đừng mong có mạng sống mà rời khỏi chốn nầy.

Cánh chưởng của lão nhân theo đó từ từ giở lên bằng ngực, bề thế xem ra cực kỳ mạnh bạo.

Thạch Bảo Kỳ hừ lạnh lẽo : – Phong Lâm Cư Sĩ, sự thật tại hạ cũng muốn gác qua câu chuyện hận thù trong một thời gian ngắn ngủi, ngờ đâu ngươi lại cố tình đuổi theo ta đến tận cùng, thủ đoạn của ngươi cực kỳ hèn hạ, khiến cho ta dù có nhẩn nại tới đâu cũng không còn được nữa. Vậy hôm nay giữa ta và ngươi hãy kết liễu mối huyết cừu ở tại mộ tràng nầy. Ngươi chết hay là ta, chỉ thế thôi. Phong Lâm Cư Sĩ trừng cặp mắt tỏa tinh quang :

– Hay lắm. Tiểu cuồng ma còn lời gì thì nói mau ra, lão phu sẵn sàng cho ngươi một cơ hội cuối cùng trước khi nhắm mắt.

Thạch Bảo Kỳ bốc cao hào khí : – Im mồm, tiểu gia muốn hỏi ngươi những hạt Huyết Châu Hồn thực tình do đâu mà có ?

Lão phu không tiện nói ra. – Ngươi không nói chứng tỏ ngươi chỉ là một lão đạo tặc, nên hành vi mờ ám như vậy.

– Ngươi muốn nói gì cũng được, lão phu không hề ép bức ngươi vì ngươi đâu còn sống sót bao lâu thời gian nữa.

Thạch Bảo Kỳ dửng mày nhưng cố dằn nén cơn lửa giận : – Chớ có khoác lác, bây giờ tiểu gia muốn ngươi giao nộp ba hạt Huyết Châu Hồn thì đâu đấy yên xuôi, nếu không ta thề lấy máu ngươi để rửa sạch oán cừu cho gia phụ.

Phong Lâm Cư Sĩ thịnh nộ : – Giao nộp cho ngươi à ? Tiểu cuồng ma nầy láo thật, lão phu thề cắt lưỡi ngươi xem dài thế nào cho biết.

Khí giận tràn hông, Thạch Bảo Kỳ trầm lặng thét :

– Nhưng Huyết Châu Hồn là món di vật của phụ thân tiểu gia, nhứt là hạt Sanh Mỷ Châu năm xưa cha ta trao cho ngươi để làm sính lể, nay ngươi đã từ hôn thì phải giao hoàn món vật ấy lại cho ta.

Phong Lâm Cư Sĩ chợt cươi khà : – Ha ha … hạt Sanh Mỷ Châu do Thạch Phá Thiên đại hiệp tự tay trao tặng cho con Lý Tiểu Bình, lão phu phải giữ lấy nó làm kỹ niệm, không tiện trao lại cho ngươi, chớ hoài công vô ích.

Lời nói ngạo cuồng của Phong Lâm Cư Sĩ khiến Thạch Bảo Kỳ sôi trào máu hận, nhưng vẫn câm lì :

– Thế bây giờ ngươi định giao hoàn hạt Sanh Mỷ Châu lại cho ai ?

– Thạch Phá Thiên đại hiệp. – Nhưng gia phụ ta đã bị bọn ngươi âm mưu ám hại từ lâu. Phong Lâm Cư Sĩ lạnh trầm :

– Vậy thì chuyện nầy đã chẳng may cho ngươi rồi, lão phu phải giữ hạt Sanh Mỷ Châu chứ đâu có thể để ngươi lập mưu chiếm đoạt được. Không còn nhịn nhục nổi nữa, Thạch Bảo Kỳ quát to :

– Lão ma đầu, ngươi quả thật là một kẻ vô liêm sĩ.

Phong Lâm Cư Sĩ nổi bật luồng sát khí ! – Thạch Bảo Kỳ, ta khuyên ngươi … Nhưng Thạch Bảo Kỳ đã như con thú dữ bị thương, lồng lộn quát : – Câm mồm lại, Phong Lâm đạo tặc, giữa tiểu gia cùng ngươi đã đoạn tình nghĩa từ lâu, chẳng còn gì phải nói nữa, giờ chúng ta hãy tìm cuộc thắng bại trên mặt võ công là hay.

Chữ “hay” còn chưa dứt, Thạch Bảo Kỳ đã lẹ làng bắn ngay giữa ngực Phong Lâm Cư Sĩ một đạo Xuyên Tâm Đoạn Mạch Chỉ cực kỳ nguy hiểm nhanh như luồng chớp.

Trông thấy chiêu đầu Thạch Bảo Kỳ đã hạ độc thủ, sắc mặt Phong Lâm Cư Sĩ buông trầm xuống thét to :

– Võ học Xuyên Tâm Đoạn Mạch Chỉ của lão Tiêu Diêu Khách kể cũng khá lợi hại, nhưng tiếc gì công lực của ngươi hãy còn kém thấp, hãy thu hồi là hay.

Đang lúc thét, Phong Lâm Cư Sĩ đã lẹ làng quật ra một đạo tiềm lực nhẹ nhàng nhưng vô cùng mạnh bạo đối diện ngọn Xuyên Tâm Đoạn Mạch Chỉ của Thạch Bảo Kỳ.

Chỉ nghe một tiếng “bộp” âm thầm.

Luồng chỉ phong Xuyên Tâm Đoạn Mạch Chỉ tự khắc tan biến trong khoảng không vô định lưng chừng đường.

Giữa lúc Thạch Bảo Kỳ còn chưa đứng vững thì chợt thấy Phong Lâm Cư Sĩ quay tròn hữu chưởng liên tiếp quật ra ba đường chiêu Đồ Long Chưởng mười phần công lực.

Xưa nay Đồ Long Chưởng của Phong Lâm Cư Sĩ có tiếng là một mối võ công tuyệt truyền trong chốn võ lâm, hơn nữa lão nhân sử dụng quá tài tình nhanh như luồng điện chớp, khó thể chống đở hay tránh né.

Nên khi Thạch Bảo Kỳ toan thi triển chiêu thức Vô Địch Chưởng đón nghinh thì đã muộn rồi, đạo tiềm lực đã tới mình.

Hốt hoảng Thạch Bảo Kỳ vận lên một bầu chân khí, đề cao song chưởng bằng ngực che kín tâm huyệt.

Bình ?

Cũng may Thạch Bảo Kỳ chỉ bị chấn động tháo lui hơn trượng, khí huyết sôi trào chứ chưa tổn thương.

Chàng ngã người qua phía lão Hộ Pháp Đường Chủ Phong Lâm Cư. Thấy vậy, Phong Lâm Cư Sĩ hét lớn :

– Hộ Pháp Đường Chủ mau bắt hắn cho ta.

Lão Hộ Pháp Đường Chủ hô “tuân lệnh” rồi vồ tới Thạch Bảo Kỳ. Sát khí tỏa mờ trên gương mặt, Thạch Bảo Kỳ lặng trầm quát :

– Ngươi tận số rồi đây.

Ngọn hữu chưởng của chàng cùng trong tiếng quát, vận lên sức lực sanh bình nhắm ngay lão Hộ Pháp Đường Chủ quật tới một chiêu Vô Địch Chưởng.

Kình khí vừa khởi đã nghe bên kia một tiếng rú thảm khốc thoát ra từ nơi cửa mồm của lão Hộ Pháp Đường Chủ.

Toàn thân lão nầy tung bổng lên cao năm trượng, lộn nhào nhiều lượt rồi rớt xuống mau lẹ.

Bình ?

Thân hình lão Hộ Pháp Đường Chủ run rẩy mấy cái rồi im bẳng đi, mặt đất chuyển động một vùng.

Chừng coi kỹ lại thì lão Hộ Pháp Đường chủ đã tắt thở từ bao giờ, tất cả ngũ quan đều bị chấn nát, không còn nhìn ra lão nữa.

Cái chết của Hộ Pháp Đường Chủ quả thật là thê thảm không khác gì cái chết của Thiên Tâm Đạo Trưởng.

Đến như Phong Lâm Cư Sĩ, một bậc cao nhân võ công tối thượng, từng trải giao tranh, vẫn còn rúng động trong lòng không ít.

Nhưng sau đó Phong Lâm Cư Sĩ đã thét căm thù : – Tiểu cuồng ma, hành thủ của ngươi quá độc hiểm bạo tàn, lẽ nào lão phu dung thứ cho ngươi được.

Vụt ? Vụt ?

Hai cánh tay áo rộng của Phong Lâm Cư Sĩ liền đó hất ra cuộn tới Thạch Bảo Kỳ đạo kình khí nặng như núi lở, thế tợ ba đào, không thể có sức nào chống nổi.

Đó là chiêu thức Vô Địch Chưởng, trong lúc nóng giận Phong Lâm Cư Sĩ triển ra quyết lấy mạng Thạch Bảo Kỳ.

Tiêng Thạch Bảo Kỳ sớm đã quyết tâm liều một phen sống chết cùng Phong Lâm Cư Sĩ rửa sạch oán cừu nên tuy biết ngọn Vô Địch Chưởng vô cùng lợi hại, nhưng chẳng chút lùi liền nghiến chặt hàm răng lại, vận lên toàn phần công lực đẩy tới một chiêu Huyết Tấy Giang Hồ tiếp đạo kình vũ kẻ thù.

Ầm ?

Khắp cả sân tràng run chuyển như đang hồi địa chấn. Kình khí ù ù, bụi cát tung bay mù mịt.

Chợt thấy toàn thân Thạch Bảo Kỳ bắn vọt lên cao bốn trượng rồi rớt trở xuống.

Phong Lâm Cư Sĩ chưa chụi ngưng tay, bạo thét lên : – Cho ngươi về chầu Diêm Chúa.

Lão nhân cắn răng huy động hữa chưởng bủa thêm một chiêu tuyệt học Long Trường Phụng Vũ sấm sét.

Thạch Bảo Kỳ vừa rớt nửa chừng trúng ngay luồng khí bạo vũ đó kêu “bình” một riếng bay vụt qua phía kia.

Nhưng cũng may, Thạch Bảo Kỳ đã ngầm vận một bầu chân khí hộ thân nên không đến vỡ tan lồng ngực, chỉ ọc ra một vòi máu tươi phún vào không gian.

Chàng nhào ngược trở xuống đất không còn đứng dậy nổi nữa. Lúc bấy giờ Phong Lâm Cư Sĩ xê mình đến Thạch Bảo Kỳ, trỏ tay vào mặt chàng oán độc :

– Thạch Bảo Kỳ. Lâu nay, lão phu vốn chưa muốn đoạn tuyệt mối hậu tự của nhà họ Thạch, nên mới nương tay cùng ngươi trong bấy nay, nhưng tưởng ngươi tự biết rõ cái thân phận mà lánh xa đừng bao giờ đến quấy rối Phong Lâm Cư nữa, nào ngờ ngươi quá bạo tàn ngang ngược quật chết

hàng loạt người nhà, lại còn đem thù hận trúc cho ta, thì có chết cũng

đừng oán trách.

Soẹt ? ! Đã thấy thanh trường kiếm sáng ngời rút ra khỏi vỏ bên lưng Phong Lâm Cư Sĩ.

Lão nhân vụt đâm thẳng xuống ngực chàng. Đột ngột giữa giờ phút cuối cùng đó.

Có tiếng thét trong trẻo : – Xin gia phụ ngưng tay.

Dư âm tiếng thét còn vang động thì đã thấy từ trên cao phóng xuống một chiếc bóng bé nhỏ.

Chân vừa chấm đất, chiếc bóng đã thò tay chộp vào thanh trường kiếm trên tay Phong Lâm Cư Sĩ.

Phong Lâm Cư Sĩ nhìn lại thấy đó chính là Lý Tiểu Bình. Nàng vừa thở hổn hển vì mệt, vừa vận công nắm chặt thanh trường kiếm lại.

Nhận rõ Lý Tiểu Bình, bất giác Phong Lâm Cư Sĩ hét to lên : – Lý Tiểu Bình, con làm gì đây ?

Lý Tiểu Bình tuôn hai giòng lệ thảm, cất giọng khẩn thiết : – Gia phụ, con xin cha hãy dung thứ cho Thạch Bảo Kỳ một phen. Phong Lâm Cư Sĩ trợn mắt :

– Dung thứ à ? Không thể được, ta phải giết tên tiểu cuồng ma nội trong hôm nay mà thôi.

Nhứt định ta phải trừ tận gốc nhà họ Thạch, nếu không sẽ di họa về sau. Những lời nầy lọt vào tai Thạch Bảo Kỳ, một bầu máu hận thù sôi lên sùng sục, chàng muốn ăn tươi nuốt sống Phong Lâm Cư Sĩ mới vừa lòng. Thế nhưng vì vết thương mang trong thân mình quá nặng, Thạch Bảo Kỳ không thể đứng dậy được, chỉ nghiến răng ứa từng giọt máu đào.

Chợt nghe Lý Tiểu Bình thảm thiết nói : – Gia phụ, ngày xưa Thạch Phá Thiên đại hiệp đối đải cùng nhà ta rất là hậu nghĩa, giờ đây gia phụ ra tay hạ sát Thạch Bảo Kỳ, chỉ e giang hồ hay được sẽ chê bai, khinh bỉ ngàn đời không cách gì rửa cho sạch mối nhục ấy.

Phong Lâm Cư Sĩ trừng mắt : – Lý Tiểu Bình ! Con dạy khôn ta đấy sao ? Lý Tiểu Bình rớt nước mắt :

– Thưa gia phụ, con đâu đám thế. Con chỉ mong gia phụ dằn cơn nóng giận, tạm gác thi hành thủ đoạn hiểm độc đối với Thạch Bảo Kỳ thôi. Xin cha nhận lời của con.

Phong Lâm Cư Sĩ trầm giọng : – Không thể được. Ta không thể thứ tha cho tên tiểu cuồng ma nầy. – Nhưng cuộc lôi đài vừa qua, sau cùng Thạch Bảo Kỳ thắng trận, trước sau con cũng là vị hôn thê của chàng, duyên trời đã định như vậy rồi, không thể cải lại được.

Phong Lâm Cư Sĩ nổi giận quát : – Câm mồm lại. Nay con không được nhắc lại vụ lôi đài Huyết Châu Chiêu Thân nữa. Ta sẽ tìm một chàng trai phong lưu khác cho con.

Lý Tiểu Bình uất nghẹn : – Thưa gia phụ, cổ nhân có câu : Ngựa tốt không dùng hai yên, gái lành không lấy hai chồng. Nay bảo thật, thà con làm một đứa con bất hiếu, cam lởi với phụ thân chứ con không hể vâng lệnh cha tái hôn một lần nào nữa cả.

Phong Lâm Cư Sĩ sửng sốt rồi hỏi : – Lý Tiểu Bình. Giả như Thạch Bảo Kỳ bị giết chết thì con định lẽ nào đây ? Lý Tiểu Bình ngửa mặt lên trời :

– Con sẽ tự tử để bảo toàn tiết giá của giòng họ Phong Lâm nầy.

Phong Lâm Cư Sĩ mặt đầy sát khí nghieến răng :

– Lý Tiểu Bình. Xưa nay thiên hạ nói rằng, gái lớn không nên để ở nhà, câu nầy quả thật chẳng sai ngoa một chút nào. Ta không ngờ con lại vì cái tên tiểu cuồng ma vô danh, hèn mạt kia, cứ ngổ nghịch hại cha già, thật là

đáng trách.

Lý Tiểu Bình quì thụp xuống : – Thưa gia phụ, con xin cha chớ nên nóng giận, con hãy còn mấy lời chưa nói dứt?

Bộp ?

Tới đây, Phong Lâm Cư Sĩ không còn dằn nổi cơn thịnh nộ nữa, giơ ngọn chưởng tát vào mặt Lý Tiểu Bình.

Nàng loạng choạng chực té nhào xuống đất, nơi mép mồm dòng máu đỏ thẩm đã ứa ra.

Sự thực, vết thương bề ngoài chẳng có gì đáng kể đối với Lý Tiểu Bình, chỉ có sự tổn thương trong trái tim là trầm trọng hơn cả.

Bất giác, Lý Tiểu Bình lảo đảo đứng lên, đưa tay chùi giọt máu còn sót đọng nơi mép miệng, cất giọng hết sức bi thương :

– Gia mẫu ! Tại sao mẹ phải chết trong khi con hãy còn quá ấu thơ ? Con biết lấy ai an ủi trong cỏi đời nầy ?

Thốt dứt những lời thương tâm đó, Lý Tiểu Bình để mặc cho hai hàng lệ thảm tuôn trào xuống má.

Trông thấy cảnh tượng đau thương nầy, Phong Lâm Cư Sĩ đã chẳng chút động lòng mà hình như còn giận dữ hơn.

Lão nhân quát to : – Loài tiện nữ, ngươi chỉ là một đứa cion gái đê hèn, phản nghịch, lại còn khóc lóc trước mặt ta.

Nay ta cho ngươi biết : Phải lập tức rời khỏi Phong Lâm Gia Trang nầy, đừng bao giờ trở lại nữa, nếu trái lệnh, ta sẽ không dung thứ cho ngươi đấy.

Thấy Phong Lâm Cư Sĩ trong cơn thịnh nộ dứt tình phụ tử như thế, Lý Tiểu Bình sửng sốt quì xuống :

– Con xin gia phụ?

Phong Lâm Cư Sĩ trợn mắt : – Câm mồm lại. Ai là gia phụ của ngươi. Hãy đi cho chóng, để bẩn mắt ta. Lý Tiểu Bình thụp lạy :

– Trời ! Gia phụ !

Đương cơn nóng như lửa thêu, Phong Lâm Cư Sĩ không còn dằn lòng nổi nữa, chợt hét lên chấn động, đơn chưởng liền huy động, một luồng kình khí quật tới Lý Tiểu Bình.

Vừa ngẩng mặt lên, Lý Tiểu Bình bất chợt đạo ám lực ào tới, hết phương tránh né.

Nên nàng chỉ kêu lên hai tieng “gia phụ” liền bị chưởng phong trúng nhằm bay ra ngoài như cánh diều đứt dây.

Nàng rớt xuống đất im lìm chẳng biết chết sống như thế nào. Phong Lâm Cư Sĩ quét cặp tinh quang lạnh lùng nhìn qua cái thân hình bất động của Lý Tiểu Bình một cái rồi quay qua phía Thạch Bảo Kỳ.

Lão nhân từ từ tiến lại gần chàng thiếu hiệp, rút kiếm huy động vòng tròn thét :

– Cho hồn người về âm phủ.

Theo tiếng thét, Phong Lâm Cư Sĩ phóng thẳng mũi kiếm xuống cổ họng Thạch Bảo Kỳ nhanh như luồng chớp.

Tình hình hết sức nguy ngập.

Tính mạng Thạch Bảo Kỳ chẳng khác chiếc lá khô treo trên cành chờ ngọn gió ngắt đi.

Đột nhiên một biến cố bất ngờ diễn ra.

Một tiếng “soảng” khô rợn nổi lên.

Thanh trường kiếm trên tay Phong Lâm Cư Sĩ bật văng ra ngoài, còn lão nhân tháo lùi mấy bước.

Cùng lúc ấy Thạch Bảo Kỳ đã phóng người dậy gọn gàng. Hai luồng dị quang chứa đựng cả một bầu trời thù hận của chàng chiếu thẳng vào mặt Phong Lâm Cư Sĩ.

Sự tình đột biến nầy khiến cho Phong Lâm Cư Sĩ rất đổi hãi hùng, trố mắt nhìn Thạch Bảo Kỳ như nhìn con quái vật.

Thì ra, trong lúc Phong Lâm Cư Sĩ chuyện trò cùng Lý Tiểu Bình , Thạch Bảo Kỳ đã ngấm ngầm vận công chữa trị các mối thương tích trong huyệt đạo.

Đến khi lão nhân hành hung cùng thiếu nữ thì chàng đã lành một phần trong cơ thể.

Cho nên chàng đã dự phòng Phong Lâm Cư Sĩ có thể sát hại một lần nữa. Quả nhiên đúng ý nghĩ của Thạch Bảo Kỳ, sau khi quật Lý Tiểu Bình té nằm bất tỉnh, Phong Lâm Cư Sĩ quay sang tấn công chàng.

Nhưng mũi kiếm chưa xuống tới Thạch Bảo Kỳ đã mau lẹ bắn người dậy quật ngay một chưởng đánh bật Phong Lâm Cư Sĩ trở lại.

Sửng sờ một chập, Phong Lâm Cư Sĩ nghiến răng : – Tiểu cuồng ma, mạng ngươi sống lâu đến thế à ? Thạch Bảo Kỳ tỏa mờ sát khí, rít căm thù :

– Lão ma đầu quả nhiên độc ác. Tiểu gia thề sẽ lấy máu ngươi rửa sạch oán cừu, nếu không nguyện chẳng đứng trong cỏi đất trời nầy.

Lời thề độc dịa của Thạch Bảo Kỳ làm cho Phong Lâm Cư Sĩ bất giác rùng mình lên.

Lão nhân biết chàng thiếu hiệp có tánh kiên cường bất khuất nầy hể nói ra là hành động.

Vì vậy Phong Lâm Cư Sĩ càng muốn giết chết ngay Thạch Bảo Kỳ, bởi sợ chàng sống sẽ di họa ngày sau.

Phong Lâm Cư Sĩ vận công lên thanh kiếm :

– Tiểu cuồng ma đừng mong sống sót vô ích, lão phu phải giết chết ngươi diệt trừ hậu họa.

Dứt câu, Phong Lâm Cư Sĩ vạch tới giữa ngực Thạch Bảo Kỳ một đường kiếm tuyệt như luồng chớp.

Thạch Bảo Kỳ thoáng thấy, lắc mình đi nơi khác tránh khỏi mũi kiếm hiểm ác của Phong Lâm Cư Sĩ.

Nhưng Phong Lâm Cư Sĩ đã như con rồng thiêng, phóng mình theo Thạch Bảo Kỳ.

Hữu chưởng của lão đã vạch ngay cổ họng Thạch Bảo Kỳ một luồng kiếm ảnh cực kỳ lợi hại.

Đồng thời, tả chưởng quật ra một dạo kình khí nặng như chiếc búa ngàn cân bề thế vô phương đón đở.

Quá đổi kinh hoàng trước hai ngón võ công thảm khốc của Phong Lâm Cư Sĩ, Thạch Bảo Kỳ hét luôn một tiếng xê ngang ba thước trượt khỏi mũi

kiếm ác độc.

Thạch Bảo Kỳ bị chưởng lực nặng như chiếc búa ngàn cân đánh trúng tung bổng lên cao năm trượng.

Chàng rớt ngay xuống ao đầm đen như vùng mực thắm, không rõ bề sâu. Phong Lâm Cư Sĩ chạy tới đứng trên mé đầm nhìn xuống, bỗng cất tiếng cười ha hả, xem chừng khoái trá lắm.

Cũng trong thơéi gian dó, thân hình Thạch Bảo Kỳ rớt xuống đáy sâu. Lòng chàng kinh hãi lên, tự nghĩ phen nầy chắc không sao tránh khỏi một cái chết chẳng toàn thi thể.

Thân hình chàng xuống mãi.

Không biết bao nhiêu chiều sâu, đột nhiên Thạch Bảo Kỳ nghe một tiếng “bình” dữ dội.

Nước từ đâu văng tung tóe lên không.

Cho tới bây giờ Thạch Bảo Kỳ mới hay mình rớt nhằm một đầm nước. Chàng mừng thầm trong bụng vì tự biết nay mình có thể sống được rồi. Trong khi sức nặng dìm Thạch Bảo Kỳ xuống đáy sâu.

Chàng vận nội khí, nhịn đi sự thở, rồi bốc mình trở lên. Khí lạnh trong nước buốt tận xương tủy khiến Thạch Bảo Kỳ suýt run lên, phải vận chân khí chống khứ.

Rồi chàng dùng toàn lực bơi trở vô bờ.

Chốc lát đã đến mé đầm, Thạch Bảo Kỳ leo lên thì sức chàng đã kiệt. Chàng ngất đi không còn cử động nữa.

Thường hể ngươi đã ngất đi thì tri giác cũng chẳng còn, chỉ như một cái xác chết không hồn.

Thế nhưng tình hình của Thạch Bảo Kỳ lại có khác.

Chàng cảm nghe như linh hồn của mình vừa lìa khỏi thi thể bay tới một cảnh tượng hư vô phảng phất.

Rõ thật là một chuyện tà thuyết quỉ mị trong chốn thế gian nầy.

Lạnh lùng hơn nữa, Thạch Bảo Kỳ mở toang hai mắt ra thì trông thấy mình tợ hồ đang nằm trên thảm cỏ xanh êm ái, chung quanh đầy kỳ hoa, dị thảo, tiết ra mùi thơm ngạt ngào.

Thạch Bảo Kỳ vô cùng sững sốt, lại đưa mắt nhìn sang bên trái. Một cảnh tượng lạ lùng xuất hiện trước mặt chàng.

Trước mắt chàng, một tòa cung điện cực kỳ lộng lẩy nguy nga chẳng kém gì cung vi những bậc vua chúa ngày xưa.

Nhưng có điều kỳ dị, cảnh tượng nầy như hư ảo huyền hoặc tựa hồ như lại tựa hồ như không.

Thạch Bảo Kỳ cố định thần xem đây có phải chàng hãy còn ở chốn trần gian hay không, nhưng sự mơ hồ ảo giác làm cho chàng khó thể nhận rõ một sự thực.

Chỉ trông thấy ngay bên cạnh chàng có một đóa kỳ hoa to lớn dị thường, phảng phất mùi hương quái lạ.

Bất giác, Thạch Bảo Kỳ thò tay chộp lấy thử xem mình hãy còn tri giác của người sống chăng.

Liền đó, Thạch Bảo Kỳ chộp được đóa kỳ hoa ấy.

Chợt chàng nhủ thầm :

– È ! Có lẽ nào ta hãy còn sống trên cõi trần. Rồi chàng lại nghĩ :

– Hay giờ đây ta chỉ là một cái linh hồn phiêu phiêu phưởng phưởng trong cõi thế gian.

Cảm giác như thế, Thạch Bảo Kỳ không khỏi lạnh mình lên. Thình lình chàng phóng người thử xem sao.

Lạ thay, cái phóng của Thạch Bảo Kỳ càng thấy nhẹ nhàng tợ làn khói, không có vẻ gì là đang mang thương tích cả.

Đồng thời cho biết chàng không phải một linh hồn trong cái ảo giác hư vô. Bất giác, Thạch Bảo Kỳ ngầm vận công, chợt nghe máu huyết chạy trong cơ thể rất điều hòa không hề bị ngưng trệ một chút nào.

Tình hình cho thấy tất cả những vết thương lúc nảy trong mình chàng đều đã phục hồi.

Thạch Bảo Kỳ vui mừng khôn tả, lại đưa mắt nhìn xuống bộ quần áo đang mặc trong mình.

Chàng thấy y phục của mình đã khô ráo đi tự bao giờ. Đột nhiên trong lòng Thạch Bảo Kỳ đâm ra một mối ngờ vực. Chàng thầm nghĩ : Phải có một nhân vật nào đó cứu chàng nên mới có thể phục hồi nội lực như thế nầy chứ chẳng không.

Nhưng nhân vật ấy là ai ?

Còn đây là chốn nào ? Cung điện của ai nguy nga dường đó. Thạch Bảo Kỳ bâng khuâng trong lòng vô tả.

Mắt chàng hướng về cung điện nhìn thật kỷ, nhưng vẫn mơ hồ lên không sao phân biệt được.

Cảnh sắc nầy như thực như hư, ánh sáng mờ mờ, cỏ cây kỳ ảo, không giống chốn dương trần.

Đứng lặng trầm ngâm một chập, chợt Thạch Bảo Kỳ mím chặt môi lại: – Hay là ta thử vào trong ấy xem sao.

Nhủ xong, Thạch Bảo Kỳ tiến bước.

Theo tầm mắt nhìn thì thấy cung điện chỉ cách chàng khoảng vài ba trăm trượng mà thôi.

Thế nhưng chẳng hiểu sao Thạch Bảo Kỳ đi tới hàng giờ mà vẫn chưa đến trước cung điện.

Hình như chàng vừa lọt vào trong một trận mê hồn nào vậy. Thạch Bảo Kỳ sững sốt trong lòng vô tả.

Ngưng lại một chặp, chàng lại tiến tới. Được một hồi nữa, chợt Thạch Bảo Kỳ ngó thấy từ phía trái một chiếc bóng dịu dàng phóng tới.

Chiếc bóng của người con gái.

Thạch Bảo Kỳ ngưng bước bâng khuâng chờ đợi. Chớp mắt chiếc bóng đã đến trước mặt chàng. Đó là một bé gái, trên đầu có vóc hai cái bính thòng xuống tận bờ vai xinh xắn, nhưng lại có đeo hai xâu tiền bạc trông chẳng khác nào một hồn ma. Người con gái đeo tiền vàng ấy nhìn Thạch Bảo Kỳ bằng đôi mắt đẹp dịu dàng nhưng cực kỳ lạnh lẽo tợ oan hồn, rồi cất tiếng lanh lảnh như người từ cõi âm vọng về :

– Công tử tỉnh dậy rồi đây.

Thạch Bảo Kỳ rùng mình một cái bỗng hỏi : – Cô nương đấy à. Có phải chính cô nương đã cứu tại hạ khỏi chết không ? Ả con gái đeo tiền vàng lắc đầu :

– Không đúng vậy. Chính công chúa bọn tiểu muội đã cứu công tử đó thôi. Thạch Bảo Kỳ sững sốt, thầm nghĩ không biết công chúa của ả nầy là ai

đây, một người còn sống hay một hồn ma ?

Trông ả giống như oan hồn thì có thể công chúa của ả chỉ là một cái linh hồn u cảnh mà thôi.

Bất giác Thạch Bảo Kỳ hỏi : – Cô nương, đây là chốn nào ? Ả thiếu nữ đeo tiền vàng đáp : – Đây là hành cung của tòa Minh Cung, ở vào vị trí ngọn núi Bát Công Sơn trong vòng Phong Lâm Độ.

Trong lòng Thạch Bảo Kỳ hãi hùng vô tả, chàng sững người đi một chập mới thảng thốt :

– Cô nương, chẳng lẽ nay tại hạ đã thành hồn ma đây rồi ?

Ả con gái đeo tiền vàng khe khẽ lắc đầu :

– Không đúng vậy. Sự thực công tử hãy còn sống trên cõi đời, không hề thành hồn ma bao giờ.

Thạch Bảo Kỳ bàng hoàng nửa tin nửa ngờ. – Nhưng tại hạ có cái cảm giác hình như tất cả mọi sự vật nơi đây đều là

huyền ảo, mơ hồ, không giống cảnh trần gian một chút nào.

Ngưng lại, rồi chàng ttiếp : – Nhứt là cảnh cung đền như hư như thực đây làm sao có thể giải thích cho rõ ràng được.

Ả con gái đeo tiền vàng nở nụ cười thần bí :

– Điêàu nầy ngày sau công tử sẽ rõ. Bây giờ người cứ tin mình đang còn sống trong cõi đời là đủ rồi.

Thạch Bảo Kỳ bâng khuâng trong dạ, nhưng biết có hỏi, ả con gái đeo tiền vàng cũng không trả lời.

Chàng xoay qua chuyện khác : – Lúc nảy tại hạ còn nhớ rõ trong mình bị thương rất nặng, vậy chắc là công chúa đã phải tốn hao nhiều công lực chửa trị đấy ?

Ả con gái đeo tiền vàng mỉm cười thần bí :

– Công tử lầm rồi, sự thật công chúa tiểu nữ chỉ tốn một thời gian độ chừng một khắc là đã chửa xong vết thương của người rồi.

Kinh ngạc hiện lên gương mặt đẹp tuyệt thế của Thạch Bảo Kỳ. Chàng lặng thầm nói :

– Xem thế, chắc hẳn thân thủ của công chúa đã liệt vào những bậc thần tiên rồi đây.

– Công tử lại lầm to nữa rồi. Thực tình công chúa của bọn tiểu nữ chỉ là hồn ma ở trong chốn U Cung chứ không phải những bậc thần tiên sống trên cõi thế đâu.

– Vậy à. Nhưng tại hạ không biết phải xưng hô cùng công chúa cho đúng ý nghĩa đây.

– Công tử cứ gọi là Minh Hậu.

Tới đây, Thạch Bảo Kỳ sực nhớ lại ngày nào chàng đã gặp Minh Nữ trong cánh rừng thâm u nọ.

Nàng cũng đã từng bảo chàng Sư Phụ nàng tên là Minh Hậu. Phải chăng Minh Hậu chính là vị công chúa này ?

Tuy nghĩ vậy, nhưng Thạch Bảo Kỳ không hề đá động tới Minh Nữ, mà chàng chỉ hỏi :

– Cô nương, tại hạ có thể nào được diện kiến Minh Hậu chăng ?

– Công tử có điều gì cần thiết gặp người không ? – Tại hạ muốn gặp Minh Hậu để cảm tạ cái ơn cứu tử của người và còn một vài điều cần thiết khác.

Đứng lặng trầm ngâm suy nghĩ chập lâu, ả con gái đeo tiền vàng khe khẽ gật đầu :

– Công tử hãy theo tiểu nữ vào đấy lãnh ý Minh Hậu thử xem người có

bằng lòng hay không.

Vừa dứt câu, ả con gái đeo tiền vàng lắc mình một cái xẹt mau tới cung đền tợ chiếc bóng u linh.

Cái thân pháp của ả nầy thật chẳng khác nào hồn ma bóng quế hiện về, hai chân chẳng hề chấm đất, lướt đi phơi phới như một làn khói trắng mờ. Thạch Bảo Kỳ mau lẹ thi triễn khinh công đi theo ả con gáo đeo tiền vàng muốn không kịp.

Tới trước cửa cung đền, ả con gái đeo tiền vàng ngoảnh lại, vẫy tay : – Công tử hãy đứng ngoài nầy chờ tiểu nữ.

Dứt câu, ả thoáng cái mất hẳn trong cung fđền.

Thạch Bảo Kỳ bâng khuâng trong lòng vô tả. Chàng đưa mắt nhìn theo cái bóng tợ u linh của ả con gái đeo tiền vàng mà rùng mình lên.

Quả thật như cái bóng ma hiện về.

Một chập sau đó.

Chợt thấy ả con gái đeo tiền vàng lại xuất hiện nơi cửa cung rồi tiến mau đến chỗ Thạch Bảo Kỳ.

Chàng chưa kịp hỏi thì ả hớn hở bảo : – Rất may, công chúa của tiểu nữ đã chịu nhận lời công tử. Vậy người hãy bước vào trong.

Nói xong, ả thiếu nữ đeo tiền vàng lướt đi như khói sương vào trong cung đền.

Thạch Bảo Kỳ lặng lẽ theo sau.

Vào tới chánh điện, Thạch Bảo Kỳ rảo mắt nhìn qua một lượt. Trong nầy trần thiết quả thật là khủng khiếp, cũng mơ hồ chợt có chợt không, vô cùng huyền bí.

Cho dù cố định thần trí để tìm hiểu hư thực, nhưng Thạch Bảo Kỳ cũng không làm sao nhận rõ được.

Chỉ có nơi chánh điện có sẵn một chiếc ghế nạm vàng trống rổng không có ai ngồi.

Thạch Bảo Kỳ lạ lùng hỏi lớn : – Cô nương, Minh Hậu đang ở chốn nào ? À thiếu nữ đeo tiền vàng day lại, vẫn với nụ cười thần bí : – Công tử hãy bình tâm chớ phút chốc, vội vàng gì.

Dư âm tiếng nói của ả thiếu nữ đeo tiền vàng hãy còn phưởng phất thì chợt nghe phía sau cung điện vọng ra một loạt tiếng nói tợ ma hú :

– Minh Hậu lên điện.

Giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết kéo dài nghe đến khiếp người, ai ai phải rùng mình sởn gáy.

Cặp dị quang của Thạch Bảo Kỳ mở trừng trừng chiếu thẳng vào phía trong đợi chờ âm hồn xuất hiện.

Các giòng máu huyết trong cơ thể chàng cơ hồ ngưng đọng lại. Chợt nghe có tiếng kịt kịt nổi lên.

Một cánh cửa từ bên trái bức tường cung đền vụt mở ra. Tiếp đấy, có toán người mau lẹ bước ra khỏi cánh cửa bí mật. Toán người có tất cả tám nhân vật kỳ quái hình thù khác nhau. Đúng ra thì tám chiếc bóng kia không phải là người mà là tám cái bóng âm hồn, khủng bố.

Bốn người phía tả trên đầu có những chiếc sừng như loại ngưu đầu dưới cõi âm Tử Y Tú Sĩ.

Còn bốn người bên phải mặt dài như ngựa, chẳng khác chi giống mã diện hiện hình.

Bọn ngưu đầu mã diện nầy trên cổ đeo tiền vàng như nhau, thoáng trông cực kỳ khiếp đảm.

Tám người tiến hàng hai bước ra trước cung đền.

Khi đến nơi, bọn ngưu đầu mã diện ngưng bước, day sang đối diện rồi cung tay thi lễ với nhau.

Bọn chúng hành động y hệt như các sứ quan chốn Diêm Cung. Thi lễ xong xuôi, tám người nầy chia nhau đứng ra hai bên, nghiêm chỉnh nhìn tới chẳng ai nói năng chi cả.

Một cảnh tượng mà Thạch Bảo Kỳ chưa từng trông thấy bao giờ. Chàng có cái ảo giác như cung đền nầy chính là chốn Âm Ty, còn tám người ma kia là ngưu đầu mã diện.

Bầu không khí trong cung đền lại càng huyền ảo mơ hồ thêm hơn. Thạch Bảo Kỳ nghe chừng như trái tim chàng ngưng đập đi từ lâu lắm. Nhưng kỳ thực chàng cũng không tin chắc là mình còn đang sống hay đã chết rồi.

Chàng nửa tin nửa ngờ mình là hồn ma đang tới một thế giới vô hình khác dẩy đầy ma ảnh.

Không mấy chốc, từ nơi cánh cửa huyền bí dó lại xuất hiện một người đàn bà trung niên.

Đó là một ả giai nhân tuyệt sắc chưa từng thấy trên cõi dương trần.

Từ ngày xuất hiện giang hồ chứ bao giờ Thạch Bảo Kỳ trông thấy một ả đàn bà đẹp như thế.

Đến cả Phi Hồ Mỷ Nhân vốn có nhan sắc rúng động lòng người mà còn phải nhường ả đàn bà trung niên nầy.

Mặc dù vậy, trên mặt giai nhân luôn luôn phủ trùm một vẻ lạnh lùng khiếp sợ, khiến người nhìn đến phải rùng mình sởn gáy lên.

Nhứt là hai bên tay ả trung phụ cũng đeo lòng thòng hai xâu tiền vàng giống như bọn kia.

Ả trung phụ bước đi nhẹ tợ khói sương dường chẳng hề chạm tới mặt đất. Đến cả y phục màu trắng tang ma của trung phụ cũng phưởng phất như có như không, nhàn nhạt in làn sương mỏng mơ hồ.

Tất cả đều như những bóng u hồn dưới cõi u minh.

Tới chiếc ghế chạm trổ tuyệt vời nhưng đầy dẫy tiền vàng, ả trung phụi tuyệt sắc kia dừng lại.

Sau đó, trung phụ nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Ả trung phụ đưa cặp mắt đẹp lạnh lùng xa xăm như người từ bên kia thế giớ vô hình nhìn Thạch Bảo Kỳ một chặp.

Nàng cất giọng u trầm : – Tiểu tử tên gọi Thạch Bảo Kỳ, phải chăng ? Thạch Bảo Kỳ rúng động :

– Vâng, Thạch Bảo Kỳ chính là tại hạ đây, nhưng chẳng hiểu do đâu nữ tiền bối lại biết rõ ràng như thế ?

Ả trung phụ tuyệt sắc đáp :

– Chính ả nữ đồ đệ đã bảo như vậy.

Thạch Bảo Kỳ lòng đã hiểu rõ nhưng vẫn hỏi : – Thưa nữ tiền bối, quí đồ đệ ấy là ai ?

– Tệ đồ tên là Minh Nữ, đã từng gặp tiểu tử hai lần rồi. – Thế nữ tiền bối cao danh là Minh Hậu đó chăng ?

– Đúng, chẳng hề sai.

Tâm trường Thạch Bảo Kỳ rúng động, nghĩ thầm : – Lúc trước ta ngở đâu Minh Hậu tuổi tác cao niên, ít nhứt cũng ngoài sáu bảy mươi, không ngờ nay rõ lại thì hãy còn trẻ như một thiếu phụ chưa đầy bốn mươi cái xuân xanh, quả thật lạ lùng.

Chàng bâng khuân một chặp, rồi lại hỏi : – Nữ tiền bối có thể cho tại hạ biết rõ cao danh thiệt thọ hay không ? Nghe hỏi tới đây, sắc diện giai nhân vốn đã lạnh lùng của Minh Hậu lài càng thấy thâm u hơn, hai xâu tiền vàng óng ánh đeo trên vai chợt thấy khua động.

Chợt nghe Minh Hậu thở dài : – Bổn Hậu tính tới nay chết đã lâu rồi, tên tuổi trong chốn nhân gian không còn nhắc nữa, tiểu tử cứ gọi ta là tiền bối đủ rồi, đừng nói những chuyện thuộc về dĩ vãng.

Giọng nói của Minh Hậu mơ hồ như người từ cõi bên kia thế giớ vô hình làm cho Thạch Bảo Kỳ vừa xúc động, lại vừa khiếp sợ.

Chàng có cái ảo giác như mình đang trò chuyện với một u hồn từ dưới cõi âm.

Lặng đi mấy phút, Thạch Bảo Kỳ tiếp : – Nữ tiền bối, chẳng hay Minh Nữ cô nương đâu rồi, sao từ nảy tại hạ không trông thấy ?

Vẫn với giọng âm thầm, rờn rợn, Minh Hậu đáp : – Minh Nữ nay có việc đi bên ngoài, nội nhật chưa thể về tới kịp. Thạch Bảo Kỳ thất vọng :

– Thật là đáng tiếc, tại hạ mong được gặp Minh Nữ cô nương, chẳng ngờ lại không có mặt nàng.

– Tiểu tử muốn gặp nữ tệ đồ có việc gì hệ trọng chăng ? Có thể ngươi cứ nói với Bổn Hậu được chăng ?

– Tại hạ muốn hỏi thăm về chuyện cái bình linh dược Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đơn mà dạo nọ Minh Nữ cô nương đã trao cho tại hạ bảo rằng nữ tiền bối tặng cho, chẳng hiểu có đúng vậy không ?

Minh Hậu lặng lẽ gật đầu : – Quả dúng như vậy, nữ tệ đồ chỉ là một kẻ thừa hành theo mệnh lệnh của Bổn Hậu mà thôi.

Cặp dị quang của Thạch Bảo Kỳ sáng rực, lại phăng tới : – Đồng thời Minh Nữ cô nương có bảo với tại hạ rằng giữa nữ tiền bối và dòng họ Thạch ngày xưa có một mối liên hệ rất sâu xa, có phải thế không hở nữ tiền bối ?

Thốt xong lời nầy, Thạch Bảo Kỳ quét nhanh cặp mắt len Minh Hậu dọ dẫm cử chỉ của nàng.

Chợt nghe Minh Hậu lạnh lùng : – Đây là một sự thật trăm phần, chính tệ đồ đã vâng mạng Bổn Hậu báo với tiểu tử.

Thạch Bảo Kỳ bỗng nghe trong lòng rúng động : – Nếu vậy, có thể nào nữ tiền bối cho tại hạ biết rõ cái mối liên hệ sâu xa giữa nhà họ Thạch và tiền bối chăng ? Chiếc đầu Minh Hậu khe khẽ lắc :

– Tiểu tử, không phải Bổn Hậu tiếc gì với ngươi một chút công mọn, nhưng chuyện nầy chưa thể nói ra được.

– Vì sao vậy ? – Chẳng có vì sao cả, nhưng câu chuyện tiết lộ ra đây hãy còn quá sớm nên không cho phép Bổn Hậu cho ngươi hay được.

Thạch Bảo Kỳ bất mãn : – Hay là nữ tiền bối không muốn cho tại hạ biết nên từ chối khéo léo đó thôi.

– Cũng không đúng thế. Thực tình nếu Bổn Hậu nói cho tiểu tử hay quá sớm chỉ có tổn hại mà chẳng có lợi ích chi, vì thế hãy chờ một dịp khác thuận tiện hơn.

Ta đã nói cạn lời, ngươi vốn là một thiếu niên tài trí thông minh, có hiểu phần nào cái ý nghĩa chăng ?

Thạch Bảo Kỳ bàng hoàng : – Tại hạ nghe chợt như đã hiểu một cách mập mờ, nhưng lại chợt như không hiểu gì cả.

Đến đây, bất giác Minh Hậu thở dài :

– Tiểu tử chớ quá nghỉ ngợi mà sanh ra khó chịu trong chuyện nầy, thực tình Bổn Hậu không phải ích kỹ cùng ngươi, mà chỉ tại vì một mối khổ tâm chưa thể nói.

Bấy nhiêu, bỗng thấy Minh Hậu nghẹn ngào không nói tiếp thêm một lời nào nữa cả.

Rồi thì hai hàng thảm lệ từ nơi khóe mắt của Minh Hậu chảy dài xuống cặp má trắng ngần, nhưng tỏa mờ lạnh lẻo như sương khói.

Sự tình này khiến cho Thạch Bảo Kỳ sửng sốt lên. Chàng đâm ra hối hận trong lòng khôn tả.

Chàng hối hận vì đã gây niềm đau khổ cho Minh Hậu, dĩ nhiên nàng đang mang tâm sự cực kỳ thương cảm nên mới xúc động dường đó.

Nhưng Thạch Bảo Kỳ cũng cảm giác một sự lạ lùng về cái cử chỉ bộc lộ bi thương của Minh Hậu.

Tại sao Minh Hậu lại khóc ?

Nàng thật là ai, mang những tâm trạng bi đát gì ? Và tại sao Minh Hậu lại đối xử cùng chàng xem chừng mật thiết đến thế ? Bầu không khí trong cung đều trầm nặng khác thường.

Dưới ánh sáng mập mờ, mọi cảnh vật đều như sương khói, khó thể nhận rõ đâu là sự thực.

Thêm vào trận âm phong từ ngoài thổi vào lạnh buốt hồn, khiến ai cũng bắt rùng mình lên.

Cảnh tượng trong cung gần tựa ảo giác trong cơn cực kỳ mộng hãi hùng. Một lúc lâu, Thạch Bảo Kỳ chợt nói :

– Xin nữ tiền bối tha thử cho tại hạ đã vô tình làm cho tiền bối phải buồn rầu, câu chuyện vừa rồi mong bỏ qua cho.

Minh Hậu như vừa trải cơn ác mộng, lại lạnh lùng như xưa : – Tiểu tử yên lòng, chẳng có gì đáng cả, cũng bởi tại Bổn Hậu xúc động khi nhớ tới cái dĩ vãng xa xăm kia thôi.

Sực nhớ ra một điều, Thạch Bảo Kỳ cung kính : – Tại hạ muốn nữ tiền bối chỉ giáo cho một chuyện khác, chẳng hiểu người có bằng lòng chăng ?

– Tiểu tử cứ hỏi, Bổn Hậu sẽ đáp ứng với sự hiểu biết trong phạm vi của mình.

– Có thể nào nữ tiền bối chỉ rõ về sự sống chết của cha mẹ tại hạ hiện nay như thế nào không ?

Minh Hậu lắc đầu : – Sự thật mãi tới bây giờ, Bổn Hậu cũng chưa có tin gì hai vợ chồng Thạch Phá Thiên đại hiệp nên không thể trả lời dứt khoát cùng tiểu tử được. Thạch Bảo Kỳ lộ niềm thất vọng rõ rệt :

– Nhưng cứ theo ý của nữ tiền bối, với kiến thức sâu xa rộng rải của người, có nghĩ rằng cha mẹ của tại hạ có thể hãy còn sống sót trên cõi đời nầy chăng ?

Trầm tư ngẩm nghĩ chập lâu, Minh Hậu âm thầm giọng : – Cũng có thể hai vợ chồng Thạch Phá Thiên đại hiệp hãy còn tồn sinh trong chốn thế gian, bởi vì năm xưa đại hiệp bị bọn ác đạo quật trọng

thương, bức bách phải nhảy xuống ngọn thác, chứ không phải chúng hạ sát trước khi ngã vào dòng nước, cho nên chưa một ai dám cả quyết hai người đã chết rồi.

Dừng lại như tạo thêm cho bầu không khí càng lạnh lùng, Minh Hậu nói tiếp :

– Còn một điều hết sức hệ trọng là sau khi hai vợ chồng Thạch Phá Thiên đại hiệp nhảy xuống thác, bọn giang hồ đua nhau đi tìm kiếm mãi suốt tháng trời cũng chẳng hề thấy thi thể nổi lên, vậy chẳng là một chuyện đáng ngờ vực hay sao ?

Tia sáng hy vọng cuối cùng vụt chớp rực trong hai luồng dị quang của Thạch Bảo Kỳ.

Đây là lần thứ ba chàng nghe có người nói như vậy.

Quả thật nếu cha mẹ chàng đã chết thì tại sao bọn giang hồ không tìm được thi thể hai người.

Hay là cha mẹ chàng vẫn còn sống trong cõi đời nầy ?

Chỉ vì những kẻ gia thù quá đông đảo, hơn nữa, thế lực của nhị vị Long Mộc Đảo Chúa hiện nay bao trùm võ lâm, gia phụ chàng chưa thể tái xuất giang hồ.

Có lẽ gia phụ chàng đợi một cơ hội nào thuận tiện hơn. Tự nhiên hào khí bốc mờ trên gương mặt tuấn tú của Thạch Bảo Kỳ. Một niềm hy vọng tràn ngập trong lòng chàng.

Đột nhiên nhớ tới một việc, Thạch Bảo Kỳ rúng tận đáy lòng.

Đó là sự xuất hiện đột ngột của Huyết Châu Lão Nhân.

Hành tung của lão nhân nầy có vẻ thần bí vô cùng, lại nữa võ công cao thâm đến không thể nào tưởng tượng, vượt hơn bọn Phong Lâm Cư Sĩ mấy bực.

Với bộ võ công quỉ thần run sợ đó, lão phải là một kỳ nhân uy danh chấn dộng trên chốn giang hồ, nhưng một điều lạ lùng là tại sao bọn võ lâm không một ai nhận ra lão.

Đồng thời tại sao lão lại tự xưng là Huyết Châu Lão Nhân.

Cái danh hiệu đó có liên hệ gì tới những hạt Huyết Châu Hồn ? Chỉ nghe tới cái tên của lão là mọi người ai cũng có thể nghĩ là đối với Huyết Châu Hồn, lão có một mối hận thù gì sâu sắc lắm.

Còn một điều khả nghi nữa, là do đâu Huyết Châu Lão Nhân lại hiểu mười hạt Huyết Châu Hồn giả hiệu một cách quá rõ ràng như vậy.

Nếu là người ngoài cuộc làm sao biết tận tường đến thế ? Vậy Huyết Châu Lão Nhân chính là ai đây ?

Bầu bí mật bao trùm.

Bất giác Thạch Bảo Kỳ đang vui bỗng trầm nặng xuống. Trông thấy sắc mặt biến đổi bất thường của Thạch Bảo Kỳ, Minh Hậu không khỏi ngạc nhiên :

– Tiểu tử, ngươi đang nghĩ gì mà xem ra có vẻ trầm tư như thế ?

Khe khẽ giật mình vì sự bắt chợt của Minh Hậu, Thạch Bảo Kỳ đổi sắc diện như xưa :

– Thưa nữ tiền bối, chẳng có gì quan hệ cả, giờ còn một chuyện tại hạ muốn biết đây.

– Tiểu tử cứ hỏi tiếp ! – Nữ tiền bối có rõ những kẻ gia thù năm xưa của tại hạ đã từng dự vào trận đại huyết chiến Ma Phong Chăng ?

– Theo chổ Bổn Hậu được biết thì hiện nay những kẻ gia thù của tiểu tử chắc chắn là bọn Vũ Lâm Tam Bảo, còn tất cả đương trong vòng nghi ngờ, chưa thể cả quyết được.

– Nữ tiền bối chí lý, về việc Vũ Lâm Tam Bảo tại hạ cũng từng nghe qua một vài lần rồi, nay xin nữ tiền bối nếu có tin gì thêm xin cho tại hạ được hay biết với.

– Đó là việc dĩ nhiên, cứ hể một ngày nào Bổn Hậu dò ra tin tức của vợ chồng Thạch Phá Thiên đại hiệp hoặc người kẻ gia thù là sẽ sai khiến nữ tệ đồ tức khắc đi tìm tiểu tử chẳng chút chậm trể. Vậy ngươi hãy yên tâm. Thạch Bảo Kỳ cảm kích :

– Tại hạ xin đa tạ thạnh tình của nữ tiền bối.

Thốt xong chàng cung hai tay biểu lộ sự cung kính đối với Minh Hậu. Thấy vậy Minh Hậu khoác tay :

– Tiểu tứ chớ nên khách sáo làm gì, sự thực Bổn Hậu cùng gia tộc ngươi vốn có mối liên hệ rất sâu xa nào phải người khác lạ.

Mấy lời mật thiết của Minh Hậu làm cho Thạch Bảo Kỳ phát sinh một mối hoài nghi khôn thể tả.

Thế nhưng chàng chưa kịp nói gì thêm thì đã thấy Minh Hậu tươi cười lên hỏi :

– Tiểu tử, ngươi tìm Bổn Hậu chỉ vì những chuyện nầy hay còn điều gì khác nữa ?

Thạch Bảo Kỳ nghiêm chỉnhững đáp : – Sự thật tại hạ vào đây xin yết kiến nữ tiền bối là để tạ cái ơn tặng linh dược Cử Chuyển Hoàn Hồn Đơn, ngoài ra đều là phụ thuộc.

Nói dứt câu, chàng cúi mình làm lễ trước mặt Minh Hậu. Minh Hậu vụt đứng dậy, vẩy bàn tay nỏn tợ ngọc :

– Ấy chết, tiểu tử đừng làm thế. Một chút vật mọn có gì đáng đâu mà phải tạ ơn.

Nhưng Thạch Bảo Kỳ cũng vừa cung bái xong xuôi, chàng nói to lên : – Thưa nữ tiền bối, giờ chẳng biết người còn điều gì chỉ giáo nữa không. Nếu đã hết, tại hạ xin bái biệt lên đường.

Lúc đó Minh Hậu đã ngồi trở xuống ghế, lẳng lặng trầm tư một chập rồi giơ bàn tay ngọc như ngăn lại :

– Tiểu tử khoan vội đi đã, Bổn Hậu còn mấy lời cần nói với ngươi đây.

– Nữ tiền bối có điều gì cứ chỉ giáo, tại hạ xin cung kính vâng lời người đây.

Thốt xong chàng lặng lẽ đợi chờ.

Sắc diện giai nhân của Minh Hậu vụt nghiêm trang khác thường : – Không hiểu sau khi trao tặng bình Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đơn cho tiểu tử, nữ đồ đệ có nói thêm những gì nữa chăng ?

Thạch Bảo Kỳ trầm nghị đáp : – Minh Nữ có nói, ngày sau nữ tiền bối sẽ cậy nhờ tại hạ một mối duyên tình chưa liễu kết.

Chẳng hay có đúng vậy không ?

Lời nói của Thạch Bảo Kỳ vừa dứt đã thấy trên gương mặt lạnh lùng của Minh Hậu chợt đỏ bừng lên.

Dường như nàng thẹn một điều gì.

Nhưng trong sắc diện lại xen lẫn một sự bùi ngùi khôn tả. Im đi một lúc như cố trấn áp cơn xao xuyến đang chuyển dậy trong hồn, Minh Hậu thở dài :

– Quả đúng vậy, nữ tệ đồ không hề giả dối đâu.

Khi còn sống ở chốn dương trần, Bổn Hậu có một mối duyên tình chưa liểu kết.

Cang trường Thạch Bảo Kỳ hơi chấn động.

Bởi chàng không ngờ một u hồn như Minh Hậu mà hãy còn lưu luyến ngậm ngùi một mối duyên tình chưa dứt.

Nàng để hiện trên gương mặt đẹp lạnh lùng tang ma một nét quá bi thương ai trông vào cũng thảm xót.

Cho nên chàng đã nghiêm trọng nói : – Cái công đức của nữ tiền bối đối với tại hạ rất nặng, chưa biết phải lấy gì đền đáp, vậy nay người có điều chi sai khiến dù chết tại hạ cũng chẳng từ nan.

Cặp mắt xa xăm lạnh lẽo của Minh Hậu như ngầm dịu lại, giọng nàng trầm nhẹ hẳn.

– Tiểu tử Bổn Hậu không có gì để nói với ngươi hơn là xon ngươi thực hiện một điều, nhưng chỉ sợ e ngươi chối từ đấy thôi.

– Điều gì nữ tiền bối hãy nói ra, tại hạ sẽ hết sức mình thực hiện. – Bổn Hậu mong ngươi đừng gây mối hận thù cùng Phong Lâm Cư Sĩ và cũng đừng tìm hắn trả thù.

Lời nầy của Minh Hậu đối với Thạch Bảo Kỳ chẳng khác nào loạt tiếng sấm nổ vang trên bình địa.

Thạch Bảo Kỳ có cái cảm giác rất là kinh hãi, ngỡ như tai chàng vừa nghe lầm câu nói của đối phương.

Sững đi một lúc, chàng hỏi vặn : – Nữ tiền bối vừa bảo gì, tại hạ không nghe rõ lắm ? – Bổn Hậu muốn tiểu tử hãy dẹp đi mối oán cừu cùng Phong Lâm Cư Sĩ, chớ nên tạo cảnh huyết cùng hắn.

Câu đối đáp của Minh Hậu đã quá rõ ràng, lần nầy Thạch Bảo Kỳ không thể nghe lầm được nữa.

Lặng người vì khích cảm hồi lâu, Thạch Bảo Kỳ rít căm thù : – Thưa nữ tiền bối, thực tình dù người bảo tại hạ chết ngay trước mắt cũng không chối từ, nhưng chuyện thù hằn kia quả khó mà vâng theo lời chỉ giáo của người rồi đây.

– Vì sao vậy ? – Vì Phong Lâm Cư Sĩ là một kẻ tử thù không chung trời đạp đất cùng tại hạ, nhứt định phải có một kẻ chết mà thôi.

Hơn nữa, tại hạ từng lập lời thề độc địa dù đất trời sụp đổ cũng khó thể đổi dời. Xin tiền bối thứ tha cho mối khổ tâm đó.

Minh Hậu như rúng động trong lòng, hơi run giọng : – Tiểu tử, phải chăng cái mối oán thù chẳng chung trời đạp đất kia là do những chuyện Phong Lâm Cư Sĩ đã chối từ cuộc hôn nhân, lại thiết lập lôi đài Huyết Châu Chiêu Thân lừa gạt bọn giang hồ, đồng thời lại quật ngươi suýt chết mà ra ?

Sắc mặt Thạch Bảo Kỳ tỏa mờ sát khí : – Đúng như vậy !

Minh Hậu như xúc cảm : – Tiểu tử suy nghĩ cạn lẽ chưa ?

Thạch Bảo Kỳ quả quyết :

– Nếu không thì tại hạ không lập lời thề độc địa ấy. Trầm đi một chút, Minh Hậu nghiêm lạnh hơn cả bao giờ : – Tiểu tử, Bổn Hậu có thể có vài lời cùng ngươi chăng ?

– Xin nữ tiền bối cứ chỉ giáo. – Theo Bổn Hậu thì câu chuyện nầy hãy còn bao phủ một lớp mây mờ ám, chưa chắc sự thật ra như thế nào cả.

Mặc dù một loạt hành động của Phong Lâm Cư Sĩ tuy xem qua thì rất nên hiểm độc nhưng biết đâu sự tình bên trong hoàn toàn trái ngược lại ý nghĩ của ngươi.

Mấy lời trần tình của Minh Hậu khiến cho Thạch Bảo Kỳ hơi hoang mang trong lòng, nhưng vẫn lạnh lùng :

– Nói thế có thể nữ tiền bối cho rằng hành động như vậy, Phong Lâm Cư Sĩ có một nguyên nhân gì đường đường chính chính sao ?

– Cũng có thể nói như thế. Cứ theo Bổn Hậu thì Phong Lâm Cư Sĩ phải có một ẩn tình gì sâu sắc không thể thố lộ với bất cứ một ai, đồng thời không thể làm khác hơn được.

Cang trường của Thạch Bảo Kỳ rung chuyển vì sự phát giác kỳ lạ của Minh Hậu.

Cứ như lời nàng thì Phong Lâm Cư Sĩ bị bắt buộc phải từ hôn chàng và cư xử tàn nhẫn y như một kẻ tử thù.

Nhưng ai đã bắt buộc Phong Lâm Cư Sĩ ?

Tại sao hắn đối xử với chàng một cách bạo tàn như thế ? Lời nói của Minh Hậu có đúng hay chăng ?

Trong lòng Thạch Bảo Kỳ không ngớt hoang mang suy nghĩ. Chàng muốn tìm một câu giải đáp cho rõ ràng.

Thế nhưng chợt nhớ lại Phong Lâm Cư Sĩ quyết tâm hạ sát chàng để diệt trừ hậu quả, dòng máu hận thù vụt chảy cuồn cuộn trong huyết quản của Thạch Bảo Kỳ.

Chàng nghiến thầm : – Không thể như vậy được. Nhứt định Phong Lâm Cư Sĩ không phải là con người đường đường chính chính như Minh Hậu đã bảo, mà hắn chỉ là một lão ác ma, vô ơn bạc nghĩa, chỉ vì cái tham vọng mười hạt Huyết Châu Hồn mà hủy diệt ta thôi.

Nghĩ vậy rồi, Thạch Bảo Kỳ cười nhạt : – Thực tình tại hạ không thể tin như vậy được. Lão Phong Lâm Cư Sĩ không là con người đường đường chính chính được, những hành động tàn bạo của lão đã rõ lắm rồi, khó mà nói khác hơn được.

Dừng lại rồi Thạch Bảo Kỳ bỗng hỏi Minh Hậu : – Nữ tiền bối có bằng chứng gì để có thể gọi Phong Lâm Cư Sĩ là kẻ chánh khí chăng ?

Minh Hậu khẽ lắc đầu : – Rất tiếc Bổn Hậu không có bằng chứng nào cả, lại cũng chỉ ước đoán câu chuyện như vậy thôi, chứ chưa hề dám quả quyết rằng Phong Lâm Cư Sĩ là kẻ bạo tàn hay không.

Thạch Bảo Kỳ thở mạnh : – Vậy thì xin nữ tiền bối thứ lổi, tại hạ trước sau cũng không thể vâng lời tiền bối rồi đấy.

– Kỳ thật trước khi Bổn Hậu nói tới chuyện nầy cũng không hề nghĩ một cách chắc chắn tiểu tử thay đổi cái chí hướng của mình, mà chỉ hy vọng trong cơn thù hận ngươi hãy hết sức dè dặt, đắn đo từng ly từng tí trước khi quyết định cuối cùng, để tránh khỏi những điều bất ngờ hối tiếc xảy ra.

– Lời chỉ giáo nầy của nữ tiền bối rất chí lý, tại hạ xin ghi tạc vào lòng chẳng dám quên.

Đến đây, Minh Hậu đổi nét tươi cười :

– Hay lắm, Bổn Hậu chỉ bấy nhiêu thôi, vậy nay tiểu tử có thể trở về dương cảnh được rồi.

Nghe vậy, trong lòng Thạch Bảo Kỳ rúng đÔng lên, chàng nhìn Minh Hậu rồi hỏi :

– Lúc nãy nữ tiền bối bảo sẽ cậy nhờ tại hạ thực hiện một điều, sao chưa nghe tiền bối chỉ giáo ?

Minh Hậu điềm nhiên :

– Câu chuyện mà Bổn Hậu muốn cậy nhờ tiểu tử chính là việc đừng gây oán cừu cùng Phong Lâm Cư Sĩ và cũng đừng xem hắn là một kẻ thù chẳng chung trời đạp đất với ngươi.

Cặp mắt Thạch Bảo Kỳ mở to vì kinh dị : – Nữ tiền bối, nói thế hóa ra câu chuyện nầy có liên hệ tới một chuyện tình ngày xưa chưa dứt sao ?

Sắc mặt đương tươi vui của Minh Hậu chợt trầm lặng xuống : – Dĩ nhiên là như vậy, viện nầy có liên hệ tới việc kia, nếu không Bổn Hậu đâu phải tâm sự cùng tiểu tử.

Bất giác Thạch Bảo Kỳ cảm thấy bâng khuâng khó nghĩ vô cùng. Một bầu u ám che mất câu chuyện lạ lùng chưa từng có trong chốn giang hồ.

Minh Hậu chỉ là một u hồn sao lại có liên hệ đến Phong Lâm Cư Sĩ ? Mọi việc xảy ra hết sức mơ hồ như trong ảo giác.

Thạch Bảo Kỳ suy nghĩ mãi mà chưa hề phăng ra tia sáng sự thật, cho dù nhỏ đến đâu.

Bẫng chàng thở dài thất vọng : – Câu chuyện quả thật quá mơ hồ, tại hạkhông thể nào lãnh hội được rồi đây.

Thình lình Minh Hậu cười khà lên : – Trong tiếng cười dường chứa đựng một sự tình gì sâu sắc nhưng không thể nói ra.

Sau đó nàng bảo Thạch Bảo Kỳ : – Sự thật câu chuyện này, những kẻ thông minh tột bực thì nhận ra chẳng mấy khó khăn, còn hể vu vơ thì lại mơ hồ khó nổi đoán biết ra làm sao cả, nhưng với tiểu tử, chắc chắn trong một thời gian ngắn ngủi rồi cũng sẽ hiểu một cách tận tường.

Tới đây, Minh Hậu chợt đứng lên, giọng nói trở lại âm u như người từ bên kia thế giới dị hình.

– Tiểu tử, câu chuyện chúng ta đến đây kể như đã tạm xong, giờ ngươi hãy lên đường lo tròn cái sứ mạng thiêng liêng khẩn cấp. Hẹn có ngày hội ngộ cùng nhau.

Thạch Bảo Kỳ lưu luyến : – Tại hạ xin vâng theo lời chỉ dạy của nữ tiền bối. Nay xin bái biệt người trở lại chốn trần gian.

Minh Hậu vẫy bàn tay ngọc, bùi ngùi : – Chúc tiểu tử lên đường bình an. Bổn Hậu xin không tiễn khách. – Không dám, tại hạ đã thất lễ nhiều rồi. Xin giả biệt.

Mồm thốt, Thạch Bảo Kỳ vừa cung tay thi lễ rồi quay mình tiến thẳng ra ngoài cửa cung đền.

Chàng đi không hề ngoái lại, cứ nhắm hướng cửa điện mà rảo bước nhanh.

Hồi lâu ra khỏi cung đền, Thạch Bảo Kỳ quét mắt nhìn quanh thấy cảnh vật vẫn mơ hồ như trong ảo giác.

Chàng bâng khuâng nghĩ thật lạ lùng? Có đúng đây là cung đền dưới âm phủ chăng ? Minh Hậu có phải là một u hồn chăng ?

Thạch Bảo Kỳ nghĩ ngợi mông lung chân bước xuống bậc thềm phía ngoài cung điện.

Đồng thời trong giờ phút ấy, chàng nghe một luồng hàn khí từ phía sau

lưng bắn tới.

Hốt hoảng vì chưa biết chuyện gì đã xảy ra, Thạch Bảo Kỳ toan trụ thân mình lại. Thế nhưng đã chậm mất rồi, hàn khí đã bắn nhằm huyệt đạo Thạch Bảo Kỳ hết sức âm thầm.

Tức khắc chàng cảm nghe một luồng gió lạnh chạy rần vào cơ thể, làm tê liệt cả người đi.

Sau đó Thạch Bảo Kỳ ngã xuống đất mê man không còn hay biết gì nữa cả. Không biết trải qua bao nhiêu thời khắc.

Thình lình Thạch Bảo Kỳ giật mình mở bửng hai mắt. Thấy mìng đang nằm dưới đất, Thạch Bảo Kỳ lẹ làng phóng dậy.

Chàng quét mắt nhìn qua một lượt.

Thạch Bảo Kỳ hết sức quái lạ khi nhận ra mình đang còn ở dưới đáy đầm và hiện đứng gần vũng nước trong xanh lúc chàng té ngất đi.

Quanh chàng bấy giờ chỉ là rong rêu mờ phủ và những bụi cỏ mọc xanh rì trên khoảng đất rộng chừng hai mươi trượng.

Toàn thể vắng tuyệt không một chiếc bóng người thấp thoáng, cũng chẳng thấy cung điện chi cả.

Bất giác Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng lên.

Một loạt kỳ dị tao phùng nổi bật ra trong trí óc của chàng. Chàng còn nhớ rất rõ ràng mình lọt vào một cảnh cung điện như mơ hồ trong ảo giác của một thế giới huyền bí xa xăm.

Đồng thời chàng cũng đã gặp Minh Hậu, người đàn bà có cái nhan sắc tuyệt vời nhưng lạnh lùng tợ hồn ma bóng quế phưởng phất trên chốn nhân gian.

Ngoài ra, còn một bầy ngưu đầu mã diện mình mẩy đeo đầy tiền vàng, thoáng trông đến phát khiếp.

Tất cả đều diễn ra như trong cơn kỳ mộng đầy ám ảnh hãi hùng. Nhưng mọi việc lại dường như sự thật hiện có trong đời và chàng đã chuyện trò cùng Minh Hậu.

Rồi chàng giả biệt ra đi trước khi bước xuống bậc thềm bỗng bị một luồng ám đạo đánh ngất đi cho tới bây giờ.

Mọi sự tình rất rõ ràng, không thể bảo là chàng nằm trong cơn mộng đẫy đầy câu chuyện huyền hoặc được.

Vậy sự thật là thế nào ?

Minh Hậu chính là ai đây ?

Cái cung điện nguy nga lúc nảy mà chàng từng đặt chân vào giờ đang ở nơi đâu ?

Minh Hậu có liên hệ mật thiết gì đến gia tộc chàng ?

Theo nàng thì năm xưa nàng có duyên tình chưa liễu kết. Đồng thời mối tình ấy lại có liên quan tới lão Phong Lâm Cư Sĩ. Nhưng sự liên quan đó như thế nào ?

Trong trí óc Thạch Bảo Kỳ mơ hồ như hư thực, nửa tin nửa ngờ, thật khó mà quyết đoán.

Mặc dù vậy, chàng cứ tin chuyện gặp Minh Hậu là có thật vì đã hai lần chàng đã đuợc Minh Nữ cho biết điều nầy.

Nên Thạch Bảo Kỳ thầm ghi trong dạ những lời nói cùng Minh Hậu, đợi sau nầy có dịp sẽ phăng tìm ra manh m

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN