Thiếu Hiệp Hành - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Thiếu Hiệp Hành


Chương 27



Kỳ dư, Cuồng Trung Thánh Tiếu Diện Diêm La cùng với Mã Trung Quân đã khiếp phục dưới sự oai phong của Phong Lâm Cư Sĩ không dám phản đối gì, họ lại muốn lợi dụng thế lực của “Huyết Châu Liên Minh” để toại nguyện cá nhân nên ai nấy đều tung hô lên cảm phục.

Phong Lâm Cư Sĩ nay thấy quần ma ủng hộ vẻ mặt tươi cười nói :

– Lão phu tài mọn đức hèn mà lại được các bậc cao nhân ủng hộ thật là cảm kích vô cùng. Vậy cứ theo qui định thì lão phu làm chức Minh chủ, Tà Trung Vương lão huynh làm chức Phó minh chủ, kỳ dư đều là Huyết Châu Hồn huynh đệ, từ nay đồng tâm nhứt trí như anh em ruột thịt trong nhà, quyết tâm cho được Huyết Châu Hồn tụ họp, xưng bá giang hồ, tiêu diệt nhà Thạch Phá Thiên và gã Thạch Bảo Kỳ kia.

Khe khẽ ngưng lại rồi lão nhân hùng hồn nói tiếp :

– Nay chúng ta phải tức khắc làm lễ tuyên thệ đồng bái thiên địa để tỏ tình sanh tử chi giao.

Phong Lâm Cư Sĩ vừa dứt lời thì có sáu tên Bạch Y Đồng Tử của Phong Lâm Cư tiến vào sảnh đường, dọn lên những đồ cần thiết trong cuộc nghi lễ này.

Phong Lâm Cư Sĩ nhấc bầu rượu lên, rót đầy sáu chén, đưa năm chén cho bọn Cuồng Trung Thánh.

Lão tự mình để dành một chén, lấy con dao nhỏ sắc bén lên, vạch nơi ngón tay giữa trên bàn tay mặt cho phún ra ba giọt máu nhỏ vào chén rượu kỳ dư năm người kia cũng làm y như thế. Rượu trong chén đều đỏ hồng lên.

Rồi thì mỗi người năm ba cây nhang đã đốt sẵn, chấp tay lại xá lạy trời đất, lẩm bẩm một hồi.

Tiếp đó họ đem nhang cặm vào chiếc lư cổ xưa, ai nấy đều nâng chén rượu trước mặt của mình.

Phong Lâm Cư Sĩ thốt lời trước :

– Tiến lên, bọn anh em Huyết Châu Hồn chúng ta không thể sống chung ngày tháng cùng nhau nhưng cũng nguyện chết cùng ngày tháng với nhau. Xin anh em cạn chén.

Bọn Tà Trung Vương hô lớn :

– Chúng ta cùng cạn chén!

Họ nói ra cùng thời, rồi mở miệng uống vào ừng ực.

Sau khi uống cạn chén rượu máu, nghi lễ tuyên thệ đã kết thúc.

Phong Lâm Cư Sĩ nạp thanh trường kiếm vào vỏ, đắc chí ca tụng vài lời, rồi nghiêm chỉnh cất giọng oang oang.

– Lúc nãy chúng ta đấu nhau quá lâu, chân lực của mọi người đều tiêu hao quá nhiều, hãy ngồi tĩnh tọa điều hòa lại một chập, đợi sau khi công lực hồi phục, sẽ cùng nhau nghiên cứu võ học Vô Địch chưởng và đợi sau khi bảy chiêu Vô Địch chưởng cùng với Vô Địch huyền công thông thạo cả rồi thì tái xuất giang hồ, rượt bắt Thạch Bảo Kỳ, đoạt lấy Huyết Châu Hồn.

Kỳ cho đến Huyết Châu tụ họp giết hết kẻ thù, lên ngôi bá chủ võ lâm mới nghe.

Khi ấy quần ma đang cảm thấy nội lực không tiếp tục được rất cần yên nghĩ, nghe nói ai nấy đều tán đồng, rồi đều ngồi xuống đất nhắm mắt hành ông.

Trong chốc lát, sáu người đã vào cảnh giới yên tĩnh hư không, tinh thần đều tập trung vào một mối. Thạch Bảo Kỳ thấy tình hình này tâm tình khẩn trương lên, tự nhủ :

– Lúc này không hiện thân ra còn đợi lúc nào nữa.

Chàng không kịp nói cùng Tiêu Diêu Khách và Lý Tiểu Bình lời nào cả, phóng mình xuống chỗ sảnh đường gần chỗ để bốn hạt Huyết Châu Hồn.

Thân pháp kỳ diệu của Thạch Bảo Kỳ chỉ thấy chàng lắc mình vài cái chiếc bóng đen của chàng đã phóng ngay vào cửa sổ, xuống nơi bàn vuông.

Lúc ấy chàng lẹ tay như chớp hốt bắt bốn hạt Huyết Châu Hồn đặt trên bàn.

Chợt khi ấy sáu tên Bạch Y Đồng Tử đồng thét lên :

– Tiểu tặc từ dâu đến, hãy nhận chiêu.

Sáu tên Bạch Y Đồng Tử kẻ kiếm người chưởng từ bốn mặt tấn công Thạch Bảo Kỳ, bề thế thật dũng mãnh.

Thạch Bảo Kỳ dựng cặp mày lên hầm hừ thết :

– Hãy dang ra!

Thân hình chuyển mạnh lên, Thạch Bảo Kỳ ra tay như điện chớp, liên tiếp đưa ra ba chỉ và chưởng vào sáu tên Bạch Y Đồng Tử.

Tức thì luồng kình khí cuồn cuộn tới bọn Bạch Y Đồng Tử.

Đã thấy có ba người chết tại trận và ba tên khác trọng thương không dậy nổi.

Chúng ré lên rồi té nằm xuống đất.

Thạch Bảo Kỳ nhìn qua phía Phong Lâm Cư Sĩ, lửa căm hờn bốc cháy ngùn ngụt trong tim.

Chàng thét to :

– Lão tặc, nộp mạng cho ta!

Rồi chàng bắn mình giở chưởng lẹ như điện chớp quật ngay qua.

Tất cả câu chuyện này xảy ra trong sảnh trong lúc Phong Lâm Cư Sĩ vẫn còn hành công, tình hình rất là nguy ngập.

Không ngờ trong lúc nguy hiểm vô biên này Phong Lâm Cư Sĩ lại hay kịp.

Lão không kịp mở mắt nhận xét liền ấn mình xuống phóng ra ngoài.

Bộp!…

Ngọn chưởng phong thảm khốc của Thạch Bảo Kỳ liền hỏng đi quật ngay vào chiếc bàn vuông khiến vỡ tan ra thành từng mảnh nhỏ.

Trong lúc ấy bọn Cuồng Trung Thánh, Tửu Trung Tiên phát giác có biến cố liền đứng dậy một lượt.

Phong Lâm Cư Sĩ quét mắt nhìn qua Thạch Bảo Kỳ, nổi giận thét tợ sấm :

– À, tiểu tử là ngươi đấy à?

Thạch Bảo Kỳ nghiến hận thù :

– Đúng vậy là ta đây. Người làm gì ta được lão ma đầu vô lương bất hạnh kia?

Phong Lâm Cư Sĩ toan mở miệng nói thì Tà Trung Vương chợt hậm hực hét lên :

– Phong Lâm đại huynh chớ có tốn công mỏi miệng cùng gã làm gì, hãy giết hắn đi cho xong!

Chưa dứt lời, chiêu đã ra tay, Tà Trung Vương giở ngọn chưởng quật ngay qua.

Chợt trong khi ấy…

– Lão Tà hãy ngừng tay!

Vừa dứt lời, người cùng chiêu tiến tới quật đến một luồng kình phong mạnh bạo.

Trong một tiếng nổ vang chấn động lên, hai ngọn chưởng va chạm mạnh nhau, Tà Trung Vương ré lên một tiếng tức thì tháo lui ra.

Người sấn tới cũng bị sức lực chấn động dội trở ra một trượng.

Đợi sau khi người ấy đứng vững lại, ai nấy mới nhận rõ ra là Tiêu Diêu Khách.

Tiêu Diêu Khách tiếng tăm lừng lẫy khiến trong sân tràng xôn xao lên.

Một chập lâu, Phong Lâm Cư Sĩ lạnh lùng cười :

– À, là ngươi đây?…

không đợi lão nói xong, Tiêu Diêu Khách bật sát khí lên :

– Lão tặc! Ngươi thật khéo làm chuyện này, tự cam hèn hạ tụ họp quần ma làm chuyện phi lý…

Mấy lời nói này quá khắt khe, Tửu Trung Tiên đứng cạnh bên nổi giận lên quát :

– Lão tặc, ngươi phải lể độ đôi chút.

Tiêu Diêu Khách ngạo mạn :

– Không lể độ thì sao?

Tửu Trung Tiên trợn mắt :

– Lão phu làm thịt ngươi!

Vụt!…

Theo tiếng nói, Tửu Trung Tiên giở ngọn chưởng, huy động lên một luồng kình phong, lắc mình phóng lên ngay về phía Tiêu Diêu Khách.

Không ngờ, vừa tiến lên ba buớc thì từ nửa lừng không gian có tiếng thét lên lanh lãnh :

– Hãy trở về chỗ cũ cho ta!

Lời còn chưa dứt, Lý Tiểu Bình đã từ trên bắn tới, đánh ra một chiêu Long Phi Phụng Vũ từ trên đập xuống đỉnh đầu Tửu Trung Tiên.

Chưởng phong từ trên đầu quật xuống thật là nguy ngập, Tửu Trung Tiên thấy khiếp đảm vô cùng, liền tháo lui ra ngoài tránh né.

Bùng!…

May đâu lão ứng biến kịp thời, tránh khỏi nơi trí mạng nhưng phải chịu khổ nhọc lên, luồng âm lực từ nơi ngực đưa xuống khiến lão bắn ra năm sáu bước rồi mới đứng vững lại.

Vì chiếc khăn đen che mặt Lý Tiểu Bình nên không có ai nhận ra bộ mặt thật, Phong Lâm Cư Sĩ tiến lên thét to :

– Con nhỏ kia, ngươi là ai?

– Vô danh, vô tánh!

– Vậy ngươi với Thạch Bảo Kỳ có liên hệ gì?

– Chẳng có quan hệ gì cả!

– Đã không quan hệ sao lại xông vào đây phá phách làm gì?

– Vì chính nghĩa, vì chân lý!

– Con nhỏ khá lẻo mép, lão phu không tha cho ngươi!

Giở ngọn đơn chưởng, lão đưa ra một luồng kình khí mạnh như vũ bão.

Thạch Bảo Kỳ e sợ nàng lộ vẻ mặt thiệt nên cuộc diện khó khăn, chàng liền phóng mình qua nhận ngay một chưởng của đối phương, thét lên :

– Lão tặc, chuyện có tày trời thì cũng do họ Thạch ta đảm đương cả, chớ có làm khó người ta!

Phong Lâm Cư Sĩ rống lên một tiếng hỏi :

– À, cũng được, lão phu đang muốn hỏi ngươi, bốn hạt Huyết Châu Hồn có phải ngươi đánh cắp đi không?

– Nếu nói là bị ta thâu hồi là đúng!

– Ngoài ra trên mình ngươi còn năm hạt?

– Ta không phủ nhận!

– Lão phu bảo ngươi ngoan ngoãn đem mấy hạt Huyết Châu Hồn kia ra.

– Đem ra cho ngươi? Chớ có nói chuyện chiêm bao.

– Sao đó, ngươi không tuân lịnh à?

– Chớ có cuồng vọng giữa ban ngày.

– Không tuân lịnh thì chớ có trách lão phu dùng thủ đoạn khốc liệt đối với ngươi đây.

– Phong Lâm Cư Sĩ! Câu nói này nên để lại cho ta, hôm nay ngươi không chết là ta vong mạng.

Nghiến răng lên kèn kẹt rồi Thạch Bảo Kỳ căm hờn thét lên :

– Nhưng trước khi ra tay, ta còn một chuyện muốn lãnh giáo.

– Ngươi cứ hỏi.

– Ta muốn biết năm xưa, song thân ta đâu có hề bạc đãi và chẳng có chút thù oán chi cả, tại sao ngươi thấy bảo vật lại nảy sanh lòng tham, lại còn tựu họp bọn hắc bạch đạo vô lương đánh giết cha mẹ ta, ngươi còn có nhân tánh gi không?

Phong Lâm Cư Sĩ rúng động lên :

– Tiểu tử, tại sao ngươi rõ chuyện này?

– Là kẻ khác cho ta hay.

– Là ai đây?

Chợt có tiếng thét từ ngoài vào :

– Chính ta đây!

Câu nói này từ ngoài sảnh đường khiến ai nấy đều nhìn qua ngoài, Tử Y Tú Sĩ sấn bước tiến vào.

Thạch Bảo Kỳ gọi lên một tiếng : Tử Y tiền bối thì lúc ấy Phong Lâm Cư Sĩ đã tiến nhanh lên, trố mắt hỏi to :

– Tử Y Tú Sĩ! Đây là thật sao?

– Đương nhiên là thế. Phong Lâm Cư Sĩ lúc trước ngươi dám phạm tội ác, nay lại muốn chối cãi à?

Phong Lâm Cư Sĩ trầm mặt xuống, sát khí nổi bật lên :

– Lão phu không có chối cãi gì. Đây là sự thật nhưng…

– Ngươi có gì cứ nói ra, chớ có dài dòng.

– Lão phu từng có cảnh cáo ngươi rồi, nếu dám tiết lộ tin tức chút nào thì để ngươi chết không chỗ chôn!

Hiện giờ lão phu đã vạch rõ âm mưu của ngươi ra, ngươi toan tính thế nào đây?

– Ta phải giết ngươi!

Huyết Tẩy Giang Hồ, Long Phi Phụng Vũ, Tình Thiên Nan Bổ, sát khí nổi cao lên, ba chiêu Vô Địch chưởng mà Phong Lâm Cư Sĩ đã học được đều đưa ra cả.

Chuyện này không thể tượng tượng thế mau lẹ và mạnh bạo, Thạch Bảo Kỳ chỉ trong nháy mắt còn chưa kịp nghĩ thế nào ứng biến thì chợt nghe Tử Y Tú Sĩ rống lên hai tiếng “hỡi ơi”, thân hình đã bị đưa ra ngoài ba trượng.

Máu họng trào ra không ngớt, vạt áo trước rách toang, vết thương cực kỳ ngiêm trọng, muốn trở mình cũng không nổi.

Thạch Bảo Kỳ thấy vậy bối rối lên, muốn tiến lên cứu giúp, đột nhiên nghe tiếng Cuồng Trung Thánh thét lên :

– Tử Y Tú Sĩ, hôm nay ngươi đã tới số rồi.

Nơi mà Tử Y Tú Sĩ rơi xuống chính là gần Cuồng Trung Thánh nên vừa dứt lời thì lão đã lắc mình giở chưởng quật xuống.

– Cuồng Trung Thánh hãy ngưng tay!

Lời này từ cửa miệng của Thạch Bảo Kỳ, Tiêu Diêu Khách và Lý Tiểu Bình.

Ba người đồng thời thét lên.

Trong lúc vừa thét, ba người đã từ ba chỗ khác nhau bắn ra.

Đột nhiên khi ấy.

Bộp! Bộp! Bộp!

Ba tiếng nổi lên trong sân tràng gây nên một làn phong mạnh như vũ bão, tiếng động như sấm sét.

Đã thấy bọn Tà Trung Vương quật ra mấy chiêu làm phong tỏa ba lối đường khiến không ai được tiến vào cả.

Bởi thế khiến cho Cuồng Trung Thánh thừa dịp tiến vào nhắm ngay ngực của Tử Y Tú Sĩ quật xuống.

Tội nghiệp cho lão này tan xương nát thịt mà chết liền tại trận.

Thạch Bảo Kỳ thấy Tử Y Tú Sĩ bị giết, nổi bật sát khí thét lo lên :

– Lão tặc, ta buộc ngươi phải đền mạng.

Vận mười thành công lực, Thạch Bảo Kỳ xông tới.

Tà Trung Vương thấy thế thét lên :

– Tiểu tử! Khoan chạy, nhận chưởng lão phu.

Rồi một chưởng quật ngay mặt Thạch Bảo Kỳ.

Thạch Bảo Kỳ trầm sắc mặt xuống :

– Ngươi muốn chết rồi đây!

Một chiêu Tình Thiên Nan Bổ lẹ làng nghinh chiến.

Hai ngọn chưởng chạm vào nhau không phân thắng bại. Hai đàng cũng tháo lui bốn năm bước.

Tà Trung Vương không chịu rời tay, lại giở chưởng ra.

Thạch Bảo Kỳ toan muốn thưởng cho lão ấy vài chiêu hiểm độc thì Tiêu Diêu Khách đã kịp thời tiến đến :

– Bảo Kỳ! Hãy đi giết Cuồng Trung Thánh, để lão Tà Trung Vương cho ta đối phó.

Trong lúc vừa nói thì Tiêu Diêu Khách ngăn cản Tà Trung Vương lại, triển ra cuộc đấu.

Thạch Bảo Kỳ nghe lời Tiêu Diêu Khách tung mình ra để đi giết Cuồng Trung Thánh.

Nhưng chàng chưa kịp tiến bước thì bên kia Phong Lâm Cư Sĩ đã lẹ làng tiến lên đưa chưởng tấn công vào mình chàng.

May đâu lúc ấy Lý Tiểu Bình lẹ làng phóng tới ngăn Phong Lâm Cư Sĩ lại rồi cha con đấu nhau kịch liệt.

Nhưng Tà Trung Vương và Phong Lâm Cư Sĩ bị ngăn chận không để cho đạt đến mục đích giết lão Cuồng Trung Thánh trả thù cho Tử Y Tú Sĩ.

Thạch Bảo Kỳ vừa mới cất đi ba bước chợt nghe Mã Trung Quân thét lên :

– Hãy trả mạng cho đệ tử ta!

– Vậy thì hãy theo đệ tử ngươi xuống Âm phủ luôn!

Mã Trung Quân lời dứt chiêu đưa ra một chưởng.

Thạch Bảo Kỳ chẳng cần suy nghĩ gì liền ra tay phản kích, vận lên mười hai phần công lực quyết tâm thành công.

Quả nhiên Vô Địch chưởng công lực vô song, hai ngọn chưởng va chạm nhau thì nghe Mã Trung Quân ré lên một tiếng loạng choạng tháo lui ra.

– Nạp mạng cho ta!

Thạch Bảo Kỳ thừa thắng không để cho đối phương được đứng vững tiếp dó lại tiến bước lên, liên tiếp tấn công ba chưởng cùng ba chỉ.

Đang lúc Mã Trung Quân đứng chưa vững, chống đối chưa kịp thì đâu có thể chịu nổi.

Bùng!…

Lão ấy chấn động đưa thân hình ra rồi va vào bức tường mê man đi.

Thạch Bảo Kỳ cau mày thét :

– Lão ma, ngươi muốn chết trước thì ta cũng để thỏa ý ngươi rồi sau mới xử trí lão Cuồng Trung Thánh.

Thạch Bảo Kỳ vận lên một chưởng lực toan ra tay hành sự chợt thấy phía sau có biến chuyển.

Thì ra Cuồng Trung Thánh thừa cơ hội đã quật lên một chưởng vào lưng Thạch Bảo Kỳ.

Thạch Bảo Kỳ “hừ” lên lạnh lẽo.

Chàng liền quay mình lại đánh tan luồng chỉ phong, cắn răng lên nói :

– Lão Cuồng, ngươi đến đây vừa đúng lúc!

– Tiểu tử, ngươi tìm lão phu làp gì?

– Ta muốn đưa ngươi về chốn Âm phủ!

– Ngươi đâu còn cơ hội.

– Vậy thì xem thử chiêu này.

– Ngươi chắc chắn là theo Tử Y lão tặc rồi.

– Ta cần nói rõ trước khi ngươi chết, ta giết ngươi để báo thù cho Tử Y lão tiền bối.

– Tử Y đạo tặc tội đáng chết…

Thạch Bảo Kỳ thét lên :

– Lão tặc hãy im mồm, sống chết trên võ công đây.

Dưới cơn thịnh nộ, Thạch Bảo Kỳ ra tay rất hiểm độc. Hai cánh tay huy động lên liên tiếp tấn công bốn chiêu Vô Địch chưởng.

Chỉ thấy chưởng phong vụt vụt đưa đi. Âm lực ào ào áp đến, trong vòng ba trượng đều bị luồng kình khí trùm lại.

Cuồng Trung Thánh không còn kịp chống đỡ gì cả luống cuống đưa tay lên che lấy ngực.

Khi ấy chợt có tiếng ré thảm khốc nổi lên lồng lộn cả sân tràng.

Đã thấy Cuồng Trung Thánh bị đưa ra ngoài ba trượng, máu họng trào ra.

Lão ma đầu đã ngất xỉu trên mât đất.

Thạch Bảo Kỳ thấy thành công với ngọn Vô Địch chưởng rất mừng rỡ liền phóng mình qua thét lên :

– Lão tặc, năm tới ngày này là ngày giổ của ngươi đây.

– Tiểu tử, chớ khoác lác, hãy ngã xuống cho ta.

Thạch Bảo Kỳ thấy vừa thốt lời thì thấy phía sau mình có câu đối đáp liền quay lại nhìn thì thấy Tửu Trung Tiên từ phía sau tấn công đã đến gần ba thước.

Thạch Bảo Kỳ nổi giận :

– Lão thất phu, ngã xuống là ngươi chứ không phải là ta, nhận chiêu đây!

Động tác của Thạch Bảo Kỳ rất lẹ, chợt tránh né ngọn chưởng đưa cánh tay vỗ vào.

Tửu Trung Tiên kinh hãi lên liền biến chiêu thức vận công đánh nơi tử huyệt của Thạch Bảo Kỳ.

Thạch Bảo Kỳ liền thi triển Đạt Ma Bộ Thần biến mất dạng.

Đang lúc Tửu Trung Tiên không rõ kẻ địch đi đâu thì có tiếng Thạch Bảo Kỳ thét lên :

– Ngày tàn của ngươi đã đến!

Vụt! Một chiêu Hận Hải Vô Biên từ nơi phía sau lão ma đầu đẩy ra.

Ngoài sự tưởng tượng, lại không phòng bị, chỉ nghe Tửu Trung Tiên ré lên một tiếng, miệng phún máu đào, nhào lăn mình xuống đất rồi ngất đi.

Sự thật là cái chết của Tử Y Tú Sĩ toàn là bởi Thạch Bảo Kỳ mà ra nên chàng rất đau lòng quyết tâm phải giết cho được Cuồng Trung Thánh để trả thù cho lão nhân cho nên chàng không kịp liễu kết sanh mạng của Tửu Trung Tiên chợt quay mình lại xê qua bên Cuồng Trung Thánh.

Chợt khi ấy có chiếc bóng thiếu nữ hiện ra, chính là Viên Thu Dung, nàng này hét lớn :

– Thạch Bảo Kỳ, ta không để cho ngươi động chạm đến một cọng lông của sư phụ ta.

Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng :

– Rất tiếc tại hạ phải giết hắn.

Viên Thu Dung trợn mắt :

– Ngươi giết hắn là ta sống chết cùng ngươi tức thì.

– Viên Thu Dung, giữa chúng ta không có gì thù hận lớn, xin chớ có áp bức ta quá độ.

– Hừ, nói sao mà dễ nghe quá, trước đây ngươi giựt Huyết Châu Hồn của sư phụ ta, sau lại còn đả thương, miễn là Viên Thu Dung ta còn hơi thở là ngươi không còn yên thân.

Nói đến đây, nàng đã không còn nén nổi cơn giận, giở ngọn chưởng như điên cuồng quật đến Thạch Bảo Kỳ.

Thế công mạnh bạo khiến cho Thạch Bảo Kỳ nổi bật sát khí, đột nhiên cắn răng thét to :

– Viên Thu Dung! Sao ngươi không biết ân tình như thế, quả thật là ngươi không còn muốn sống nữa chứ gì?

Chợt khi ấy Thạch Bảo Kỳ cong ngón tay bắn ra ba chiêu Xuyên Tâm Đoạn Mạch chỉ mau như làn chớp.

Kỳ chiêu đưa ra, có tiếng thảm khốc ré lên, luồng kình khí của ngọn chưởng Viên Thu Dung bị bắn thủng, còn nàng thì bị lũng ba cái lỗ trên ngực như là chữ “Phẩm” lăn ngã xuống đất tắt thở luôn.

Đồng thời với cái chết của Viên Thu Dung, một tiếng bộp đưa lên thì Lý Tiểu Bình đã bị chưởng lực mạnh bạo của Phong Lâm Cư Sĩ quật trúng bị chấn động bay lên cao.

Bay ra ngoài ba trượng, vừa khi Lý Tiểu Bình rơi xuống đất, Phong Lâm Cư Sĩ như hình với bóng liền xê mình qua thò tay chộp lấy chiếc khăn bịt mặt của nàng ra.

Sau khi định thần nhìn kỹ lại, Phong Lâm Cư Sĩ vận công lên ngọn chưởng.

Vụt!…

Lão nhắm trên ngực của nàng quật xuống!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN