Thiếu Hiệp Hành - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Thiếu Hiệp Hành


Chương 31



Tam Thanh đạo nhân nghe nói, ha hả cười lên xem chừng đắc chí lắm.

Lão đạo sĩ đổi giọng nhẹ nhàng :

– Thật khó mà được tiểu anh hùng chịu hợp tác với nhau, vậy thì chúng ta phải lên đường.

Rồi hai người nhắm ngay phía núi Võ Công mà tiến lên như bay.

Trên cuộc hành trình nửa đêm một ngày, qua ngày sau, lúc chiều tối thì đến cách núi Võ Công chỉ mười mấy dặm đường.

Tam Thanh đạo nhân chợt nghiêm chỉnh lên :

– Thạch tiểu hiệp, chúng ta ở gần đó tìm một chốn thành thị nghỉ qua một đêm. Vì đêm tối chạy lên Bạch Vân quán có nhiều việc không tiện, chẳng biết ý thiếu hiệp thế nào?

Thạch Bảo Kỳ đáp :

– Xin vâng theo lời của tiền bối.

Tam Thanh đạo nhân chỉ lên phía tả, nơi thị trấn đèn đuốc sáng trưng, toan muốn thốt lời thì.

Chợt khi ấy…

Từ trong rừng rậm ở bên vệ đường đưa ra một loạt tiếng thảm khốc ré lên khủng khiếp.

Tiếng ré lên thảm khốc kia rất là kinh khủng mà lại rất ngắn chỉ nghe qua một tiếng hình như tắt thở.

Hai người nhìn nhau, rồi nhắm ngay trong rừng rậm phóng vào.

Tìm tòi một chập đến nơi một sân trường rộng rãi. Hai người định thần nhìn kỹ.

Hỡi ơi! Sáu cái tử thi ngổn ngang nằm trên cái sân rộng. Xung quanh dưới ấy, không thấy còn một mạng sống, lại không thấy chiếc bóng hung thủ nào.

Thạch Bảo Kỳ kinh ngạc bật lên thốt :

– Chuyện gì xảy ra đây?…

Lời còn chưa dứt chợt thấy Tam Thanh Thượng Nhân xem xét lẹ làng từng thây chết. Hai mắt của lão đạo nhân rưng rưng dòng lệ nói không thành tiếng.

Thạch Bảo Kỳ ngơ ngác hỏi :

– Lão tiền bối có quen với sáu đạo hữu này à?

Tam Thanh Thượng Nhân trầm giọng than thở :

– Bọn chúng đều là đệ tử tinh anh của bổn môn.

Thạch Bảo Kỳ rúng động :

– Sáu vị đạo trưởng đến đây làm gì hả lão tiền bối?

– Thật không dấu chi với tiểu hiệp từ khi tiểu hiệp cùng Tiêu Diêu Khách đại hiệp giết chết Thiên Tâm đạo trưởng cùng Tịnh Huyền đạo trưởng, thì hai phái Võ Đang với Hoa Sơn xem hai chú cháu của tiểu hiệp là kẻ thù chẳng đội trời chung từng nhiều lần nhóm họp liên sức nhau để đối phó.

Hiện nay bọn người này đang muốn theo dõi tiểu hiệp và đến đây nhưng chẳng may đã bị giết thê thảm dường này.

Thạch Bảo Kỳ nghe nói sửng sốt lên :

– Thưa tiền bối, tại sao bọn họ đột nhiên lại chết tại chốn này?

Tam Thanh Thượng Nhân đáp :

– Đương nhiên là có kẻ hành thủ đây.

Thạch Bảo Kỳ gấp lên :

– Lão tiền bối có thể biết được hung thủ là ai không?

Giọng nói Tam Thanh Thượng Nhân chất chứa hận thù :

– Sau khi bần đạo xem xét lại thì tất cả đều bị chết dưới chiêu Thế Giới Mạt Nhật của Thất Hổ giáo.

Thạch Bảo Kỳ nghe nói sửng sốt lên, cúi xuống nhìn kỹ.

Quả nhiên thấy tình trạng của cái chết giống hệt với Thiên Phong đạo trưởng bị giết.

Lại nữa, họ chết dưới một chiêu có công lực hùng hậu, của một cao thủ nào đó.

Thạch Bảo Kỳ hậm hực :

– Thế Giới Mạt Nhựt là một môn học huyền diệu của bọn Thất Hổ giáo hiển nhiên hung thủ là bọn giáo đồ kia.

Tam Thanh Thượng Nhân khẽ gật đầu :

– Đúng vậy. Bần đạo đồng ý với tiểu hiệp.

Ngẫm nghĩ giây lát Thạch Bảo Kỳ nói :

– Sáu vị đạo trưởng vừa mới chết đây, vậy thì hung thủ có thể chưa chạy đâu được xa, chúng ta hãy tìm kiếm xem sao.

Tam Thanh Thượng Nhân liền tán đồng :

– Tiểu hiệp chí lý.

Rồi đạo nhân với Thạch Bảo Kỳ lục soát cả khu rừng rậm này một chập khá lâu.

Kết quả chẳng thấy một chiếc bóng người nào cả.

Tiến lên chốn cao trông ngóng, Thạch Bảo Kỳ lẫn Tam Thanh Thượng Nhân cũng hoàn toàn vô hiệu.

Tâm tình của Thạch Bảo Kỳ khẩn cấp lên :

– Lão tiền bối, bọn ma đầu động tác quá mau lẹ, có thể sớm đã tẩu thoát đi rồi. Nếu tiền bối biết được chỗ ở của Tổng đàn Thất Hổ giáo thì chúng ta đến tận nơi thanh toán với lão Thất Hổ lệnh chủ là xong chuyện. Chẳng hay tiền bối nghĩ thế nào đây?

Tam Thanh Thượng Nhân lắc đầu :

– Bần đạo chẳng biết chỗ ở của Thất Hổ giáo, chuyện này phải tính kỹ lại.

Thạch Bảo Kỳ hỏi :

– Kế hoạch của lão tiền bối như thế nào?

Tam Thanh Thượng Nhân đáp :

– Theo kế hoạch vạch sẵn tiến hành, thì trước hết lên núi Võ Công rồi tìm Phong Lâm Cư Sĩ, đợi xong chuyện Phong Lâm Độ rồi chúng ta sẽ tập trung toàn lực đối phó với Thất Hổ lệnh chủ và đồng bọn. Tiểu hiệp thấy sao?

Thạch Bảo Kỳ ngẫm nghĩ một chập, thấy bọn Thất Hổ giáo người đông thế mạnh, khó mà ứng phó song phương nếu có thể được sự trợ giúp của Ngũ Dương chân nhân thì có hy vọng hơn.

Đây cũng không phải là một chuyện làm không khôn khéo.

Nghĩ vậy, Thạch Bảo Kỳ nghiêm chỉnh :

– Vậy thì cũng hay, vãn bối xin tuân mạng lão tiền bối, tuần tự theo đó mà hành động.

Vì sự tình đột nhiên biến đổi, hai người không tìm khách sạn nghỉ ngơi nữa, tiếp tục cuộc hành trình trong lúc đêm khuya vắng lặng không một bóng người.

Tiến lên một chập nữa đã vào địa phận Bạch Vân quán.

Sự tình ngoài sức tưởng tượng.

Đang lúc hai người vào cổng Bạch Vân quán, thì những sự nghe thấy khiến họ đã phải sửng sốt cả người lên.

Từ ngoài tới trong một màu đen thẳm, không đèn không đuốc gì cả.

Từ trên xuống dưới, không thấy tiếng tăm của một ai hết.

Thật là kỳ dị.

Cả khu vực Bạch Vân quán vắng lặng tĩnh mịch như là chốn địa phủ âm ty.

Thạch Bảo Kỳ và Tam Thanh Thượng Nhân gấp rút phóng vào.

Chẳng tìm được một người nào còn sống cả, nhưng kẻ chết lại ngổn ngang trên mặt đất.

Từ khi hai người bước vào cổng chùa, thì ngửi thấy một mùi tanh hôi nồng nặc, nhìn xem hút mắt tử thi chất đầy ngổn ngang, máu me đông đặc trên mặt đất.

Hai người thấy tình cảnh này rúng từ đáy lòng ra, Tam Thanh Thượng Nhân khoát tay gọi Thạch Bảo Kỳ :

– Thạch tiểu hiệp, chúng ta tiến vào trong xem Ngũ Dương chân nhân thế nào.

Hai người cùng phóng đi.

Họ tiến nhanh như gió, vượt qua hai dãy nhà, đến một viện cất riêng ở ngoài rất là vắng tịnh.

Tam Thanh Thượng Nhân gọi :

– Ngũ Dương đạo huynh! Ngũ Dương đạo huynh!

Tam Thanh Thượng Nhân cất tiếng gọi lên nhiều phen, nhưng trong viện ấy không có phản ứng gì cả.

Bất giác trong lòng trầm lặng lên, Tam Thanh Thượng Nhân liền xô cửa.

Đột nhiên, lão đạo nhân lấy tay đẩy cửa phải dùng đến sức mạnh.

Đang lúc Tam Thanh Thượng Nhân mở được cửa, cất bước tiến vào thì chợt phát giác có một vật gì va vào đầu của lão đạo nhân.

Tam Thanh Thượng Nhân liền ngước nhìn lên, bất giác lạnh toát cả thân mình.

Thạch Bảo Kỳ cũng thế, chỉ thấy sau ngưỡng cửa có treo một lão đạo sĩ tóc râu bạc phếu.

Trên xương bả vai của lão đạo sĩ bị một sợi dây kim khí xỏ qua treo sau ngưỡng cửa. Đây hiển nhiên là sau khi bị chết đi rồi bị họ treo lên.

Hay là bị treo lên trước rồi mới bị đánh thảm liệt mà chết?

Hai người tiến lên nhìn xem.

Trong viện có hơn hai mươi mấy cái thây chết, máu nhuộm đầy trong phòng.

Tam Thanh Thượng Nhân nhìn thấy thây chết của Ngũ Dương chân nhân mà tủi khóc lớn :

– Một cái kiếp họa khủng khiếp ngàn năm chưa từng thấy trong chốn võ lâm này.

Thạch Bảo Kỳ tiến lên một bước, bi đát hỏi :

– Lão tiền bối! Người này chính là bậc siêu nhân của phải Vũ Đương Ngũ Dương chân nhân đấy chăng?

Tam Thanh Thượng Nhân rưng rưng nước mắt :

– Đúng vậy! Tất cả những người chết trong tịnh viện này đều là đệ tử cao thủ của Vũ Đương. Tiếc rằng Tổng đàn của Vũ Đương đã hết, Bạch Vân quán trên núi Võ Công cũng không còn, từ nay phái Vũ Đương đã tiêu tan cơ nghiệp.

Đây thật là cái rủi ro lớn trong võ lâm vậy.

Thạch Bảo Kỳ nghe nói cũng tuôn giọt lệ, sau một chập chàng bảo đạo sĩ :

– Theo sự quan sát của tại hạ, đây cũng là thủ đoạn tàn sát của bọn Thất Hổ giáo chứ không còn ai cả.

Tam Thanh đạo nhân gật đầu bi thảm :

– Đúng lắm, chính là hành vi của bọn Thất Hổ giáo vậy.

Dựng cặp mày trắng lên, Tam Thanh Thượng Nhân nói với giọng lạnh lùng :

– Thất Hổ lệnh chủ ngang tàng bạo ngược coi rẻ võ lâm thiên hạ, bần đạo chẳng tự đo lường sức lực quyết tâm sanh tử cùng Thất Hổ giáo mới nghe.

Nhìn qua Thach Bảo Kỳ rồi lão nhân nghiêm chỉnh nói :

– Thù này không trả, không được yên tâm. Kẻ ma đầu này không trừ, chết không thể nhắm mắt. Thạch thiếu hiệp, cuộc hành trình sang Phong Lâm Cư xin tạm hoãn lại. Lão đạo nay đi tìm lão ma đầu Cái Thế Bá Vương để tổng thanh toán cùng hắn.

Thạch Bảo Kỳ sớm đã có lập sẵn ý định này tức thì sang sảng trả lời :

– Đúng vậy! Vãn bối xin vâng chịu tiến thối cùng tiền bối đến Thất Hổ giáo một phen.

Tam Thanh Thượng Nhân nghe nói mừng rỡ :

– Vậy thì tốt lắm, chúng ta cùng tiến lên cho mau.

Thạch Bảo Kỳ khẩn cấp :

– Vâng chúng ta lập tức lên đường kẻo trễ.

Hai người toan cất bước ra đi, thì chợt nghe trên không gian đêm khuya đưa đến một loạt tiếng thét chấn động làm xé tan sự tĩnh mịch của núi rừng :

– Muốn chạy đi đâu? Có cánh cũng không dễ gì tẩu thoát.

Liền đó thấp thoáng vài chiếc bóng ứng lời phóng ra bốn người mặc áo đen chắn ngang cánh cửa trước lại, không cho Tam Thanh Thượng Nhân và Thạch Bảo Kỳ xông ra ngoài.

Thạch Bảo Kỳ ngạc nhiên tiến lên trầm giọng hỏi :

– Bọn ngươi từ đâu đến đây?

Trong đó có một người mặt mày gian hiểm xê mình tới đối diện Thạch Bảo Kỳ ngạo mạn đáp :

– Bọn đại gia từ Thất Hổ giáo đến đây.

Tam Thanh Thượng Nhân lẫn Thạch Bảo Kỳ nghe xong, thần tình biến đổi thật nhanh chóng.

Cặp tinh quang của Tam Thanh Thượng Nhân chiếu xạ vào mặt bốn người kia bộc lộ sự thù hận vô biên.

Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng :

– Có phải ngươi là thuộc hạ của lão đại ác ma Cái Thế Bá Vương đấy chăng?

Tên cao thủ áo đen kiêu căng :

– Đúng vậy chẳng sai.

Thạch Bảo Kỳ nghiêm lạnh :

– Các ngươi thuộc hạng người gì trong ác đạo Thất Hổ giáo?

– Phó sứ giả Thất Hổ giáo.

Giọng nói của Thạch Bảo Kỳ sặc mùi máu tanh :

– Thế thì khỏi cần tra xét, vụ đẫm máu tại Bạch Vân quán chính là bọn ngươi ra tay chăng?

Tên Phó sứ giả ấy gật đầu :

– Hoàn toàn đúng như thế.

Thù khí bốc cao muôn trượng, Thạch Bảo Kỳ thét :

– Các ngươi có mối hận gì với Bạch Vân quán này?

Tên Phó sứ giả tự thị :

– Chẳng có oán thù chi cả.

– Thế tại sao các ngươi tạo ra cuộc thảm sát này?

– Chỉ vì môn phái Vũ Đương từ chối tuyên thệ gia nhập vào Thất Hổ giáo. Đó là cái nguyên nhân phái Vũ Đương bị tiêu diệt đúng theo tinh thần bản đạo.

Vận lên một bầu chân lực trên ngọn đơn chưởng, Thạch Bảo Kỳ đề cao ngang ngực rồi lắc mình tiến lên ba bước như sắp sửa ra tay.

Nhưng chàng còn gạn hỏi :

– Bốn người trong bọn ngươi đây thảy đều là hung phạm trong vụ thảm sát Bạch Vân quán chăng?

Tên Phó sứ giả đáp :

– Ngươi đoán chỉ trúng nửa phần mà thôi.

Thạch Bảo Kỳ trợn mắt :

– Sao gọi là đúng nửa phần?

– Ngoài bọn đại gia trừng trị Bạch Vân quán thì lại còn một số đồng đạo khác nữa.

Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng :

– Hừ, còn mấy ngời nữa hãy nói nốt ta nghe.

– Còn chư vị Chánh sứ giả của Thất Hổ lệnh nữa trong vụ thanh toán đẫm máu này.

– Tất cả có thêm mấy người nữa?

– Ba người.

– Bọn chúng hiện ở nơi đâu?

– Không thể nói ra cho ngươi biết được.

– Ngươi không chịu khai à?

– Ta không nói ngươi làm gì ta?

Thạch Bảo Kỳ trợn cặp kỳ quang :

– Thì ta sẽ cho ngươi cảnh thịt rơi máu đổ.

Tên Phó sứ giả khinh bỉ :

– Tiểu tử, ta chỉ sợ e ngươi làm không nổi chuyện đó rồi có khi lây đại họa vào thân đấy.

Cháy phừng lửa giận, Thạch Bảo Kỳ quát :

– Vậy thì ngươi hãy xem đây.

Chàng liền thẳng người lên, giở ngọn đơn chưởng lên khỏi đầu, rồi đưa tới như cái thoi.

Vụt.

Tức thì một luồng kình khí Hắc Nguyệt Cao Phong từ nơi chưởng trung của Thạch Bảo Kỳ cuồn cuộn tới tên Phó sứ giả mau như điện chớp, thế tợ ba đào.

Hắc Nguyệt Cao Phong vốn là tuyệt chiêu trong Vô Địch chưởng mà Thạch Bảo Kỳ vừa học được trong khi luyện công nơi hang cốc cùng với Huyết Châu lão nhân, chẳng những huyền dịu vô cùng mà lại còn thảm khốc như búa Thiên Lôi trên trời giáng xuống.

Lại nữa, nội lực lẫn võ công của Thạch Bảo Kỳ ngày nay tiến bộ vượt bực so với trước kia khác nhau như trời với vực.

Một chiêu chàng đưa ra khiến đối phương chưa kịp nghĩ đó là chiêu gì, cách đối phó ra sao thì kình lực đã quật nhằm.

Bình…

Thân hình của tên Phó sứ giả bắn tung lên cao tám trượng rớt trở xuống đất kêu huỵch một tiếng khô rợn.

Chừng trông kỹ lại đã thấy bộ ngực của tên Phó sứ giả vỡ nát đến tan rả từng mảnh máu đào vung vãi khắp nơi.

Tên Phó sứ giả chết không kịp kêu lên một tiếng nào cả.

Quả thật là thảm khốc.

Chiêu thức Hắc Nguyệt Cao Phong huyền dịu không thể nào tưởng được.

Sức mạnh của nó còn vượt hơn cả Huyết Tẩy Giang Hồ và Hận Hải Vô Biên nữa.

Riêng ba tên Phó sứ giả kia đứng ngoài vậy mà cũng bị luồng tiềm lực Hắc Nguyệt Cao Phong đẩy loạng choạng về phía sau năm sáu bước mới đứng vững trở lại.

Ba tên cao thủ này khủng khiếp nhìn Thạch Bảo Kỳ rồi nhìn cái thi thể nát tan của đồng bọn.

Chúng lộ trên bộ mặt hung hăng một nổi hãi hùng khôn tả.

Bởi chúng không thể nào ngờ được võ công của Thạch Bảo Kỳ lại huyền thông như thế.

Đến cả Tam Thanh Thượng Nhân ngó thấy thủ pháp giết người của Thạch Bảo Kỳ cũng phải sửng sốt lên.

Lão nhân tấm tắc khen thầm :

– Quả thật một đoá kỳ hoa võ lâm đây!

Thạch Bảo Kỳ lắc mình tiến lên nói với tên Phó sứ giả mồm rộng :

– Ba người Chánh sứ giả Thất Hổ giáo hiện giờ ở tại đâu? Ngươi hãy khai thật cho mau!

Tên Phó sứ giả mồm rộng cười ngạnh :

– Đại gia không thể nói ra cho ngươi biết được, chỉ có liều chết cùng ngươi một phen.

Tên Phó sứ giả mồm rộng kia lời chưa kịp chấm dứt thì Thạch Bảo Kỳ nổi giận quát :

– Vậy là số ngươi đã hỏng rồi!

Chữ hỏng vừa ra khỏi cửa miệng Thạch Bảo Kỳ đã nhắm tên ma đầu công ngay một chiêu Xuyên Tâm Đoạn Mạch chỉ mau như làn sét trên mây.

Chiêu này trăm phát đưa ra là trúng đích không thể có một thân pháp nào mà tránh né cho kịp.

Liền đó một tiếng thảm khốc ré lên phát đi từ cửa miệng của tên Phó sứ giả Thất Hổ giáo.

Thân hình hắn bay vút ra ngoài rớt xuống đất im lìm.

Trên ngực tên Phó sứ giả này thủng ba nơi hình chữ phẩm chết liền tại trận, thân mình co quắp lại.

Bề thế thần công hùng mạnh của Thạch Bảo Kỳ giết hai vị Phó sứ giả Thất Hổ lệnh trong giây lát, khiến cho hai người cao thủ còn lại bất giác kinh hồ hoảng phách.

Không ai bảo ai chúng quay mình toan phóng chạy.

Thấy thế Tam Thanh Thượng Nhân bạo hét :

– Chạy đi đâu!

Liền đó lão nhân chận một trong hai tên Phó sứ giả lại, giở ngọn hữu chưởng tấn công như điện chớp.

Thạch Bảo Kỳ cũng lẹ tay không kém, đẩy ra luồng ám lực chấn động tên Phó sứ giả cầm kiếm trên tay kia.

Thanh trường kiếm của hắn bay vụt lên không gian vô tận.

Lẹ như chớp, Thạch Bảo Kỳ lắc mình như vong linh tới sát bên mình tên Phó sứ giả chụp lấy cườm tay hắn.

Chàng kềm lấy huyệt mạch đối phương.

Tên Phó sứ giả hãi hùng rống :

– Ngươi làm chi đây?

Thạch Bảo Kỳ nắm chặt nơi mạch đạo lạnh lùng :

– Ta muốn ngươi khai thật đồng bọn hiện ở chốn nào, bằng không ngươi sẽ nhận lấy một cái chết thảm khốc như hai tên tặc đạo kia.

Thất Hổ giáo đồ ai ai cũng cứng đầu ương ngạnh, đâu có thể hé miệng nói một lời gì.

Tên Phó sứ giả cầm kiếm nghe hỏi vùng quát to :

– Tiểu tử, nay đại gia trong lúc thất thế, ngươi muốn sao thì làm vậy chớ đừng hòng ta khai thật một lời nào, vô ích.

Thạch Bảo Kỳ nổi trận lôi đình, giở ngọn đơn chưởng lên đỉnh đầu của tên Phó sứ giả hét to :

– Một ma đồ đã không biết chết là gì thì ta làm sao dung túng cái mạng sống của ngươi được, để ta ban cho ngươi một cái chết chẳng toàn thi thể xem cho biết.

Vụt!

Chàng đưa ngay một chưởng vào ngực tên Phó sứ giả này.

Bình!

Thân hình tên Phó sứ giả lìa khỏi mặt đất bắn vút lên cao hơn năm trượng rồi rớt trở xuống.

Sẵn cơn giận, Thạch Bảo Kỳ chưa chịu ngưng tay, nhắm theo chiều hướng bay đi của tên Phó sứ giả đang khi hạ xuống, phóng tới quật thêm ba chưởng mạnh bạo.

Bình, bình, bình…

Tên Phó sứ giả cầm kiếm xoay như cái bong bóng, tung lên hạ xuống mấy phen cuối cùng xương thịt nát tan chia lìa thành mảnh vụn rớt tả tơi trên mặt đất rất đổi hãi hùng.

Cái chết của hắn quả là thê thảm.

Trong thời gan đó Tam Thanh Thượng Nhân cũng đã kiềm chế được tên Phó sứ giả kia, nắm chặt mạch đạo hắn.

Lão đạo nhân thét :

– Ma đồ, sự nhân quả luân hồi của đất trời đặt ra không sai một ly tấc, hôm nay nếu bần đạo không giết ngươi thì thiên lý nan dung. Vậy hãy nhắm mắt chờ ta siêu độ qua cõi khác cho rồi.

Ngọn đơn chưởng của Tam Thanh Thượng Nhân cùng theo tiếng thét giở lên toan quật xuống đầu tên Phó sứ giả.

Nhưng Thạch Bảo Kỳ đã lắc mình đến nói lớn :

– Lão tiền bối hãy ngừng tay!

Tam Thanh Thượng Nhân chau mày :

– Thạch tiểu hiệp còn có chuyện gì đây?

Thạch Bảo Kỳ lên đứng song song :

– Lão tiền bối hãy khoan giết hắn, tại hạ còn câu chuyện muốn hỏi hắn thêm, nếu giết ngay e chẳng còn cơ hội nữa.

Tam Thanh Thượng Nhân gật đầu :

– Lời thiếu hiệp rất chí lý.

Rồi lão đạo nhân tháo lui lại vài bước, nhường tên Phó sứ giả cho Thạch Bảo Kỳ định liệu.

Tên Phó sứ giả vừa được Tam Thanh Thượng Nhân buông ra toan thừa cơ hội phóng chạy thì Thạch Bảo Kỳ hét :

– Chớ có cuồng vọng!

Chàng búng ra một đạo chỉ phong làm tên Phó sứ giả ngã quị xuống đất không sao chổi dậy được.

Đồng thời Thạch Bảo Kỳ dùng một chân đè lên ngực tên Phó sứ giả kềm cứng huyệt đạo của hắn.

Gương mặt tuấn tú của chàng lẫy lừng sát khí, chợt cất giọng trầm nặng bảo tên Phó sứ giả :

– Hỡi tên ma đồ kia, nếu ngươi muốn được còn sống sót trong cõi đời này, thì hãy nên ngoan ngoãn trả lời cho ta theo câu hỏi đây. Vậy ngươi hãy khai thật rõ ràng hiện giờ Tổng đàn của Thất Hổ giáo đang trấn đóng nơi đâu? Cứ nói ra thì mạng sống của ngươi được bảo tồn, ta hứa không hề sai chạy. Còn bằng không thì…

Tên Phó sứ giả hận thù :

– Thì ngươi hành động thế nào?

Thạch Bảo Kỳ nghiến răng :

– Ha ha… Ngươi sẽ chết một cách khốc liệt còn hơn đồng bọn của ngươi vừa rồi nữa. Ngươi đã thấy rõ rồi chứ…

Tên Phó sứ giả trố cặp mắt căm hờn lên phóng xạ hào quang nhìn Thạch Bảo Kỳ mà không thèm đáp một lời.

Thạch Bảo Kỳ thấy thế sửng sốt một cái rồi hậm hực thét :

– Ma đồ, ngươi có còn muốn sống trên thế gian này hay là cứ im lặng chờ thần chết rước đi…

Tên Phó sứ giả vẫn làm thinh, hai luồng mắt tóe máu nhìn Thạch Bảo Kỳ muốn ăn tươi nuốt sống lấy chàng.

Bàn chân Thạch Bảo Kỳ ấn mạnh xuống ngay nơi tử huyệt của tên Phó sứ giả chờ phút ra tay.

Chàng hét lên :

– Một lần chót hết ta hỏi ngươi có chịu khai không?

Tên Phó sứ giả vẫn một mực không đáp lời.

Nổi giận, Thạch Bảo Kỳ vận lên một luồng nhiệt khí truyền xuống bàn chân đẩy sang ngực tên Phó sứ giả.

Dụng tâm của chàng là làm cho tên Phó sứ giả không chịu nổi sức nóng thiêu đốt mà khai thật cho chàng nghe.

Luồng khí nóng chảy rần rần vào cơ thể của tên Phó sứ giả.

Mồ hôi hắn tuôn ra như tắm.

Nhưng hắn vẫn cắn răng mà chịu đựng không thèm rỉ ra một tiếng rên hay cầu khẩn chi hết.

Một hồi lâu.

Thạch Bảo Kỳ thét :

– Ngươi có chịu khai không?

Tên Phó sứ giả thở hồng hộc :

– Chẳng đời nào, ngươi chớ cuồng vọng vô ích.

Thạch Bảo Kỳ giận dữ quát :

– Vậy thì ngươi xuống âm phủ cho mau.

Thạch Bảo Kỳ giở ngón đơn chưởng lên quật từ đỉnh đầu tên Phó sứ giả một đạo kình khí cực kỳ mạnh bạo.

Giữa lúc đó.

Chợt nghe có tiếng bạo thét từ trên không trung xuống vọng vào tai Thạch Bảo Kỳ.

– Tiểu tử ngừng tay!

Cùng trong lúc tiếng thét lồng lộng đã có một luồng ám kình mạnh bạo quật xuống ngay đạo kình khí của Thạch Bảo Kỳ.

Bộp!

Luồng ám kình kia quá mau lại mạnh, khiến Thạch Bảo Kỳ không kịp ứng biến thân hình đã bị chấn ra một trượng ngoài, lảo đảo mấy cái đứng vững trở lại.

Nhưng trong lúc ấy chưởng lực của Thạch Bảo Kỳ đã phát ra đúng lúc nên tên Phó sứ giả đã bị lòi óc, vỡ sọ chết liền tại trận, không kịp kêu lên một tiếng nào cả.

Thạch Bảo Kỳ đứng vững lại, quét mắt nhìn qua thì thấy trước mặt không xa có một người đứng sững tại đó xạ mắt nhìn chàng.

Người ấy ăn vận rất hoa mỹ, cặp mắt sáng ngời, trạc chừng ba mươi sáu, khí phách oai hùng, kiêu ngạo vô phương.

Thạch Bảo Kỳ đang hết sức ngạc nhiên vì nhân vật xuất hiện quá thình lình trước mặt chàng thì lại có thêm hai người phóng tới sân tràng, đứng hai bên tả hữu của người vận áo gấm hoa mỹ.

Người đứng bên trái là một ả thiếu nữ xinh đẹp tuổi chừng mười chín, vận bộ võ phục sát thân mình trào căng sức sống hao hao giống Gia Cát Yến, phía ngoài lại khoác một cái áo choàng màu xanh.

Còn người đứng phía tay phải gã vận áo gấm hoa mỹ thì Thạch Bảo Kỳ đã nhận diện được ngay.

Đó chính là vị Chánh sứ giả thuộc hàng thứ tư trong Thất Hổ giáo tên là Gia Cát Điền.

Thạch Bảo Kỳ quét cặp dị quang sáng tợ ánh tinh cầu nhìn Gia Cát Điền một cái rồi cất giọng lạnh lùng :

– Gia Cát Điền! Vụ thảm sát tại Bạch Vân quán chính là ba người trong bọn ngươi đây tạo thành phải chăng?

Gia Cát Điền cuồng ngạo vô phương :

– Đúng vậy!

Sát khí bốc mờ trên gương mặt Thạch Bảo Kỳ :

– Còn nữa, sáu vị đạo trưởng của phái Hoa Sơn lại là nhân vật nào thảm hại cả đây…

Gia Cát Điền thản nhiên :

– Đó cũng chính là bọn sứ giả Thất Hổ lệnh chúng ta tạo ra chứ không có ai nhúng tay vào nữa cả.

Tam Thanh Thượng Nhân nghe dứt tức thì nổi cơn thịnh nộ, đang muốn giở ngọn chưởng xông tới thì chợt nghe rõ tên mặc áo gấm hỏi Gia Cát Điền :

– Tứ đệ, gã tiểu tử này là ai mà sao ngang tàng kiêu ngạo đến thế?

Gia Cát Điền đáp :

– Gã này chính là Thạch Bảo Kỳ, người mà phụ thân chúng ta nhắc đi nhắc lại phải bắt sống cho kỳ được mang về Tổng đàn, hoặc nếu gã ương ngạnh thì giết chết đi, hiền huynh còn nhớ không?

Lời này thốt ra khiến người rúng động.

Người đàn ông mặc áo gấm hoa mỹ cùng ả thiếu nữ xinh tươi vận áo choàng nghe Gia Cát Điền nói xong, bốn luồng mắt của họ đồng sáng rực lên vừa bộc lộ luồng sát khí lại vừa kinh ngạc.

Bốn luồng nhỡn tuyến của anh em Gia Cát xạ thẳng vào mặt Thạch Bảo Kỳ cũng nghĩ như sau :

– À là ra hắn đây. Tưởng cũng khó mà trách hắn tại sao cuồng ngạo tới bực này và hình như võ công của hắn cao thâm tột độ.

Lúc ấy, Thạch Bảo Kỳ cũng lạnh lùng “hừ” lên một tiếng chiếu cặp dị quang vào mặt Gia Cát Điền.

Chàng trầm nghị hỏi :

– Còn hai vị này xưng hô với ngươi như thế nào đây?

Gia Cát Điền trỏ sang người đàn ông mặc áo gấm hoa mỹ kiêu hãnh giới thiệu với Thạch Bảo Kỳ :

– Đây là nhị sư huynh của ta, đại danh là Gia Cát Kiên thuộc hàng đệ nhị sứ giả trong Thất Hổ giáo.

Thạch Bảo Kỳ dững mày một cái, rồi lại hỏi :

– Còn vị tiểu thơ kia là ai?

Gia Cát Điền vẫn với giọng ngạo nghễ :

– Nàng này gọi là Gia Cát Cẩn, người sứ giả thứ năm trong Thất Hổ giáo.

Thạch Bảo Kỳ rúng động lên quét cặp dị quang nhìn lướt qua ba người một cái toan muốn mở lời.

Chợt Gia Cát Cẩn chính thiếu nữ áo hồng đã lắc thân mình lên đối diện cùng Thạch Bảo Kỳ thét to :

– Thạch Bảo Kỳ, nghe giang hồ đồn đại ngươi là một nhân vật anh hùng khí phách trong chốn võ lâm, vậy ngươi hãy đứng ra cho bổn cô nương thử xem võ công của ngươi cao thâm tới bực nào cho biết.

Thạch Bảo Kỳ nghe thiếu nữ áo hồng nói giọng ngạo nghễ cũng cháy phừng lửa giận trong tim.

Chàng toan muốn ra tay trừng trị ả thiếu nữ một phen cho nàng hiểu rõ đâu là sự lợi hại của võ công thì thình lình Gia Cát Kiên đã bắn mình lên cản ngang trước mặt Gia Cát Cẩn.

Hắn nói to :

– Ngũ muội khoan ra tay, giờ hãy nên lo thu thập lão đạo sĩ kia, rồi sẽ đối phó cùng gã tiểu tử họ Thạch cũng chẳng muộn màng gì.

Gia Cát Cẩn gật đầu :

– Xin vâng lời nhị huynh.

Khẽ lắc mình một cái Gia Cát Cẩn đã xê qua đối diện cùng Tam Thanh Thượng Nhân chừng ba trượng.

Thiếu nữ trầm giọng :

– Phải chăng các hạ chính là Tam Thanh Thượng Nhân, nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trong phái Hoa Sơn lâu nay?

Tam Thanh Thượng Nhân bốc sôi thù hận :

– Đúng như vậy, còn ngươi chính là ả con gái của lão ma đầu Thất Hổ lệnh chủ đấy chăng?

Gia Cát Cẩn kiêu hãnh :

– Quả đúng vậy!

– Vậy thì bọn ngươi phải trả lại món nợ máu đã vay của bổn đạo.

Lời ra ngọn chưởng của lão nhân vừa phát lên một đạo kình phong nổi lên trận gió ào ào như bão tố.

Chiêu thức của Tam Thanh Thượng Nhân quả nhiên mạnh bạo vô cùng.

Gia Cát Cẩn cười lanh lãnh :

– Số ngươi đã tận rồi.

Ngọc chưởng của thiếu nữ tức thì giở lên.

Ngón võ công tuyệt thế Thế Giới Mạt Nhựt liền xuất hiện cuốn tới Tam Thanh Thượng Nhân ầm ầm như biển động.

Bùng, bùng…

Song phương chạm nhau phát nổ long trời lở núi.

Áp khí phóng ngược lên cao mười trượng.

Nháy mắt hai người một già một trẻ đã trao đổi hơn chục hiệp.

Sự thắng bại đã trông thấy trước mắt.

Tam Thanh Thượng Nhân thấy khó mà đương đầu nổi với ngón võ công tuyệt thế của Gia Cát Cẩn.

Cùng trong giờ khắc ấy.

Trận đấu kinh hồn giữa Thạch Bảo Kỳ và Gia Cát kiên cũng đã diễn ra.

Kình phong vụt vụt.

Chưởng âm phát nổ ầm ầm.

Song phương chưa ai hơn kém trông ra họ cũng đồng tài đồng sức với nhau.

Chợt trong khi đó.

Gia Cát Điền đứng ngoài thét to :

– Ngũ muội, hãy để anh vào trợ lực với em giết lão ma đạo này cho rồi.

Lời hắn vừa chấm dứt Gia Cát Điền vội lắc mình một cái.

Hắn đã đứng bên cánh trái của Tam Thanh Thượng Nhân.

Vụt, vụt, vụt…

Tức thì Gia Cát Điền quật ra ba đường chiêu Thế Giới Mạt Nhựt tấn công sang lão đạo nhân.

Trước đó, Tam Thanh Thượng Nhân vốn đã bị Gia Cát Kiên đánh bị thương, kế đó tận lực giao đấu với Gia Cát Cẩn, giờ lại một mình phải đương đầu với hai người làm sao chống cho nổi.

Lão nhân hận thù rống :

– Bần tăng liều chết với bọn ngươi.

Song chưởng của đạo nhân dựng lên như tấm vách tường rồi vận toàn lực chia ra đẩy tới.

Một chưởng nghênh đón thế công của Gia Cát Cẩn, còn chưởng kia tiếp lấy chiêu thức của Gia Cát Điền.

Ầm, ầm…

Hai tiếng nổ long trời lở đất.

Tam Thanh Thượng Nhân bị chấn động tháo lui năm bước, loạng choạng mấy lượt đứng hết muốn vững.

Thạch Bảo Kỳ thấy thế trong lòng vô cùng kinh hãi, ngấm ngầm kêu lên :

– Ta phải giải cứu lão tiền bối cho mau.

Bằng một thân pháp vô cùng quái dị, Thạch Bảo Kỳ ngoắt mình một cái vọt qua khỏi tay Gia Cát Kiên.

Từ đó chàng chuyển mình lên phóng cao ba trượng đầu chúc xuống như con chim đại bàng toan đớp mồi ngon.

Thạch Bảo Kỳ vừa thét :

– Hãy dang ra.

Đồng thời, hai chiêu Hắc Nguyệt Cao Phong và Thiên Hà Đảo Xá trong Vô Địch chưởng chia nhau quật xuống đỉnh đầu của Gia Cát Cẩn và Gia Cát Điền, thế mạnh tợ sóng tràn nước cuốn.

Bề thế từ trên cao đổ xuống càng mạnh bội phần, nhất là Thạch Bảo Kỳ xuất chiêu mau lẹ như điện chớp, nên Gia Cát Điền và Gia Cát Cẩn khó nổi chuyển mình tránh né.

Tức thì chưởng phong áp tới bên mình.

Gia Cát Điền ngó thấy kinh hãi hét :

– Tránh cho mau.

Cùng lượt Gia Cát Cẩn kêu lên :

– Thật nguy hiểm.

Hai người cùng thâu hồi thân thủ xê mình ra ngoài để tránh né hai đạo kình lực mạnh như biển động đó.

Nhưng hơi chậm đi một chút.

Hai tiếng chao ôi nổi lên phát từ nơi cửa miệng của Gia Cát Cẩn.

Lập tức nàng bị trúng nhằm một đạo kình phong của đối phương ôm ngực tháo lui liền liền.

Nơi mép mồm ứa ra hai giọt máu tươi.

Đồng thời trong lúc đó.

Gia Cát Điền cũng trúng nhằm luồng kình khí Hắc Nguyệt Cao Phong dội về phía sau hơn một trượng.

Nhưng cũng trong thời khắc ấy Tam Thanh Thượng Nhân cũng bị chưởng phong của Gia Cát Điền quật nhằm ngực, máu đen phún ra thành vòi.

Tình trạng lão đạo nhân thọ thương trầm trọng.

Thạch Bảo Kỳ chuyển mình một cái từ trên cao đáp xuống mặt đất chẳng khác nào con chim đại bàng xếp cánh.

Chàng hỏi thật mau :

– Lão tiền bối, thương tích thế

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN