Thiếu Hiệp Hành - Chương 43
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Thiếu Hiệp Hành


Chương 43



Lúc ấy Vạn Bác tiên sinh từ dưới đất gượng gạo mấy lần chổi dậy đưa tay vuốt máu đào nơi miệng.

Lão nhân vận công cầm lại rồi cất giọng kinh dị :

– Thạch thiếu hiệp, với ngón võ công này nhứt định ngươi vừa gặp được kỳ ngộ đây.

Thạch Bảo Kỳ không cần giấu diếm :

– Đương nhiên là như thế rồi, nếu không lúc nãy tại hạ đâu có dám đại ngôn thách thức lão tiền bối.

Vạn Bác tiên sinh hãy còn kinh hoàng :

– Thiếu hiệp đã luyện thành bí kíp Vô Cực huyền công dưới tòa thủy động kia rồi?

– Tại hạ không hề giấu diếm.

Vạn Bác tiên sinh ngơ ngác lên rồi than thở :

– Cho hay mọi việc do trời, sức người cũng chỉ có hạn mà thôi.

Chợt nhớ tới chuyện còn phải đi tìm phụ thân và tam thúc, Thạch Bảo Kỳ gấp lên :

– Vạn tiền bối, giờ tiền bối nghĩ thế nào đây?

Trì chậm thêm một chút, bấy giờ Vạn Bác tiên sinh mới đáp :

– Lão phu đã hứa thì phải hành động.

– Vậy xin tiền bối nói ra tung tích của phụ thân tại hạ và bọn Gia Cát Trường Phong cho mau.

Ngưng một lúc, Vạn Bác tiên sinh nói :

– Trước khi nói rõ những điều mà thiếu hiệp đang cần biết, lão phu muốn hỏi một vài lời.

– Xin tiền bối cứ hỏi.

– Phải chăng thiếu hiệp đã từng hội diện với lịnh thân là Thạch Phá Thiên đại hiệp trong hang động kia?

Thạch Bảo Kỳ sửng sốt thầm khen sự thông hiểu tột bực của Vạn Bác tiên sinh. Trách sao lão nhân không là một nhân vật tiếng tăm buôn bán tin tức trong chốn giang hồ.

Chuyện chàng gặp lại phụ thân ngoài bọn người Tiêu Diêu Khách và Thiết Tâm Tú Sĩ, Kim Kiếm thư sinh thì đâu còn ai hiểu nữa.

Chỉ có bọn Sương Long bảo chủ và Thần Ưng bảo chủ ngay sau đó đã bị chàng tiêu diệt cả rồi.

Tại sao Vạn Bác tiên sinh từ xa đến là đã biết ngay như thế?

Thạch Bảo Kỳ không khỏi bàng hoàng trong dạ. Nhưng chàng vẫn gật đầu :

– Quả không sai chút nào.

– Thiếu hiệp đã tìm ra thủy động nơi chôn giấu trước tác võ công vô địch Vô Cực huyền công?

– Quả không sai chút nào.

Cặp kỳ nhỡn của Vạn Bác tiên sinh sáng rực :

– Hèn nào thiếu hiệp chẳng hạ lão phu chỉ mới hai chiêu mà thôi. Thật là định số của tạo hình, sức người dù muốn cũng không thể nào nên được.

Tới đây chợt nhớ một điều, Thạch Bảo Kỳ chợt hỏi :

– Lão tiền bối, tại sao tiền bối lại biết rõ thân phụ tại hạ hãy còn sống trên thế gian này?

Vạn Bác tiên sinh đáp :

– Thạch thiếu hiệp có còn nhớ cách đây chừng ba tháng trước, lần gặp nhau tại quan lộ mà thiếu hiệp đã cùng ta trao đổi mấy chiêu chăng?

– Tại hạ nhớ rất rõ ràng.

– Lần gặp ấy lão phu định cho thiếu hiệp hay cái tin song thân ngươi hãy còn sống sót trong chốn giang hồ này, nhưng vì ngươi quá nóng nảy mà thúc ngựa chạy đi.

Thạch Bảo Kỳ bâng khuâng lên :

– Thật tại hạ không ngờ.

– Kỳ thật lão phu đã biết rõ lão nhân là thân phụ của thiếu hiệp nhưng chưa hiểu sào huyệt ở chốn nào đó thôi.

Thạch Bảo Kỳ chưa hết bàng hoàng :

– Lão tiền bối quả không thẹn với cái danh hiệu Vạn Bác tiên sinh một chút nào cả.

Vạn Bác tiên sinh cao hứng :

– Chẳng những thế, lão phu còn biết rõ thân mẫu của thiếu hiệp hiện nay đang ở nơi nào nữa là đằng khác.

Đến đây Thạch Bảo Kỳ rúng động :

– Xin lão tiền bối nói ra.

– Thân mẫu của thiếu hiệp hiện là Cổ Bà đang sống tại Thất Hổ giáo ngươi đã hay chưa?

Trong lòng Thạch Bảo Kỳ kinh hoàng khôn tả, chàng không ngờ Vạn Bác tiên sinh lại thông hiểu như thần dường đó.

Quả thật chuyện này quá sức tưởng tượng của Thạch Bảo Kỳ rồi đây.

Giọng chàng run run :

– Tại hạ nay đã rõ rồi.

Chàng nói tiếp :

– Lão tiền bối đã đem cái tin này bán cho lão ma đầu Gia Cát Trường Phong chưa?

Vạn Bác tiên sinh lắc đầu :

– Thạch thiếu hiệp chớ có nghi quấy. Từ xưa nay tuy lão phu mang danh mua bán tin tức trong chốn giang hồ, đồng thời bị bọn võ lâm cho là một kẻ ham chuộng tiền bạc châu báu, nhưng chưa từng làm những điều gì ác độc với bất cứ một người nào cả. Với cái tin ấy, nói thật lão phu có thể nhận được hàng trăm hạt Minh Châu và hàng vạn thỏi vàng của lão Gia Cát Trường Phong nhưng vì sự tồn vong của lịnh thân ngươi nên ta chưa có lần nào tiết lộ với ai cả. Ta chỉ muốn đem nó mua bán cùng thiếu hiệp nhưng ngươi cứ chối từ rồi ta cũng bỏ qua luôn.

Thạch Bảo Kỳ khe khẽ thở nhẹ như trút đi một khối đá nặng ngàn cân, nhưng vẫn hỏi :

– Nếu đúng như lời lão tiền bối vừa bảo thì tại sao Gia Cát Trường Phong lại biết rõ sào huyệt Hận Thế môn mà tìm tới?

– Tiểu hiệp nên nhớ bọn người của Gia Cát Trường Phong đã từng bao vây cánh rừng phụ cận dãy núi Hằng Sơn nay đúng ba ngày đêm rồi, làm gì chúng không sục sạo tìm kiếm. Cứ như chỗ lão phu hiểu thì sau khi thiếu hiệp lọt vào hang động Hận Thế môn thì cũng vừa bị bọn môn đồ Thất Hổ giáo phát giác và chúng chạy đi báo tin cùng với Gia Cát Trường Phong đấy.

Thạch Bảo Kỳ à lên một tiếng.

Vạn Bác tiên sinh trầm giọng :

– Thú thật với thiếu hiệp, sau đó lão phu đây cũng từng theo bọn Gia Cát Trường Phong lọt vào trong Hận Thế môn và đã trông thấy tận mắt Thạch Phá Thiên và Tiêu Diêu Khách…

Tâm trường Thạch Bảo Kỳ khẩn trương tột độ.

Vạn Bác tiên sinh nói :

– Sau khi bọn Gia Cát Trường Phong xông vào Hận Thế môn rồi thì một trận ác chiến diễn ra, kết cuộc Kim Kiếm thư sinh đã phải vong mạng vì chưởng lực hùng mạnh của lão ma đầu.

Thạch Bảo Kỳ gấp rút :

– Rồi sự tình…

Vạn Bác tiên sinh ngắt ngang :

– Phụ thân thiếu hiệp cùng Tiêu Diêu Khách và Thiết Tâm Tú Sĩ đã do một con đường ngầm khác chạy thoát đi ra khỏi Hận Thế môn, nếu không có thể tất cả đã chết trong tay lão Gia Cát Trường Phong rồi.

Vừa kinh hoàng Thạch Bảo Kỳ cũng vừa hoan hỉ vì nghe thân phụ mình đã thoát nạn.

Chàng nhìn Vạn Bác tiên sinh bằng cặp dị quang sáng tỏa :

– Phải chăng lão tiền bối cũng từng tham dự trong trận ác chiến này?

Vạn Bác tiên sinh khẽ lắc đầu :

– Thiếu hiệp chớ nghĩ lầm. Thật tình nếu lão phu tham dự trận đấu chắc chắn tình hình đã khác hẳn rồi. Vì chính mắt ta trông thấy anh em Thạch Phá Thiên đại hiệp thoát đi nhưng ta không cho lão ma đầu Gia Cát Trường Phong hay biết chi hết nên đến khi lão xông tới thì bọn người đã chạy xa rồi.

Thạch Bảo Kỳ nhìn Vạn Bác tiên sinh bằng cặp mắt vô cùng cảm kích vì hiểu lão nhân nói thật chớ chẳng hề giả dối.

Cho tới bây giờ chàng mới hiểu rõ dù Vạn Bác tiên sinh mang tiếng là một người tham tiền nhưng chưa phải là một lão ma đầu mất cả lương tri.

Chàng vui tươi nói :

– Tại hạ xin cảm tạ cái thạnh tình của lão tiền bối.

Đưa tay khoác khoác, Vạn Bác tiên sinh nói :

– Khỏi cần, thiếu hiệp hãy nghe đây: Sau khi lệnh thân thoát khỏi hang động rồi, định trở về Hận Thế Cư đợi khi tái hợp cùng ngươi sẽ mưu đồ chống lại Gia Cát Trường Phong, không ngờ…

Hai tiếng sau cùng “không ngờ” của Vạn Bác tiên sinh làm cho Thạch Bảo Kỳ đang vui bỗng trầm lặng xuống.

Chàng hỏi thật mau :

– Tiền bối, không ngờ thế nào đây?

– Không ngờ vừa chạy được mười mấy dặm đường thì gặp ả yêu hồ Phấn Diện Đào Hoa chận lại nên không thể tiến được nữa.

Sát khí chợt nổi bật trên gương mặt tuấn tú của Thạch Bảo Kỳ.

Chàng hét lên :

– À, thì ra ả hồ ly họ Lý dâm độc cũng tới dãy núi Hằng Sơn này nữa, lão tiền bối, ngoài ả ra còn ai nữa chăng?

– Ngoài Phấn Diện Đào Hoa còn có Mụi Hình Tôn Giả cùng vô số môn đồ Thiếu Lâm tự nữa.

Thạch Bảo Kỳ rúng tận đáy lòng, lẩm bẩm :

– Nguy mất, ả ác phụ Phấn Diện Đào Hoa nay đã tựu thành Cửu Cửu huyền công, phụ thân ta khó mà đối địch nổi với ả, hơn nữa còn vô có vô số ác tăng, chỉ sợ e khó đây rồi.

Vạn Bác tiên sinh nghiêm chỉnh :

– Quả đúng như lời thiếu hiệp đã bảo, Thạch đại hiệp nay không thể đối địch với ả hồ ly mặt ngọc này nên người đã cùng Tiêu Diêu Khách tạm thời tháo lui…

– Phụ thân tại hạ tháo lui à?

– Nếu không sanh mạng làm sao có thể bảo tồn cho được, nhưng trong khi Thạch đại hiệp tháo lui khỏi ngọn Hằng Sơn thì chẳng may lúc ấy bị quần ma Thất Hổ giáo áp tới vây chặt, bủa thành một màn lưới thiên la địa vỏng, dù cho một con kiến cũng không thể lọt qua nên đại hiệp đã nguy khốn vô cùng.

Thạch Bảo Kỳ khẩn trương lên :

– Lão tiền bối, sự thật có đúng như thế chăng?

Vạn Bác tiên sinh quả quyết :

– Chính con mắt của lão phu đã trông thấy một cách hết sức rõ ràng và vì vậy mà phải trở lại đây.

Thạch Bảo Kỳ khích động :

– Lão tiền bối trở lại đây để làm gì?

– Để tìm thiếu hiệp bán cái tin không lành đó nhưng bây giờ thì coi như đã tặng không.

Chợt à lên một tiếng rồi Thạch Bảo Kỳ gấp lên :

– Vạn Bác lão tiền bối, phải chăng hiện giờ trận chiến khốc liệt đang diễn ra tại ngọn núi Hằng Sơn?

Khẽ lắc đầu, Vạn Bác tiên sinh đáp :

– Cũng không đúng như thế vì đang khi lão phu lên đường trở về lại đây thì trận giao tranh chưa hề diễn ra.

Lộ vẻ ngạc nhiên, Thạch Bảo Kỳ hỏi :

– Lão tiền bối, do đâu trận đấu chưa diễn ra?

– Chẳng có gì lạ cả. Điều thứ nhứt là Thạch Phá Thiên đại hiệp tự biết thực lực của mình kém cỏi mà kẻ thù thì đông gấp trăm lần nên tạm thời nhường bọn chúng, rút đi ẩn náu trong rừng chờ cơ hội thoát thân. Điều thứ nhì do địa thế cánh rừng Hằng Sơn vô cùng phức tạp không thể nhứt thời khám phá ra chỗ trú ngụ của đại hiệp nên bọn Thất Hổ giáo và Phấn Diện Đào Hoa chỉ đang khép chặt vòng vây tìm kiếm đối phương mà thôi.

Thạch Bảo Kỳ thở nhẹ :

– Cứ theo như ý của lão tiền bối thì sự tình hiện giờ như thế nào?

Vạn Bác tiên sinh lộ nét lo âu :

– Cứ theo lão phu nghĩ thì trước sau gì trận đấu khốc liệt cũng diễn ra giữa lịnh thân và bọn Gia Cát Trường Phong vì tuy địa thế phức tạp nhưng quần ma quá đông đảo, sớm muộn gì rồi cũng bắt gặp lịnh thân. Thiếu hiệp hãy nên lưu tâm mới được.

Tâm tình của Thạch Bảo Kỳ khẩn trương đến tột độ, gan ruột chừng như có trận lửa cháy trong đó.

Chàng khẩn cấp :

– Lão tiền bối! Hiện thân phụ tại hạ đang ở chốn nào trong dãy núi Hằng Sơn?

Ngẫm nghĩ một lúc, Vạn Bác tiên sinh nói :

– Rất có thể lịnh thân ẩn náu trong một thung lũng của dãy núi Hằng Sơn cách đây chừng năm dặm về phía Bắc.

Miệng thốt, Vạn Bác tiên sinh vừa giơ ngón tay chỉ qua phía Bắc, chỗ vùng núi đen thẩm cho Thạch Bảo Kỳ thấy.

Thạch Bảo Kỳ đưa mắt nhìn qua. Chàng khẽ ồ lên một tiếng vì phát giác hình như đã có từng đi qua một lần rồi.

Vạn Bác tiên sinh hấp tấp :

– Thạch thiếu hiệp, theo lão phu nghĩ thì tình hình nay quá bức bách mà thế lực của Thạch đại hiệp chắc chắn không thể nào đương cự nổi bọn Gia Cát Trường Phong và Phấn Diện Đào Hoa. Nếu chậm chân sơ e nguy mất, vậy thiếu hiệp cũng nên lợi dụng ngón võ công tối thượng Vô Cực huyền công vừa luyện được tới đó cho kịp lúc đấu với lão ma đầu thay cho lịnh thân, chớ có trì hưởn nữa.

Thạch Bảo Kỳ gấp rút :

– Vạn Bác lão tiền bối nói rất đúng. Trước khi chia tay, tại hạ thành thật cảm tạ tiền bối đã cho cái tin quan trọng này và ngợi khen cử chỉ cao quí của tiền bối đối với phụ thân tại hạ, đồng thời cũng xin hứa rằng kể từ nay chẳng quản tiền bối có một quá vãng gì tàn ác nhứt trong chốn võ lâm, tại hạ cũng xin xóa bỏ. Nhưng có một điều chót hết là…

Nói tới đây, Thạch Bảo Kỳ ngưng lại lấy mắt nhìn Vạn Bác tiên sinh như muốn nhắc lại lời hứa khi nãy.

Vạn Bác tiên sinh cười khắc khổ :

– Có phải thiếu hiệp muốn nhắc đến lời hứa của lão phu chăng? Thật tình lão phu cũng có khẩn nguyện từ trước kia rồi, nay gặp cơ hội này, ta thấy đã đúng lúc tháo lui ra khỏi chốn thị phi giang hồ là vừa đây.

Thạch Bảo Kỳ cung tay :

– Vậy thì xin tiền bối tự tiện lên đường.

Vạn Bác tiên sinh gật đầu :

– Thiếu hiệp, xin cáo biệt từ đây.

Lời vừa chấm dứt, thân hình của Vạn Bác tiên sinh đã lắc mấy cái rồi bắn vọt ra ngoài xa.

Nháy mắt lão nhân đã tiêu tan chiếc bóng trong khoảng rừng mờ mịt.

Thạch Bảo Kỳ lấy mắt nhìn theo Vạn Bác tiên sinh đến khi mất dạng mà cảm thấy trong lòng thoáng gợn bồi hồi.

Chàng như luyến lưu người lão quá nửa tà nửa chánh trước khi vĩnh viễn rời bỏ chốn giang hồ tìm vào một hang cốc vắng tuyệt nào đó mà sống với quảng đời còn lại.

Chàng chép miệng :

– Buông đi con dao đồ tể mà lập địa thành Phật là đây. Ta cũng hy vọng cho lão sớm trở thành một đấng kỳ nhân.

Nói đến đây chợt nhớ tới tình hình khẩn cấp bên mình, Thạch Bảo Kỳ liền hướng mắt nhìn qua phía rừng xanh thẳm. Chàng gấp rút lên :

– Ta phải tìm thân phụ cho mau.

Lời chưa kịp dứt, thân hình của Thạch Bảo Kỳ đã như mũi tên vừa buông khỏi giàn, bắn đi mau.

Chàng trổ thuật khinh công thần ảo tiến về hướng Bắc.

Chẳng mấy chốc, Thạch Bảo Kỳ đã tới cánh rừng đen thẳm kia. Chàng ngưng lại trước một miệng cốc ăn thông vào phía trong, đưa mắt nhìn vào coi có gì lạ chăng.

Vì trong hang cốc khá tối tăm nên những con mắt phàm không làm sao trông thấy được nên Thạch Bảo Kỳ đã phải định thần nhìn kỹ.

Chợt chàng nhận ra phía trong hang không xa có nhiều chiếc bóng lố nhố, thấp thoáng qua lại trong đó.

Thạch Bảo Kỳ rúng động trong lòng, nghĩ thầm đó là bọn người của Thất Hổ giáo hay chúng ác tăng Thiếu Lâm tự chi đó.

Chàng lại nhìn một hồi bất giác trong lòng khẩn trương lên.

Vì Thạch Bảo Kỳ vừa phát giác có tới mười mấy người đạo sĩ thuộc môn phái Thiếu Lâm đang canh chừng trong cốc.

Hiển nhiên chúng tăng này đã theo mệnh lệnh của Mụi Hình Tôn Giả chứ không còn ai nữa.

Như thế chứng tỏ Phấn Diện Đào Hoa đang có mặt tại chốn này nhưng chưa rõ vị trí nào.

Tình hình như thế quả thật nguy hiểm cho phụ thân chàng.

Bấy giờ Thạch Bảo Kỳ mới tin những lời của Vạn Bác tiên sinh là đúng sự thật chẳng hề sai chạy chút nào.

Do dự một phút, Thạch Bảo Kỳ liền phóng mình vào trong sơn cốc.

Chàng vào đấy rồi sẽ tùy theo hoàn cảnh xảy ra mà hàng động chứ không thể nào toan tính trước được.

Bởi chúng đạo sĩ Thiếu Lâm tự hiện nay nửa tà nửa chánh khó mà phân biệt khi chưa hiểu rõ.

Thâm tâm của Thạch Bảo Kỳ, nếu bọn đạo sĩ này thuộc hàng chánh phái mà bị cưỡng bách, chàng sẽ giúp cho họ thoát thân.

Trái lại, nếu là bọn ác tăng tâm phúc của Mụi Hình Tôn Giả, chàng sẽ không ngần ngại hóa kiếp dùm bọn chúng cho rồi.

Thạch Bảo Kỳ bắn mình vào cốc như một mũi tên.

Thình lình trong giờ phút ấy, Thạch Bảo Kỳ nghe có tiếng niệm Phật bên tai.

Lập tức đã thấy bóng một lão hòa thượng tung mình ra cản đường chàng.

Thạch Bảo Kỳ liền ngừng bước lại.

Vị lão hòa thượng nói :

– Xin tiểu thí chủ lui bước.

Thạch Bảo Kỳ cau mày nhìn vị hòa thượng này thì thấy chưa hề quen biết một lần nào cả.

Nên chàng lạnh lùng :

– Đại sư phụ pháp danh là gì đây?

Lão hòa thượng khàn khàn đáp :

– Bần tăng pháp danh là Minh Tinh đạo trưởng trong Thiếu Lâm tự, còn thiếu hiệp đây phải chăng tên gọi Thạch Bảo Kỳ?

Khẽ gật đầu, Thạch Bảo Kỳ nói :

– Quả đúng như vậy, tại hạ vốn thật Thạch Bảo Kỳ đây.

Vừa nghe dứt tiếng, Minh Tinh đạo trưởng chợt chấp hai tay trước ngực nghiêm chỉnh lên :

– Tiểu anh hùng lâu nay vốn một đấng can trường khí phách, tất cả thiên hạ đồng khuất phục uy danh, chính bần tăng đây ngưỡng mộ đã lâu rồi, chỉ hiềm vì…

Nói tới đây lão hòa thượng ngưng lại, hình như có một chuyện gì u uất không tiện nói ra bằng lời. Cho nên lão tăng mới ngưng lại nửa chừng như vậy.

Thạch Bảo Kỳ cau cặp lông mày lưỡi kiếm.

– Đại sư phụ có những điều gì chỉ bảo tại hạ xin cứ nói ra đừng nên kiêng kỵ một sự gì cả.

Đưa cặp tinh quang nhìn Thạch Bảo Kỳ một chập như do dự rồi Minh Tinh đạo trưởng mới thốt :

– Tiểu anh hùng, thật chẳng giấu diếm gì, hiện nay trong sơn cốc này đã bị phong tỏa hết rồi, bất cứ ai cũng ngăn cấm không được ra vào, xin tiểu anh hùng biết cho.

Thạch Bảo Kỳ cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, nghiêm nghị bỏi Minh Tinh đạo trưởng :

– Chuyện này có phải là ý định của đại sư phụ hay không?

Minh Tinh đạo trưởng chợt buông tiếng thở dài như đang ẩn khuất một sự gì rồi nói với Thạch Bảo Kỳ :

– Xin tiểu anh hùng chớ nghĩ lầm. Sự thật tuy bần tăng không có gì tạo lập nhưng hai chữ trung nghĩa của Đạt Ma Tổ sư truyền lại vẫn còn ghi khắc mãi trong tâm, chẳng bao giờ dám quên lãng vì vậy đâu có thể hành động gì riêng tư được.

Thạch Bảo Kỳ thoáng hiểu nhưng vẫn vờ không biết :

– Vậy đây là ý của ai?

Minh Tinh đạo trưởng đáp :

– Đây là phật dụ của đại lão Chưởng môn nhân Mụi Hình Tôn Giả cùng Phấn Diện Đào Hoa từng truyền cho bọn chúng môn đồ và bần tăng phong tỏa con đường ra vào sơn cốc này. Nên bần tăng phải tuân theo.

Thạch Bảo Kỳ rúng động trong lòng vì chàng nhớ lại lời nói của Vạn Bác tiên sinh lúc nãy rằng hiện nay bọn Thất Hổ giáo cùng Thiếu Lâm tự đã bủa thành một chiếc lưới thiên la địa võng không tài nào lọt ra khỏi nữa.

Giờ đã quá rõ ràng.

Như vậy mỗi nơi sơn lâm cùng cốc, mỗi hốc đá, bọn Gia Cát Trường Phong và Phấn Diện Đào Hoa đều cho người canh giữ cẩn mật như thế.

Rồi thì hai lão đại ma đầu cùng bọn Phong Lâm Cư Sĩ, Mụi Hình Tôn Giả đi sâu vào trong sơn cốc lùng tìm phụ thân chàng và đồng bọn.

Tình hình này thật là nguy hiểm vô cùng.

Đúng như Vạn Bác tiên sinh từng bảo trước sau gì bọn Gia Cát Trường Phong cũng tìm được phụ thân chàng, một cuộc ác chiến nhứt định sẽ diễn ra bất cứ giờ phút nào.

Mà phần thảm bại chắc chắc sẽ về phụ thân chàng.

Vì công lực của Gia Cát Trường Phong cao thâm tột bực, lại thêm Phấn Diện Đào Hoa vừa tựu thành ma pháp Cửu Cửu huyền công tối thượng giang hồ.

Bọn Tiêu Diêu Khách và Thiết Tâm Tú Sĩ chưa phải là đối thủ của ả hồ ly mặt ngọc tàn bạo vô song này.

Nghĩ tới đây tâm trường của Thạch Bảo Kỳ cảm thấy dường có trận lửa đốt trong đó.

Chàng phải đi tìm thân phụ tức khắc nếu không sẽ chẳng còn kịp nữa.

Lần này chắc chắn bọn Gia Cát Trường Phong sẽ hạ độc thủ giết chết thân phụ chàng chứ không tha như lần trước.

Cho nên Thạch Bảo Kỳ hỏi thật mau :

– Đại sư phụ, nhưng tại sao bọn Mụi Hình Tôn Giả và Phấn Diện Đào Hoa lại cho phong tỏa sơn cốc này?

Minh Tinh đạo trưởng do dự :

– Xin tiểu anh hùng hãy tha thứ cho bần đạo điều này, vì bần đạo chỉ được lịnh canh giữ chặt chẻ nơi hang cốc này nhưng không được tiết lộ những điều bí mật của Chưởng môn nhân.

Thạch Bảo Kỳ buông trầm :

– Phải chăng bọn Mụi Hình Tôn Giả, Phấn Diện Đào Hoa quyết tâm vây chặt thân phụ ta giết cho bằng được đây chứ còn gì nữa?

Minh Tinh đạo trưởng đưa mắt nhìn Thạch Bảo Kỳ rất yếu rồi chỉ cúi đầu xuống mà không đáp.

Đây hiển nhiên lão hòa thượng ngấm ngầm đồng ý lời nói của Thạch Bảo Kỳ vừa rồi rất đúng chẳng sai. Nhưng lão tăng không thể thốt ra những lời vì cái qui củ của môn phái Thiếu Lâm xưa nay.

Thạch Bảo Kỳ đã hiểu một cách quá rõ ràng.

Chàng chiếu cặp kỳ quang sáng rực vào mặt Minh Tinh đạo trưởng cất giọng sặc tanh mùi máu :

– Đại sư phụ, như sư phụ đã biết từ trước tới nay những kẽ thù nghịch của tại hạ đều lưỡng lập, không thể có sự dung hòa được, ta xin sư phụ nghĩ lại.

Minh Tinh đạo trưởng ngước mặt lên :

– Tiểu anh hùng nói thế có hơi quá đáng rồi. Sự thật qui củ của Thiếu Lâm tự xưa nay rất nghiêm khắc thưởng phạt rất công minh, quyền hạn Chưởng môn nhân là tối thượng, khi truyền ra dù chết cũng phải răm rắp tuân theo, nếu không sẽ mắc tội cùng Đạt Ma sư tổ. Vì vậy mà bần tăng không thể làm khác hơn được, xin tiểu anh hùng niệm tình tha thứ cho.

Thạch Bảo Kỳ lớn tiếng :

– Thực tình tại hạ cũng hiểu phần nào qui củ nghiêm khắc của quí giáo nhưng trong thực tế Minh Tinh đạo trưởng chỉ là một tên ác tăng phản đạo soán ngôi, đảo hành ngược thị lại tà dâm cùng ả Phấn Diện Đào Hoa, làm điều đê tiện tại Túy Nguyệt Hiên mà chính tại hạ đã từng chứng kiến rõ ràng, hơn nữa lại còn bắt tám mươi mốt vị tăng nhân đồng trinh cho ả hồ ly luyện thành ma công Cửu Cửu huyền công như giang hồ đã biết. Vậy thì tại sao đại sư phụ lại còn tuân theo mệnh lệnh của lão ác tăng ấy đi làm chuyện trái với đạo con người. Có phải sư phụ muốn tự mình tiêu diệt cái tiền đồ của Tổ sư ngày xưa hay chăng?

Bất giác Minh Tinh đạo trưởng buông tiếng thở dài chán nản. Giây lâu lão tăng khẽ gật đầu :

– Những lời của tiểu anh hùng vừa thốt đều đúng cả, nhưng bất cứ thế nào bần tăng cũng phải giữ lấy kỹ cương mà thôi.

Thạch Bảo Kỳ nổi giận :

– Nói như thế phải chăng đại sư phụ nhứt định ngăn cản tại hạ không cho xông qua chốn này?

Minh Tinh đạo trưởng xê ngang :

– Sự tình đã xảy ra như thế, bần tăng xin tiểu anh hùng tha thứ cho, thật sự bởi ta không thể trái lịnh Chưởng môn được.

Thạch Bảo Kỳ bốc cao hùng khí :

– Như vậy đại sư bắt buộc tại hạ phải tự động lấy mình mà xông vào trong sơn cốc rồi.

Minh Tinh đạo trưởng trầm giọng :

– Tiểu anh hùng đã cố chấp đến thế thì bần tăng cũng phải bắt buộc làm theo lịnh Chưởng môn nhân.

Thạch Bảo Kỳ giận giữ hét to :

– Hãy coi đây!

Thân hình chàng toan chuyển động lên trong khi song chưởng chia làm tả hữu để vượt qua khỏi Minh Tinh đạo trưởng.

Dĩ nhiên Thạch Bảo Kỳ sẽ bắn ra hàng loạt chỉ phong cực mạnh bảo vệ cho mình khi xông vào.

Sự tình chưa biết sẽ ra sao!

Bởi vì Thạch Bảo Kỳ nóng lòng tìm phụ thân mình nên phải ra tay hạ độc thủ tiến vào.

Thình lình giữa giây phút trầm nặng ấy. Có tiếng quát vang lừng :

– Hãy ngưng tay lại!

Tiếng quát này khiến cho Thạch Bảo Kỳ tự khắc thu hồi thân thủ.

Đồng thời Minh Tinh đạo trưởng cũng đưa mắt nhìn qua.

Vụt… Vụt… Vụt…

Tự trên nửa lừng núi đã thấy phóng xuống ba chiếc bóng người. Đó là ba lão tăng nhân quen thuộc trong Thiếu Lâm tự.

Người đứng giữa chính là Minh Trí đại sư. Chưởng môn nhân xưa kia của Thiếu Lâm tự mà Mụi Hình Tôn Giả đã tiếm quyền nên phải bỏ trốn đi.

Vị tăng nhân phía trái là Minh Tâm đại sư, thuộc hàng sư đệ của lão Chưởng môn nhân kỳ cựu này.

Còn người đứng phía bên mặt tên gọi Minh Lý đại sư cùng đồng đạo với Minh Tâm đại sư.

Thạch Bảo Kỳ mừng rỡ vô cùng. Chàng bật kêu lên :

– Đại sư phụ đây à?

Nhưng Minh Trí đại sư chưa nghe lọt tai thì Minh Tinh đạo trưởng đã nói to lên :

– Bần tăng kính chào đại sư huynh đó.

Minh Trí đại sư quay lại :

– Lão tăng xin chào sư đệ.

Minh Tinh đạo trưởng nói :

– Đại sư huynh, bần tăng xin có lời này cùng sư huynh được rõ.

– Sư đệ cứ nói ra.

– Bần tăng mong sư huynh không nên xuất hiện giữa lúc này tại ngọn núi Hằng Sơn là hay.

Minh Trí đại sư sửng sốt :

– Sư đệ, thực tình ngu huynh cũng đã hiểu rõ trong núi Hằng Sơn hiện nay rất nên hiểm ác, bọn ma đầu Thất Hổ giáo và chư tăng vây chặt khắp nơi, nếu Mụi Hình Tôn Giả hay được ngu huynh lọt vào đây nhứt định hắn sẽ ra tay hành động trước chứ chẳng không.

Minh Tinh đạo trưởng đưa mắt nhìn tả hữu xem chừng coi có chiếc bóng nào rình rập hay không rồi âm thầm giọng :

– Giờ đại sư huynh đã hiểu rõ như thế rồi, vậy cũng nên mau mau thoát khỏi chốn này, tránh xa những sự hiểm nghèo sắp tới, nếu không bần tăng chỉ sợ e chẳng còn kịp nữa.

Đứng đằng xa nghe những lời này, Thạch Bảo Kỳ không nín nổi liền hừ lên lạnh lẽo :

– Thật là đê tiện!

Minh Tinh đạo trưởng trợn mắt nhìn Thạch Bảo Kỳ một cái chừng muốn phát động thế công.

Nhưng Minh Trí đại sư khoác tay :

– Hãy để ngu huynh nói đã.

Rồi lão hòa thượng buông trầm :

– Sư đệ hãy nghe đây! Bảo thật, hôm nay ngu huynh tới đây đã có một mục tiêu rõ ràng, nhứt quyết ra tay hành động tẩy sạch bọn ác đạo ma đầu cứu vãn giang hồ đang hồi nghiêng ngửa, không có chuyện tháo lui hay lẩn tránh đâu cả.

Minh Trí đại sư kinh hãi tháo lui lại :

– Đại sư huynh nói thế là quyết tâm chống lại Mụi Hình Tôn Giả cùng ả hồ ly Phấn Diện Đào Hoa đấy chăng?

Minh Trí đại sư gật đầu :

– Đúng như thế, Mụi Hình Tôn Giả chỉ là một tên ma đạo nghịch thượng phản môn, hắn đã từng liên kết với ả hồ ly Phấn Diện Đào Hoa cuồng dâm vô độ tại tòa Túy Nguyệt Hiên mà khắp mặt giang hồ hiện nay đều hay biết, làm nhơ uế thanh danh của Đức Tổ sư ngàn năm lưu lại. Hơn nữa lại còn bắt tám mươi mốt vị tăng nhân đồng trinh cho ả hồ ly mặt ngọc kia luyện thành ngón ma pháp Cửu Cửu huyền công làm hại giang hồ, thật khiến cho ai cũng phải đau lòng xót dạ mà mong trừ diệt cho xong. Nay ngu huynh thay trời hành đạo, nhứt định phải giết cho bằng được ả hồ ly kia và bắt buộc Mụi Hình Tôn Giả phải đền những món nợ đối với chúng tăng nhân đã thảm tử bấy nhiêu lâu nay.

Minh Tinh đạo trưởng cau mày :

– Những lời đại sư huynh tuy hữu lý nhưng hiện giờ Mụi Hình Tôn Giả vốn là đương kim Chưởng môn nhân Thiếu Lâm tự, trong tay lão có cây Thúy Ngọc thiền trượng của Tổ sư, uy quyền tuyệt đối, theo qui củ thì người nào cầm bảo vật ấy, chúng tăng bất cứ ai cũng phải tuân theo mạng lệnh, dù chết thảm khốc cũng phải cam đành. Vậy thì sư huynh làm thế nào phá đi cái qui luật của Tổ sư lưu lại cho được mà hành động?

Minh Trí đại sư cười lên ha hả :

– Sư đệ chớ quá lo ngại chuyện này, chính ngu huynh đã từng tính trước khi tới đây rồi.

– Đại sư huynh định liệu thế nào?

– Trước hết bọn chúng ta giết ả hồ ly Phấn Diện Đào Hoa cùng bọn ma đầu Túy Nguyệt Hiên rồi sau đó sẽ có cách giải quyết cho số phận của lão ma tăng Mụi Hình Tôn Giả.

Minh Tinh đạo trưởng lắc đầu :

– Nhưng tình hình giờ đây biến chuyển quá nhanh chóng, ả hồ ly Phấn Diện Đào Hoa đã tựu thành ma pháp Cửu Cửu huyền công, bần tăng chỉ sợ e đại sư huynh không thể nào ứng phó nổi, chừng ấy tánh mạng khó thể bảo tồn đừng nói tới tiêu trừ Mụi Hình Tôn Giả. Mong đại sư huynh nghĩ lại là hơn.

Bằng một giọng vô cùng trầm thống, Minh Trí đại sư nói :

– Minh Tinh sư đệ hãy nghe dây : Bọn ngu huynh từng lưu vong đất khách, tính tới nay đã gần hai mươi năm rồi, mỗi ngày đều ngậm đắng nuốt cay trên đất khách, hằng vọng về Thiếu Lâm tự tưởng nhớ xót thương, đến nay tự thấy không còn có thể nhẩn nhịn được nữa cho nên mới quyết định đến chốn này tìm lão tăng Mụi Hình Tôn Giả hỏi tội năm xưa. Vậy dù cho chiếc đầu của ta có bị rơi xuống đất cũng quyết liều một phen sống chết với chúng mà thôi. Sư đệ đừng cản nữa vô ích.

Minh Tinh đạo trưởng thở than :

– Không phải bần tăng muốn ngăn cản đại sư huynh trở về hỏi tội Mụi Hình Tôn Giả hay cái ẩn ý gì khác lạ, nhưng hiện nay thế lực của Phấn Diện Đào Hoa bao trùm chốn võ lâm, lại nữa lão Chưởng môn nhân nắm cây Thúy Ngọc thiền trượng trong tay, tất cả chúng tăng đều phải phục mạng, đại sư huynh chỉ vỏn vẹn có ba người, làm sao có thể chống cự cho lại, thế chẳng hóa ra làm một việc lấy trứng chọi đá, mò trâm đáy biển chăng?

Không đợi Minh Tinh đạo trưởng dứt lới, Minh Trí đại sư nghiêm chỉnh sắc diện lên rồi trầm lặng xuống :

– Đây cũng không đúng như thế, làm con người sống trên cõi đời sống chết có số mạng, thế lực bọn Phấn Diện Đào Hoa và Mụi Hình Tôn Giả tuy là bao trùm võ lâm nhưng không phải là tuyệt đối bất trị, còn ngu huynh đây cũng vì chánh đạo mà hành động, số mạng tại ở nơi trời. Ngu huynh chỉ biết vì thế mà làm vì thấy ma đạo lộng hành nên ra tay trừ khử, thắng bại là sự thường của võ lâm.

Ngưng lại quay sang Thạch Bảo Kỳ, Minh Trí đại sư trỏ tay sang chàng rồi tiếp :

– Cũng như Thạch thiếu hiệp đây chỉ vì phẫn nộ trước chuyện bạo tàn của Mụi Hình Tôn Giả, đã nhiều phen chống lại, nào đâu ngại đến việc tử sanh.

Nghe Minh Trí đại sư nói thế, Thạch Bảo Kỳ liền cung tay lên cất giọng lạnh lùng :

– Môn phái Thiếu Lâm tự đối với tại hạ trước kia ân nghĩa vô cùng trọng hậu, tình cảm đậm đà tợ đỉnh non cao, tại hạ nhứt quyết cùng với đại sư phụ tiền bối chẳng quản ngại sống chết, chỉ mong sao đạo phái sớm phục hồi và bọn gian tà bị tiêu diệt là đủ rồi. Xin đại sư phụ chớ quan tâm.

Những lời nhiệt thành từ tận trong huyết quản của chàng thốt ra khiến cho Minh Trí đại sư vô cùng cảm khái.

Lão hòa thượng cung tay thi lễ :

– Cái chí khí của tiểu anh hùng thật khiến cho bần tăng hết sức khâm phục, quả nhiên xứng đáng là đứa con yêu của Thạch Phá Thiên đại hiệp khôn cùng, vậy hôm nay chúng ta gặp nhau nơi đây rồi, tưởng cũng nên đồng tâm hiệp sức trừ gian tặc là hay.

Thạch Bảo Kỳ hớn hở :

– Lời của lão sư phụ rất đúng, tại hạ xin vì mối thâm tình mà nguyện theo cùng ứng phó với nhau.

Minh Trí cười tươi :

– Quả thật may mắn cho tệ môn đây.

Chẳng hiểu sao Minh Tinh đạo trưởng cảm khái với Thạch Bảo Kỳ :

– Trước sau bần tăng vẫn cảm phục cái chí khí bất khuất của tiểu anh hùng, vậy nay chẳng lẽ ta an tâm chịu cái cảnh làm vật hy sinh này?

Minh Trí đại sư khoát tay :

– Sư đệ đừng làm như thế, thật tình năm xưa bọn ngu huynh vì uất ức lòng gian tà độc ác của Mụi Hình Tôn Giả mà trái lại cái qui củ của Tổ sư, hai mươi năm rồi chống lại bản môn đạo phái, giờ lấy làm ân hận vô cùng, vậy thì sư đệ chớ nên tiếp tục con đường lầm lỗi ấy mà phải đắc tội với vong linh của Tổ sư.

Minh Tinh đạo trưởng sửng sốt lên :

– Đại sư huynh xưa nay chánh tà bất nhứt, mười mấy năm theo Mụi Hình Tôn Giả thấy cũng nhục nhã lắm rồi, bần tăng muốn một phen giải thoát cho mình khỏi vòng u ám của lão ác tăng và ả hồ ly dâm dật kia, lẽ nào đại sư huynh lại ngăn cản?

Minh Trí đại sư than thở :

– Ngu huynh rất hiểu tấm lòng chánh trực của sư đệ, nhưng hiện nay qui củ của Tổ sư đã bị phá bỏ nhiều rồi, ngu huynh không muốn sư đệ tiếp nối nữa.

Minh Tinh đạo trưởng thất vọng :

– Nếu như lời đại sư huynh vừa nói thì ngoài phương cách chống đối với Mụi Hình Tôn Giả thì không còn cách nào hơn nữa. Sư huynh muốn bần tăng cứ giữ mãi chức vụ này?

Bằng giọng buồn buồn, Minh Trí đại sư nói :

– Xin sư đệ hiểu nỗi khổ tâm của ngu huynh, chúng ta không thể nào làm khác hơn được.

– Vậy thì hiện nay bần tăng tất phải ngăn cản tất cả mọi người vào trong thâm cốc rồi đây.

Minh Trí đại sư chợt nhớ tới điều quan trọng này vùng la lên một tiếng kinh dị.

Lão hòa thượng ngập ngừng :

– Như vậy thì….

Minh Tinh đạo trưởng nghiêm chỉnh lên :

– Chỉ có cách duy nhất là đại sư huynh hãy tìm con đường khác mà đi.

Thạch Bảo Kỳ cau mày lại :

– Sao đây? Đại sư phụ bảo chúng ta tìm con đường khác mà đi à?

Minh Tinh đạo trưởng lạnh lùng :

– Giờ thì chỉ có thế chứ không còn cách nào được nữa.

Thạch Bảo Kỳ chuẩn bị xông lên :

– Nhưng tại hạ thì nhứt định phải đi ngã này.

– Vậy thì bần tăng buộc phải theo cái qui lệ của bổn môn mà ngăn cản thiếu hiệp tại chốn này.

– Cũng chưa chắc như thế.

Chưa dứt lời thì Thạch Bảo Kỳ đã tiến lên.

Minh Tinh đạo trưởng hét :

– Xin tiểu anh hùng ngưng bước, bằng không ta khó dừng tay.

Theo tiếng thét đó, Minh Tinh đạo trưởng đã lắc mình cản ngay trước mặt Thạch Bảo Kỳ.

Thạch Bảo Kỳ thét to :

– Hãy ra cho mau.

Cùng lúc chàng toan lắc mình vượt qua khỏi Minh Tinh đạo trưởng kèm theo một đạo kình khí khiếp người.

Nhưng Minh Trí đại sư đã gọi giật :

– Tiểu anh hùng dừng chân lại!

Tiếng gọi của Minh Trí đại sư khiến cho Thạch Bảo Kỳ thu hồi thân thủ liền tức khắc.

Chàng nhìn lão hòa thượng :

– Đại sư phụ có điều gì chỉ giáo đây?

Sắc diện Minh Trí nghiêm chỉnh vô cùng :

– Tiểu anh hùng, nay sự tình quá khó xử, vậy chúng ta hãy quay đi tìm con đường khác lên núi mà hay.

Cặp lông mày lưỡi kiếm của Thạch Bảo Kỳ khẽ cau lại, chàng thấy khó chịu trong lòng.

Một phần vì sanh bình chàng đâu có chịu khuất phục trước bất cứ một nhân vật nào.

Hơn nữa trong tâm trường của Thạch Bảo Kỳ hiện giờ như có trận lửa đốt, chàng muốn vượt ngay lên núi tìm coi phụ thân chàng nay đã thế nào.

Biết đâu phụ thân chàng đang ác chiến cùng lão Gia Cát Trường Phong và tình thế đang cơn nguy ngập.

Trễ đi một thoáng là cuộc diện sẽ đổi thay tất cả, chàng cũng sẽ ân hận đến trọn đời.

Thế nhưng bây giờ Minh Trí đại sư lại bảo chàng tìm ngã khác mà đi.

Thời gian quá cấp bách lắm rồi.

Chàng phải tính lẽ nào đây?

Có nên nghe theo lời Minh Trí đại sư chăng?

Dù sao chàng cũng đã từng nói với Minh Trí đại sư là tiến thối có nhau, chẳng lẽ nay lại tự hành động một mình.

Thêm một điều quan trọng nữa là hễ tiến vào thâm cốc này tự nhiên phải nổ ra một trận giao đấu khốc liệt, nhứt định phải có nhiều người vong mạng vì tuyệt chiêu Vô Cực huyền công.

Trong thực tế tuy Minh Tinh đạo trưởng là tay chân thuộc hạ của Mụi Hình Tôn Giả nhưng đâu phải tâm phúc gì lão ác tăng kia mà phải đáng tội tiêu diệt.

Nên Thạch Bảo Kỳ đã gắng gượng gật đầu :

– Cũng được, tại hạ xin vâng theo.

Minh Trí đại sư mừng rỡ :

– Vậy thì chúng ta lui ra ngoài cho mau.

Thạch Bảo Kỳ cau mày :

– Đại sư phụ?

Minh Trí đại sư gấp lên :

– Tiểu anh hùng, chúng ta phải đi cho nhanh kẻo không còn kịp nữa và hiện giờ không còn cách nào khác hơn được.

Mấy lời này làm cho Thạch Bảo Kỳ cau mày nghĩ ngợi.

Chàng tự biết nếu hiện nay chàng và bọn Minh Trí đại sư không tìm một ngã nào khác để lên núi mà nhứt định phải do con đường hang cốc này thì chắc chắn sẽ xảy ra một trận giao tranh khốc liệt.

Bọn Minh Tinh đạo trưởng cũng vì mạng lịnh của Mụi Hình Tôn Giả mà chống lại chàng tới người cuối cùng.

Trận chiến chắc phải dai dẵng phí mất cả thời giờ chứ chẳng không.

Bởi vì đối với Minh Tinh đạo trưởng chàng sẽ khó lòng thi triển toàn bộ võ công đễ quật hạ mau chóng.

Qua những lời đối đáp vừa rồi, Minh Tinh đạo trưởng vốn không phải là kẻ tâm phúc của Mụi Hình Tôn Giả thì làm sao hạ độc thủ cho đành.

Hay là chàng cứ vâng theo lời của Minh Trí đại sư tìm một nơi khác vượt lên ngọn núi lại khỏi mang lấy tiếng thị phi ở sau này.

Nghĩ vậy rồi Thạch Bảo Kỳ gật đầu :

– Tại hạ xin tuân theo lời của đại sư phụ, vậy chúng ta mau trở ra ngoài mà tìm đường khác tiến lên.

Bốn người cùng chuyển mình một lượt toan phóng ra khỏi hang cốc qua một con đường khác.

Thình lình trong giờ phút đó có tiếng quát vang tợ sấm từ nửa lừng :

– Hãy trở lại!

Minh Trí đại sư, Minh Trí đại sư, Minh Lý đại sư và Thạch Bảo Kỳ thảy cùng ngưng bước lại.

Bốn người đưa mắt coi đó là ai.

Một loạt bóng người to lớn từ trong lưng chừng cốc phóng tới rào rào đáp trước mặt bọn Thạch Bảo Kỳ.

Nhân vật đứng đầu chẳng ai khác hơn là Mụi Hình Tôn Giả.

Chính lão ác tăng vừa quát lên lồng lộng.

Đứng sát bên lưng Mụi Hình Tôn Giả lại có hai vị lão tăng, đó là Minh Ngộ trưởng lão và Minh Nhân trưởng lão.

Sau nữa lại còn có mười ba vị cao tăng lần lượt phóng xuống dàn thành bề thế hùng liệt vô cùng.

Trông thấy mặt Mụi Hình Tôn Giả, bất giác Thạch Bảo Kỳ cháy phừng lửa giận, lắc mình trở lại.

Chàng toan mở miệng hỏi lão ác tăng thì Minh Trí đại sư đã khoác tay ra dấu cho chàng hãy để lão đối phó.

Vì vậy nên Thạch Bảo Kỳ im đi nhưng vẫn ngấm ngầm chờ cơ hội phát chiêu tấn công hủy diệt Mụi Hình Tôn Giả.

Lúc ấy Mụi Hình Tôn Giả đã quét cặp mắt dâm tà qua bọn Minh Trí đại sư khẽ hừ một tiếng.

Lão ác tăng có sắc thịnh nộ khi trông thấy có mặt Thạch Bảo Kỳ trong bọn người này.

Nhưng Mụi Hình Tôn Giả vẫn âm hiểm :

– Minh Trí đại sư huynh, chúng ta cách mặt nhau đã lâu rồi, kể cũng ngoài hai mươi năm đấy.

Minh Trí đại sư cười lạnh lẽo :

– Đúng vậy, ngươi nói chẳng hề sai.

Phát lên một trận cười ha hả chấn động khắp cả sơn cốc rồi Mụi Hình Tôn Giả mới buông trầm :

– Đại sư huynh, qui củ của bổn môn từ ngàn năm nay tất cả lớn nhỏ gì cũng đều lấy Chưởng môn nhân làm căn bản nhưng nay sư huynh lại dám tỏ ý ngạo mạn phạm qui luật đấy à?

Minh Trí đại sư nghe qua lời này, dững cặp lông mày bạc phếu lên tỏ vẻ giận dữ.

Lão hòa thượng quát :

– Từ trước đến giờ căn bản bần tăng không hề nhìn nhận ngươi là vị Chưởng môn nhân của môn phái Thiếu Lâm. Ngươi đừng hòng dùng chức vị tước đoạt ấy mà đem dọa người khác vô ích lắm.

Mụi Hình Tôn Giả cười ha hả :

– Cũng hay nhưng nếu bọn ngươi đã dám cứng đầu thì bổn Chưởng môn nhân cũng đã có cách trị tội rồi.

Minh Trí đại sư ngạc nhiên :

– Ngươi dùng thứ tà thuật gì đây?

Mụi Hình Tôn Giả kiêu hãnh :

– Chớ có khoác lác, hãy trông đây thì sẽ rõ.

Miệng thốt, tay của lão ác tăng vừa thò vào lòng lấy ra một món vật chớp ngời ánh sáng.

Bọn Minh Trí đại sư đồng thanh :

– Thúy Ngọc thiền trượng!

Mụi Hình Tôn Giả cười khà :

– Đúng vậy, Thúy Ngọc thiền trượng đang ở trên tay Chưởng môn nhân, chẳng lẽ cái qui củ Tổ sư lại bị phá bỏ hay sao?

Minh Trí đại sư tái xanh cả sắc mặt. Bọn Minh Tâm cũng run rẩy cả người đứng trơ trơ nhìn cây Thúy Ngọc thiền trượng trên tay lão ác tăng chờ đợi.

Một điều không lành sắp xảy tới cho Minh Trí đại sư.

Đứng gần đấy, Thạch Bảo Kỳ lẳng lặng theo dõi tình hình biến đổi đến phút chót. Chàng không vội động tịnh.

Trong khi ấy, Mụi Hình Tôn Giả đã rống to :

– Minh Trí đại sư sao còn đứng đó không chịu quì bái lễ trước bảo vật di truyền của Tổ sư?

Minh Trí đại sư sửng sốt lên một lúc.

Bởi vì cây Thúy Ngọc thiền trượng có một uy quyền tối thượng, phàm kẻ nào nắm được nó trong tay là nghiễm nhiên coi như vị Chưởng môn nhân của môn phái Thiếu Lâm rồi.

Năm xưa vì lơ đãng Minh Trí đại sư bị Mụi Hình Tôn Giả chiếm lấy cây Thúy Ngọc thiền trượng nên phải lưu vong chốn ngoài đã có hơn hai mươi năm nay mới lộ diện giang hồ.

Cứ theo qui củ thì dù Mụi Hình Tôn Giả có tồi tệ đến đâu Minh Trí đại sư cũng không thể chống lại mạng lịnh được.

Cho nên Minh Trí đại sư đã quì mọp xuống :

– Đệ tử xin bái kiến Chưởng môn nhân.

Mụi Hình Tôn Giả thấy thế vô cùng kiêu hãnh trổi lên một trận cười chấn động cả sơn cốc.

Lão ác tăng trầm giọng :

– Minh Ngộ, Minh Nhân, nhị vị sư đệ hãy xông lên bắt trói ba tên phản nghịch lại cho bản tòa xét xử tội trạng của chúng.

Minh Ngộ đại sư và Minh Nhân đại sư đồng thanh :

– Xin tuân lệnh Chưởng môn nhân.

Dứt lời hai lão tăng nhân song song tiến tới chỗ bọn ba người Minh Trí đại sư.

Nhưng hai vị đạo sĩ vừa sấn tới chỗ ba người thì thình lình có tiếng bạo thét nổi lên :

– Hãy dừng lại!

Một chiếc bóng bắn tới như làn chớp. Coi lại thì không ai khác hơn là Thạch Bảo Kỳ.

Chàng đứng chắn ngang trước mặt bọn Minh Ngộ đại sư không cho chúng xông lên.

Minh Ngộ đại sư nổi giận :

– Tiểu tử, ngươi muốn gì đây?

Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng :

– Tại hạ xin hỏi nhị vị: Phải chăng hai người là kẻ tâm phúc của lão Mụi Hình Tôn Giả?

Minh Ngộ đại sư lúng túng chưa biết phải đáp với Thạch Bảo Kỳ như thế nào, đồng thời lão đạo sĩ cũng đã sợ thầm cặp kỳ quang khiếp người của đối phương đang xạ chiếu ngay mặt mình.

Trong lúc đó Thạch Bảo Kỳ chợt nghe giọng truyền âm nhập mật của Minh Trí đại sư vào tai :

– Thạch thiếu hiệp, hai tên ma đạo này thảy đều là những kẻ tâm phúc của Mụi Hình Tôn Giả, xin cứ tùy ý mà đối phó với bọn chúng theo luật công bằng của giang hồ.

Thạch Bảo Kỳ cũng dùng cách truyền âm nhập mật đáp :

– Tại hạ xin lĩnh ý đại sư phụ.

Hai đàng vừa chấm dứt cuộc chuyện trò bí mật thì đã nghe Minh Ngộ đại sư quát to lên :

– Nếu phải thì sao, còn không phải thì thế nào?

Thạch Bảo Kỳ vốn đã nghe qua và biết hai lão đạo sĩ này thuộc hạng người gì rồi, nhưng vẫn niệm đức từ bi nói :

– Nếu không phải là bọn tâm phúc của lão ác tăng Mụi Hình Tôn Giả thì hãy lui ra ngoài lập tức.

Minh Ngộ đại sư trợn mắt :

– Còn nếu phải thì ngươi tính lẽ nào đây?

Giọng nói của Thạch Bảo Kỳ sặc tanh mùi máu :

– Ha ha… thì tại hạ sẵn sàng ra tay siêu độ cho linh hồn ngươi về cõi khác chớ sao.

Minh Ngộ đại sư giận dữ quát :

– Tiểu tử quá ngạo cuồng.

Mồm quát, song chưởng của lão đạo sĩ giở lên nhắm ngay hai nơi hiểm huyệt của Thạch Bảo Kỳ quật ra hai đạo lực sanh bình.

Thạch Bảo Kỳ cháy phừng lửa giận :

– Đó cũng chỉ là tại ở nơi ngươi.

Ngọn đơn chưởng của chàng chợt bật lên.

Bình!…

Tức thì chuyện lạ xảy ra.

Thân hình to lớn của Minh Ngộ đại sư chấn động bay vút ra ngoài hơn bốn trượng mới rớt xuống.

Từ nơi cửa miệng của lão đạo sĩ ói ra một vòi máu đen, tâm mạch đoạn lìa chết liền tại chỗ.

Thật là một chuyện ngoài sức tưởng tượng của quần hùng có mặt tại sân tràng này.

Minh Nhân đại sư trông thấy hốt hoảng tháo lui nửa trượng, đứng nhìn Thạch Bảo Kỳ rồi nhìn cái xác chết của đồng bọn.

Mụi Hình Tôn Giả cũng vì chưởng pháp thần kỳ của Thạch Bảo Kỳ mà kinh hoàng thảng thốt cả ngươi một chập khá lâu.

Bây giờ Thạch Bảo Kỳ đã thu hồi chưởng thế đứng chờ bọn Mụi Hình Tôn Giả tiến lên sẽ ra tay tàn sát.

Bọn Minh Trí đại sư, Minh Tâm đại sư và Minh Lý đại sư thảy đều mừng rỡ lẫn kinh ngạc vô cùng.

Vì ba người không ngờ võ công của Thạch Bảo Kỳ lại cao thâm đến dường đó.

Minh Ngộ đại sư vốn là cao thủ hạng nhứt trong Thiếu Lâm tự, đâu có dễ gì chế ngự nổi. Vậy mà chỉ nửa chiêu đầu là Thạch Bảo Kỳ đã quật chết đối phương đi rồi.

Kinh hoàng một chập, Mụi Hình Tôn Giả cất giọng có hơi run :

– Tiểu tử, võ công của ngươi…

Tới đây Mụi Hình Tôn Giả vụt im đi.

Thạch Bảo Kỳ ngạo mạn :

– Ha ha… có phải ngươi muốn hỏi công lực của tiểu gia ngày nay đã có tiến bộ hơn trước nhiều chăng?

Mụi Hình Tôn Giả chưa ngớt kinh hoàng :

– Lão tăng muốn ngươi nói rõ cái nguyên nhân của nó.

Thạch Bảo Kỳ khinh khỉnh :

– Ngươi không đủ tư cách hỏi đến chuyện này.

Mụi Hình Tôn Giả cháy phừng cơn lửa giận :

– Tiểu tử, nay ngươi đến đây với ý định gì?

Giọng nói của Thạch Bảo Kỳ sặc mùi khủng bố :

– Trước nhứt buộc ngươi phải tự tận tại hang cốc này, nếu không thì đừng trách thủ đoạn của ta sao hiểm độc.

Không còn nhịn nhục nổi nữa, Mụi Hình Tôn Giả rống lên :

– Thạch Bảo Kỳ, ngươi quả thật là một tên tiểu tử quá điên cuồng ngu ngốc nên mới dám hỗn xược với lão tăng, nói thật hôm nay dù mọc cánh ngươi cũng không còn mong cho thoát khỏi chốn này.

Dứt tiếng, Mụi Hình Tôn Giả quay sang chúng tăng điều động cánh tay áo rộng quát to :

– Bổn môn chư đệ tử Thiếu Lâm tự hãy nghe mạng lệnh của lão tăng đây: Nay gã tiểu tử này đã đương nhiên xúc phạm đến qui củ của Tổ sư để lại, dám hống hách với vị Chưởng môn nhân cầm quyền tối thượng trong bổn đạo, vậy tất cả hãy xông lên hủy diệt gã.

Quần hùng đồng thanh quát chấn động :

– Xin tuân theo mạng lịnh Chưởng môn nhân.

Cùng theo tiếng quát một lượt đó, bọn môn đồ Thiếu Lâm tự phóng vào tấn công Thạch Bảo Kỳ.

Minh Trí đại sư cùng hai vị sư đệ lúng túng chưa biết phải tính làm sao. Vì cứ theo qui củ của Đạt Ma Tổ sư thì dù hoàn cảnh nào chúng đồ đệ cũng phải tuân theo mạnh lịnh của Chưởng môn nhân mình.

Nhứt là cây Thúy Ngọc thiền trượng là món tượng trưng uy quyền tối thượng của Thiếu Lâm tự.

Trông thấy nó môn đồ Thiếu Lâm tự như thấy mặt Tổ sư của mình. Nên bọn Minh Trí đại sư vô cùng bối rối.

Mụi Hình Tôn Giả thấy thế cười gằn một tiếng giơ cây Thúy Ngọc thiền trượng lên cao thét :

– Minh Trí, Minh Tâm, Minh Lý sao còn đứng đó?

Ba vị hòa thượng đồng hô to lên :

– Xin tuân lịnh Tổ sư!

Rồi thì bọn Minh Trí đại sư phóng mình vào vây chặt lấy Thạch Bảo Kỳ tiếp chiến cùng đồng bọn.

Sức mạnh của chúng tăng như nước thủy triều cuốn tới, Thạch Bảo Kỳ không còn một lối thoát thân.

Bọn Minh Trí đại sư tuy trong lòng không muốn đả thương Thạch Bảo Kỳ nhưng vẫn không thể cải lịnh Mụi Hình Tôn Giả.

Cho nên ba người xuất chưởng ào ào, dốc hết toàn lực tấn công Thạch Bảo Kỳ như đồng đạo.

Thấy thế, Thạch Bảo Kỳ nổi trận lôi đình thét :

– Lão ác tăng, tiểu gia giết ngươi trước.

Theo tiếng thét đó, Thạch Bảo Kỳ huy động ngọn đơn chưởng lên, một đạo kình phong nổi dậy ù ù hết sức quái gở nhắm ngay một nửa bên thân hình của Mụi Hình Tôn Giả quật tới.

Trong cơn thịnh nộ, Thạch Bảo Kỳ vận dụng tới tám phần bí pháp Vô Cực huyền công nên sức mạnh quả thật không có một thứ võ công nào ngăn cản lại nổi.

Nhận ra chiêu thứcvô địch khiếp người này, Mụi Hình Tôn Giả kinh hãi khôn cùng không dám đương nhiên tiếp chưởng với chàng phải lắc mình qua bên tránh xa nửa trượng.

Bình!… Bình!… Bình!… Bình!…

Vô Cực huyền công đánh trượt Mụi Hình Tôn Giả nhưng đã để lại một cái kết quả vô cùng thảm khốc.

Bốn vị tăng nhân trong Thiếu Lâm tự bị quật trúng bay ra ngoài chết liền tại trận.

Lại có thêm năm vị tăng nhân nữa bị thương khá nặng, hộc máu mồm ra thành vòi tháo lui liền liền về phía sau.

Cũng may là Thạch Bảo Kỳ phát giác ra Mụi Hình Tôn Giả tránh khỏi Vô Cực huyền công, chàng đã khẩn cấp thu hồi nửa phần công lực nếu không hậu quả hãy còn khốc liệt hơn nhiều.

Mụi Hình Tôn Giả hãi hùng quát to :

– Hãy tử đấu!

Chúng môn đồ Thiếu Lâm tự được lịnh phóng mình trở vào xuất chưởng ào ào như bảo tố. Thạch Bảo Kỳ toan thi triển Vô Cực huyền công chống lại nhưng chợt nghĩ nếu ra tay hiểm độc chắc chắn quần hùng chẳng còn một mạng nào được sống sót.

Nhứt là trong số đó có Minh Trí đại sư, Minh Tâm đại sư và Minh Lý đại sư nữa.

Ba vị lão tăng này vì qui củ của Tổ sư bắt buộc phải tham chiến mà thôi.

Cho nên chàng không thể hành động quyết liệt như lúc ban đầu được.

Thạch Bảo Kỳ liền triển ngay Đạt Ma bộ pháp tránh né những luồng kình phong từ trên quật xuống hết sức hiểm nghèo.

Bọn Minh Trí đại sư đều là những cao thủ thượng thặng trong chốn giang hồ lạo không gặp sự phản ứng như trước nên phát chiêu vô cùng lợi hại luôn dồn ép Thạch Bảo Kỳ.

Thật ra ba vị lão tăng này không hề có ý muốn giết chết Thạch Bảo Kỳ chỉ vì qui củ của Đạt Ma sư tổ lưu lại.

Ba người không thể chểnh mãng trong cuộc giao tranh được. Nên tuy tâm tình cực kỳ bi đát nhưng bọn Minh Trí đại sư vẫn tận lực giao đấu cùng Thạch Bảo Kỳ.

Với võ công đã thâm kỳ huyền diệu này sự thật Thạch Bảo Kỳ có thừa sức giết sạch bọn người tại sân tràng.

Nhưng vì sự tồn vong của bọn Minh Trí đại sư khiến cho chàng không có thể vận dụng sở trường được.

Chàng chỉ còn cách giữ thế thủ cho mình thôi.

Nhưng giữ thế thủ quả là một điều hết sức nguy hiểm vì trước sau gì cũng bị đối phương quật nhằm.

Chẳng mấy chốc, Thạch Bảo Kỳ lâm vào tình cảnh vô cùng nguy khốn.

Thạch Bảo Kỳ bối rối không biết phải tìm phương cách nào đánh bại quần hùng mà khỏi tổn thương tới bọn Minh Trí đại sư.

Dần dần chàng bị đẩy lui vào một góc sơn cốc.

Tình hình của Thạch Bảo Kỳ nay đã rơi vào cảnh khốn khổ khó mà toan liệu thế nào cho xong.

Nếu cứ giữ nguyên như vậy chắc chắn trong chốc lát nữa đây chàng sẽ bị chúng môn đồ Thiếu Lâm tự quật trọng thương chứ chẳng không.

Nhưng nếu chàng phát động thế công thì bọn này tránh sao khỏi cảnh tử vong tận diệt.

Chàng phải làm thế nào đây?

Thạch Bảo Kỳ bối rối trong lòng khôn tả.

Chính trong giờ phút nguy ngập đó, chợt Thạch Bảo Kỳ nghe một giọng nói con gái bên tai :

– Thạch công tử, tiểu muội là Minh Nữ đây.

Nghe tới hai tiếng “Minh Nữ”, trong lòng Thạch Bảo Kỳ phấn chấn trở lại.

Từ trước tới nay, cứ mỗi lần chàng lâm nạn là y như mỗi lần có Minh Nữ theo bên cạnh chàng phò hộ vậy.

Giờ nàng lại xuất hiện cũng vì chàng đang lâm nạn mà ra.

Thạch Bảo Kỳ dùng cách truyền âm nhập mật hỏi :

– Châu cô nương đang ở nơi đâu đó?

– Tiểu muội đang ở rất gần đây.

– Cô nương có điều gì chỉ giáo chăng?

Giọng Minh Nữ như ruồi muỗi :

– Thâch công tử, tình hình như thế này công tử không nên thu mình như vậy sẽ nguy hiểm vô cùng.

Thạch Bảo Kỳ rúng động :

– Cứ theo ý cô nương thì tại hạ phải làm cách nào đây?

– Công tử hãy mau mang cả dũng khí ra, đột khỏi trùng vây, cướp ngay cây Thúy Ngọc thiền trượng trên tay lão ác tăng Mụi Hình Tôn Giả cho lão mất cái tư thế Chưởng môn nhân trọn quyền sanh sát chúng môn đồ Thiếu Lâm tự, chớ đừng chần chờ nữa.

Ngẫm nghĩ một chút, Thạch Bảo Kỳ đáp :

– Kế ấy quả nhiên tuyệt diệu nhưng thật tình tại hạ không nỡ giết thêm sanh mạng của chúng môn đồ Thiếu Lâm tự.

Xin cô nương biết cho.

Minh Nữ nói :

– Thạch công tử, phàm là trang thiếu niên dũng sĩ thì trong chuyện làm phải hết sức đắn đo mới được, nhưng lắm lúc cũng phải lấy sự cương nghị mà hành động cho mình. Hơn nữa, bất cứ trên bãi chiến trường nào khi tàn trận rồi đâu có tránh khỏi cái cảnh xác chết chất chồng. Nay công tử vì muốn cứu vãn cái tiền đồ của Thiếu Lâm tự mà sợ tổn thương đến một vài tánh mạng con người thì làm thế nào thành công được. Huống chi nếu công tử duy trì tình trạng này chắc chắn trong chốc lát nữa đây chính bổn thân công tử cũng khó thể bảo tồn, đừng nói là tánh mạng bọn người Minh Trí đại sư. Đồng thời bên mình của công tử còn phải khẩn cấp đi tìm thân phụ hiện giờ số phận còn chưa biết ra sao, công tử chớ nên vì chuyện tiểu mọn mà hỏng cả việc lớn kia.

Những lời của Minh Nữ làm cho Thạch Bảo Kỳ sáng bừng tri giác lên.

Nhưng chàng tự biết nếu hành động là sát kiếp diễn ra tức thì tại sân tràng này. Một điều mà chàng không hề muốn xảy ra bao gìờ cả.

Cho nên chàng hơi do dự :

– Cô nương, nếu thế chắc chắn cuộc huyết tẩy sẽ diễn ra ở nơi này, quả thật tại hạ ngần ngại vô cùng.

Minh Nữ quả cảm :

– Trên bãi chiến trường không thể vì kẻ thù mà làm thiệt cho mình được. Công tử hãy ra tay cho mau.

Thạch Bảo Kỳ cắn răng :

– Vâng, thì ra tay.

Dứt khoát ý niệm xong xuôi, Thạch Bảo Kỳ hét to lên :

– Hãy dang ra, không thì chết cả bây giờ.

Quần hùng đồng quát :

– Tiểu tử đừng hòng thoát chạy.

Thạch Bảo Kỳ nổi giận :

– Vậy thì cũng tại các ngươi.

Song chưởng của chàng theo tiếng thét chấm dứt liền dựng lên quật ra ba chiêu sanh bình.

Đó là tuyệt chiêu Huyết Tẩy Giang Hồ, Long Phi Phụng Vũ và Lãng Dã Triều Thạch.

Thi triển ba đạo chưởng phong này, Thạch Bảo Kỳ đã dùng toàn lực nhắm phía Mụi Hình Tôn Gi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN