Thiều Hoa Vì Quân Gả
Chương 105: Nụ hôn
Edited by Bà Còm in Wattpad
Sau hôn lễ của Tiết Tú, Tiết Thần lấy cớ phải về nhà thêu giá y, từ Đông phủ dọn về ngõ Yến tử, nhưng mỗi ngày vẫn phải đi Đông phủ theo Ninh thị học tập cách quản gia cùng quy củ linh tinh gì đó.
Tiết Thần vừa trở về là Tiêu thị liền mở tiệc đón gió cho Tiết Thần, người một nhà tụ họp cùng nhau ăn một bữa cơm. Tiêu thị nói cho Tiết Thần biết hôn sự của Tĩnh tỷ nhi cùng đích thứ tử Đường Phi của Võ An Bá cũng đã định xong rồi, là tháng sáu sang năm. Trong bữa tiệc, Tĩnh tỷ nhi cũng không nói lời nào, bất quá trên mặt nhìn cũng không có vẻ buồn bực. Tiết Thần biết Đường Phi, đời trước hắn có thể bằng thực lực của chính bản thán mà có thể lên được tới vị trí Phó Chỉ Huy Sứ của Cẩm Y Vệ, cũng coi như có chút thiên tài, hơn nữa không nghe nói có ham mê gì không tốt. Bất quá, đời trước hắn có cưới Tĩnh tỷ nhi hay không thì Tiết Thần không biết, bởi vì đời trước Tiêu thị không tái giá đến Tiết gia nên Tiết Thần đâu có chú ý vấn đề này. Sở dĩ nàng biết Đường Phi chỉ vì đại nữ nhi Tống Dục Hoa của Úc thị gả cho ca ca của Đường Phi là Đường Ngọc, nàng ít nhiều gì cũng có chút tiếp xúc nên mới biết được.
Tiết Thần gắp cho Tĩnh tỷ nhi một đũa đồ ăn, Tĩnh tỷ nhi mới ngẩng đầu nhìn nàng cười cười, trên mặt không hề có vẻ miễn cưỡng.
Cơm nước xong, Tĩnh tỷ nhi và Tiết Thần cùng trở về Thanh Tước cư. Khâm Phượng pha trà hoa cho các nàng, hai tỷ muội liền ngồi ở Thính Vũ hiên nói chuyện.
“Muội biết trưởng tỷ muốn hỏi muội có nguyện ý gả cho Đường Phi hay không.” Mỗi khi Tĩnh tỷ nhi đối mặt với một mình Tiết Thần, lời nói luôn luôn tương đối nhiều hơn một ít. Tiết Thần đưa chén trà hoa đến trước mặt nàng, chọc ghẹo: “Thật không biết e lệ, ta đâu có nghĩ muốn hỏi. Là chính muội muốn nói cho ta biết chứ gì.”
Tĩnh tỷ nhi biết Tiết Thần đang trêu mình, cũng không tức giận, bưng trà hoa ngồi xuống vị trí sát cửa sổ rồi nói: “Được được được, cứ cho là muội muốn nói với tỷ đi. Bất quá, muội cũng chỉ có thể nói với tỷ, vị Đường Nhị công tử kia… muội đã gặp huynh ấy.”
Vụ này thật ra ngoài dự kiến của Tiết Thần, nàng cũng bưng chén trà ngồi vào bên cạnh Tĩnh tỷ nhi hỏi: “Muội đã gặp qua huynh ấy?”
Tĩnh tỷ nhi gật đầu: “Vâng, gặp qua rồi, chính là lần muội và nương hồi kinh. Vừa vào đến kinh thành thì gặp phải một hộ thương gia đốt pháo khai trương, ngựa của chúng ta đúng lúc đi ngang qua đã bị kinh hãi, xa phu cũng bị quăng khỏi xe ngựa. Muội và nương ngồi trong xe ngựa không biết phải làm sao chỉ bất lực nhìn xe ngựa chạy loạn trên phố. Ngay khi đó, có một thiếu niên tung mình bay lên xe ngựa thay chúng ta kéo dây cương, chỉ một chút xíu trước khi xe ngựa đụng vào vách tường phía trước thì thiếu niên đó đã khiến xe ngựa ngừng lại.”
Chuyện này Tiết Thần không nghe Tĩnh tỷ nhi nhắc đến bao giờ, không khỏi thấy hứng thú hỏi tiếp: “Vậy thiếu niên đó chính là Đường Nhị công tử sao?”
Trên mặt Tĩnh tỷ nhi hiện ra một mảng đỏ ửng, sau đó khẽ gật đầu: “Cho nên khi nương nhắc tới huynh ấy, muội liền cảm thấy chẳng lẽ đây thật là “thiên duyên tiền định”? Bằng không vì sao ông trời không an bài người khác, cố tình an bài huynh ấy tới cứu chúng ta? Tuy rằng huynh ấy không phải là trưởng tử, nhưng muội không hề ngại một chút nào. Tính tình của muội thì tỷ cũng biết rồi đó, cũng không phải là loại có thể chủ trì cả một phủ. Cho dù có gả cho một trưởng tử danh môn vọng tộc thì tương lai cũng không chống nổi. Nhưng nếu gả cho Đường Nhị công tử, sau này muội không cần phải suy xét quá nhiều, chỉ cần an tâm ở nhà chăm sóc phu quân dạy dỗ nhi nữ là được. Trưởng tỷ cảm thấy thế nào?”
Tiết Thần gác khuỷu tay trên bậc cửa sổ, đầu gối lên trên cánh tay nhìn Tĩnh tỷ nhi nói chuyện. Nàng trầm mặc một lát sau mới trả lời: “Ta từ trước cũng có nghe nói qua về Đường Nhị Công tử, tựa như muội kể, là một hiệp sĩ thật sự. Ta cũng cảm thấy chuyện hôn nhân này tương đối thích hợp với muội. Chẳng qua, ta còn nghe nói Đường Đại công tử đã định thân với đích tiểu thư Tống Dục Hoa của Trường Ninh Hầu phủ. Người của Trường Ninh Hầu phủ ta cảm thấy chắc chắn không phải dễ đối phó, muội và nàng ta sau này sẽ thành trục lý, muội có sợ không?”
(Trục lý: chị em bạn dâu)
Tĩnh tỷ nhi dịu dàng cười: “Muội lại không thấy sợ. Dù sao muội cũng sẽ không tranh đoạt cái gì với nàng ta, mọi việc cứ tránh xa nàng ta, dù nàng ta có lợi hại thì nghĩ đến cũng không có chuyện gì.”
Tiết Thần cười cười, rũ mi xuống không nói gì, đó là Tĩnh tỷ nhi còn chưa biết tính tình Tống Dục Hoa giống nương nàng ta thế nào! Bất quá hết thảy đều là ẩn số, Tĩnh tỷ nhi tính tình rất tốt, lúc trước hai thứ muội kia được sủng ái như vậy, Tĩnh tỷ nhi ở Ngụy gia nhất định ăn không ít khổ; nếu gả vào Đường gia, chỉ cần không phải đổi tính muốn tranh chấp với Tống Dục Hoa, vậy thì chắc hẳn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hai người lại ngồi trong Thính Vũ hiên hàn huyên thêm một lát nữa rồi Tĩnh tỷ nhi liền về viện của mình.
*Đăng tại Wattpad*
Tiết Thần tắm rửa một trận thật thoải mái dễ chịu, tống cổ Khâm Phượng và đám nha hoàn về phòng, sau đó Tiết Thần mới đi một vòng thưởng thức cảnh vật quen thuộc trong Thanh Tước cư, chậm rãi trở về phòng ngủ.
Cài then cửa xong xuôi, Tiết Thần vừa lau khô mái tóc ướt đẫm vừa đi vào nội thất. Vừa đi đến tấm bình phong nàng liền nín thở dừng bước chân, bởi vì nàng nghe thấy hình như có tiếng động ở nội gian. Tiết Thần thò nửa đầu ra khỏi bình phong ghé mắt thăm dò, quả nhiên thấy một gia hỏa chưa bao giờ đi cửa chính! Người nào đó đang cầm một cuốn sách, công khai nằm trên gối đầu của nàng, đôi chân dài bắt chéo, nhàn nhã tự tại mở sách đọc.
Tiết Thần cúi đầu kiểm tra chính mình, nàng đang mặc một bộ áo ngủ kín mít rộng thùng thình, cũng không có chỗ nào không ổn. Sau khi xác định thật cẩn thận, Tiết Thần mới bất đắc dĩ đi qua, cũng không nhìn mỗ nào đó, trực tiếp ngồi xuống trước bàn trang điểm bắt đầu thoa hương cao lên mặt.
Lâu Khánh Vân úp quyển sách lên ngực, vừa quay đầu là có thể thấy hình ảnh của Tiết Thần trong gương. Thời khắc này hắn cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, thật giống như bọn họ đã thành phu thê, ở cùng một phòng ấm áp yên tĩnh làm chuyện riêng của mình. Hắn nằm nghiêng lại, chóp mũi ngửi được hương thơm thoang thoảng trên mặt gối lụa của nàng, nhìn thân ảnh yểu điệu ngồi trước bàn trang điểm cẩn thận bôi hương cao, lần đầu tiên cảm giác được lực sát thương của mỹ nhân.
Tiết Thần vẫn tiếp tục bôi, quyết định không để ý đến chàng ta, thật là càng ngày càng kiêu ngạo — lúc này mới chỉ đính hôn mà thôi, vậy mà chàng ta cứ phải nhìn chằm chằm khẩn thiết như vậy; nếu thật sự đã thành hôn, còn không phải một ngày mười hai canh giờ đều muốn quản đấy chứ.
Bôi xong hương cao, Tiết Thần liền đi đến tiểu thư phòng, quyết định luyện chữ một chút rồi mới quay vào nội gian.
Quả nhiên đang mài mực thì thấy một bàn tay phủ lên tay nàng, Tiết Thần ngẩng đầu liền đụng ngay vào đôi mắt đen nhánh vừa khoe mẽ lại vừa lấy lòng. Lâu Khánh Vân đâu có chỗ nào giống một quý công tử, hiện tại biểu tình trên mặt chỉ thiếu phía sau mông mọc ra một cái đuôi vẫy vẫy.
“Loại việc nặng nhọc này, vẫn nên để ta làm đi.”
Tiết Thần nhất thời không nhịn nổi bật cười, sau đó liền “phong tình vạn chủng” lườm chàng ta một cái. Nàng từ giá bút lấy ra một cây bút lông sói cán bạch ngọc, vừa định đề bút thì cảm thấy sau lưng ấm áp, cả người rơi vào một cái ôm. Lâu Khánh Vân từ phía sau vươn tay tới, bao trọn bàn tay phải của Tiết Thần đang cầm cán bút, ở bên tai nàng nhẹ giọng: “Không biết viết chữ gì? Ta dạy cho nàng.”
Tiết Thần chỉ cảm thấy tay chân bị tê dại một trận, toàn bộ thân mình đều run rẩy một chút, tim đập càng lúc càng nhanh, đầu bút lông vừa động liền tránh khỏi tay của Lâu Khánh Vân, gác bút lông lên giá ngọc, nói dấm dẳng: “Ta không viết nữa.”
Tiết Thần nói xong liền rời đi, lại bị người nào đó kéo cánh tay, một phen lôi trở lại trước án thư, thắt lưng tựa lên cạnh bàn, thập phần áp bách đem nàng giam cầm trong cái ôm ấp của chàng ta và án thư. Lâu Khánh Vân cũng không nói lời nào, cứ thế mỉm cười nhìn nàng, thật lâu sau mới thủ thỉ với Tiết Thần: “Vì sao ta có thể nhớ nàng như vậy? Một ngày không gặp đâu phải chỉ cách ba thu, quả thực là sống một ngày bằng một năm. Nàng có nhớ ta không?”
Tiết Thần bị Lâu Khánh Vân giáp mặt nói lời âu yếm, làm sao còn không biết xấu hổ, đỏ mặt cúi đầu nói: “Không có.”
“Thật không có?” Lâu Khánh Vân lại ghé mặt tới gần hơn.
Tiết Thần duỗi tay chống trước ngực chàng ta, nén cười nghiêm mặt nói: “Không có, đúng là không có.”
“Ta không tin.” Nói liền cúi đầu tìm cánh môi căng mọng, đang muốn công chiếm thì bị Tiết Thần tránh ra, chỉ hôn được lên má. Tiết Thần đẩy chàng ta, bực mình nói dỗi: “Được, canh giờ không còn sớm, chàng mau trở về đi thôi.”
Lâu Khánh Vân lại không buông tay, bướng bỉnh ngăn lại không cho nàng thoát ra, khuôn mặt tuấn tú lộ ra điệu bộ khổ sở, thương lượng với Tiết Thần: “Hãy hôn một chút, hôn một chút thôi rồi ta đi liền, được không?”
Tiết Thần không nghĩ tới chàng ta sẽ nói thẳng ra, cả khuôn mặt đều đỏ bừng một mảnh, dùng mu bàn tay che miệng, trừng Lâu Khánh Vân bằng đôi mắt to đen bóng, muốn nói lời chống cự. Chỉ là đối diện với gương mặt đáng thương hề hề của Lâu Khánh Vân, nàng lại không cách gì thốt ra lời cự tuyệt.
Lâu Khánh Vân thấy nàng không hoàn toàn cự tuyệt liền biết có cơ hội, không ngừng cố gắng làm nũng: “Thật sự, chỉ một chút, một chút rồi ta đi ngay, không được sao?”
Tiết Thần bị chàng ta nháo đến thật sự không còn biện pháp, sợ chàng ta ồn ào lại đưa người khác tới đây, trong lòng vô cùng rối rắm, thật lâu sau mới đưa ra quyết định, cắn môi ngập ngừng khẽ nói: “Chỉ một chút thôi.”
Được sự cho phép của bảo bối, Lâu Khánh Vân liền cười thật tươi, chậm rãi tới gần Tiết Thần, lại phát hiện cảm giác được cho phép và lén hôn hoàn toàn không giống nhau, có một loại thỏa mãn kiểu như “theo đuổi mà được đáp lại”, theo bản năng tìm được phiến môi mềm mại.
Tiết Thần đứng yên không dám động đậy một chút nào, ngay cả hít thở cũng không dám.
Đời trước nàng chưa từng cùng Tống An Đường hôn môi, bởi vì thiệt tình nàng không thích kiểu thân mật này, chỉ cảm thấy thật ghê tởm. Chỉ là nàng thấy bộ dáng thập phần ham thích của Lâu Khánh Vân, bèn nghĩ thôi thì thỏa mãn chàng ta một chút, nhưng khi đôi môi chạm nhau, cái loại cảm giác “trong lòng tràn đầy, con tim như muốn tan chảy” lại là chuyện ra sao thế này?
Mà Lâu Khánh Vân rốt cuộc như nguyện nhấm nháp món ăn trân quý chính mình tha thiết ước mơ, làm sao có thể thật sự hôn một chút liền buông ra. Bản năng của nam nhân làm hắn đè lại cái gáy của Tiết Thần, bắt đầu “công thành đoạt đất” thâm nhập. Tiết Thần lúc mới bắt đầu còn phản kháng, nhưng một lát sau liền dần dần mất đi sức lực, cả người mềm nhũn treo trên khuỷu tay chàng ta, hóa thành một bãi xuân thủy.
Thời gian phảng phất như dừng lại, cũng không biết trải qua bao lâu Lâu Khánh Vân rốt cuộc mới buông ra. Tiết Thần bám vào người chàng ta, sức lực hoàn toàn không dùng được. Lâu Khánh Vân thỏa mãn mổ thêm hai cái trên cánh môi sưng đỏ của nàng, sau đó mới bế Tiết Thần lên, ôm nàng đưa vào nội thất, an trí thỏa đáng trên giường đệm.
Lâu Khánh Vân ngồi ở đầu giường nhìn nàng một hồi lâu, nửa khuôn mặt của Tiết Thần đều thẹn thùng ẩn vào trong chăn, cả người vẫn còn có chút hoảng hốt. Lâu Khánh Vân hít sâu một hơi, mạnh mẽ kìm lại sự xúc động của thân thể, cúi xuống khẽ hôn một cái trên trán Tiết Thần, dịu dàng bảo: “Ngủ đi. Ta tắt đèn cho nàng.”
Rốt cuộc Tiết Thần ngượng ngùng chui toàn bộ thân mình vào trong chăn, không dám lại đối mặt với một Lâu Khánh Vân ôn nhu như vậy, trong lòng cũng thập phần rối rắm — lần đầu tiên mình biểu hiện không biết có phải quá trúc trắc khiến chàng chê cười hay không? Hoặc là phản ứng của mình quá cứng nhắc không có đáp lại chàng? Có chút bất an, Tiết Thần ở trong chăn suy nghĩ một hồi lâu, mãi đến khi không nghe thấy bất luận tiếng động gì mới chậm rãi đem kéo chăn xuống, ai ngờ Lâu Khánh Vân căn bản còn chưa đi, cứ ngồi ở mép giường như thế cong môi nhìn nàng.
Tiết Thần quẫn bách muốn xoay người, lại bị chàng cầm tay kéo lại, chỉ thấy Lâu Khánh Vân chậm rãi cúi người xuống, ở bên tai Tiết Thần thầm thì: “Loại cảm giác này thật sự quá tuyệt vời, lần tới chúng ta làm lâu hơn một chút, được không?”
Tiết Thần thật sự không còn mặt mũi nào đối diện với mỗ không biết xấu hổ kia, lập tức xoay người rúc vào trong chăn, thanh âm bực bội từ trong chăn truyền ra: “Thời điểm không còn sớm, chàng mau trở về đi. Ta, ta muốn ngủ.”
Một Tiết Thần nhát gan như vậy là lần đầu tiên Lâu Khánh Vân nhìn thấy, trông nàng thật giống như con thỏ con, đáng yêu tới mức làm người không nhịn được muốn thời thời khắc khắc nâng niu trong lòng bàn tay, có âu yếm như thế nào cũng không đủ. Bất quá, Lâu Khánh Vân không muốn ngay lập tức làm cho nàng sợ hãi, loại chuyện này vốn dĩ phải để tiến triển một cách tự nhiên, làm nàng chậm rãi quen thuộc với mình.
Rốt cuộc đây cũng là một quá trình lâu dài, hắn không muốn nóng vội, muốn cho nàng có một thể nghiệm thực tự nhiên, chậm rãi giao phó toàn bộ thể xác và tinh thần cho hắn. Hắn biết, khiến một người có thể hoàn toàn buông bỏ tâm trí phòng ngự để hoàn toàn ỷ lại vào người khác cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Huống chi nàng thoạt nhìn thực kiên cường, thật ra nội tâm vô cùng mẫn cảm so với người bình thường, hắn muốn nàng thật sự trao trọn con tim cho hắn thì phải trả giá càng nhiều ôn nhu mới được.
Cũng không đi vạch trần tấm chăn nàng giấu mình ở dưới, Lâu Khánh Vân đứng lên cảm thấy mỹ mãn cười nói: “Được rồi, ta đây thật sự đi nè. Hai ngày nữa ta lại đến thăm nàng.”
Tiết Thần ở trong chăn kêu to: “Không muốn không muốn, chàng không cần lại đến. Ta, ta… ta… hai ngày nữa đều… đều…”
Bốn chữ ‘không muốn gặp chàng’ rốt cuộc Tiết Thần vẫn không thốt ra được.
Lâu Khánh Vân cũng không ngại, chỉ làm như không nghe được, cố ý trêu nàng: “Không, ta nhất định phải tới! Ta coi nàng có phải mỗi ngày đều trốn ở trong chăn không gặp ta hay không?!”
Nói xong lời này, Lâu Khánh Vân bị phần nhô lên trong chăn của nàng hấp dẫn, giơ tay vỗ xuống một cái, chỉ nghe được trong chăn lại có một tiếng thét chói tai bị trùm lại. Lâu Khánh Vân lúc này mới vừa lòng xoay người, lưu luyến bước ra thay Tiết Thần tắt ngọn đèn dầu trong phòng, sau đó nhảy ra từ cửa sổ phía tây, đóng lại cửa sổ cẩn thận cho nàng rồi mới rời đi.
Tiết Thần từ trong chăn lén ló đầu ra, thấy ngọn đèn dầu trong phòng quả nhiên đã được thổi tắt, lúc này mới dám kéo chăn xuống khỏi đầu. Nàng ở trong chăn sờ sờ phần mông lúc nãy bị chàng ta chụp phải, âm thầm mắng người nào đó một câu, cánh môi truyền đến cảm giác sưng đỏ. Tiết Thần lại nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, trong lòng lo lắng, cũng không biết ngày mai có sưng lên hay không…
Mang theo đủ loại tâm tình phức tạp, Tiết Thần mơ mơ màng màng trằn trọc đến hừng đông mới thiếp đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!