Thiều Hoa Vì Quân Gả - Chương 16: Xung đột
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Thiều Hoa Vì Quân Gả


Chương 16: Xung đột


Sang năm Triệu Tử Khuê được thăng trung thư thị lang, năm nay khẳng định sẽ có tiếng gió tới, mà năm nay cha nàng ở nhà chịu tang, sang năm vẫn muốn nhập sĩ, hiện tại ông dạy học ở Hàn Lâm viện, nhưng một khi việc này dừng lại, sẽ phải bồi dưỡng lại từ đầu, cho nên, sang năm Tiết Vân Đào khẳng định phải đi đường khác. Tiết Kha chưởng viện học sĩ ở Hàn Lâm viện, nhưng cũng không thể trực tiếp bổ nhiệm chức quan cho nhi tử, nhưng nếu là thông qua trung thư thị lang mà nói, có lẽ sự tình sẽ đơn giản hơn một chút.

Nếu như cái này giả thiết thành lập, như vậy rất có khả năng Từ Tố Nga từ ngoại thất được nâng làm phu nhân chính thất, chính là một giao dịch, là một giao dịch tình ái đúng nghĩa.

Nếu như cuộc giao dịch này thành, như vậy Từ Tố Nga chính là người Tây phủ, ở mặt ngoài Đông phủ cùng Tây phủ Tiết gia quyết liệt phân nhà, nhưng quan hệ bên trong như xương cốt với gân, bởi vì có Tây phủ duy trì, cho nên, Tiết lão thái gia mới nặng quy củ như vậy, mới có thể mở một con mắt nhắm một con mắt với chuyện của Từ Tố Nga.

Như vậy vấn đề hiện tại chính là, tại sao Tây phủ đại phu nhân Triệu thị phải giúp Từ Tố Nga chuyện này đây? Coi như hai người là biểu tỷ muội, nhưng mà nếu không có khúc mắc về lợi ích mà nói, Triệu thị dựa vào cái gì mà giúp một người họ hàng có phụ thân bị lưu đày đây? Chẳng lẽ là chỉ là muốn xếp một người bên cạnh Tiết Vân Đào sao? Mà Tiết Vân Đào thì tại sao cùng Từ Tố Nga sinh một trai một gái, lại nhiều năm như vậy không nạp bà ta vào cửa, để cho bà ta làm ngoại thất?

Các loại nghi hoặc quanh quẩn trong lòng Tiết Thần, đột nhiên Trương tiểu thư người vừa mở miệng hỏi thăm Tiết Uyển lại mở miệng nói:

“Tâm của Tú tỷ tỷ đã hướng ra ngoài rồi, ta chỉ thử hỏi gia thế của nàng, đã dọa đến nàng rồi, như vậy không khỏi sợ có người nói, vậy làm sao không đợi mà không đợi trong phủ, nhất định phải đến chỗ nhiều người mà chơi đùa đây.”

Trương tiểu thư này là đích tiểu thư Thái phủ khanh gia, miệng lưỡi cực kì bén nhọn, từ ban đầu nàng đã tò mò với thân phận Tiết Uyển, vẫn luôn bị Tiết Tú đè ép nên không hỏi, nay nếu đã hỏi, tự nhiên là muốn hỏi ra ngọ nguồn. Các vị tiểu thư ở đây, tất cả đều xuất thân từ dòng chính, tuy rằng tuổi tác các nàng không lớn, nhưng từ khi sinh ra đã được giáo dục suy nghĩ, cho rằng đích – thứ khác biệt, sợ trong vòng xã giao của mình xuất hiện người dòng thứ.

Tiết Tú nhìn nhìn Tiết Uyển, như cũng có chút nghi hoặc, hỏi Tiết Uyển: “Uyển muội muội, nếu đã các nàng đều nói như vậy, muội hãy nói cho chúng ta biết phụ thân muội làm cái gì, mỗi lần biểu di mẫu qua phủ, đều là trực tiếp tìm nương ta, tuy nói ta là thân thích, nhưng cũng không biết muội đến từ phủ nào?”

Những lời này của Tiết Tú xuất phát từ đáy lòng, nàng thật sự không biết thân phận của Tiết Uyển, chỉ biết nàng gọi Uyển Nhi, chỉ đi theo biểu di mẫu đến Tiết gia vài lần, các nàng vốn không quen, nhưng hôm nay là mừng thọ Đông phủ lão thái gia, vừa vặn muội muội này ở trong phủ, nghe nói nơi này nhiều nữ nhi, liền chủ động đề xuất muốn theo tới chơi, Tiết Tú nghĩ, dù sao cũng đến Đông phủ, cũng coi như Tiết gia, mang nhiều hơn một người cũng không có gì, liền lén lút đưa Tiết Uyển tới.

Tiết Uyển có chút không biết làm sao nhìn nhìn những nữ nhi xung quanh đang dùng ánh mắt tò mò nhìn mình, đột nhiên vô cùng hối hận hôm nay đi theo Tiết Tú tới, đành phải kiên trì nói:

“Ta, nhà ta… gia thế vốn kém nhà các chư vị tỷ tỷ, nên không nói thì hơn.”

Bộ dáng của các cô nương đều bừng tỉnh đại ngộ, thỉ ra là xuất thân kém, cũng không trách nàng ngượng ngùng không nói. Trương tiểu thư lại nhất quyết không tha, ép Tiết Uyển phải nói hẳn tên ra:

“Có kém thì cũng phải nói ra chứ! Chúng ta cũng sẽ không chê cười muội. Nhưng nếu đã gặp mặt cùng nhau chơi, phải biết gốc gác của muội mới tốt, nếu như không nói, lúc sau có người hỏi tới, chẳng lẽ muốn chúng ta mơ hồ nói, ơ, đó là người nào à?”

Tiết Uyển nào đã bị truy hỏi nhiều như vậy, lúc này có chút căm tức, trợn mắt vói Trương tiểu thư nói:

“Sao tỷ cứ truy hỏi mãi không buông? Muội nói so ra thì kém tỷ, tỷ còn muốn hỏi, nội tâm cũng quá nhỏ nhen, chư vị tỷ tỷ đều ôn hòa lương thiện, chỉ có tỷ gây sự như vậy.”

Trương tiểu thư nghe đến đó cũng kkhông bằng lòng, dưới cái nhìn của nàng, trả lời vấn đề này rất đơn giản, nàng cũng đã nói bất kể là nhà nào, nàng cũng sẽ không chê cười nàng ta, nhưng nàng ta lại còn nói lòng dạ nàng hẹp hòi, khí thế bức người, còn so sánh nàng với những người khác, mọi người xung quanh đều nhìn vào trận cãi cọ này, bất kể như thế nào nàng cũng không thể thua trận được.

Tiết Thần ở bên nghe, cười lạnh trong lòng, Tiết Uyển vẫn là Tiết Uyển, thoáng cái đã tăng vấn đề lên một bậc, giữa lúc đó đã nhanh chóng lén đổi đề tài, đuôi mắt liếc Tiết Tú một cái, thấy nàng cũng bưng cốc trà, bộ dáng cũng không quá muốn xen vào.

Hàn Ngọc là người tốt tính, thấy Tiết Uyển cùng Trương tiểu thư muốn cãi nhau, nhanh chóng đứng ra khuyên bảo:

“Được rồi được rồi, các ngươi đừng đấu võ mồm nữa. Canh giờ còn sớm, chúng ta vẫn nên tới bên hồ ngắm cá đi.”

Nói xong muốn kéo cánh tay Trương tiểu thư, lại bị Trương tiểu thư rút tay né đi, nhìn Tiết Uyển nói: “Hàn Ngọc muội tránh ra, ai muốn đi ngắm cá với nàng ta. Ta chỉ muốn nàng ta tự giới thiệu, nàng ta đã nói lòng dạ ta nhỏ nhen, mọi người nói một chút xem, rốt cuộc gia môn nhà nàng ta làm sao mà không dám nói? Chẳng lẽ cha nàng ta là tội thần, nương nàng ta là tiểu thiếp sao?”

Không thể không nói, sức chiến đấu của Trương tiểu thư rất tốt, không để cho Tiết Uyển trộm đổi đề tài, lại dẫn vấn đề trở lại.

Có lẽ đời này Tiết Uyển không muốn nghe nhất chính là câu “nương ngươi là tiểu thiếp’, bởi vì sau khi Trương tiểu thư nói những lời này, mặt nàng ta đã xụ xuống, chỉ vào Trương tiểu thư mắng:

“Nương ngươi mới là tiểu thiếp! Ngươi mới được tiểu nương dưỡng…”

Trương tiểu thư nào có nghe qua lời ô uế như vậy, lập tức liền đỏ mắt, ngay cả Tiết Tú đều không tự giác nhíu mày đầu, dường như cũng phản cảm với từ “Tiểu nương dưỡng” mà Tiết Uyển nói, mọi người hai mặt nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy bốn chữ này cũng quá thô tục, đều không dám nói tiếp.

Tiết Thần đặt chén trà xuống, đứng lên, như cười như không nâng mắt nhìn nhìn Tiết Uyển, nói: “Muội muội cần gì tức giận thế. Bảo Doanh muội muội cũng chỉ là muốn thân cận muội, nhưng muội lại không hợp đạo lí như thế, cũng được, chúng ta cũng không nhất định phải biết tên họ của muội muội là gì, muội muội không nói coi như xong, lúc trước muội muội nói câu nói kia, cũng không giống lời tiểu thư khuê các nên nói, hôm nay là tiệc mừng thọ của Tiết lão thái gia nhà chúng ta, các người là khách, dù thế nào; nói chuyện cũng phải chú ý một chút mới phải, chuyện này dừng ở đây, Bảo Doanh muội muội đừng khóc, hôm nay ta mang theo mấy bình nước hoa hồng, muội đi theo ta, ta cho muội hai bình, xem như bồi tội tiếp đón muội không chu toàn.”

Trương Bảo Doanh vẫn rất tức giận, nhưng cũng biết Tiết Thần là đích trưởng tôn nữ của Đông phủ Tiết gia, hôm nay các nàng đều đến Đông phủ Tiết gia làm khách, cũng phải cho chủ nhà mặt mũi, nâng mắt hung hăng trợn lên nhìn Tiết Uyển, sau đó mới gật gật đầu với Tiết Thần, xem như là thỏa hiệp.

Tiết Tú một mực chờ Tiết Uyển ra tay, trong những cô nương này, quả thực tuổi nàng là lớn nhất, nhưng mà nơi đây không phải Tây phủ, là Đông phủ, Tiết Thần không ở thì thôi, nhưng Tiết Thần ở đây, chuyện này nhất định phải giao cho nàng xử lý, trừ phi Tiết Thần chủ động xin giúp đỡ, nếu không Tiết Tú sẽ không ra tay.

Nay Tiết Thần mở miệng, tự nhiên Tiết Tú vô cùng hoan nghênh, ghi tạc biểu hiện hôm nay của Tiết Uyển vào trong lòng, trên mặt lại mảy may không lọt, nói về của đề tài Tiết Thần:

“Nước hoa hồng là đồ vật quý, cầm mười lượng bạc tới chỗ thương nhân Ba Tư, còn chưa nhất định có thể lấy được hàng, muội muội cũng không thể bất công, khách nhân của chúng ta ở nơi này nhiều như vậy, nếu muội chỉ cho Bảo Doanh muội muội, đó chính là nặng bên này nhẹ bên kia, chúng ta sẽ không nghe theo.”

Sau khi Tiết Tú nói xong những lời này, tất cả các cô nương đều ồn ào, ào ào nói: “Đúng thế đúng thế, Thần tỷ tỷ không thể bên nặng bên nhẹ được.”

“Đúng đúng đúng, chúng ta cũng muốn nước hoa hồng, lần trước ta nói với nương muốn mua một bình, nương còn càu nhàu với ta nửa ngày, Thần tỷ tỷ thật hào phóng.”

Cứ thảo luận như vậy, trận giương cung bạt kiếm vừa rồi cũng được hóa giải thuận lợi, nhìn chúng cô nương vây quanh Tiết Thần cùng Trương Bảo Doanh vui vẻ ra mặt rời đi, Tiết Uyển đứng trong đình người cứng ngắc, trợn mắt nhìn.

Nàng chính là Tiết Thần. Là đích tiểu thư của Tiết gia. Nàng có thể biết nàng ta là ai? Vì cái gì cùng là nữ nhi của phụ thân, bởi vì mẫu thân của nàng là chính thê, cho nên nàng chính là đích tiểu thư, mà nàng ta chỉ có thể trốn trong chỗ tối, đến gặp mặt phụ thân một lần cũng phải hao hết tâm tư, gạt bỏ hết mọi khó khăn.

Dựa vào cái gì nàng có thể đường đường chính chính nói nàng là tiểu thư của Tiết gia, mà đến dũng khí nói ra phụ thân là ai nàng ta cũng không có.

Tiết Thần, dựa vào cái gì tất cả chuyện tốt đều bị ngươi chiếm mất?

Nước hoa hồng, mười lượng một bình, mười lượng… Là phí sinh hoạt nửa tháng của nàng ta và nương, nàng lại coi như không mang tặng cho người như thế. Là muốn khoe khoang với nàng ta sao? Khoe khoang nàng có cha, khoe khoang nàng có tiền?

Hừ, mấy thứ này, nhất định nàng ta sẽ đoạt lại… toàn bộ! Đến lúc đó, nhất định phải cho nàng nếm thử tư vị hai bàn tay trắng!

Bên trong khách uyển, Tiết Thần lệnh người lấy nước hoa hồng trước đó nàng đã chuẩn bị xong đưa cho các vị tiểu thư, mặc dù thứ này không phải là quý nhất, nhưng không thể nghi ngờ là lấy được niềm vui của các cô nương, bình lưu ly nho nhỏ, lộ ra màu sắc của chất lỏng bên trong, nhìn lóng lánh trong suốt, hương thơm ngửi mê người, còn có các loại hương khác nhau để chọn lựa, thật sự là làm người ta không thích cũng khó.

Trương Bảo Doanh được hai bình, cảm ơn Tiết Thần hận không thể nhận nàng làm tỷ tỷ ngay tại chỗ, Tiết Tú cùng Hàn Ngọc cũng chọn một bình, Hàn Ngọc dùng thử ngay tại chỗ, Tiết Tú nhìn đồ vật trong tay, ngược lại nhìn Tiết Thần với cặp mắt khác xưa.

Các cô nương có được thứ đó, tâm tình tất cả đều vô cùng tốt, Hàn Ngọc nhắc lại chuyện tới bên hồ ngắm cá, mọi người cũng đều tích cực hưởng ứng, hai ba tốp chia nhau đi đến hồ cá.

Hồ nước này của Tiết gia không tính là lớn, đáng quý là, bất luận nhìn cái hồ này từ góc độ nào, đều là cảnh đẹp, hồ nước chia làm hai bên, do một khối đá Thái Hồ lớn chắn ở giữa, chia hồ nước thành hai nửa, nửa phía Đông nửa là hoa sen ánh màu nước, nửa phía Tây là lục bình xanh biếc.

Các cô nương cũng không có hứng thú với lục bình, liền rủ nhau đến nửa phía Đông, một bên thưởng sen, một bên thưởng cá, dựa vào bên lan can, chơi đùa với nhau.

Một mình Tiết Thần ngồi bên bàn bằng đá Thái Hồ, cũng không cùng các cô nương cùng đi vào trong đình chơi đùa, con ngươi đen như nước nâng lên, vừa vặn chống lại Trương Bảo Doanh, mắt đen như trân châu chói lóa, nhìn giống như là có lời muốn nói, quả thực Trương Bảo Doanh không ghét vị tỷ tỷ vừa xinh đẹp lại hào phóng này, thấy nàng ngồi chỗ đó một mình, liền đi qua.

Đuôi mắt Tiết Thần thoáng nhìn Trương Bảo Doanh đi tới, khóe môi không dấu vết giương lên một chút.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN