Thiều Hoa Vì Quân Gả
Chương 198: Điều khiển
Edited by Bà Còm in Wattpad
Thanh Dương Công chúa từ cửa hông ra ngoài, ngồi trên một chiếc xe ngựa tầm thường chạy về hướng đông, quẹo vào một hẻm nhỏ rồi ngừng ở cửa sau của một tòa dinh thự. Thanh Dương Công chúa xuống xe gõ theo ám hiệu vào cửa thì bên trong có người mở hé, bà ta lách người đi vào liền có gã sai vặt dẫn đường, trải qua một hành lang dài thì tới khuê tú nội các, có thể nghe được tiếng đàn lượn lờ xa xăm động lòng người.
Sau khi Thanh Dương Công chúa đi vào, liếc mắt nhìn chung quanh thì thấy trước cửa sổ vòng cung phía tây có một nữ tử đang ngồi đánh đàn, bộ dáng thanh tú cao khiết, gương mặt tuy không cực kỳ mỹ lệ nhưng lại có một cỗ khí chất thư hương, mang theo linh duệ. Nữ tử thấy Thanh Dương Công chúa cũng không đứng dậy mà vẫn tiếp tục dùng mười ngón tay thon dài gẩy đàn.
Thanh Dương hình như đã quen thuộc với cách phản ứng này, lập tức tiến lại đứng trước giá cầm hỏi: “Như thế nào chỉ có ngươi ở đây? Ngoại tổ phụ đâu?”
Nàng kia mỉm cười thanh nhã rất động lòng người: “Đây là biệt viện của ta, sao ngài ấy lại ở chỗ này? Có gì cần thì cứ nói với ta cũng giống vậy thôi. Chuyện Tướng gia phân phó cho Công chúa đã làm tốt rồi chứ?”
Đôi tay Thanh Dương Công chúa hợp lại trong tay áo bấu chặt lấy nhau. Nữ tử trước mắt tên là Liễu Yên, là ngoại thất mà Hữu tướng Tả Thanh Liễu sủng ái nhất, nghe nói Tả Thanh Liễu đã từng muốn cưới nàng ta làm kế thê, chỉ là nàng ta không muốn làm người tục huyền, chỉ nói làm ngoại thất được tự do hơn, thế là luôn giữ danh phận là ngoại thất của Tả Thanh Liễu. Từ năm mười ba tuổi nàng ta đã đi theo Tả Thanh Liễu, cũng chính là năm ngoại tổ mẫu của Thanh Dương qua đời. Ngay từ đầu, Thanh Dương cũng giống mọi người coi khinh nữ tử này, cảm thấy nàng ta bất quá là lấy sắc hầu người, dùng được mấy năm liền bị ghét bỏ ngay. Nhưng cho đến hôm nay ngoại tổ mẫu đã lìa trần bảy tám năm mà nàng ta vẫn ở bên người Tả Thanh Liễu, sủng ái không ngừng, tiêu dao sung sướng. Ai cũng biết Hữu tướng “kim ốc tàng kiều”, mà tư thái của Liễu Yên cũng xác thật phù hợp một chữ “kiều”. Nhưng người quen thuộc với Hữu tướng người đều biết, Liễu Yên này cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
Thật giống như lần này, người phân phó cho Thanh Dương ở trong phủ tính kế Trưởng Công chúa và Tiết Thần thật ra Thanh Dương biết, căn bản không phải là ý của Hữu tướng mà là chủ ý của nữ tử Liễu Yên trước mắt này. Khổ nỗi Hữu tướng không phản đối thì Thanh Dương cũng chỉ có thể làm theo, hiện giờ không hại được Tiết Thần nhưng lại nguy hại đến Trưởng Công chúa. Nhìn biểu tình Tiết Thần khi rời đi, Thanh Dương liền biết Tiết Thần tất nhiên sẽ không “thiện bãi cam hưu”. Đã được lĩnh giáo qua thủ đoạn của Tiết Thần nên Thanh Dương Công chúa vẫn hy vọng có thể giải quyết ổn thỏa một chút, rốt cuộc lúc này chọc phải chính là toàn bộ Vệ Quốc Công phủ, hơn nữa lại ngay sau khi Hoàng Thượng đã dặn dò phải giải hòa.
“Tiết Thần không hại được nhưng Trưởng Công chúa lại mắc mưu, chuyện này chỉ sợ nháo lên sẽ không nhỏ. Kế tiếp ta nên làm gì bây giờ?”
Liễu Yên từ sau giá cầm đi ra, thân hình xinh xắn tuy không thướt tha nhưng có một cỗ ý vị xuất trần rất động lòng người. Liễu Yên nhẹ nhàng duỗi người dựa trên trường kỷ, giống một tiểu nữ hài “thiên chân vô tà” nhìn Thanh Dương, đột nhiên hỏi một câu không liên quan: “Đúng rồi, phò mã của Công chúa ở đâu? Mấy ngày nay đang làm gì thế?”
Thanh Dương không nghĩ tới Liễu Yên lại bất thình lình hỏi về phò mã, sửng sốt rồi nhíu mày nói: “Ngươi hỏi hắn làm gì? Ta hỏi ngươi chuyện này nên làm cái gì kế tiếp? Cũng là ngươi kêu ta động thủ với bọn họ, hiện giờ ta bị động, ngươi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn chứ?”
Liễu Yên nhướng mày thở dài: “Là ta kêu Công chúa động thủ, chỉ là không phải Công chúa đã động thủ lầm đối tượng hay sao? Ta muốn chính là mệnh của phu nhân Vệ Quốc Công Thế tử và mệnh hài nhi trong bụng nàng, Công chúa lại thiếu chút nữa lấy mạng của Trưởng Công chúa. Ta đâu thể nào biết được kế tiếp Công chúa phải làm gì?”
Thanh Dương tức khắc nổi lửa: “Nè, lúc ngươi đưa kế hoạch cho ta cũng không phải là nói như vậy. Họ Liễu ngươi đừng chơi trò giả ngu với ta, Tướng gia biết ngươi làm chuyện này không? Ngươi không sợ ta đi đến trước mặt ngoại tổ bóc trần ngươi sao?”
Liễu Yên cười nhẹ: “Chỉ đùa một chút mà Công chúa kích động như vậy làm gì? Còn lấy Tướng gia ra uy hiếp ta, có ích lợi gì đâu? Công chúa lại không phải không biết, Tướng gia nghe ta nhất…”
Sắc mặt Thanh Dương đen kịt, nhưng cũng không thể phủ nhận lời của Liễu Yên đích xác là sự thật. Tả Thanh Liễu năm nay đã sáu mươi tuổi, nhưng đối với nữ tử nhỏ hơn ông ta bốn mươi tuổi là loại “rễ tình đâm sâu”, nàng ta nói một lời bằng với người khác nói vạn câu.
Thấy Thanh Dương không tranh cãi nữa, lúc này Liễu Yên mới xua tay nói: “Nếu ta là Công chúa, hiện tại nên mau chóng trở về, hôm nay không phải trong phủ có lễ tắm ba ngày hay sao? Công chúa là chủ nhân mà không ở trong phủ, thế nào cũng chọc ra vài lời đồn đãi. Vẫn là câu nói kia, Công chúa trở về xem trọng phò mã một chút, còn chuyện của Trưởng Công chúa thì buổi tối ta sẽ nói với Tướng gia một tiếng, Công chúa cứ yên tâm.”
Được Liễu Yên hứa hẹn như vậy, Thanh Dương liền một khắc cũng không muốn lưu lại tòa nhà xa hoa lộng lẫy này, thậm chí còn tinh xảo xinh đẹp hơn so với phủ Công chúa, ngồi lên xe ngựa trong phủ rời khỏi nơi này.
Liễu Yên nhìn bóng dáng Thanh Dương vội vàng rời đi, thu hồi nụ cười trên môi, hừ lạnh rồi mắng một câu: “Cái đồ ngu xuẩn!”
Giữ lại cũng chỉ biết kéo chân sau mà thôi.
*Edited by Bà Còm*
Tiết Thần đang cắt một cành hoa, Nghiêm Lạc Đông ở sau lưng báo cáo: “Tòa nhà kia ở ngõ Yên Hoa của thành Đông, có rất nhiều hộ vệ âm thầm canh giữ, tất cả đều là cao thủ nhất đẳng. Ta không cách gì tới gần, chỉ thấy xe của Thanh Dương Công chúa đi vào ngõ đó, ước chừng hai khắc sau là ra.”
Đem cành hoa vừa cắt đặt lên khay bạc bên cạnh, Tiết Thần nhướng mắt nghĩ ngợi một chút rồi mới hỏi: “Đó là tòa nhà của ai?”
Nghiêm Lạc Đông dĩ nhiên đã tìm hiểu qua: “Tòa nhà là một người tên Tôn Đông đăng ký ở quan phủ, nhưng ta cảm thấy người ở bên trong chưa chắc là hắn, chắc hẳn đã dùng tên giả. Người chân chính trụ ở trong nhà thì thân phận không rõ.”
Tiết Thần lại cắt một cành hoa khác, đưa đóa hoa lên mũi nhẹ ngửi, đầu óc chuyển động không ngừng. Nàng sớm đoán được sự kiện lần này nhất định không phải Thanh Dương Công chúa tự mình chủ trương, bà ta không có lá gan này. Sau khi bọn họ rời khỏi phủ Công chúa, bà ta không màng trong phủ đang đãi tiệc, nôn nóng chạy đến gặp người phía sau màn, đây đã chứng tỏ chuyện này bà ta chịu người sai sử. Mà với thân phận của Thanh Dương Công chúa mà phải tự mình tới cửa bái phỏng, vậy thuyết minh người ở trong nhà kia nhất định phải có bối phận cao hơn bà ta. Tiết Thần không nghĩ Hữu tướng Tả Thanh Liễu sẽ nhàn rỗi đến nỗi ban ngày ban mặt ngồi ở trong nhà chờ Thanh Dương đến báo cáo, nghĩ tới nghĩ lui thì trong đầu Tiết Thần dường như đã có một hình ảnh.
Chuyện đời trước nàng ít nhiều gì cũng có thể nhớ được một vài sự kiện nổi tiếng. Sau khi Thái tử đăng cơ được bảy năm, Hữu tướng Tả Thanh Liễu đã bị ban chết, bị cáo buộc gần ba trăm tội danh. Vào lúc hắn cùng một nhà già trẻ bị đưa ra pháp trường hành hình, tất cả những người quen biết hắn đều e sợ tránh không kịp, chỉ có một người, một đường hát vang ai ca đưa tiễn đến tận pháp trường, đút cho hắn chén cơm cuối cùng trước khi bị chém đầu. Nữ tử này chính là ngoại thất vẫn luôn được Tả Thanh Liễu sủng ái trong lời đồn, bởi vì tên không có trong gia phả nên khi mãn môn xét nhà nàng ta không bị bắt.
Tên của nữ tử kia, hình như cũng gọi là Liễu… gì đó, Tiết Thần nhớ không rõ tên nàng ta, chỉ nhớ có một chữ “Liễu” trùng với tên của Hữu tướng. Lúc ấy nàng còn thấy đây là một chuyện lạ.
Nếu suy đoán ra thì chắc hẳn người Thanh Dương đi gặp trong tòa nhà kia chính là ngoại thất này, vậy thì hết thảy xem như thông suốt — nếu mục tiêu của kẻ bí ẩn là nàng và hài tử trong bụng của nàng, vậy tất nhiên phải có liên quan đến Hữu tướng.
Tiết Thần nhìn cành hoa trong tay, ở giữa nhụy của đóa hoa vàng nhạt còn sót lại một giọt sương sớm.
Xoay người đặt hoa trên khay, Tiết Thần bèn vẫy Nghiêm Lạc Đông lại gần. Nàng nghiêng người, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được phân phó một ít chuyện cần làm. Nghiêm Lạc Đông gật đầu tỏ vẻ minh bạch, sau đó liền lui xuống.
*Đăng tại Wattpad*
Buổi tối, đôi phu thê nằm trên giường nệm, Tiết Thần cảm thấy không cách nào ngủ được, loại sự tình “nghĩ mà sợ” vừa xảy ra ban ngày làm nàng thật sự không dám đi vào giấc ngủ, cũng không dám tưởng tượng nếu mình thật sự bị trúng kế thì hiện tại sẽ là tình trạng gì.
Lâu Khánh Vân ôm thê tử, để nàng gối đầu lên vai hắn, tay phải nhẹ nhàng vỗ về lưng của nàng như an ủi, hôm nay thật sự dọa hỏng mọi người. Chưa bao giờ có khoảng khắc nào mà Lâu Khánh Vân cảm thấy may mắn như vậy, không phải may mắn vì người rớt xuống nước là mẫu thân của hắn mà chính là may mắn thê tử không ngã xuống, một nữ nhân mang thai mà rớt xuống nước thì sẽ có hậu quả gì, không cần nghĩ cũng biết.
“Nàng yên tâm đi. Ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
Tiết Thần ngẩng đầu nhìn Lâu Khánh Vân, thấy tuy thần sắc của chàng như bình thường nhưng trong đôi mắt đen bóng chứa đầy thương cảm cùng phẫn hận. Tiết Thần hiếm khi không khuyên lùi, chỉ cúi đầu cọ cọ vào hõm vai Lâu Khánh Vân tán thành: “Được, nhất định không thể buông tha bọn họ!”
Lâu Khánh Vân là lần đầu tiên nghe thấy Tiết Thần dùng ngữ khí âm trầm nghiêm túc như vậy nói chuyện, trong lòng tức khắc minh bạch cảm thụ của nàng, lấy tay vỗ vỗ về chiếc bụng cao cao căng phồng của nàng, thấp giọng ở trên đỉnh đầu Tiết Thần khẳng định một câu như là lời thề: “Ta nhất định sẽ không bỏ qua, nhất định.”
Nghe xong lời này, bụng Tiết Thần đột nhiên động vài cái. Đôi phu thê đều có chút ngây ngẩn cả người, tại thời điểm bi thương như vậy, hài tử hình như cũng cảm giác được cha nương không vui, ở trong bụng đưa ra kháng nghị.
Hốc mắt Tiết Thần đột nhiên chua xót, nghĩ đến nếu hôm nay dẫm sai một bước thì tiểu sinh mệnh này có lẽ sẽ phải bỏ nàng mà đi. Lâu Khánh Vân thấy nàng khóc vội vàng ngồi bật dậy, chuyển đến trước người lau khô nước mắt cho nàng, nhỏ giọng dỗ dành: “Ngoan ngoãn, đừng khóc! Nhi tử nè, mau động động một chút đi, nói với nương của con đừng khóc nữa. Chuyện này đâu có bao lớn, cứ việc giao hết cho ta là được, ta nhất định sẽ không tha cho bà ta.”
Tiết Thần nhìn dáng vẻ khẩn trương của phu quân, rốt cuộc nín khóc mỉm cười. Mà hài tử trong bụng dường như nghe hiểu phụ thân nhờ cậy, ở trong bụng Tiết Thần đạp nhẹ vài cái, khiến cho cảm xúc bi thương của Tiết Thần tan đi một ít. Nàng nói với Lâu Khánh Vân: “Không buông tha cho bà ta thì có ích lợi gì, bà ta cũng không phải là kẻ điều khiển sau màn.”
Tiết Thần nói ra lời thật, chuyện này nếu nàng đã biết nhất định không phải chủ ý của Thanh Dương mà sau lưng có người, vậy thì dĩ nhiên Lâu Khánh Vân cũng biết chuyện này.
Lâu Khánh Vân gạt đi: “Không phải bà ta làm chủ thì thế nào? Nếu bà ta đã dám động thủ thì phải gánh vác hậu quả. Chuyện này nàng không cần phải xen vào, lần trước vốn dĩ ta cũng đã chuẩn bị dạy cho bà ta một bài học nhớ đời, chỉ là Hoàng Thượng lại khuyên bảo vì thế có chút sự tình chúng ta cũng không thể làm. Nhưng lần này thì bất đồng, là bà ta đã khơi mào trận chiến, những kế hoạch trả đũa mà ta vốn phải gác lại, vậy hiện thời có thể tung ra được rồi. Chỉ có vậy thì mới dạy cho bà ta biết cái gì chân chính gọi là hối hận!”
Tiết Thần ngẫm nghĩ, tuy rằng cũng cảm thấy không thể cứ thế mà thả đi Thanh Dương, nhưng vẫn có chút lo lắng: “Nhưng người sau lưng nhất định sẽ cứu bà ta, chúng ta cũng phải tính trước điểm này.”
Lâu Khánh Vân gật đầu: “Yên tâm đi, ta hiểu rõ. Thật ra nàng không cần lo lắng quá nhiều, Thanh Dương cũng không phải là một nhân vật quan trọng tầm cỡ đối với người sau lưng kia. Nếu chúng ta quyết tâm muốn động bà ta thì người sau lưng cũng sẽ thấy không đáng để dồn sức giúp đỡ bà ta đâu. Bà ta chỉ là một quân cờ, không có ai sẽ vì một quân cờ mà giao động lực lượng hộ thân. Nếu giả sử người sau lưng bà ta chịu ra tay cứu giúp thì càng tốt, vừa lúc có thể tổn hại vây cánh của hắn đồng thời cũng là thương tổn nguyên khí của hắn. Nếu hắn không động thủ cứu giúp, vậy càng tốt nữa, sau này Thanh Dương sẽ rơi vào kết cục gì còn không phải tùy chúng ta điều khiển hay sao?”
Tiết Thần thấy Lâu Khánh Vân đã định liệu trước mọi bề bèn không hỏi nhiều gì. Trong những lúc nguy cấp như thế này Tiết Thần cảm giác rõ ràng sự biến hóa của phu quân nhà mình, đặc biệt là sau khi nàng có thai — Lâu Khánh Vân dường như một đêm liền trưởng thành, chủ động gánh vác tất cả mọi chuyện nàng muốn làm, chủ động gánh lấy trách nhiệm bảo hộ hai mẫu tử nàng; mà Tiết Thần cũng trở nên ỷ lại vào phu quân. Loại chuyển biến như vậy lạ thay lại không làm nàng bất an như trong dự đoán, ngược lại, Lâu Khánh Vân có thể cho nàng cảm giác vô cùng an toàn, làm Tiết Thần cảm thấy nép ở dưới cánh chim của chàng cũng không phải một chuyện khiến nàng không yên tâm. Thật sự mà nói, hiện giờ nàng cảm thấy cực kỳ yên tâm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!