Thiều Hoa Vì Quân Gả - Chương 218: Tính sổ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Thiều Hoa Vì Quân Gả


Chương 218: Tính sổ


Edited by Bà Còm in Wattpad

Ô thị cũng sợ ngây người, trực giác cho mụ ta biết sự tình đã vuột ra khỏi tầm tay của mụ ta, bất kể là đắc tội Hoài Nam Vương phủ hay đắc tội Lâu gia, lần này mụ ta rất khó thoát ly quan hệ. Hai chân Ô thị nhũn ra ngồi bệt xuống đất, Tôn ma ma nhanh chóng ngồi xổm xuống đỡ nhưng chân Ô thị giống như bị đeo chì, căn bản không còn một chút khí lực nào. Tôn ma ma đỡ không nổi đành phải ngồi xổm sau lưng Ô thị làm chỗ dựa, trên mặt Ô thị tràn đầy vẻ hoảng sợ, ánh mắt trống rỗng ngơ ngác nhìn hình ảnh diễn ra trong sân viện.

Tiết Thần thần sắc bình tĩnh đi ra khỏi phòng khách, đứng tại hành lang hỏi Nghiêm Lạc Đông: “Ủa, Vương phi bị làm sao vậy?”

Nghiêm Lạc Đông tiến về phía trước mặt vô biểu tình trả lời: “Hồi phu nhân, khi chúng thuộc hạ đuổi tới rừng cây thì Vương phi đã bị bọn thổ phỉ này làm vấy bẩn. Chúng ta không kịp cứu giúp đành phải mang người về giao cho hai vị Thái phi xử trí.”

Nhận thức ở trong lòng Liêu Thiêm đối với Nghiêm Lạc Đông lại nhảy lên một tầng cao hơn — đây cũng là kiểu khiến người tức chết không đền mạng, Vương phi đã CMN bị chính nhà bọn họ làm ra tới nông nổi này, ngươi còn muốn bọn họ ra mặt xử lý… Đúng là “vô độc bất trượng phu”!

Quả nhiên, Tả thị đứng bật dậy chạy tới trước mặt Tiết Thần chất vấn: “Là ngươi! Là ngươi! Là ngươi làm hại!”

Hàn thị đi tới chặn lại Tả thị: “Thái phi, người bình tĩnh một chút! Thế Tử phu nhân không phải đã nói Vương phi là do người của chúng ta cứu về hay sao?”

Tiết Thần kéo Hàn thị sang bên cạnh, tự mình đối mặt với Tả thị: “Lời này của Thái phi ta không thích nghe — là ai hại thì đâu phải có thể tự tiện vu khống. Thái phi  quay lại hỏi một chút những tên trùm thổ phỉ kia chẳng phải sẽ biết chân tướng? Bọn họ chắc hẳn sẽ không lừa ngài đâu, rốt cuộc… đều là người của Hoài Nam Vương phủ, không phải sao? Ngài đến hỏi một chút, chuyện Vương phi gặp phải là do ai làm, đến hỏi một chút đi!”

Biểu tình trên mặt Tả thị xác thực phẫn nộ đến cực điểm, oán hận nhìn chằm chằm Tiết Thần giống như muốn dùng tia nhìn để đâm một lỗ thủng trên mặt  nàng, trừng to đến nỗi đôi tròng mắt đầy tơ máu cũng muốn lòi ra. Làm sao mụ ta dám đi hỏi rõ vụ này, rốt cuộc chuyện xảy ra thế nào chẳng lẽ mụ ta còn có thể không biết hay sao? Vốn dĩ mụ ta đã lập ra một kế hoạch rất hoàn hảo — bắt cóc Tiết Thần, gọi người chiếm đoạt trong sạch của nàng, sau đó mang về Hoài Nam; cho dù trên đường có bị người cướp trở về thì những gì nàng trải qua đã đủ khiến cho Lâu gia không còn mặt mũi, sau đó Lâu gia bởi vậy sẽ ngã một cú không gượng dậy nổi, như vậy bên phe Thái Tử liền thiếu một thế lực cường đại nâng đỡ, Nhị Hoàng tử của Cẩn phi nương nương liền có thêm một cơ hội…

Nhưng mụ ta không thể ngờ được, kế hoạch của mụ ta không những không thành công, ngược lại còn tặng luôn Vương phi của Hoài Nam Vương phủ đi vào. Mụ ta làm sao có thể hỏi gì, mụ ta làm sao dám hỏi bất cứ điều gì.

Tiết Thần cười lạnh một tiếng, giơ tay nhẹ nhàng đẩy mụ ta một cái, Tả thị liền té xuống đất, bộ dạng giống như nháy mắt đã già thêm mười tuổi. Tiết Thần thản nhiên vượt qua bên cạnh mụ ta, đi đến trước mặt Kim Tam đang bị trói chặt quỳ dưới đất, từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng buông ra từng chữ: “Thái phi không dám hỏi, vậy ta liền thay thế hỏi ngươi một chút cũng được.” Trong ánh mắt lộ ra băng hàn: “Kim Tam, tư vị của tỷ tỷ ruột thịt như thế nào?”

Một hơi liền hô ra tên của hắn ngay, Kim Tam làm sao không biết toàn bộ câu chuyện chính là nữ nhân này ra tay, hắn cố sức muốn vùng lên lao tới tấn công Tiết Thần nhưng lại bị Nghiêm Lạc Đông kiềm chắc, hắn chỉ có thể gào thét một cách phẫn nộ: “Ngươi là nữ nhân ác độc! Ta phải giết ngươi! Nàng, nàng là tỷ tỷ của ta… là tỷ tỷ ruột thịt…  Nàng…”

Tiết Thần ở trước mặt hắn không bị ảnh hưởng chút nào, nhấc lên làn váy nâng một chân đá vào mặt Kim Tam, bởi vì dùng hết khí lực nên đá gẫy luôn một chiếc răng cửa của hắn.

Nàng ác độc?

Nếu như không phải nàng sớm phát hiện cử động của bọn chúng, hiện tại ai có thể cam đoan nằm vị trí của Hoài Nam Vương phi không phải là Tiết Thần nàng đây? Sau khi trùng sinh Tiết Thần chưa bao giờ cho rằng mình là một nữ nhân thiện lương, phương châm sống của nàng trong một đời này chính là “Ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng”, nếu ngươi chọc tới cửa thì nàng cũng không phải là người dễ bị coi thường.

Mà hết thảy những chuyện này nàng đều sẽ tính đến trên đầu Liễu Yên, bồi vào một Hoài Nam Vương phi là đủ rồi hay sao? Còn khuya! Người nhận lệnh làm ra việc này đương nhiên đáng giận, nhưng người ở phía sau màn đưa ra kế hoạch còn đáng giận hơn! Nay chứng kiến Hoài Nam Vương phi thê thảm bao nhiêu đã nói rõ cho nàng biết bọn chúng lên kế hoạch đối phó với nàng tàn nhẫn thế nào! Nhìn Hoài Nam Vương phi cũng giống như nhìn thấy bóng gương phản chiếu những gì mình suýt gặp phải, làm cho nàng không thể nào không ớn lạnh sống lưng.

Tả thị nghe được lời gián tiếp thừa nhận của Kim Tam, đột nhiên sức lực tràn về, sợ Kim Tam đầu óc hoảng loạn lại tuôn ra chuyện gì không nên nói, bèn rút bội đao bên hông một thị vệ đứng bên cạnh xông tới muốn giết Kim Tam diệt khẩu. Thế nhưng lại bị Liêu Thiêm một cước đá bay bội đao trong tay, làm cho mụ ta chém vào khoảng không. Lần này Tả thị rốt cuộc cũng không còn rảnh lo cái gì mà thể diện, chỉ vào Tiết Thần hét to: “Là ngươi! Chính là ngươi hại Sở Sở! Ngươi còn muốn giảo biện gì nữa? Ai không xuất hiện, tại sao cứ phải là người của ngươi lại xuất hiện trong rừng cây kia? Còn nói không phải do ngươi hại! Ta cho ngươi biết, chuyện này ta nhất định phải chọc thủng trời xanh để cáo trạng, ta phải cáo Ngự trạng, ta phải giao ngươi cho Hoàng Thượng để xử theo pháp luật!”

Tiết Thần quả thực bị Tả thị làm cho muốn bật cười, mặt lạnh đi tới trước mặt mụ ta, khom lưng xuống mặt đối mặt từng chữ từng câu nhấn nhá: “Cáo Ngự trạng? Là ta sai khiến người của Hoài Nam Vương phủ vào phòng của ta bắt người trên giường của ta hay sao? Là ta bảo bọn chúng ở trong rừng cây cưỡng hiếp nữ nhân? Thái phi nói những lời này, xác thực… không có đạo lý chút nào.”

Tả thị giống như người điên muốn vùng lên bóp cổ Tiết Thần, mụ ta cảm thấy hiện giờ trước mặt mụ ta không phải là người mà là ma quỷ đến đòi mạng! Nhưng mụ ta lại cố tình không muốn nghĩ đến chuyện này chẳng lẽ không phải mụ ta tự làm tự chịu, nếu không do đám người của mụ ta muốn tính kế Tiết Thần, vậy thì đâu thể nào bị Tiết Thần lật ngược thế cờ?

Chẳng qua, trên đời này ác nhân hiểu được làm sai rồi hối lỗi đích thực quá ít, bọn chúng đã quen đẩy trách nhiệm lên người của bất kỳ một ai khác.

*Đăng tại Wattpad*

Tiết Thần cũng không muốn cùng Tả thị tranh cãi, đang muốn phái người áp giải tất cả lui xuống thì cửa viện vang lên một thanh âm lạnh lùng: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Chỉ thấy Giang Chi Đạo mặc một thân áo giáp đứng tại cổng vòm, phía sau dẫn theo mấy thân binh, trong đó có một người hình như là phó quan, dung mạo tuấn tú hơi có chút giống Giang Chi Đạo. Coi bộ hắn đã mang binh suốt đêm gấp gáp trở về. Đêm qua cửa thành của Nhữ Nam hai quân giao chiến, thủ vệ cổng thành không đấu lại bèn bắn pháo khói báo động; mặc dù xa tại Trù Quan nhưng trong quân doanh cũng có thể nhìn thấy khói báo động Nhữ Nam thành bắn ra, biết đã xảy ra chuyện nên hắn ngày đêm phóng ngựa trở về. Giang Chi Đạo không ngờ về tới phủ là nhìn thấy cổng mở toang hoang, ngay cả thủ vệ cũng không có một mống. Hắn cho rằng trong nhà xảy ra chuyện nên vội vàng tiến vào, nhưng ai biết lại nhìn thấy một đám đông vây tại sân viện của mẫu thân Ô thị.

Nhìn thấy một nữ nhân nổi bật nhất  trong đám người, Giang Chi Đạo chấn kinh, vội vàng chạy qua hô một tiếng với Tiết Thần: “Đại tẩu.”

Mấy ngày trước hắn đã nhận được thư của Lâu Khánh Vân, biết Tiết Thần mấy ngày nay sẽ theo Lâu Ánh Yên cùng về Nhữ Nam, vốn dĩ hắn định sắp xếp việc quân ở Trù Quan một chút, phân bố xong xuôi liền trở về ngay, nhưng mà không ngờ ngay ngày hôm sau Tiết Thần đến nơi, hắn thậm chí còn chưa an bài xong sự vụ trong quân doanh thì Nhữ Nam thành liền xảy ra chuyện.

Giang Chi Đạo vừa chào hỏi vừa xem xét xung quanh, liền nhìn thấy hình ảnh thảm không nỡ nhìn trên cáng, còn có Hoài Nam Vương Thái phi mặt xám như tro tàn bị người giữ chặt, còn có đám người áo đen bị trói, hóa ra lại là Kim Tam của Hoài Nam Vương phủ đã từng có chút giao thoa với hắn — Kim Thống lĩnh, chẳng phải là đệ đệ ruột thịt của Hoài Nam Vương phi hay sao? Làm thế nào lại có bộ dáng như điên cuồng kia?

Hắn nhìn quanh một vòng cuối cùng vẫn đưa ánh mắt dừng tại trên người Tiết Thần, chỉ thấy Tiết Thần mỉm cười nói: “Vương gia bình an. Vương gia nhận được thư của Ký Minh rồi sao?”

Gật đầu, Giang Chi Đạo đầu tiên là xin thỉnh giáo tình hình đang xảy ra nơi này mà hắn không hiểu rõ lắm: “Nhận được, vốn dĩ hai ngày nữa liền trở về, cũng không ngờ đêm qua Nhữ Nam thành gặp chuyện không may… Vụ này, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoài Nam Vương Thái phi và Vương phi vì sao xuất hiện ở nơi này? Vương phi đây là…”

Tiết Thần đưa mắt ra hiệu cho Nghiêm Lạc Đông, Nghiêm Lạc Đông liền tiến lên thông báo một phen sự tình phát sinh đêm qua từ đầu đến cuối.

Giang Chi Đạo càng nghe càng cảm thấy đầu to như cái đấu, khó có thể tin tưởng nhìn về phía Kim Tam đang phát run gần như trừng đỏ cặp mắt. Hắn cũng có thể xác định những gì Nghiêm Lạc Đông nói quả thực là sự thật — Hoài Nam Vương Thái phi và Vương phi mang theo năm trăm tư binh lẻn vào Nhữ Nam, chính là vì muốn bắt cóc Tiết Thần, mà Tiết Thần biết kế hoạch của bọn chúng, liền giấu Hoài Nam Vương phi trên giường của mình, sau đó những người này cứ thế mà bắt người trên giường mang đi; mà Hoài Nam Vương phi sở dĩ bị đối đãi như vậy, cũng là bởi vì bọn chúng vốn dĩ muốn  đối đãi giống thế với Tiết Thần… do đó Tiết Thần cũng không ngăn cản hành động của bọn chúng.

Nghe lời tường thuật của Nghiêm Lạc Đông liền có thể biết, thật ra hộ vệ Lâu gia đã sớm bố phòng trong khu rừng kia, nếu có ý định muốn ngăn trở thì làm sao có thể ngăn cản không được? Nhưng Nghiêm Lạc Đông không làm gì cả, xác thực mà nói, hẳn là Tiết Thần không để cho Nghiêm Lạc Đông ngăn cản, cứ trơ mắt nhìn thảm kịch phát sinh.

Trong chuyện này, Giang Chi Đạo tuy rằng cũng đã rõ, quả thực là Hoài Nam Vương phủ khiêu khích trước, nếu là hắn thì cũng sẽ giải quyết chuyện này giống như Tiết Thần, sẽ không cứu người; nhưng dù sao hắn cũng là một nam tử, còn rong ruổi sa trường nhiều năm mới luyện ra một thân ngông cuồng, vậy còn Tiết Thần… một nữ tử hậu trạch mà làm thế nào cũng có thể nhẫn tâm quyết đoán như vậy? Nghĩ tới Lâu Khánh Vân đã từng nói với hắn, thê tử của huynh ấy không thể so với khuê tú tầm thường, ngay lúc này Giang Chi Đạo xem như đã hiểu được.

Vị này đâu chỉ là “không thể so với tầm thường”, quả thực là… quả thực là… quá đáng sợ.

*Đăng tại Wattpad*

Hoài Nam Vương Thái phi mặt xám như tro tàn, đã bấn loạn không biết nên nói cái gì. Lúc này mụ ta không những chỉ đơn giản là “tiền mất tật mang”, còn triệt để quét sạch mặt mũi của Hoài Nam Vương phủ vào đống rác.

Sau khi Giang Chi Đạo biết tình huống liền sai người đưa Hoài Nam Vương Thái phi và Vương phi vào hậu viện trông giữ, sau đó áp giải Kim Tam và một đám tặc phỉ vào đại lao.

Trong khi xử lý những việc này, Giang Chi Đạo đều không dám liếc nhìn Tiết Thần dù chỉ một cái, không biết là bị thủ đoạn của nàng làm cho khiếp sợ, hay là có những ý nghĩ gì khác, tóm lại chính là không dám đi tới gần bên người Tiết Thần.

Áp giải tất cả mọi người xuống xong, Giang Chi Đạo mới vào phòng khách, trầm giọng hỏi Ô thị: “Nương, lúc nhi tử không ở tại Nhữ Nam thành, Hoài Nam Vương Thái phi và Vương phi làm thế nào mang theo nhiều người như vậy vào thành? Còn ẩn giấu ở phía sau núi?”

Ô thị sắc mặt lại tái nhợt, lúc nãy mới khắc phục một ít đôi chân mềm nhũn, hiện tại lại muốn mềm lại. Bất quá đối mặt với nhi tử của mình, mụ ta cũng không phải không có sức mạnh, kiên trì chối: “Ta, ta cũng không biết bọn họ làm sao có thể mang theo nhiều người đến như vậy? Hoài Nam Vương Thái phi chỉ nói là đến bái phỏng ta, ta cũng không suy nghĩ nhiều bèn mời hai người tiến vào. Ai, ai biết, hai người họ lại rắp tâm hại người.”

Lâu Ánh Yên hiếm khi được cường ngạnh, đứng phía sau Giang Chi Đạo nói với Ô thị: “Nương, sao ngài có thể không biết? Nhữ Nam thành đã được phu quân thống trị kín như thùng sắt. Năm trăm tư binh của Hoài Nam Vương phủ nếu không ai cố ý thả thì làm sao có thể vào thành thoải mái như vậy, không hề kinh động đến mai phục tại phía sau núi của Vương phủ chúng ta? Lời này của mẫu thân ngay cả tức nhi cũng không bị lừa, còn muốn lừa người khác được sao?”

Tiết Thần đang uống trà, nghe Lâu Ánh Yên nói bản thân như vậy không khỏi cùng Hàn thị đưa mắt nhìn nhau, dường như muốn nói: Ủa, nàng ta còn có chút tự hiểu chính mình đó nha!

Ô thị lập tức chỉ vào Lâu Ánh Yên mắng át: “Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn châm ngòi chia rẽ mẫu tử chúng ta hay sao? Giỏi cho ngươi cái đồ độc phụ! Trước nay có phải ta đối với ngươi thật tốt quá nên khiến ngươi quên mất trung hiếu lễ nghi viết như thế nào? Hay là nói, ngươi cho rằng có người mẫu gia ở đây làm chỗ dựa thì ta không dám trị ngươi?”

Lâu Ánh Yên không biết cãi lại như thế nào, Giang Chi Đạo liền dẹp bỏ đầu đề của Ô thị: “Nương, ngài nói gì vậy, Yên tỷ nhi bất quá chỉ là nói sự thật. Vấn đề phòng thủ của Nhữ Nam thành thế nào người bên ngoài không biết, chẳng lẽ nhi tử còn có thể không biết hay sao? Nếu không có nội ứng, năm trăm người làm thế nào có thể “vô thanh vô tức” đi vào Nhữ Nam thành? Ngài thật coi nhi tử dễ lừa gạt như vậy à?”

Ô thị nhìn nhi tử và tức phụ cùng nhau tạo áp lực cho mình, đây là đã chứng  thực tội danh của mụ ta, đâu thể nào chối cãi. Ô thị tròng mắt đảo một vòng, dứt khoát ngồi bệt xuống đất, giở ra cái trò ăn vạ mà mụ ta quen thuộc nhất, to mồm kêu trời trách đất: “Ái dồ dồ, thật là nhi tử trưởng thành thì không để mẫu thân vào mắt, có thê quên mẫu! Ta ngậm đắng nuốt cay…”

Ô thị còn chưa gào xong thì nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng hét bén nhọn: “Ô Nguyên Mai, ngươi ra đây cho ta! Ngươi là cái đồ nữ nhân ác độc vô lương tâm vô liêm sỉ đáng chém ngàn đao. Ngươi đã tính kế gì lên đầu nhi tử của ta? Ngươi muốn hại chết mẫu tử chúng ta hay sao? Ngươi ra đây cho ta!”

Giang Ngũ lang vẫn đi theo sau lưng Giang Chi Đạo nghe được thanh âm này, vội vàng từ phía sau Giang Chi Đạo vọt ra ngoài, đi tới cửa vừa vặn nghênh tiếp một phụ nhân trung niên cũng không phải là rất đẹp, nhưng toàn thân đều toát ra một sức sống cường đại.

“Nương, tại sao ngài tới đây? Nơi này là Vương phủ, nương đừng phá hư quy củ, miễn đến lúc Thái phi lại dùng lý do này để trách phạt nương.”

Hóa ra vị này chính là Cung di nương. Hôm qua bà ta nhận được phong thư của Tiết Thần kêu Nghiêm Lạc Đông đưa đến, quả nhiên sáng nay liền không nhịn được, “đơn thương độc mã” tới cửa tính sổ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN