Thiều Hoa Vì Quân Gả
Chương 239: Trọng thương
Edited by Bà Còm in Wattpad
Mưa to vẫn đổ xuống, tiếng sấm vẫn chưa ngừng nghỉ, loan giá của Hoàng đế mau chóng đến hiện trường mang đến cho tướng sĩ không ít ủng hộ. Lâu Khánh Vân đội mưa, cả người ướt đẫm lại hành lễ với Hoàng Thượng, thuận tiện hội báo tình huống hiện giờ.
“Hoàng Thượng, đá đổ xuống quá nhiều, Nhị Điện hạ bị vùi ở bên trong, hiện tại các tướng sĩ đang cố gắng mở đường, đã sắp đả thông. Chẳng qua từ bên trong truyền đến tin tức, chân Nhị Điện hạ bị đè dưới một tảng đá lớn, tạm thời còn không biết tình huống như thế nào.”
Hoàng đế mày nhíu chặt, gật đầu, vẫy vẫy tay nói với Lâu Khánh Vân: “Đã biết, mau đi đi, bảo các tướng sĩ chú ý an toàn.”
Lâu Khánh Vân lui xuống. Ở lối vào cũng đã dựng lên Hoàng trướng để tránh mưa tạm thời, Thái Tử trước sau đều ở sau lưng Hoàng đế cầm dù che cho ngài, cả người ướt đẫm chật vật bất kham. Hoàng đế không đành lòng, vốn dĩ còn muốn ở trong mưa chờ thêm một lát, thấy Thái Tử như vậy, đành phải đi vào Hoàng trướng chờ tin tức. Thái Tử đưa Hoàng đế vào Hoàng trướng xong cũng không nói nhiều, liền hạ dù xin phép: “Phụ hoàng hãy ở đây chờ thêm một chút, nhi thần cũng đi hỗ trợ.”
Hoàng đế gật đầu: “Đi đi, cẩn thận một chút. Nếu là nhân thủ không đủ hãy kịp thời lại đây thông truyền, trẫm lại điều quân từ đại doanh tới.”
Thái Tử trả lời: “Nhân thủ phỏng chừng là đủ rồi, bởi vì xem tình huống hiện trường lúc này, nếu nhiều người quá chỉ sợ chứa không được. Nhi thần đến xem trước, thỉnh phụ hoàng yên tâm, nhi thần đã nói rõ bằng bất cứ giá nào cũng sẽ cứu Nhị Hoàng đệ ra.”
Thái Tử giọng điệu khẩn thiết, gương mặt lộ ra sự lo lắng nồng đậm, làm Hoàng đế thấy vậy rất hài lòng, vẫy vẫy tay: “Các ngươi cũng cẩn thận một chút. Đi đi.”
Thái Tử dầm mưa ra ngoài, ngay cả dù cũng không cần người bên cạnh che cho, tự mình ra trận đi đến bên người Lâu Khánh Vân, cùng hắn dùng xẻng xúc đá.
Dưới sự nỗ lực của đông đảo tướng sĩ cùng hợp mưu hợp sức, rốt cuộc đả thông được một khe hở đủ để người bò vào. Lâu Khánh Vân trước tiên cho một vài tướng sĩ thân hình nhỏ chút lách vào trước quan sát tình hình bên trong rồi ra hội báo. Căn cứ vào những điểm đáng chú ý trong báo cáo, các tướng sĩ tiếp tục nỗ lực đào xới. Qua khoảng hai ba canh giờ sau thì mưa to ngừng lại, sau cơn mưa ánh mặt trời đâm thủng tầng mây tỏa sáng khắp nơi, trong không khí có thể thoáng ngửi thấy mùi lưu huỳnh.
Đây là trước đó bọn họ phải dùng ít hỏa dược để phá vỡ những tảng đá lớn chặn đường. Bởi vì có vài tảng đá quá mức khổng lồ sức người căn bản không thể di chuyển được, cho nên chỉ có thể vận dụng chút ít thuốc nổ, bởi vậy trong không khí có mùi thuốc nổ cũng không kỳ quái.
Khi Nhị Hoàng tử được cứu ra thì đã sớm đau tới mức hơi thở thoi thóp mồ hôi tuôn ướt đẫm. Đùi phải máu me be bét, xương cốt vỡ vụn, ai nhìn cũng biết chân này của Nhị Hoàng tử chắc hẳn là bị phế bỏ. Hoàng đế nhìn không đành lòng, vội vàng cho hắn lên loan giá hồi đại doanh. Trong doanh trướng có Thái y đi theo, trước trị liệu đại khái, chờ tuyến đường ngang qua núi Vòi Voi khai thông thì sẽ hồi cung.
Hoàng đế mang theo Nhị Hoàng tử rời đi, Thái Tử đi theo phía trước mở đường. Trước khi Thái Tử lên ngựa cùng Lâu Khánh Vân liếc nhau, sau đó hai người liền rất ăn ý thu hồi ánh mắt. Lâu Khánh Vân cung tiễn Hoàng đế và Thái Tử, Hoàng đế dặn dò hắn cẩn thận rồi đưa Nhị Hoàng tử hồi đại doanh.
Lâu Khánh Vân quay người trở lại hiện trường, phó tướng lại xin chỉ thị: “Thế tử, tảng đá quá nhiều, có vài khối không thể nào dời được.”
Lâu Khánh Vân đưa mắt nhìn núi Vòi Voi một mảnh hỗn độn, lạnh lùng nói một câu: “Cho nổ đi. Thương thế của Nhị Hoàng tử không thể chờ lâu được, nhất định phải mau chóng mở đường.”
Phó tướng lĩnh mệnh lui xuống, liền gọi người vận chuyển thuốc nổ từ đại doanh lại đây, bố trí ổn thỏa xong liền cho tất cả tướng sĩ rút lui ra xa năm dặm, sau đó mới cho người châm ngòi phá núi. Ầm vang một tiếng, ngọn núi lại một lần nữa phát sinh chấn động, sau cơn chấn động thì các tảng đá chồng chất trên đường đều bị vỡ toan lăn xuống chân núi, còn mấy khối đá nhỏ thì các tướng sĩ hùa nhau mỗi người một tay thực mau dọn dẹp được con đường sạch sẽ cho xe ngựa chạy qua.
Lâu Khánh Vân duỗi tay phẩy phẩy trước mũi xua đi mùi thuốc nổ gay gắt, nhìn hiện trường trước mắt sau lần nổ thứ hai được dọn dẹp sạch sẽ, trên dưới kiểm tra một phen xác định không có vấn đề gì mới sai người ở lại canh gác, còn hắn thì xoay người lên ngựa trở về đại doanh.
Nửa canh giờ sau, Vương giá cấp tốc lên đường, vượt qua núi Vòi Voi biến thành một đống hỗn độn, vô cùng lo lắng chạy về kinh thành.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Sáng sớm Tiết Thần tỉnh dậy liền gặp Nghiêm Lạc Đông ở thư phòng. Nghiêm Lạc Đông dường như một đêm không ngủ, y phục trên người vẫn còn ẩm ướt, bất quá cảm xúc coi như tăng vọt, từ giọng điệu nói chuyện là có thể nhìn ra.
“Núi Vòi Voi bị nổ, một chân của Nhị Hoàng tử đè dưới tảng đá lớn, phỏng chừng phải phế bỏ. Thế tử nói chiêu “treo đầu dê bán thịt chó”, “rút củi dưới đáy nồi” này là học của phu nhân. Lúc Nhị Hoàng tử hạ lệnh hủy bỏ kế hoạch, phe ta chặn đứng người báo tin của hắn để bọn chúng nghĩ rằng vẫn tiếp tục tiến hành dựa theo kế hoạch. Sau đó lợi dụng Nhị Hoàng tử phi truyền tin, nói là trong phủ xảy ra chuyện. Thái Tử giữ chân Hoàng Thượng nên Nhị Hoàng tử không thể gặp để xin phép, chỉ còn cách tự tiện lên đường. Chờ hắn đi vào phạm vi của núi Vòi Voi, Thế tử phái người phát ra tín hiệu hành động cho đám người Hà Nguyên Cừ mai phục trên núi. Chiêu thức “treo đầu dê bán thịt chó” thật sự làm rất xinh đẹp, hiện giờ Nhị Hoàng tử đã được Hoàng Thượng mang về trong cung trị liệu.”
Tiết Thần nghe Nhị Hoàng tử bị thương, liền có thể hiểu ngay Lâu Khánh Vân và Thái Tử đang giở trò gì — Nhị Hoàng tử lập kế hoạch phá núi chôn Thái Tử, lại không nghĩ rằng bị Thái Tử phát hiện, tương kế tựu kế làm ra bố cục này. Không thể không nói, Thái Tử cũng là một nhân tài, chỉ là không biết hắn dùng phương pháp gì để giữ chân Hoàng Thượng. Thật ra nếu trước khi Nhị Hoàng tử rời Tây Sơn biệt cung chỉ cần nói với Hoàng Thượng một câu, Hoàng Thượng có lẽ sẽ không để hắn suốt đêm dầm mưa rời đi. Chính là vì Hoàng Thượng giúp không được hắn, mà sự việc trong phủ của hắn cần giải quyết gấp thì hắn nhất định sẽ trở về. Lâu Khánh Vân bọn họ thật là trò giỏi hơn thầy, đem chiêu thức của đối thủ dùng chính lên người bọn chúng.
Tiết Thần có chút không yên tâm hỏi: “Hỏa dược thì sao? Bọn họ nếu muốn làm như vậy thì phải xử lý sạch sẽ dấu vết hỏa dược ở hiện trường, bằng không Hoàng Thượng chỉ cần phái người điều tra một phen liền biết ngay núi lở không phải do thiên tai mà là nhân hoạ. Nếu vậy cho dù cuối cùng tra được trên người Nhị Hoàng tử nhưng cũng khó bảo toàn Thái Tử không chịu liên lụy.”
Cho dù cuối cùng Hoàng Thượng tra được là do Nhị Hoàng tử tự làm tự chịu muốn bố cục gây hại cho Thái Tử, nhưng nếu biết Thái Tử tương kế tựu kế, cũng giống Nhị Hoàng tử không màng an nguy của “huynh đệ thủ túc”, vậy thì chuyện này có làm được tới như thế cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại sẽ làm mất đi hình tượng đôn hậu của Thái Tử ở trước mặt Hoàng thượng.
Nghiêm Lạc Đông lập tức trả lời: “Điểm này Thế tử đã sớm nghĩ tới — Nhị Hoàng tử bị loạn thạch đè không thể không dùng thuốc nổ để phá đá cứu người; sau khi Nhị Hoàng tử được cứu ra thì Thế tử lại lợi dụng lý do phải mở đường, lại bố trí nổ núi thêm một lần nữa. Như vậy cho dù có người phát hiện trên núi có hỏa dược cũng chỉ sẽ nghĩ đến là sau này mới nổ.”
Tiết Thần nghe đến đó không khỏi mỉm cười, Lâu Khánh Vân thật là đồ hồ ly, loại biện pháp này cũng có thể nghĩ ra, sẽ không sợ “giấu đầu lòi đuôi” hay sao? Bất quá, Tiết Thần cũng không thể không thừa nhận, phương pháp này thật sự rất tốt, làm như vậy liền thay Nhị Hoàng tử chứng thực là vì thiên tai, làm chính Nhị Hoàng tử có khổ cũng không nói nên lời, chỉ có thể nuốt xuống nỗi hận “ngậm bồ hòn làm ngọt”, đã không thể lộ ra lại không thể điều tra, chỉ có thể giống “người câm ăn hoàng liên”, nuốt xuống một miệng đắng chát này.
(Người câm ăn hoàng liên: hoàng liên là một vị thuốc cực kỳ đắng khiến người uống không thể không suýt xoa. Vì thế người câm ăn hoàng liên có bị đắng cũng không thể phát ra tiếng than nào. Câu này ý nói bị khổ sở oan ức mà không thể nói nên lời)
“Vậy Lý Đạt và Hà Nguyên Cừ bọn họ thì sao?”
Nghiêm Lạc Đông trả lời: “Lý Đạt đêm đó theo Nhị Hoàng tử cùng hồi kinh, cũng bị chôn ở trong đống loạn thạch, bất quá hắn may mắn hơn Nhị Hoàng tử, không bị tảng đá đè lên, chỉ bị một chút vết thương nhẹ, bất quá, còn không bằng bị thương thật nặng cho rồi!”
Tiết Thần lập tức hiểu được ý của Nghiêm Lạc Đông — đích xác Lý Đạt không bị thương còn không bằng bị thương thật nặng. Bởi vì chuyện hôm nay ở trong mắt Nhị Hoàng tử chính là do Lý Đạt bày mưu tính kế, hiện giờ xảy ra vấn đề dĩ nhiên muốn tìm nguyên nhân ở trên người Lý Đạt. Nếu Lý Đạt bị trọng thương thì ở trước mặt Nhị Hoàng tử còn có thể thoái thác một câu không biết tình huống thay đổi, nhưng hôm nay Nhị Hoàng tử bị trọng thương mà Lý Đạt lại bình an không có việc gì, cái này kêu Nhị Hoàng tử làm sao có thể nuốt trôi nổi hận này? Khẳng định sẽ hoài nghi đây là Lý Đạt muốn đâm sau lưng hắn. Lý Đạt mất đi tín nhiệm của Nhị Hoàng tử thì sau này cũng khó gây ra sóng to gió lớn gì.
Tiết Thần cười gật đầu: “Nói không sai, còn không bằng bị thương nặng nhỉ.”
Tiền đồ của Lý Đạt coi như hoàn toàn chấm dứt ở phía Nhị Hoàng tử, giữa bọn họ không còn có sự tín nhiệm lẫn nhau như lúc trước, sự ăn ý của bọn họ cũng đã tan rã. Tiết Thần lại hỏi: “Vậy Hà Nguyên Cừ và Tống An Đường thì sao?”
Nếu đã không có Lý Đạt thì Hà Nguyên Cừ cũng mất đi chỗ dựa, mà Tống An Đường với tâm tư ôm đùi Hà Nguyên Cừ dĩ nhiên cũng không cách gì đạt được ý nguyện.
Nghiêm Lạc Đông trả lời: “Hà Nguyên Cừ mai phục tại núi Vòi Voi vài ngày, Thế tử không cho người động vào hắn, chỉ âm thầm giám thị. Tối hôm qua Hà Nguyên Cừ thấy tín hiệu liền châm ngòi thuốc nổ, sau đó mang theo đám lâu la rời đi. Thế tử cũng không hạ lệnh đuổi theo bắt giữ bọn họ, có tâm thả bọn họ trở về, bất quá người theo giám thị bọn chúng vẫn không rút đi, vẫn nhìn chằm chằm bọn họ.”
Tiết Thần thật sự phải dựng thẳng ngón cái cho Lâu Khánh Vân, đến lúc này nàng mới tin tưởng một câu, “không phải người một nhà, không tiến vào một cửa”, nàng và Lâu Khánh Vân thật sự quá giống nhau, vô luận từ ý tưởng hay tính tình, tất cả đều là thuộc loại… gian xảo! Nàng đương nhiên biết nguyên nhân Lâu Khánh Vân không làm khó Hà Nguyên Cừ, lý do thật ra cũng giống như đối phó với Lý Đạt. Kế hoạch kỳ này thất bại nhưng chỉ có một mình Nhị Hoàng tử bị trọng thương, còn những người khác đưa kế hoạch cho hắn thì tất cả đều rất tốt. Lý Đạt tiếp xúc mặt đối mặt với Nhị Hoàng tử đương nhiên sẽ không có kết quả tốt, mà Hà Nguyên Cừ làm tay sai cho Lý Đạt, nếu Lý Đạt không có kết quả tốt thì Hà Nguyên Cừ càng thêm không được hưởng xơ múi gì. Cho nên nói, Lâu Khánh Vân căn bản không cần động thủ thu thập Hà Nguyên Cừ mà Lý Đạt sẽ phái người thu thập hắn. Còn về phần Tống An Đường, Hà Nguyên Cừ mà đổ thì hắn đâu còn đùi nào có thể ôm?!
Đối với loại hành vi không có cốt khí của Tống An Đường, Tiết Thần đã không còn để ý nhiều làm gì. Loại người này chính là một ký sinh trùng, giống như con đỉa hút máu, không bao giờ biết nỗ lực làm gì cho chính bản thân ngược lại suốt ngày muốn dựa vào người khác. Hắn cũng không chịu nghĩ xa hơn một chút, cho dù hắn đi theo phía sau Hà Nguyên Cừ làm việc, vậy thì công lao đều do Hà Nguyên Cừ lãnh, khi Hà Nguyên Cừ lấy được tín nhiệm của Nhị Hoàng tử và Lý Đạt, vậy thì Tống An Đường sẽ không còn tác dụng gì khác, Hà Nguyên Cừ vì sao sẽ muốn một kẻ vô dụng bám theo?
Thế đạo này, vô luận là chính mình làm việc hay là đi theo người khác làm việc thì đều phải có bản lĩnh trong tay, Tống An Đường vẫn không nhìn thấu điểm này, còn tưởng rằng chỉ cần có thể bám vào một người là về sau là có thể kê cao gối thảnh thơi làm Thái Thượng Hoàng, mọi việc đều có người thay hắn chống lưng.
Ý tưởng này cũng quá ngây thơ đến mức buồn cười.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!