Thiều Hoa Vì Quân Gả - Chương 63: Tục huyền
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Thiều Hoa Vì Quân Gả


Chương 63: Tục huyền


Edited by Bà Còm in Wattpad

Trên người không bị đè nặng, Tiết Thần cố hết sức ngồi dậy, nhanh như chớp tụt xuống giường, cảm thấy hai chân nhũn ra, cần phải vịn vào bình phong mới có thể đứng thẳng. Tiết Thần ôm ngực thở dốc, làm sao cũng không dám quay đầu lại nhìn một cái, tình hình vừa nãy quả thực xấu hổ đến nỗi nàng không biết trốn đi đâu, ánh mắt cũng không biết phải nhìn về hướng nào.

Thật là kỳ quái, đời trước khi nàng đối mặt với Tống An Đường đều có thể thong dong bình tĩnh khiến hắn mê mệt đến mức thần hồn điên đảo, nhưng một đời này nàng lại hoàn toàn không có bản lĩnh một chút nào. Bất quá Tiết Thần nhớ ra, đời trước nếu không phải bị Từ Tố Nga bức cho cùng đường, nàng xác thật không có khả năng hạ thấp tư thái đi tiếp cận Tống An Đường.

“Nghĩ cái gì thế?”

Hơi thở nóng bỏng bất thình lình phả vào vành tai nàng, quả thật khiến hai chân vừa đứng vững lại muốn mềm nhũn. Tiết Thần cảm giác được một cổ gió nóng ập tới phía sau nàng, lông tơ khắp người đều dựng đứng cả lên. Cổ họng Tiết Thần trở nên khô khốc, nàng cúi gằm xuống lắc lắc đầu, rốt cuộc cũng không dám phát ra thanh âm gì.

Hai cánh tay dài nóng như bàn ủi vòng ra phía trước người Tiết Thần, thân mình nhỏ xinh của nàng liền nằm gọn trong cái ôm nóng bỏng như dung nham. Tim của Tiết Thần lại một lần nữa muốn nhảy ra khỏi cổ họng, máu toàn thân như bị chảy ngược hết lên trên khiến gương mặt nàng đỏ phừng phừng. Tiết Thần ngay cả giãy giụa cũng không nhớ ra, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết hiện tại mình nên làm gì, cũng không biết người phía sau muốn làm gì.

“Đừng nhúc nhích, ta ôm một lát liền đi.”

Tiết Thần muốn vùng ra, chút lý trí còn sót lại nhắc nhở nàng như vậy là không đúng, tuy nhiên, nàng không cách gì khống chế được thân thể của mình. Ngay cả nếu như lúc đầu có muốn quyết tâm liều mạng với chàng nhưng cái ôm ấp nóng bỏng kia đã làm tan chảy hoàn toàn ý chí của nàng.

Thời gian dường như dừng lại, trong viện dần dần cũng không còn tiếng động, nội gian yên tĩnh tựa hồ chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người. Lưng Tiết Thần dính sát vào ngực Lâu Khánh Vân, có thể cảm nhận được nhịp tim hỗn loạn của chàng. Hóa ra cũng không phải chỉ có một mình nàng đang khẩn trương, từ tiếng tim đập của chàng, Tiết Thần tựa hồ cũng có thể cảm giác được Lâu Khánh Vân đang hồi hộp đến cỡ nào. Nàng hồi tưởng lúc nãy khi chàng ở trên cao nhìn xuống, cặp mắt đen nhánh tỏa ra ánh sáng lộng lẫy như sao trời, Tiết Thần nhất thời lâm vào trạng thái mê mang.

Tiết Thần biết, ánh mắt và tiếng tim đập của một người không thể nào giả bộ được, chỉ là, nàng vẫn không thể tin được — Lâu Khánh Vân… thật sự động tình với mình?

Nàng cũng không phải loại người trì độn, đối với nam nhân dĩ nhiên cũng đoán được khả năng của mình. Nàng hơi nhúc nhích nửa thân dưới, thử nới lỏng vòng tay ai đó đang ôm chặt lấy nàng. Lần này, người phía sau cũng không dùng sức chống cự mà thuận theo buông lỏng cái ôm. Tiết Thần quẫn bách xoay người lại, muốn chất vấn chàng ta vì sao làm vậy, chỉ là lời nói đến bên miệng rồi lại không thốt ra được. Nàng cúi đầu chần chừ thật lâu mới dùng thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vo ve lí nhí: “Thời điểm không còn sớm, huynh… cần phải quay về.”

Lâu Khánh Vân dùng ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn tiểu nha đầu trước mặt dường như đã phát hiện ra điều gì. Vốn dĩ hắn vô cùng chờ mong nàng sẽ chất vấn hắn, nhưng rốt cuộc nàng lại không có can đảm. Trong mắt Lâu Khánh Vân không khỏi hiện lên một tia thất vọng, nhưng thật mâu thuẫn hắn cũng không quá hy vọng hiện tại nàng mở miệng hỏi thẳng.

Bởi vì hắn sợ nàng mở miệng chất vấn thì quan hệ hiện giờ của hai người có thể kết thúc hoàn toàn. Hắn tình nguyện cho nàng thêm chút thời gian, để nàng suy nghĩ thật kỹ, cũng là cho bản thân thêm chút cơ hội. Chỉ cần một ngày nàng chưa mở miệng cự tuyệt thì hắn sẽ có thêm một ngày cơ hội đi vào trong tim của nàng.

Sống qua hai mươi mốt năm, Lâu Khánh Vân chưa từng trải qua cảm giác tâm tư hoàn toàn bị người ta nắm giữ. Trên thực tế, hắn ghét nhất bị người khác dắt mũi dẫn đi, nhưng khi đối mặt với cô nương tinh xảo như tiểu tiên nữ trong tranh này, hắn hận không thể để nàng dắt mũi cả đời.

Duỗi tay vén vài sọi tóc vương lên má nàng cài lại sau vành tai, thấy nàng chỉ hơi rụt lại thân mình chứ không thập phần kháng cự, Lâu Khánh Vân khó có thể ức chế tâm tư như có muôn ngàn đóa hoa bùng nở, lại đánh bạo dùng lòng bàn tay cọ qua vành tai của nàng, cảm giác được nàng hơi phát run. Tư thái kiều diễm kia mỏng manh ưu nhã hơn so với bất kỳ đóa hoa lan nào trên thế gian, phảng phất như một bức thượng sứ trắng tinh. Lâu Khánh Vân còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nàng, khi đó nàng còn là tiểu nữ hài nhỏ xinh. Hiện giờ nàng cũng đã cao lên không ít, bắt đầu hiện ra dáng người thiếu nữ, đôi vai hẹp mảnh khảnh như cánh hoa ngọc lan khiến người động tâm, nếu sau này nảy nở hơn một chút thì sẽ cực xứng với dung mạo tuyệt mỹ, vậy sẽ khuynh thành đến độ nào? Lâu Khánh Vân lại một lần nữa thầm khen ánh mắt của mình thật tuyệt, nghĩ như vậy khiến hắn không nhịn được nở nụ cười.

Tiết Thần thật sự không hiểu được người nam nhân này, không biết chàng ta đang tự cười cái gì. Bên ngoài đã truyền đến tiếng mõ báo giờ Hợi, Lâu Khánh Vân thật sự không thể ở lại. Tiết Thần bèn duỗi tay đẩy đẩy chàng ta, người nào đó dường như mới vừa trong mộng bừng tỉnh, lưu luyến đi về hướng cửa sổ phía tây — — thông đạo chuyên dùng của chàng ta và bồ câu.

Một tay chống trên bệ cửa sổ, Lâu Khánh Vân nhanh nhẹn xoay người nhảy ra ngoài, đang muốn rời đi nhưng lại quay đầu nhìn thoáng qua nàng. Nàng đang đứng trước tấm bình phong thêu sơn thủy, dáng người như ngọc dung nhan tuyệt đỉnh. Lần này được gặp không biết lần sau phải chờ đến khi nào, hắn muốn khắc sâu bộ dáng của nàng vào lòng, chặt chẽ ghi nhớ hình ảnh của nàng tối nay.

Sau khi Lâu Khánh Vân rời khỏi, Tiết Thần nhìn cửa sổ phía tây không có một bóng người, chợt cảm thấy trong lòng vắng vẻ, như có một mảnh nào đó đã theo Lâu Khánh Vân rời đi.

Tiết Thần rối rắm ôm ngực cảm thụ một phen, lại ngốc ngốc đứng trước cửa sổ phía tây một hồi lâu rồi mới sâu kín thở dài một hơi, duỗi tay đóng cửa sổ lại. Sau khi Tiết Thần trằn trọc mãi mới đi vào giấc ngủ, nàng lại mơ thấy tình cảnh hai người ngã xuống trên giường La Hán, đôi mắt đen nhánh tuấn mỹ của Lâu Khánh Vân hoành hành trong mộng của nàng, muốn trốn cũng trốn không được, coi bộ sẽ là một đêm mất ngủ.

*Đăng tại Wattpad*

Mơ mơ màng màng liền đến ngày hôm sau, mùng tám tháng tư, Tiết phủ làm lễ tục huyền.

Tiết Thần một đêm không ngủ, bởi vậy tinh thần cũng không phải tỉnh táo cho lắm. Tiết Tú và Hàn Ngọc thấy vậy đau lòng không dứt, cho rằng bộ dạng Tiết Thần đến nông nổi này là vì chuyện Tiết Vân Đào tục huyền. Tiết Thần cũng không dám giải thích gì thêm, cũng đành “đâm lao phải theo lao” để mặc các nàng hiểu lầm. Tiếng pháo chúc mừng vang lên rộn rã nghênh đón kiệu hoa của tân phu nhân.

Tiết gia làm lễ Nghênh thê không quá phô trương, đội ngũ đưa gả của Gia Hòa Huyện chủ cũng không đông đảo — chỉ có mấy tẩu tử và tiểu cô của Quận vương phủ tham dự, của hồi môn cũng hoàn toàn không thập phần phong phú. Thật ra nếu không nhờ Thánh chỉ tứ hôn, đoạn hôn nhân này vô luận đứng từ bất kỳ phương diện nào để xem xét đều cũng không phải thật sự lương xứng, ít nhất ở trong mắt Lão phu nhân Ninh thị và Tiết Kha chính là nhận xét như vậy. Tuy rằng tân tức phụ là một Huyện chủ, nhưng phụ thân Quận vương đã qua đời, lại “thân đơn thế cô” không thân cận với Quận vương ca ca, hơn nữa đã thành thân một lần, còn mang theo ba nữ nhi một đích hai thứ vào phủ, chỉ với riêng điểm này đã có sự khác biệt rất lớn đối với nữ nhi Tiết thị. Cũng bởi vì nàng ta là Huyện chủ cho nên khi trượng phu chết đi Hoàng Thượng mới có thể tứ hôn cho nàng ta, nhưng còn trượng phu của nữ nhi Tiết gia đã chết thì Hoàng Thượng chỉ ban cho tấm bản trinh tiết, ép buộc Tiết thị phải ở phu gia thủ tiết. Vấn đề này vô luận dùng ánh mắt nào để nhìn thì Tiết Kha và Ninh thị đều không thể vừa lòng.

Nhưng không hài lòng cũng không có cách nào, đây là Hoàng Thượng tứ hôn, mặc kệ thích hợp hay không đều sẽ được gọi là “Kim ngọc lương duyên”, tốt xấu gì thân phận của tân tức phụ cũng được coi như là cao, nói như thế nào thì cũng là một Huyện chủ, coi như là “Kim chi ngọc diệp”.

Tân chủ mẫu vào cửa, trên dưới Tiết gia đều tràn ngập không khí vui mừng, không vì cái gì khác, chỉ vì chủ mẫu ra tay rất hào phóng, vào cửa liền đã chuẩn bị đầy đủ quà tặng cho tất cả mọi người.

Tân hôn ngày thứ hai, Tiết Thần ấn theo quy củ đi đến chủ viện thỉnh an tân chủ mẫu, gặp được Tĩnh tỷ nhi cùng hai thứ muội của nàng ta. Nếu nói Ngụy Chỉ Tĩnh đích nữ này là đóa hoa nhài không dính bụi trần, vậy hai thứ muội kia chính là hai đóa hoa mẫu đơn diễm lệ — môi hồng răng trắng, vẻ đẹp nổi bật, toàn thân đều lộ ra một loại dã tính khó có thể thuần phục, tựa hồ có mang huyết thống của người Hồ, gương mặt thập phần sắc sảo. Tỷ tỷ tên là Ngụy Chỉ Lan, muội muội tên Ngụy Chỉ Cầm, với thân phận thứ xuất mà có thể cùng đích nữ xếp hạng như nhau, có thể thấy được bọn họ nhận được bao nhiêu sủng ái.

Tiết Thần thỉnh an Gia Hòa Huyện chủ Tiêu thị rồi tiếp nhận lễ gặp mặt của Tiêu thị, là một đôi gậy như ý ánh vàng rực rỡ, một khung thêu bằng ngọc, còn có một hộp trân châu, ba mươi sáu cuộn vải cho bốn mùa màu sắc khác nhau.

Đại lễ gặp mặt như thế thật là “vô tiền khoáng hậu”. Tiết Thần kinh ngạc nhìn Tiêu thị, trưởng giả ban tặng không thể chối từ, Tiết Thần đành phải nhận lấy gậy như ý, khung thêu và trân châu. Ba mươi sáu cuộn vải thì phân phát ngay tại chỗ cho ba cô nương kia — Tiết Thần giữ lại cho mình mười cuộn, cho Tĩnh tỷ nhi mười cuộn, Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi mỗi người tám cuộn. Tiêu thị vừa lòng gật đầu, sau đó kêu ba muội muội tới chào hỏi Tiết Thần. Ngụy Chỉ Tĩnh và Tiết Thần xem như đã quen biết, nhưng vì Tiết Thần là đích trưởng nữ, lần đầu tiên gặp mặt muội muội cũng phải chuẩn bị một chút quà gặp mặt, cho Ngụy Chỉ Tĩnh một bộ trang sức trân châu, Ngụy Chỉ Lan và Ngụy Chỉ Cầm mỗi người một đôi trâm phượng, tiếp nhận các nàng hành lễ.

Như thế xem như đã chu toàn phần lễ nghĩa. Từ nay về sau Tiết phủ ở ngõ Yến tử đã có nữ chủ nhân Tiêu thị, ngoại trừ Đại tiểu thư Tiết Thần còn có Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư, dân cư tuy thấy đơn giản nhưng lại không đơn giản chút nào, bất quá nếu nói phức tạp thì cũng không đến nỗi phức tạp gì cho lắm.

Bình tĩnh mà xem xét, Tiêu thị thật là một chủ mẫu không tệ, làm việc lưu loát không do dự, tiếp nhận việc quản gia từ Lão phu nhân đều xử lý mọi chuyện gọn gàng ngăn nắp, tựa hồ đi cùng con đường với Tiết Thần. Tiêu thị cũng không định ra quy củ mới, hoàn toàn nhận lãnh an bài của Lư thị, chỉ cần điểm này thôi liền đủ để ném những người khác xa vài con phố.

Bản tính con người chính là như vậy, một khi chiếm lĩnh địa bàn liền nhất định phải đặt ra quy củ chỉ thuộc về mình, cho dù tiền nhân đã có một bộ phương pháp đặc biệt thích hợp để quản lý, nhưng chỉ vì do tiền nhân lưu lại nên ít nhiều gì cũng nhất định phải thay đổi, hoặc là nhập người của mình vào hoặc là chỉ trích. Bởi vậy người xưa mới có câu “Một đời vua một đời thần”, cho dù là Thiên tử cũng giống vậy mà thôi.

Nhưng Tiêu thị không chỉ hoàn toàn nhận lãnh phương pháp quản lý của Lư thị, hơn nữa ngay cả người và việc trong phủ đều không động tới một mảy may, sinh hoạt mỗi ngày đều cực kỳ giản tiện, cũng không yêu cầu các nữ nhi ngày ngày thỉnh an. Tuy nhiên Tiêu thị lại rất chú trọng đến việc học của các cô nương, thỉnh các nữ giảng sư trước kia nhập phủ tiếp tục nhậm giáo. Tiết Vân Đào cảm thấy điểm này bà làm thật tốt, kêu Tiết Thần cũng cùng các nàng đi học nhưng không miễn cưỡng, chỉ nói nếu nguyện ý đi nghe giảng thì đi, không muốn cũng không quan hệ.

Tiết Thần cũng chỉ ngẫu nhiên đi một vài lần, không phải vì nàng không hiếu học mà vì nàng rốt cuộc cũng không phải nữ hài nhi, đời trước kiến thức nên học nàng đều không bỏ qua và cũng không quên, đời này thứ mà nàng cần theo đuổi đã không phải là những vấn đề ngây thơ hồn nhiên trong sách vở, đối với nàng, đơn giản chỉ cần học vấn hữu dụng trong thực tế mới là tốt nhất. Đây là do nàng trải qua cả một đời mới đúc kết được, kiến thức về ngâm thơ làm câu đối thật không tốt bằng kiến thức về quản lý trương mục cùng kinh doanh.

Nhưng đây cũng không phải muốn nói không cần phải học hành, mà là muốn coi ngươi học như thế nào. Theo nhận xét của Tiết Thần, Ngụy Chỉ Tĩnh có vẻ là một “con mọt sách”, hai thứ muội kia thì có vẻ khai thoáng hơn, ngoài việc học hành còn biết đi làm chút chuyện khác, tỷ như giao tế gì đó.

Hai thứ muội thực biết tranh thủ, chỉ riêng về phương diện giao tế quả thực có thể trong nháy mắt hạ gục Tĩnh tỷ nhi. Khi Tĩnh tỷ nhi cùng bọn tỷ muội đồng lứa ngồi chơi với nhau thì chỉ hy vọng mọi người bàn về thơ từ. Nhưng khổ nỗi thơ từ gì đó thì lại cao siêu ít người hiểu, các cô nương ngày thường bị nhốt trong khuê phòng, thật khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài tụ hội, dĩ nhiên là muốn cùng bằng hữu đồng lứa tuổi tán gẫu về những tin tức đang lưu hành, ai sẽ nguyện ý cùng ngươi bàn về thơ từ? Nếu nói chuyện phiếm mà còn phải động não, vậy dứt khoát không cần nói gì, cứ ngồi chung với nhau ăn ăn uống uống không phải càng vui vẻ hơn sao?

Ở điểm này, hai thứ muội của Tĩnh tỷ nhi rất thấu hiểu, nói năng khéo léo, tính cách cũng hào sảng, ra tay lại càng hào phóng, thật mau đã hòa mình cùng với mọi người, nếu không biết còn tưởng rằng Tĩnh tỷ nhi là thứ nữ còn hai nàng kia mới là đích nữ đấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN