Thiếu Niên Ca Hành - Chương 297: Ý nghĩa rút kiếm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Thiếu Niên Ca Hành


Chương 297: Ý nghĩa rút kiếm


Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

Sau khi Tống Yến Hồi nhường chức thành chủ, hắn lập tức tới Kiếm Lư của Vô Song thành khổ tu, cố gắng bước vào cảnh giới Kiếm Tiên, sánh vai với kiếm khách tuyệt thế như Lạc Thanh Dương, Tạ Tuyên. Ban đầu khi vừa buông bỏ chức thành chủ, hắn tiến bộ thần tốc, nhưng đột nhiên lại cảm thấy mình vẫn kém một chút.

Lô Ngọc Địch không biết những điều này, thấy Tống Yến Hồi cầm kiếm tới, trên người lại có kiếm khí mạnh mẽ như vậy, cho là sư phụ đã thật sự bước vào cảnh giới Kiếm Tiên.

Thế nhưng Lôi Vô Kiệt lại khác, Lôi Vô Kiệt luyện Kiếm Tâm quyết, hiểu rõ nhất về kiếm khí trên người mỗi người. Còn lúc này, tuy Tống Yến Hồi rất mạnh nhưng còn kém một chút so với những vị Kiếm Tiên mà hắn từng gặp.

“Trong Kiếm Lư có kiếm đạo, nhưng ngoài Kiếm Lư mới có sinh tử. Ta bế quan không ra ngoài, nhưng lại không thể tiến bộ được. Cho nên ta rời thành tới đây, dùng máu của ngươi để trải đường cho ta.” Tống Yến Hồi trầm giọng nói.

Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút rồi bất đắc dĩ nói: “Ngươi không thấy xấu hổ à?”

Lô Ngọc Địch tức giận mắng: “Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy?”

“Các ngươi còn gọi Vô Song thành cái nỗi gì, chẳng bằng gọi là Vô Sỉ thành đi.” Lôi Vô Kiệt bĩu môi: “Trước thì mười mấy người đánh một mình ta, dùng nhiều đánh ít thì thôi. Bây giờ lại có thành chủ cũ tới, ỷ lớn hiếp nhỏ, không thấy mất mặt à? Tổng tiền bối, ngươi còn lớn hơn sư phụ ta vài tuổi, ngươi định rút kiếm với ta?”

“Sau khi ngăn ngươi lại, ta sẽ tới tìm sư phụ ngươi.” Tống Yến Hồi coi khiêu khích của Lôi Vô Kiệt như không thấy, bình tĩnh nói: “Ta sẽ không giết ngươi. Nhưng đời này ngươi không còn cơ hội dùng kiếm nữa.”

“Dọa ta?” Lôi Vô Kiệt ưỡn thẳng người: “Ta họ Lôi, Lôi trong Lôi gia bảo. Ngươi biết người họ Lôi chúng ta trước nay thanh thế lớn, không sợ bị dọa!”

Lôi Vô Kiệt đột nhiên xuất kiếm, nhanh như sấm sét!

Ngày trước dưới Thương Sơn, Lôi Vô Kiệt tiếp một kiếm của Tống Yến Hồi rồi ngất xỉu. Nhưng hôm nay vật đổi sao dời, Lôi Vô Kiệt không còn là thiếu niên ngốc nghếch thấy sát thủ có tiếng như Minh Hầu là kích động tới nhiệt huyết sôi trào nữa. Bây giờ hắn là người có thể cưỡng ép vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, giao thủ cùng đệ nhất Quan Tuyệt bảng Mạc Y.

Tống Yến Hồi nhà ngươi tính là gì?

Tống Yến Hồi cũng xuất kiếm, kiếm của hắn khác với kiếm của rất nhiều kiếm khách khác, kiếm của hắn rất chậm rãi thong thả. Từ nhỏ hắn chỉ thích luyện kiếm bên bờ sông ở Vô Song thành, nước sông luôn chảy rất chậm rãi nhưng từ xưa tới nay chưa bao giờ ngừng.

Một kiếm đánh ra, kiếm khí dâng trào như nước thủy triều, tạo thành từng đợt sóng ập tới. Như, Vạn Thủy Thiên Sơn!

“Thật tốt.” Kiếm của Lôi Vô Kiệt tuy nhanh nhưng trước mặt kiếm khí cuồn cuộn như vậy vẫn còn kém một bậc, bị đánh không ngừng lui lại phía sau.

Lô Ngọc Địch ôm trường thương: “Kiếm của sư phụ ta, đương nhiên là kiếm tốt rồi.”

“Không, ta nói là thật tệ.” Lôi Vô Kiệt nhảy lên, trường kiếm chỉ lên trời: “Tệ trong tệ hại.”

“Ngươi muốn chọc giận ta.” Tống Yến Hồi cười lạnh nói.

“Không, ta chỉ khó chịu thôi.” Trong lúc đang nói hai người lại giao đấu một kiếm, trên người Lôi Vô Kiệt lại có thêm một vết chém, nhưng miệng hắn vẫn không chịu ngừng: “Nghe nói thuở thiếu thời Tống tiền bối từng chém một kiếm lên trời, chiêu kiếm đó đẹp tới mức chim én đã bay đi còn quay đầu trở lại, không ngừng lượn quanh kiếm khí lưu lại trên không trung. Cho nên mới tên là Tống Yến Hồi. Thế nhưng hôm nay chứng kiến, đúng là cực kỳ thất vọng.”

“Cực kỳ thất vọng.” Lôi Vô Kiệt thở dài một tiếng, múa Tâm kiếm trong tay lên: “Khi một kiếm khách quên mất ý nghĩa xuất kiếm của mình, hắn sẽ mất đi kiếm tâm. Một người mất đi kiếm tâm, làm sao trở thành Kiếm Tiên được?”

“Tống tiền bối, ngươi còn nhớ mục đích mình rút kiếm không?”

“Ta rút kiếm là vì bảo vệ, bảo vệ người ta quý trọng.”

“Ta vào Tiêu Dao Thiên Cảnh.” Kiếm trong tay Lôi Vô Kiệt nhẹ nhàng chỉ xuống, bộ quần áo đỏ tung bay, ánh mắt sáng như Bắc Đẩu.

“Tiêu Dao Thiên Cảnh!” Lô Ngọc Địch cả kinh, thiếu niên áo đỏ trước mặt mới mười tám tuổi nhưng đã đạt tới trình độ mà đại đa số người trong giang hồ không cách nào sánh kịp, người này, có lẽ sẽ thành đối thủ của Vô Song thành trong phương diện kiếm đạo.

“Tống tiền bối, năm xưa ngươi cho ta một kiếm, khiến ta biết ý nghĩa của việc rút kiếm. Hôm nay ta cũng trả lại ngươi một kiếm, nếu ngươi muốn trở thành Kiếm Tiên, vậy phải học lại từ rút kiếm đi lên.” Lôi Vô Kiệt dựng dọc kiếm trước mặt: “Chỉ có một kiếm, phân thắng bại.”

Ánh mắt Tống Yến Hồi càng ngày càng lạnh lẽo: “Ngươi quá ngông cuồng.”

“Ta còn trẻ, ta có thể ngông cuồng.” Thân hình Lôi Vô Kiệt khẽ động, trường kiếm đã xuất.

Tống Yến Hồi đột nhiên nhắm hai mắt lại, xuất kiếm nghênh đón.

Thân hình hai người lướt qua nhau.

Lôi Vô Kiệt ngã quỵ trên mặt đất, y phục đỏ tươi trên người đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ thẫm. Hắn chống kiếm xuống đất, nôn ra một ngụm máu tươi, ánh mắt hơi nhắm lại nhưng vẫn cố gắng mở ra, gần như ngất xỉu. Nhưng hắn lại cười một tiếng rồi lau đi vết máu bên mép.

Tống Yến Hồi vẫn đứng đó.

Hắn nhớ lại lần đầu tiên rời khỏi thành, sư phụ hỏi hắn vì sao lại ra khỏi thành. Hắn trả lời mình muốn đi luyện kiếm. Sư phụ lại hỏi hắn, vì sao lại ra ngoài thành luyện kiếm. Hắn trả lời ngoài thành có chuyện bất bình, hắn muốn rút kiếm vì chuyện bất bình, rút kiếm vì người trong thiên hạ, rút kiếm vì nỗi khổ của trăm họ. Lúc đó sư phụ vui mừng gật đầu một cái: Được, là thanh kiếm tốt. Sau đó hắn đi ngang qua một thôn trang, nơi đó gặp nạn đê vỡ lũ lụt. Hắn vung kiếm ngăn nước sông, hợp sức với Lạc Hà Tiên Tử nổi danh khắp thiên hạ ngăn cản nước lũ tràn qua chỗ đê vỡ suốt nửa khắc, cứu hơn một nghìn nạn dân, có thể gọi là truyền thuyết.

Đến bây giờ hắn vẫn nhớ chiêu kiếm hôm đó, đó là đỉnh cao trong cuộc đời của hắn. Nhưng sau đó hắn không thể thi triển chiêu kiếm tuyệt thế như vậy nữa.

Hắn gặp Lý Hàn Y tay cầm Thiết Mã Băng Hà, đối phương không chút lưu tình chém đứt mũi kiếm của hắn. Sau đó hắn trở lại Vô Song thành, thừa kế chúc vị thành chủ, dốc hết sức lực gìn giữ địa vị của Vô Song thành đang lảo đảo sắp ngã. Hắn vẫn luyện kiếm, hơn nữa không ngừng tính toán nguyên nhân thất bại của mình hôm đó, từng đêm nối tiếp nhau không ngừng luyện kiếm.

Hắn quên lời nói rút kiếm vì chuyện bất bình.

Cũng quên lời nói rút kiếm vì người trong thiên hạ.

Hắn chỉ muốn Vô Song thành thắng được Tuyết Nguyệt thành, kiếm của mình thắng được Thiết Mã Băng Hà.

“Khi ngươi luyện kiếm chỉ vì luyện kiếm, ngươi đã mất đi linh hồn của kiếm.” Lôi Vô Kiệt dùng hết sức lực nói nốt một câu.

Tống Yến Hồi chậm rãi tra kiếm vào vỏ.

“Sư phụ!” Lô Ngọc Địch vội vàng tới đỡ, bởi vì hắn thấy một giọt máu tươi chảy ra từ ống tay áo của Tống Yến Hồi.

Tống Yến Hồi xua tay một cái, giậm mũi chân lao về phía xa, bỏ mặc đám đệ tử Vô Song thành. Lô Ngọc Địch quay đầu nhìn Lôi Vô Kiệt đang chống kiếm xuống đất mới không ngã quỵ, ánh mắt tỏa ra sát ý.

Lôi Vô Kiệt nhìn Lô Ngọc Địch cầm trường thương bước từng bước một về phía mình, thở dài: “Không ngờ lần đầu tiên trong cuộc đời này ta thật sự bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, lần đầu tiên đánh ngang tay với cao thủ tuyệt thế. Nhưng lại phải chết ở đây.”

Các bạn eii, Uyên vẫn nhận lì xì từ đây tới tết âm lịch năm sau luôn ạ TT^TT

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN