Thiếu Niên Mắc Bệnh Cố Chấp Lừa Dối Tôi
Chương 26: Chuyện ma xưa
Editor: nhà Kẹo Bơ 🥑🥑
Nhân dịp bạn editor có kiểu tóc mới nên mình mở tiếp chuyên mục “chúc” bé ngủ ngon nha:))))) mà kiểu tóc hơi fail nên an ủi bạn ý đi hiu hiu:<< mong là bạn k đọc được dòng này k thì tình bạn của cta tan biến mất:>>
Chuyện ma xưa
Cứ như thế, mọi nghi vấn đều được thông suốt.
Bởi vì đó là phòng phục chế nên cách bài trí giống y hệt phòng 443.
Bởi vì gần đây mới xuất hiện phòng rỗng, cho nên quản lí kí túc xá không có thông tin của phòng này.
“Ý của cô là, bởi vì đột nhiên có phòng này, cho nên kí túc xá sẽ đánh lùi một số? Tôi cảm thấy cái này không hợp lí” Yến Thanh Nghiên đưa ra nghi vấn của mình.
Gần đây mới xuất hiện phòng này, vì sao số phòng cũng thay đổi theo?
“Không, vì kí túc này vốn dĩ không có phòng 444, có một số địa phương cố tình bỏ qua con số 4 vì mê tín, kí túc xá này hẳn cũng vậy.
Thông tin đăng kí của quản lí kí túc cũng là 431-461, bỏ qua con số 444, có thể đây là bằng chứng của chi tiết này”
“Chúng ta trở lại tầng bốn nhìn xem”
Giản Lan nói xong liền đi, Phương Túc Dương và Yến Thanh Nghiên cầm chìa khóa của ngăn tủ kí túc 443 đuổi theo.
Lục Nhiêu và Giản Vân đang chuẩn bị đi xuống tìm bọn họ, liền thấy mọi người quay lại.
“Làm sao vậy?” Lục Nhiêu hỏi.
“Lan Lan đã điều tra ra bí mật của kí túc 444” Phương Túc Dương nói.
Giản Vân nhỏ giọng lẩm bẩm một câu “Cái này có thể có bí mật gì chứ?”
Lục Nhiêu còn muốn hỏi lại, nhưng thấy biểu tình của những người khác đều mang dáng vẻ khẩn trương, anh ta cũng thức thời không nói thêm gì, lẳng lặng ở bên cạnh chờ.
Sau khi đến tầng bốn, Giản Lan thử thăm dò vươn tay, dùng lòng bàn tay lau đi dãy số 444 màu đỏ trên cửa kí túc.
Cô vốn dĩ muốn thử xem, không nghĩ tới thuốc màu ở trên cửa dễ dàng bị lau đi.
“Cô lau gì vậy?” Đàm Tiêu hỏi.
Giản Lan không quay đầu lại “Tôi muốn biết kí túc này rốt cuộc là phòng mấy”
Sau khi cô lau những thuốc màu đó, cuối cùng dãy số cũng có sự biến hóa.
Quả nhiên, kí túc xá từ 444 thành 443.
Hiện tại, hai phòng liền nhau, từ trong ra ngoài đều giống nhau như đúc.
【Mẹ nó? Hai kí túc giống y hệt nhau? Vậy người ở kí túc kia là ai?】
【Càng nghĩ càng thấy kinh khủng, người ở bên trong có phải chính là Bút Tiên hay không…】
【Hàng vạn từ chỉ hóa thành một câu: Lan Bảo thật tuyệt vời】
【Thực sự có nơi có loại con số mê tin này? Tôi cười, ai sẽ ngu như vậy?】
【Người lầu trên lên mạng tìm đi, có nơi còn cố tình ra quy định biển số nhà không thể có số 4 và 13. Nếu không ai tin điều này tại sao lại có quy định như vậy?】
“Tê—–”
Phương Túc Dương không nhịn được nuốt một ngụm không khí lạnh, một thân liền nổi da gà.
Anh ấy hỏi “Vì sao Bút Tiên lại phục chế một phòng khác?”
Giản Lan lắc đầu “Tạm thời còn chưa biết”
“Mọi người đang nói gì vậy? Cái gì phục chế phòng?” Giản Vân không nhịn được liền hỏi.
Vì thế Yến Thanh Nghiên giải thích cho cô ta chuyện vừa rồi.
“Không phải là lỗi của tổ tiết mục chứ?” Giản Vân không muốn thừa nhận Giản Lan đã khám phá ra điều này.
Đặc biệt là vừa rồi cô ta ở cạnh Lục Nhiêu, căn bản không chứng kiến việc tìm ra những chứng cứ đó.
“Không có khả năng, nếu là lỗi thì khi lau thuốc màu, trên cửa hẳn là không có số nào chứ, không thể có khả năng lau xong phía dưới có một con số khác” Chưa đợi Yến Thanh Nghiên giải thích, Phương Túc Dương đã vội nói.
Cố ý dùng hai loại thuốc màu bất đồng với nhau rõ ràng là muốn nói cho bọn họ con số kí túc sau khi lau xong là chính xác.
Nhiều manh mối như vậy đều chỉ hướng về một kết quả – phòng này thật sự là do Bút Tiên phục chế.
“Chúng ta dùng chìa khóa mở ngăn tủ ra đi” Yến Thanh Nghiên lấy ra chuỗi chìa khóa vừa rồi tìm được ở chiếc hộp kia.
Manh mối nhiều nhưng ngược lại, bọn họ càng không hiểu gì.
Vậy thì dứt khoát đem những manh mối đang có để trên mặt bàn để phân tích lại đi.
“Trước tiên mở ngăn tủ kí túc 443 ra đi” Giản Lan nói.
“Tại sao?”
“Tôi cảm thấy phòng phục chế 443 sẽ không có đồ vật tốt đẹp gì ở bên trong”
Mọi người đều cảm thấy lời cô nói có đạo lí, cho nên trước tiên mở cửa tủ phòng 443.
Có tổng cộng sáu chiếc tủ kim loại cao và dài đặt cạnh nhau, là một chỉnh thể, chỉ có cửa tủ là tách ra.
Ngoài nơi này bên dưới còn có một ngăn tủ kim loại lớn khác, diện tích không to hơn cái giường là mấy, vừa đủ để trong không gian khi trải giường xuống đất.
Giản Lan đến bồn rửa mặt, đặt ngón tay lên mặt kính, phát hiện có khoảng cách giữa gương và đầu ngón tay, nhận định đây là gương bình thường, không phải gương hai mặt.
“Không phải giương hai mặt, hơn nữa đêm qua hẳn là không có bóng người từ bên ngoài cửa sổ ở phòng phía bên này” Đàm Tiêu đoán được suy nghĩ của cô, chủ động giải thích.
“Tại sao anh biết không có? Lúc ấy anh cũng ở chung kí túc xá với chúng tôi… không đúng, chỉ có một âm thanh rơi xuống đất” Lời còn chưa nói xong, Giản Lan liền lập tức phản ứng lại.
Những phòng khác đều giống nhau, chỉ có hai phòng này là khác biệt.
Ở chương trình này, mặt kính hai chiều đại diện cho sự tồn tại của Bút Tiên.
Cho nên hai phòng này sẽ có một phòng là bình thường, cái còn là kí túc ma ám.
【Cp bát quái tâm linh tương thông, cảm giác thật sự rất ngọt!】
【Xem chương trình này giống như đang xem chỉ hai người Đàm ca và Lan Bảo hợp tác với bốn cái thau đồng vậy 】
【Hiện tại tôi cảm thấy giống như chưa từng có não】
【Lầu trước +1, hiện tại tôi liền đi mua một bộ não thông minh đây】
Sau khi toàn bộ ngăn tủ mở ra, sáu khách mời tự đi tìm manh mối.
Mấy đồ trong ngăn tủ cơ bản đều là đồ dùng sinh hoạt bình thường, quàn áo khăn trải giường và thú bông, không có gì khác so với kí túc bình thường.
Mà ngăn kéo của bàn cũng đều là giấy bút, sách vở và mấy thứ tương tự.
Chỉ có một ngăn kéo là bên trong có một cuốn sổ nhật kí bị khóa, còn có một hộp có mật mã, tạm thời còn chưa mở được, cũng không biết là thuộc về ai.
“Đi xem phòng bên cạnh”
Sáu người đồng loạt đến kí túc phục chế 443.
Lần này khi mở cửa tủ, cả Yến Thanh Nghiên và Phương Túc Dương đều rất cẩn thận.
Bọn họ đều đã làm tốt sự chuẩn bị nhìn thứ quỷ quái, nhưng nháy mắt khi mở cửa tủ, hai người vẫn không nhịn được bị dọa đến thét chói tai.
“A a a!”
Trong ngăn tủ rỗng tuếch, nhưng ngăn tủ dựa tường kia lại có đồ quỷ dị nhô lên, nhìn kĩ thì vừa đúng đó là bộ phận miêu tả thân thể và hình dạng khuôn mặt thiếu nữ.
Nhưng đây là ngăn tủ kim loại.
Hai người sững sờ ở nơi đó, Giản Lan nhận lấy chìa khóa trong tay họ, mở ngăn tủ còn lại ra.
Sau những ngăn tủ còn lại đều có đồ vật kiểu này nhô lên.
Nhìn qua thật giống như có người đã dùng hết lực để đẩy thi thể vào, nhưng vì không thể đẩy vào hết nên không cẩn thận hằn thành dấu vết trên ngăn tủ.
Thân thể của họ được xếp chồng lung tung lên nhau như một đống rác, biểu tình hoảng sợ như là trước khi chết đã thấy đồ vật đáng sợ nào đó.
Nếu không phải giữa mỗi thân thể này đều có một ảnh chụp được ghim vào giữa chân mày thì thật sự không thể phân biệt rõ người nào cả.
“Tổng cộng có năm người” Giản Lan lấy bức ảnh chụp chung của sáu người tìm được ở kí túc 443, phát hiện những bức ảnh được ghim trên những thi thể này vừa lúc là ảnh chụp của năm người trong ảnh chụp chung.
Yến Thanh Nghiên thấy một màn này, rốt cuộc không nhịn được chạy đến phòng WC bắt đầu nôn mửa.
【Mẹ nó khiếp người, tôi cũng thiếu chút nữa bị dọa tới mức muốn phun ra】
【Vì sao Lan Bảo có thể mặt không đổi sắc phân tích vậy, cô ấy không sợ một chút nào sao?】
【Trong từ điển của Lan Bảo không có hai chữ sợ hãi này:)】
【Tổ tiết mục tạo các chi tiết không tồi, thi thể và ảnh chụp trong ngăn tủ rất giống, vừa lúc tương ứng nhau】
“Đây không phải là điều con người có thể làm, có thể khẳng định Bút Tiên làm được” Đàm Tiêu nói.
“Những người bị xé ảnh hẳn là đều đã chết, năm người này ngoài miệng khi chết còn bị dán băng dính, ám chỉ các cô ấy vì nói chuyện mà chết. Trịnh Tầm Lăng có trong danh sách bảo nghiên, rất có khả năng bởi vì lời đồn này mà nhảy lầu tự sát, hiện tại Kỷ Như Tuyết vẫn như cũ không tìm thấy tin tức” Giản Lan hơi gật đầu, nói tiếp lời anh.
Xác nhận trong ngăn tủ không có manh mối gì khác, Giản Lan liền khóa nó lại.
Đợi lúc Yến Thanh Nghiên đi ra, Giản Lan đưa cô ấy nước và khăn giấy, còn có một loại thuốc áp chế sự buồn nôn rất hữu dụng không có hại gì với cơ thể.
“Cảm ơn, tôi khá hơn nhiều rồi”
Yến Thanh nghiên uống thuốc rồi súc miệng, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Lan Lan, sao cô lại có loại thuốc này?”
“Lo trước để khỏi nguy hiểm” Giản Lan nói.
Thật có liên quan đến chứng ghét nam giới, cô thường xuyên thấy buồn nôn, uống thuốc xong sẽ thấy dễ chịu hơn, cho nên dưỡng thành thói quen mang thuốc như một đồ tùy thân.
“Thử xem ngăn kéo còn lại và ngăn tủ dưới giường đi” Lục Nhiêu nói.
Giản Lan dùng chìa khóa mở thử.
Toàn bộ ngăn kéo có thể mở ra, nhưng bên trong trống rỗng, không có bất gì cái gì.
Ngăn tủ dưới giường lớn lại không mở ra được.
Cục diện hiện tại lần nữa có thể kiểm soát được.
Những manh mối đang có hiện tại đều đã dùng, chỉ còn lại sổ nhật kí và hộp có mật mã là không mở được.
“Chỉ có thể chờ buổi tối triệu hồi Bút Tiên để hỏi về vấn đề này”
Trước mắt cũng chỉ có một biện pháp này.
Đạo diễn đã ngây ngốc, vốn dĩ tổ tiết mục thiết kế để quay chương trình một ngày.
Kết quả mới có nửa ngày bọn họ liền khám phá ra được nhiều điều như vậy, hiện tại việc chạy thoát thành công cũng được một nửa.
“Nói với tổ kế hoạch gia tăng khó khăn cho tiết mục”
Tổ kế hoạch sờ chút tóc còn sót lại của mình:……. Đạo diễn tốt lắm
Buổi tối lúc ăn cơm, Phương Túc Dương nói với mọi người về cấm kỵ của Bút Tiên.
“Không thể hỏi thân phận khi sống, không thể hỏi nguyên nhân chết, không thể hỏi oan tình”
Những người khác đều ghi nhớ kĩ.
Trong lòng Giản Lan còn nghĩ, “quy củ” này của Bút Tiên đã tăng thêm tính thú vị, lại làm cho bọn họ không thể nhanh chóng biết chân tướng Bút Tiên, cốt truyện của tiết mục lần này rất khá.
“Tổng cộng có bảy người đã chết, loại bỏ năm người kia, chỉ còn lại Trịnh Tầm Lăng và Kỳ Như Tuyết, thân phận Bút Tiên hẳn là một trong hai người này” Lục Nhiêu phân tích.
“Nếu Bút Tiên vốn là Trịnh Tầm Lăng, thì Kỷ Như Tuyết hẳn là bị cô ấy giết, chỉ là không biết nguyên nhân. Nếu Bút Tiên là Kỷ Như Tuyết, vậy việc giết năm người kia hẳn là giúp Trịnh Tầm Lăng báo thù” Giản Vân nói tiếp.
Hai người bọn họ nói thế không ai phản bác.
Trong lòng Giản Lan vẫn còn nghi vấn.
Nếu mục đích chân chính của Bút Tiên là báo thù, hiện tại năm người kia đều đã chết, đã báo thù thành công rồi tại sao Bút Tiên vẫn không rời đi? Cô ấy muốn làm gì?
Bất quá hiện tại không có nhiều manh mối nên cô không nói vấn đề này ra.
Lúc sau mọi người cùng thảo luận vấn đề để hỏi Bút Tiên vào buổi tối.
Không quan tâm đến việc có dùng hay không, chỉ cần vấn đề liên quan đến chuyện này đều có thể hỏi một lần, dù sao cũng không hạn chế số lần hỏi.
Trước tiên biết việc 11 giờ sẽ tắt đèn, lần này Giản Vân một chút cũng không dám nán lại, Yến Thanh Nghiên cũng chạy nhanh đi rửa mặt.
Bất quả bởi vì gương đối diện có Bút Tiên, hai người cũng không dám ở bồn rửa mặt, chỉ dám đến phòng nước bên ngoài.
Giản Lan rửa mặt xong thì nằm trên giường ưu tư đắp mặt nạ.
Hôm nay lên tầng rồi lại xuống tầng, lại luôn suy nghĩ, cô đã sớm mệt muốn chết rồi.
Cho nên không bao lâu vừa đắp mặt nạ lên, Giản Lan liền ngủ.
【Cốt truyện quen thuộc: Giản Lan đánh một đạo năm sao, phát động kĩ năng cao cấp – ngủ ở nhà ma】
【Bút Tiên: Giản Lan, cô không có tâm】
【Tuy vậy nhưng lúc đắp mặt nạ thật sự rất buồn ngủ, xem ra Lan Bảo có cùng thói quen với tôi, thật vui vẻ】
Giản Lan ngủ ngon lành, Giản Vân và Yến Thanh Nghiên ai cũng không dám ngủ.
Hai người câu được câu không nói chuyện với nhau đợi đến lúc 11 giờ.
Không bao lâu sau, cửa sổ truyền đến tiếng gõ cửa.
“Chẳng lẽ là tổ tiết mục đưa bữa ăn khuya cho chúng ta?” Yến Thanh Nghiên lầm bầm.
“Đi xem đi”
Yến Thanh Nghiên và Giản Vân cùng nhau đi về phía ban công.
Khi hai người đi qua, tiếng gõ đã biến mất.
Nghĩ đó là ám kiểu liên lạc của tổ tiết mục, hai người cũng không cảnh giác, hướng về phía ngoài thăm dò.
Kết quả vừa nhìn liền thấy một ma nữ ghé vào phía dưới cửa sổ, ôm khuôn mặt trắng bệch âm trầm đối diện các cô.
Mà hai người vừa lúc cúi đầu, suýt nữa đã gặp phải ma nữ.
Mấu chốt chính là đây là tầng bốn.
“A a a!!”
Giản Vân và Yến Thanh Nghiên đều không hẹn mà cùng thét chói tai.
【Mẹ nó mẹ nó tôi rốt cuộc cũng biết tại sao trên ban công có một cái camera】
【Lại là hình ảnh đột nhiên phóng đại, thiếu chút nữa chữ dỗi đã viết lên mặt tôi, tổ tiết mục muốn cho tôi và Bút Tiên cùng moah moah sao?】
【Nếu hai người có phương pháp trinh thám “đoán mò qua ngõ tắt” của Giản Lan, liền biết nơi có camera có bao nhiêu nguy hiểm/ mỉm cười mỏi mệt】
【Không ai chú ý tới chi tiết sao? Trước đó tổ tiết mục liên hệ với khách mời đều dùng cách truyền bá âm thanh, lần này thật sự gõ cửa kính, càng nghĩ càng thấy ớn】
【Cho nên hiện tại Bút Tiên bắt chước phương thức liên lạc của con người để gọi con người?】
Âm thanh của hai người vang như vậy, Giản Lan đang ngủ cũng bị đánh thức.
Cô mơ màng mở mắt ra, sau đó ngồi dậy đi giày rồi xuống giường.
Vì tránh cho mặt nạ rơi xuống, Giản Lan chỉ có thể hơi ngẩng đầu đi về phía ban công.
Khi cô đi xuống, dưới comment đều là thế này —
【Lan Bảo tiến công, không muốn đầu rơi thì nhanh chạy đi】
【Bút Tiên tôi khuyên bạn mau rời đi, đừng hỏi tôi tại sao】
【Thích khách của quân địch lục thần còn ba giây nữa tới chiến trường, yêu cầu chuẩn bị sẵn sàng…. Thôi đừng chuẩn bị, tại chỗ chờ chết đi】
【Bắt đầu lui lại! Bắt đầu lui lại!】
Giản Lan rất nhanh đã đi tới ban công bên cạnh
“Lan Lan, dưới cửa sổ có Bút Tiên” Yến Thanh Nghiên lúc này đã cùng Giản Vân lùi xuống cuối phòng, cách rất xa ban công.
Nhìn thấy Giản Lan lại đây, trong lòng Yến Thanh Nghiên bình an hơn không ít.
Lúc này, cửa kí túc bị gõ vang, bên ngoài truyền đến âm thanh sốt ruột của hai khách mời nam “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Người tới là Lục Nhiêu và Phương Túc Dương, Đàm Tiêu không lại đây, anh đang xem tình huống từ ban công phòng bên cạnh.
“Tôi đi mở cửa” Giản Vân nghe được thanh âm của Lục Nhiêu, trong lòng yên tâm hơn nhiều.
Yến Thanh Nghiên cùng cô ta đi ra.
Trên ban công chỉ còn lại mỗi Giản Lan.
Lúc này Giản Lan vẫn còn mơ hồ, nghe thấy câu dưới cửa sổ có gì đó, cô theo bản năng đi qua thăm dò.
Sau đó cô liền trốn ở cửa sổ thấy hồn ma phía dưới, mắt to trừng mắt nhỏ.
Ngay sau đó trên ban công truyền đến một tiếng kêu hoảng sợ.
“A!!!”
Giản Vân nhanh chóng cong môi, sau đó rất nhanh liền bình thường.
Xem đi, Giản Lan cũng bị dọa rồi, ra vẻ cái gì.
Phương Túc Dương và Yến Thanh Nghiên chạy nhanh về phía ban công.
Sau đó bọn họ thấy Giản Lan duỗi tay lấy cái gì đó ở ban công.
“Đừng sợ, đó là mặt nạ” Cô vừa duỗi tay xuống lấy vừa giải thích.
Nhưng cuối cùng Giản Lan cũng không bắt được Bút Tiên, làm Bút Tiên trực tiếp ngã xuống từ tầng bốn.
Trên người Bút Tiên có quấn dây thép nên cũng không cần quá lo lắng cho an toàn của cô ấy.
Giản Lan cúi đầu mạnh như vậy, mặt nạ cũng rơi xuống, thật đáng tiếc.
Trên mặt còn mang theo sự ướt át, cô quay đầu lại nhìn về phía Phương Túc Dương và Yến Thanh Nghiên giải thích “Mặt nạ của tôi hình như dọa cô ấy”
Đàm Tiêu ở ban công bên cạnh xem toàn bộ quá trình, nhịn không được cong môi, đôi mắt thanh lãnh nhiễm vài phần ý cưới.
【Ha ha ha ha tối lửa tắt đèn, cô ấy đắp mặt nạ đột nhiên đi thăm dò người ta, người ta không sợ mới là lạ!】
【Ngẫm lại một chút, đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một bóng trắng có mặt nạ, cậu có sợ không?】
【Hiện tại tâm tình của Bút Tiên chính là hối hận, cực kì hối hận, hôm nay không nên ra cửa】
【Vừa rồi thời điểm Lan Bảo duỗi tay bắt Bút Tiên, tôi cảm giác Bút Tiên sẽ nhanh tàn mất】
【A a a Đàm ca cười đầy sự sủng ái, cho tôi biến thành cô ấy đi!】
Thấy cô không có việc gì, hai người nhẹ thở ra.
“Lan Lan, vừa rồi tiếng thét chói tai là của Bút Tiên?” Yến Thanh Nghiên nuốt một ngụm nước miếng, gian nan hỏi.
Giản Lan gật đầu, thở dài “Ừ, tôi không cẩn thận dọa cô ấy”
Phương Túc Dương nói một câu “Bảo đạo diễn cho Bút Tiên thêm tiền đi”
Xác thật ủy khuất cô ấy rồi.
Ai có thể nghĩ đến việc sắm vai ma quỷ còn có thể bị người ta dọa.
“Vừa rồi tôi liếc thấy gương mặt cô ấy, không giống như người ban đầu của kí túc 443, thân phận thật sự của Bút Tiên hẳn là Trịnh Tầm Lăng hoặc Kỷ Như Tuyết” Giản Lan nói.
Vừa rồi cô chỉ nhìn thoáng qua, Bút Tiên liền ngã xuống, cho nên cũng không thấy rõ.
Lúc này, Đàm Tiêu cũng từ phòng bên cạnh lại đây.
“Buổi tối Bút Tiên lại đây làm gì?” Anh hỏi.
Giản Lan chỉ vào ấn ký bằng màu ở rìa ngoài cửa sổ “Hình như là vì lưu lại cái này”
Những người khác không dám đi xem, Giản Lan liền chụp bức ảnh, để màn hình điện thoại ở giữa bàn.
Ấn ký là hai con người nhỏ bé đưa lưng về phía này đang dựa lưng vào nhau, tựa hồ còn ngân nga cùng nhau chỉ về phía không trung.
“Hai người cùng nhau ngắm sao? Đây là ý gì?” Phương Túc Dương không hiểu.
“Không biết, trước tiên ghi nhớ manh mối này đi, chờ buổi tối Bút Tiên ra xem có thể hỏi được điều gì không”
“Hôm nay Bút Tiên sẽ còn đến sao?” Yến Thanh Nghiên yếu ớt hỏi.
Giản Lan xấu hổ nhìn mọi người “….. Không biết, hi vọng cô ấy có thể đến đây”
Nếu cô thật sự dọa diễn viên quần chúng sợ, đợi lát nữa không ai tới đây đóng vai Bút Tiên thì làm thế nào được?
【Vì sao cô gái này còn mang theo vẻ mặt ủy khuất? Rõ ràng là cô dọa người kia mà!】
【Nếu buổi tối người đóng vai Bút Tiên không muốn xuất hiện thì làm sao?】
【Bút Tiên: Thêm tiền, cần thêm tiền! Không thêm tiền tôi không chịu nổi ủy khuất này】
Mọi người đều đã rửa mặt xong, đều đợi ở phòng phục chế 443, thấp thỏm chờ tới 11 giờ.
Vừa đến 11 giờ, kí túc xá đúng giờ tắt đèn.
Giản Lan và Đàm Tiêu vẫn như cũ cùng nhau cầm bút triệu hồi Bút Tiên.
Giống như hôm qua, hai người sau khi cùng nhau cầm bút nhắm mắt niệm thần chú, gương mặt sau cửa “Ba” mở ra một chút.
Bút Tiên vẫn mặc quần áo như trước đó, tóc xõa tán loạn, ngồi giữa một mảnh hắc ám.
Giản Lan hơi nhẹ nhàng thở ra, cô ấy tới thật tốt, bằng không những vấn đề họ chuẩn bị lúc ban ngày đều uổng phí.
“Bút Tiên Bút Tiên, hãy nói cho tôi, giường đầu tiên ở bên trái cửa là giường số mấy”
Bên kia truyền đến âm thanh chói tai, ngay sau đó là hai âm nữa.
Cái này có nghĩa là giường số 1 và giường số 2.
Giản Lan tiếp tục hỏi những người còn lại để xác định dãy số giường.
Trùng hợp chính là, chiếc giường hiện tại cô đang ngủ là của Trịnh Tầm Lăng, phía trên là của Kỷ Như Tuyết.
Tổng cộng có sáu ngăn kéo, dựa theo phương thức bày giường mà nói, sổ nhật kí và chiếc hộp có mật mã vừa lúc là số 3 Trịnh Tầm Lăng.
Như vậy để giải được câu đố của Bút Tiên hẳn là nằm ở nội dung bên trong sổ nhật kí.
“Bút Tiên Bút Tiên, nơi này ngoại trừ cô còn có hồn ma khác sao? Có hay không?”
Đáp án của Bút Tiên là không có.
Cái này có thể lí giải năm người kia thật sự là do cô ấy giết, hồn ma ban ngày kia cũng là Bút Tiên.
“Bút Tiên Bút Tiên, phòng này là cô phục chế sao? Có đúng không?”
Bên kia truyền đến những tiếng cọ xát chói tai.
Suy đoán của Giản Lan lại chính xác.
Trong lòng Giản Vân bực bội không thôi, cô ta rất không thích Giản Lan nổi bật như vậy.
“Bút Tiên Bút Tiên, hộp có mã khóa kia, mật mã là gì?”
Lần này Bút Tiên không trả lời.
Giản Lan hỏi lại một lần, vẫn là không đáp lại.
Đạo diễn đắc ý cười lạnh “Nhanh như vậy liền muốn biết đáp án, nghĩ là dễ vậy sao”
Những người khác ở bên cạnh phụ họa theo “Đúng vậy, bọn họ hẳn là mất một thời gian”
Bất quá vấn đề tiếp theo Giản Lan hỏi làm đạo diễn cười không nổi.
“Bút Tiên Bút Tiên, người trong kí túc này quan hệ với cô thế nào? Tốt hay không?”
Vấn đề này Giản Lan muốn hỏi, cô không trực tiếp hỏi thân phận Bút Tiên, cũng không biết có làm Bút Tiên tức giận hay không.
Bút Tiên dừng một chút, lựa chọn đáp án thứ nhất.
“Bút Tiên Bút Tiên, kí túc 443 có bao nhiêu người đã chết?”
Đáp án là 2.
“Bút Tiên Bút Tiên, người có thành tích tốt nhất kí túc 443 ở giường số mấy?”
Đáp án là 3, cũng chính là giường của Trịnh Tầm Lăng.
“Ở kí túc 443, ngoại trừ Trịnh Tầm Lăng, ai là người có thành tích tốt nhất?”
Lần này Bút Tiên trả lời là số 4 Kỷ Như Tuyết.
Giản Lan lại hỏi thành tích xếp hạng của những người khác.
“Ở kí túc 443 người có quan hệ tốt nhất với giường số 3 là ai?”
Đáp án là giường số 4 Kỷ Như Tuyết.
“Người có quan hệ không tồi với kí túc 443 là ai?”
Lần này đáp án Bút Tiên đưa ra vẫn là Kỷ Như Tuyết.
“Bút Tiên Bút Tiên, cô còn chuyện gì muốn nói cho chúng ta không?”
Bút Tiên không động tĩnh.
“Được, chúng ta đã hỏi xong, cô có thể đi”
Gương mặt sau cửa “bang” một tiếng rồi khép lại.
Những người khác rốt cuộc có thể nói chuyện.
“Lan Lan, vì sao cô hỏi những vấn đề đó?” Phương Túc Dương tò mò hỏi.
Đàm Tiêu thay cô trả lời “Cô ấy muốn biết ngay từ đầu lời đồn được truyền ra có phải từ người của kí túc 443 không”
“Đúng vậy, trong kí túc 443 Kỷ Như Tuyết có quan hệ không tồi với mọi người, như vậy lời đồn có khả năng là do cô ấy truyền ra” Giản Lan nói.
“Chính là, Bút Tiên nói trong kí túc Trịnh Tầm Lăng và Kỷ Như Tuyết có quan hệ tốt nhất” Giản Vân đưa ra bất đồng.
Giản Lan không nói chuyện mà chỉ nhíu mày suy tư.
Giản Vân cho rằng cô bị cô ta làm bối rối, tức khắc vẻ mặt liền đắc ý.
Một lát sau, Giản Lan bỗng mở miệng nói “Tổ tiết mục có phải đã cho chúng ta một lưu ý, nói sự kiện lần này có liên quan đến một câu chuyện ma được lưu truyền rộng rãi trong kí túc xá nữ?”
Cô cũng là vừa rồi suy nghĩ đột nhiên lóe lên những lời này.
“Đúng vậy, chuyện ma xưa chính là Bút Tiên” Phương Túc Dương nói tiếp.
Giản Lan lại lắc đầu “Không đúng, Bút Tiên không phải là chuyện ma xưa, phải nói là truyền thuyết tương đối chuẩn xác”
Chuyện của người xưa dù sao cũng phải có đầu đuôi, nhưng Bút Tiên chỉ là truyền thuyết “nghe nói dùng nghi thức nào đó có thể triệu hồi những con ma nhỏ gần đây”
Sau khi triệu hồi Bút Tiên sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không thể xác định.
“Có phải là do chị soi mói chữ quá hay không?” Giản Vân nói.
Giản Lan lại vòng về đề tài ban đầu “Quan hệ của Kỷ Như Tuyết và Trịnh Tầm Lăng khá tốt, nhưng cá nhân cô ấy cũng quan hệ tốt với những người của kí túc 443, mà những người 443 kia chính là hung thủ gián tiếp giết hại Trịnh Tầm Lăng. Điều này thấy thế nào cũng có liên quan tới nhau”
“Có lẽ quan hệ của Kỷ Như Tuyết và Trịnh Tầm Lăng vốn dĩ là tốt, những vì nguyên nhân nào đó mà hai người cũng không tốt như mặt ngoài.” Đàm Tiêu bình tĩnh phân tích.
Cứ như vậy, những vấn đề đã hỏi Bút Tiên đều có thể giải đáp.
“Nguyên nhân có thể là vì nghiên cứu? Bởi vì thành tích của Trịnh Tầm Lăng và Kỷ Như Tuyết dường như đều không tồi” Giản Lan nói.
Hai người giường trên dưới từng là bạn tốt, sau này người giường trên ghen ghét người giường dưới có tư cách nghiên cứu, liền truyền bá lời đồn khắp nơi.
Tại đây trước kia sự việc xảy ra, quan hệ hai cô gái rất tốt, hoặc là nói, ít nhất mặt ngoài là bạn tốt.
“Có khả năng” Đàm Tiêu gật đầu.
“Nếu chuyện này thật sự có quan hệ với chuyện ma xưa, như vậy từ ngữ mấu chốt hẳn là bạn, giường trên dưới, phản bội, còn có, lưng tựa lưng, ngồi cùng nhau, ngắm sao?” Giản Lan phân tích tiếp.
Chỉ là cô rất ít khi nghe chuyện, nhất thời không nghĩ ra cái nào.
Đúng lúc này, Phương Túc Dương bỗng nhiên nghiêm mặt nói “Tôi nhớ có một câu chuyện về bạn tốt, giường trên dưới, lưng tựa lưng”
“Chuyện gi vậy?”
“Bạn tốt, lưng tựa lưng”
Sau khi Phương Túc Dương nói những lời này, ngăn tủ dưới giường Giản Lan bỗng truyền đến tiếng “cùm cụp”, trực tiếp bị mở ra.
Cái này rõ ràng không phải ngoài ý muốn, mà là cơ quan nào đó bị kích thích.
【 A a a a câu chuyện ma này lúc trước sơ trung tôi đã nghe qua, nghe xong cả một học kì tôi không dám nhìn gầm giường】
【Kí túc xá nữ của cả thế giới đều lưu truyền câu chuyện này sao? Tôi cho rằng chỉ có trường chúng tôi có】
【Chỉ có mỗi mình tôi tò mò, vì sao Phương Túc Dương một nam sinh lại biết chuyện ma xưa của kí túc xá nữ/ doge】
【Cái này là bóng ma lớn nhất của thời thơ ấu, khóc. Trước tiên tôi xem phát sóng trực tiếp, ngày mai xem lại đoạn này】
【Lan Bảo ngàn vạn lần đừng xem gầm giường!!!】
“Ngăn tủ liền mở ra như vậy? Bên trong có cái gì?” Giản Lan cầm lấy đèn, tò mò lại gần.
Tác giả có lời muốn nói:
Nội dung phần sau có chút khiếp người, không thích hợp xem buổi tối, cho nên liền dừng ở chỗ này đi, sáng ngày mai tôi đăng.
Nếu đã nghe qua câu chuyện ma xưa, hẳn có thể đoán ra trong ngăn tủ có gì, tận lực đừng miêu tả cụ thể ở phần bình luận ha, tránh việc dọa đến các bảo bảo nhát gan. _(:з” ∠)_
Các bảo bảo thân ái ngủ ngon ( tuy rằng tôi cảm thấy các bạn không có biện pháp ngủ ngon)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!