Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp - Chương 163
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp


Chương 163



Vì tránh khiến cho Trùng tộc chú ý, hai người Ninh Hữu dừng phi thuyền lại tại một tinh cầu xung quanh tinh cầu Trùng tộc, điều khiển cơ giáp bay qua. Cái cơ giáp này là cơ giáp trí năng mà Trình giáo thụ mới vừa chế tác chế tạo ra, nhưng là trí năng của nó vẫn thấp hơn Viêm Hoàng rất nhiều, chỉ có thể tiến hành giao lưu đơn giản, lại không có cảm xúc phong phú giống như Viêm Hoàng.

Dưới sự chỉ dẫn của Sâu Nhỏ, bọn họ hạ xuống tại một địa phương không có dấu vết hoạt động trên tinh cầu Trùng tộc. Thu cơ giáp vào trong nút không gian xong, bọn họ liền bắt đầu dùng linh thức thăm dò toàn bộ tinh cầu Trùng tộc.

Tinh cầu Trùng tộc xa xa hoang vắng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, thậm chí là còn kém cỏi hơn cả tinh cầu Hòa Tân trước đây nhiều.

Bởi vì rất nhiều Trùng tộc đều đã tiến vào Triệt Na Đế Quốc, Trùng tộc trên tinh cầu Trùng tộc chỉ chiếm hơn một nửa số lượng tổng thể, nhưng cứ việc như thế, số lượng của bọn chúng cũng vẫn không thể khinh thường.

Kỳ Tĩnh và Ninh Hữu ẩn nấp hơi thở của mình, phi thân mà lên.

“Chúng ta phải tận lực tránh đi những binh lính Trùng tộc kia, số lượng Trùng tộc nơi này không ít, nếu như dây dưa khẳng định sẽ có Trùng tộc khác chú ý, nếu không thể giải quyết trong thời gian ngắn thì sẽ phiền toái.”

“Ta có thể giúp các ngươi ẩn tàng thân hình.” Sâu Nhỏ hơi hơi ngẩng đầu lên, “Chỉ cần không đụng tới thì sẽ không có việc gì.”

“Được.” Ninh Hữu gật đầu, “Tiêu hao linh lực nhiều không?”

Sâu Nhỏ suy tư trong chốc lát, “Nếu như không gặp phải quá nhiều Trùng tộc, linh lực tiêu hao vẫn có thể tiếp thu.”

“Chẳng qua trước khi ta gặp được Mẫu Hoàng Trùng Tộc thì cần phải hấp thu một ít linh khí một lần nữa.” Sâu Nhỏ nói.

“Được, ta sẽ tranh thủ thời gian khôi phục cho ngươi. Thời điểm chúng ta giao chiến với Mẫu Hoàng Trùng Tộc ngươi nhất định phải xem chuẩn thời cơ bố trí hoàn cảnh.” Ninh Hữu dặn dò Sâu Nhỏ.

“Không thành vấn đề!” Sâu Nhỏ dựng thẳng ngực mình, “Ta đã ở bên trong linh mạch một thời gian như vậy rồi, hiện tại năng lực của ta đã nâng cao lên một cấp bậc, lúc này đây Mẫu Hoàng kia khẳng định sẽ không dễ dàng thoát khỏi ảo cảnh của ta như vậy đâu!”

Tu vi của hai người Ninh Hữu còn chưa đủ để dùng linh thức thăm dò toàn bộ tinh cầu trong một lần, hai người phân công, dựa theo hai vị trí thường trú của Mẫu Hoàng Trùng Tộc mà Sâu Nhỏ cung cấp rồi bắt đầu dò xét, cuối cùng phát hiện tung tích của nó trong một cái sơn động thâm thúy.

Tại thời điểm linh thức Ninh Hữu đảo qua, Mẫu Hoàng Trùng Tộc cũng không có bất cứ một phản ứng gì, nó đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thân thể cao lớn lúc lên lúc xuống.

“Em tìm được rồi” Ninh Hữu nói với Kỳ Tĩnh ói, “Nó ở trong sơn động phía đông.”

Kỳ Tĩnh gật đầu, cũng dò xét linh thức qua, quả nhiên phát hiện Mẫu Hoàng Trùng Tộc.

Bộ dạng nó cũng giống như Trùng tộc bình thường, đều có giáp xác chắc chắn, chẳng qua màu sắc không phải là màu nâu xám phổ biến của Trùng tộc, mà là một loại trắng tựa kim sắc. Lúc này nó đang quỳ rạp trên mặt đất, thân thể hơi hơi cong lên, dường như sợ áp đến đồ vật dưới bụng.

Thần thức Kỳ Tĩnh ngưng trọng, “Mẫu Hoàng Trùng Tộc hiện tại hẳn là đang dựng dục trùng con.”

Sâu Nhỏ sau khi nghe được liền nâng đầu lên, “Trước khi chiến tranh Mẫu Hoàng khẳng định sẽ dựng dục con dân, chỉ cần nguồn năng lượng đủ, nó liền có thể tiếp tục dựng dục mãi.”

Ninh Hữu gật đầu, “Nhất định phải nhanh chóng diệt trừ nó. Số lượng Trùng tộc đã phi thường kinh người rồi, chỉ bằng chừng đó thôi chúng ta đã không có cách nào đối phó nổi, quyết không thể để số lượng chúng nó tiếp tục tăng nhiều.”

“Hình thể của nó gấp mười lần Trùng tộc bình thường.” Kỳ Tĩnh từ trong nhẫn không gian lấy ra ba khối linh thạch, giao cho Ninh Hữu và Sâu Nhỏ mỗi người một khối, “Lúc đối phó chỉ sợ là không có dễ dàng đâu.”

Sâu Nhỏ cao hứng mà dùng tứ chi ôm lấy linh thạch, dùng linh lực bao vây lấy bản thân và linh thạch lại, để ngừa nó rơi xuống.

“Hình thể lớn, tính linh hoạt hẳn là sẽ không quá cao” Ninh Hữu tiếp nhận linh thạch, thu vào trong tay mình, hấp thu bổ sung linh khí mất đi của bản thân, “Nó không cảm nhận được linh thức của chúng ta, đây là một tin tức tốt, ít nhất linh trí của nó cũng không cao.”

Kỳ Tĩnh gật đầu, thả Sâu Nhỏ lên trên vai mình, hai người lấy tốc độ nhanh hơn, nhanh chóng bay về hướng chỗ của Mẫu Hoàng Trùng Tộc.

Phần lớn Trùng tộc là hoạt động trên mặt đất, nhưng cũng có một ít con bay ở giữa không trung, cứ việc mấy người Kỳ Tĩnh đã ẩn nấp hơi thở của mình, nhưng thân hình bọn họ lại không có cách nào che dấu được, chỉ cần cách gần, những Trùng tộc kia tất nhiên sẽ phát hiện bọn họ.

Lúc này Sâu Nhỏ liền phát huy công dụng, ảo cảnh của nó muốn đối phó với Mẫu Hoàng Trùng Tộc thì khả năng còn có chút cố hết sức, nhưng đối phó với những Trùng tộc bình thường này thì lại là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nó chỉ cần giật giật chi trước, đàn Trùng tộc cách đó không xa liền chậm rãi từ từ nhường ra một cái thông đạo.

“Ngươi bố trí cho chúng nó ảo cảnh gì vậy?” Ninh Hữu có chút tò mò.

Râu Sâu Nhỏ dựng đến thẳng tắp, mang theo chút kiêu ngạo nhỏ nói: “Cũng không tính là ảo cảnh gì lớn, ta chỉ là thay đổi phương hướng thị giác của bọn họ một chút mà thôi, bọn họ cho rằng mình đang phi hành thẳng tắp, nhưng kỳ thật là đang bay vòng ra bên ngoài.”

“Lợi hại” Ninh Hữu khen nó một cái.

Thân thể Sâu Nhỏ lập tức giãn mở ra, ngẩng đầu ưỡn ngực.

Mẫu Hoàng Trùng Tộc làm thủ lĩnh toàn bộ Trùng tộc, cứ việc cái tinh cầu này chưa từng bị ngoại địch xâm lấn, phía trước huyệt động của nó cũng vẫn có mấy đội Trùng tộc tuần tra hộ vệ. Cho dù là thông qua từ không trung, mấy người Ninh Hữu cũng cần phải xuyên qua ba đạo phòng tuyến.

Hai đạo phòng tuyến phía trước, ảo cảnh của Sâu Nhỏ cực kỳ hữu dụng, mấy người Ninh Hữu thông qua thực thuận lợi.

Nhưng tại thời điểm trải qua đạo phòng tuyến thứ ba, xảy ra một việc ngoài ý muốn. Những đội Trùng tộc tuần tra kia đã bắt đầu chậm rãi nhường ra một khe hở cho mấy người Ninh Hữu, mà lúc này, một con Trùng tộc đột nhiên chui ra từ dưới ngầm, phát ra một thanh âm vang lên chói tai.

Đội tuần tra vốn dĩ đang lười biếng lập tức banh lên, đội tuần tra hai đạo phòng tuyến phía trước cũng phân ra một bộ phận bay về hướng bên này.

Sâu Nhỏ muốn tiến hành bổ cứu, nhưng bởi vì đám Trùng tộc này thật sự là quá phận tán, nó có chút lực bất tòng tâm.

“Không có việc gì, ngươi nghỉ ngơi trước một chút đi.” Ninh Hữu lại lần nữa ném cho Sâu Nhỏ một khối linh thạch.

Không có ảo cảnh của Sâu Nhỏ, thân ảnh hai người Ninh Hữu tức khắc bại lộ dưới tầm mắt Trùng tộc.

Kỳ Tĩnh gợi lên khóe miệng, rút Long Văn Huyết Đao trên lưng mình.

Sát khí mênh mông phóng lên cao.

Những con Trùng tộc kia cảm nhận được uy hiếp, động tác phi hành đều ngừng lại, nhưng sau khi lại nghe thấy một tiếng hí vang thì liền lại nổi lên lá gan, đôi mắt chúng nó đều đã bắt đầu đỏ lên, mang theo khí thế không màng tất cả nhằm về phía bọn họ.

Ba chi đội tuần tra này của Trùng tộc, mỗi chi đều có khoảng ba trăm, số lượng cộng lại không sai biệt lắm có hơn một ngàn.

Mỗi một con Trùng tộc hình thể đều mười phần to lớn, cảnh tượng hơn một ngàn con bay tới có thể coi như là rậm rạp, che trời.

Ninh Hữu nhận lấy Sâu Nhỏ từ trên vai Kỳ Tĩnh, bỏ vào trong túi áo trên của mình.

Đồng thời lúc này, cậu cũng gọi ra một thanh phi kiếm.

Bởi vì hoàn cảnh của Triệt Na Đế Quốc không thể so được với Tu Chân giới, tài liệu luyện khí khan hiếm, chẳng sợ Ninh Hữu trên luyện khí phương diện là cực kỳ lợi hại, dưới tình huống như vậy cũng chỉ có thể luyện chế ra được một thanh Linh Khí hạ phẩm mà thôi.

Một kiếm ra, rên rỉ khắp nơi.

Long Văn Huyết Đao của Kỳ Tĩnh vốn đã mang theo nồng đậm lệ khí, có dục vọng thị huyết mãnh liệt, sau khi nhận Kỳ Tĩnh làm chủ, vẫn luôn bị áp lực, chưa từng bừa bãi hấp thu huyết khí lần nào. Lúc này bị chủ nhân kích phát ra, nó hưng phấn mà chấn minh một tiếng, điên cuồng thu hoạch tánh mạng những con Trùng tộc kia.

Chỉ trong mười đao bổ xuống, đám Trùng tộc rậm rạp kia đã bị hút khô hơn phân nửa, như cũ bay ở trên trời thì đều bị sát khí nùng liệt kia trấn trụ, do dự không dám tiến lên.

Phi kiếm của Ninh Hữu lại giống như một đầu dã thú tìm kiếm cơ hội vận sức chờ phát động, trong khe hở lạc đao của Kỳ Tĩnh, đoạt lại tánh mạng những con Trùng tộc bay ở không trung.

Chỉ trong mấy tức, tất cả Trùng tộc đều bị trảm dưới kiếm.

Trên núi đá hoang vắng, thi thể Trùng tộc rậm rạp chồng chất một chỗ, máu màu xanh biếc theo núi đá chảy xuôi xuống dưới, tích ra một dòng suối nhỏ sắc thúy ở bên cạnh.

Kỳ Tĩnh và Ninh Hữu dừng bước chân lại.

Vũ khí trong tay bọn họ còn đang tranh minh, phảng phất như chưa đã thèm.

Sâu Nhỏ nằm trong túi áo Ninh Hữu thì đã hoàn toàn bị dọa sợ, nó biết phụ thân hai vị chủ nhân rất lợi hại, lại không biết bọn họ vậy mà lại lợi hại tới tình trạng này.

Ninh Hữu và Kỳ Tĩnh cùng móc ra một khối linh thạch, nắm trong tay, ánh mắt nhìn về phía sơn động cách đó không xa.

“Nghỉ ngơi thế nào rồi?” Ninh Hữu nhàn nhạt hỏi.

Sâu Nhỏ biết là đang hỏi mình, từ trong túi áo Ninh Hữu phiêu phù ra, đáp xuống trên vai Ninh Hữu, “Đã khôi phục tới tình trạng tốt nhất.”

“Vậy là tốt rồi” Ninh Hữu nheo đôi mắt lại, ánh mắt không hề rời đi cái sơn động kia, “Kế tiếp phải xem ngươi.”

Sâu Nhỏ theo bản năng nhìn về phía cái sơn động kia, sau đó liền nhìn thấy một thân ảnh thật lớn chui ra từ bên trong, chi trước sắc bén không chút nào cố sức cắm vào mặt đất chắc chắn, trong lòng tức khắc Sâu Nhỏ nhảy dựng.

Vốn ý của hai người Ninh Hữu là trộm mà lẻn vào, thừa dịp dưới tình huống Mẫu Hoàng Trùng Tộc không chú ý mà đột ngột tiến công, tranh thủ chém giết nó dưới kiếm. Chỉ là không nghĩ tới sẽ phát sinh ngoài ý muốn tại chỗ đội tuần tra phía trước, nếu đã kinh động đến Mẫu Hoàng Trùng Tộc, bọn họ liền cũng không cần phải cẩn thận hành động nữa.

Chỉ trong mấy tức, linh thạch trong tay Ninh Hữu liền biến thành một đống bột phấn.

Gần hơn một ngàn Trùng tộc không sinh ra được một chút uy hiếp nào với bọn họ, nhưng lại hao phí của bọn họ không ít linh lực. Ninh Hữu lại lần nữa lấy ra một khối linh thạch từ trong nhẫn không gian, cậu cần phải mau chóng bổ sung lại linh lực trong cơ thể mình trước khi chiến đấu.

Mẫu Hoàng Trùng Tộc thân hình khổng lồ, mỗi một bước đi đều khiến cho Sâu Nhỏ có loại ảo giác như đất rung núi chuyển, đợi khi đôi mắt u màu xanh biếc kia nhìn qua, phảng phất như có một loại khí cơ cường đại đang bóp lấy bản thân, làm cho Sâu Nhỏ không khỏi cảm thấy sởn tóc gáy.

Trong khoảng thời gian nó rời đi tinh cầu Trùng tộc này, Mẫu Hoàng Trùng Tộc đã trở nên càng cường đại hơn, cho dù chỉ là một cái liếc mắt thôi cũng đã cảm thấy kinh hồn táng đảm rồi.

“Chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Ánh mắt Ninh Hữu nhìn qua.

Sâu Nhỏ hít sâu một hơi, gật đầu.

Phía trên núi thi thể, không khí đình trệ, áp khí chung quanh mạnh tới cực điểm, phảng phất như chỉ cần đụng chạm một cái thôi thì liền sẽ tan rã toàn bộ, rách nát thành bột phấn, biến mất không còn một mảnh.

Đúng lúc này, Mẫu Hoàng Trùng Tộc động.

Hai cánh thật lớn rung lên dựng cao, dòng khí mãnh liệt thậm chí còn mang theo một trận gió mạnh, cuốn bay tóc hai người Ninh Hữu lên.

Ninh Hữu không có động, chỉ là nhìn về phía Mẫu Hoàng Trùng Tộc kia, chỉ thấy bất kể là tứ chi hay là hai cánh của nó thì cũng đều cực kỳ sắc bén, lúc bay lên thậm chí còn mang theo cả một trận không khí bạo liệt.

Ngay tại lúc thân thể cao lớn của Mẫu Hoàng Trùng Tộc đột nhiên rơi xuống, đồng tử Ninh Hữu co rụt lại, “Động thủ!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN