Thiếu Nữ 9 Tuổi
Chương 2: Quá khứ ta là ai
Nan Nan thay y phục xong,cô vội chạy ra ngoài,chạy từ đông sang tây không biết mệt.Là người mê phim,cô đã từng mơ tưởng đến cuộc hành trình xuyên không đầy lí thú,và giờ đã thành sự thật.Cô bé vừa chạy vừa nhảy chân sáo ngắm cảnh xung quanh,cười nhe hết cỡ sung sướng.”À,phải rồi,ta muốn ra ngự hoa viên chơi”.Suốt chuyến đi,A Thi mệt mỏi vì phải dẫn Nan Nan đi từ chỗ này ra chỗ khác
-Thái tử phi nương nương,đợi nô tỳ…nô tỳ không đuổi kịp…
-Cháu đâu có đi nhanh,cô vừa đi vừa tạo dáng thì chả chậm.Đi phải tự nhiên như này nè
-Nương nương,xin người đừng xưng hô như vậy.Nếu ai đó nghe thấy,nô tỳ chết mất!
A Thi đã dạy Nan Nan hét cách xưng hô đôus với từng người và hầu như cô bé không để ý.Việc này có vẻ khá khó đối với cô bé,vì cô không hoàn toàn để ý vẻ ngoài già hơn tuổi của mình,nhưng cũng đành phải tập dần cho quen thôi.Ngự hoa viên ở đây không giống như trong phim,nhưng thực sự rất đẹp.Lúc này,Nan Nan đi chậm lại ngắm cảnh,vừa đi vừa tâm sự với A Thi
-Tên của ta là gì?.. Ngươi kể hết mọi sự việc cho ta đi
-Vậy cho phép nô tỳ nói thẳng,người tên Giang Lăng Y,con gái của một công thần.Thái hậu yêu quý người nên…
-Ờ,cái đó ta hiểu..
-Nương nương,người rất yêu thái tử.Nhưng ả nha đầu đó luôn xen vào,ả ta là kẻ hai mặt,nương nương phải luôn cẩn thận.Xuất thân của cô ta cũng tương tự người,nhưng rất nhiều người bao che cho sự giả tạo của ả.Và..ai cũng nghĩ nương nương là kẻ xấu,chỉ có mỗi thái hậu là tin tưởng người..hic hic
Nói đến đó A Thi khóc,vì thương chủ nó quá.Nan Nan thấy vậy,an ủi một chút và thực ra cô chẳng quan tâm đến mấy chuyện này.Hazzz,chốn nội cung là vậy,có gì tốt đẹp đâu.Không sao cả,mình có thể dùng kinh nghiệm mọt phim của mình hí,xem nhiều phim như vậy,chả lẽ không học được tí mánh khóe nào,như Võ Tắc Thiên,Vị Ương,Lục Trinh.Với cả dù mới có tiểu học thì đầu óc vẫn là người đi trước thời chứ sao.Nan Nan suy nghĩ rất tự nhiên,đột nhiên cô nhớ ra:
-À,ta nhớ ra rồi,lúc đó tên thái tử có nói ta đố kỵ với Lạc…
-Dạ,chính là cô ta thưa nương nương và là trắc phi của thái tử điện hạ.Cô ta đã rất nhiều lần giở trò với người..
-Lạc…Lạc gì nhỉ-Nan Nan hầu như không để tâm đến lời A Thi nói
Thấy chủ nhân đang nghĩ ngợi,A Thi im lặng không dám làm phiền.Bỗng dưng Nan Nan thốt lên
-À!Phải rồi,cô ta tên “Lạc Sườn”
A Thi nghe không hiểu gì cả,nhưng cô đã suýt bật cười.Coi như là “hết thuốc” với Nan Nan.Hai người đi dạo xung quanh hoa viên.Ở phía gần hồ có một cái chòi,Nan Nan chạy ra ngồi đó và ngắm hồ xanh.
-À,phải rồi,ngươi đi lấy chút bánh cho ta nha,ta chờ ở đây
-Dạ,nô tỳ ra Nội vụ phủ lấy
Nan Nan hiện tại khá hí hửng ở nơi cổ đại này,và điều cô hiện đang muốn nhất là nếm thử những món ăn ở đây.Bỗng nhiêm để ý,cô nghe thấy tiếng nói chuyện của ai đó sau một bụi hồng to.Nan Nan từ từ đi nhẹ ra đó,ngó đầu ra xem.Cô thấy tên thái tử lần trước và hiện đang đứng cùng một cô gái rất đẹp.Ánh mắt tên đó nhìn cô gái khá tình cảm,Nan Nan đoán có thể đây là “Lạc Sườn”.Quen thói tò mò,Nan Nan đứng đó ngó xem họ định tình tứ không,và cô cũng chưa thấy cảnh đó ngoài đời bao giờ.Đột nhiên trong đầu cô hiện lên câu nói của mẹ:
-“Lần sau mày mà còn ngó vớ ngó vẩn tao đảm bảo tối ông kẹ bắt mày!”
Nan Nan giật mình nhìn lại hiện tại.Thôi không ngó nữa,sợ lắm.Nan Nan từ từ quay lại rồi dần đi khỏi đó.Lúc đó không cẩn thận cô tạo ra một tiếng động,tên thái tử nghe thấy,nhảy ra tóm từ đằng sau như tóm một tên trộm
-A!Bỏ ra đau quá!Ngài làm gì vậy?!
-Thái tử phi,ngươi làm gì ở đây vậy?
-Ờ thì,chả lẽ không được ra ngoài chơi chắc,xí!
Nan Nan bấy giờ để ý người phụ nữ đứng phía sau,tên thái tử thấy vậy nói luôn:
-Không giấu gì ngươi,đây là trắc phi,tên..
-À!Cô đúng là Lạc Sườn,eo ơi xinh quá!
-Nàng ăn nói cẩn thận,đây là Lạc thị
-À,xin lỗi,rất vui được gặp cô,Lạc Thị Sườn híhí
Lạc thị- tên thật Lạc Tịnh Hy- nhìn Nan Nan với ánh mắt khá khó chịu.Tên thái tử không hề vừa lòng,nhưng không thể phủ nhận là hắn suýt cười trước lời nói của Nan Nan.”Con nha đầu khốn nạn,đầu óc ngu đần mà còn dám xúc phạm ta.Ngươi cẩn thận,giờ ngươi đần độn như vậy,ta đối phó với ngươi là chuyện vô cùng nhỏ” Lạc Hy nghĩ
-Thái tử điện hạ,thần thiếp xin đi trước,không làm phiền hai người
-Được rồi,tối nay ta gặp lại ái phi
Nan Nan vẫn dán mắt theo Lạc Hy, cô bé rất hiếm khi gặp một mỹ nữ ngoài đời
-Xinh thật đó!Chẳng trách ngài thích cô ấy,mà cô ý mấy tuổi rồi?
-Nàng thực sự không nhớ gì về Lạc thị,người mà nàng ghét nhất
-Ầy!Ta cũng biết thương hoa tiếc ngọc.Ngài đừng lo lắng làm gì,ta không biết mình trước đây là người thế nào,nhưng mà giờ tôi hoàn toàn là một con người khác.
Nên là cho dù như nào thì mong ngài đừng đối xử với ta giống thái độ trước,ok!
-Ô-ke?Thái tử nhắc lại từ khó hiểu của Nan Nan
Nói đến đó,Nan Nan cười, vỗ vào vai thái tử.Liếc sang thấy A Thi đã mang bánh tới
-Ê!Ta đây nà!
Nan Nan vội vàng chạy ra chỗ nhà chòi.Nan Nan thích thú với món bánh cổ này và ngồi xuống ăn “ngấu nghiến”,vừa ăn vừa khen ngon.Lúc đó nghĩ chắc là thái tử đã đi,nhưng hắn lại ở phía sau nhìn cô bé.”Nàng ấy thực sự đã thay đổi?Hay vẫn vì sợ tội giả quên?”Có lẽ mối nghi của anh vẫn vương vấn chưa dứt.Cuối cùng,tên thái tử đó đã bàn bạc kế sách để thử Nan Nan.Đó có thể là gì
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!