Thiếu Nữ 9 Tuổi - Chương 28: Gặp lại bạn cũ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Thiếu Nữ 9 Tuổi


Chương 28: Gặp lại bạn cũ


Nan Nan đi đến Điện long viện, kì lạ là hôm nay không có ai canh cửa cả, đến cả Lượng Cửu như hình với bóng với Phong Nghiêm cũng không thấy đâu, cô cứ vậy mà đi vào, đẩy cửa phòng ra

Phong Nghiêm bên trong với bộ nội y đang mặc dở, mái tóc đang ướt, có thể đoán là hắn vừa tắm xong

– Nàng làm gì ở đây?-Hắn quay lại nhìn Nan Nan

– A- Nan Nan cười gượng-Ta..ta phụng lệnh Thái hậu đến lấy lại bức họa Sơn Thuỷ gì đó thôi..

Hắn nhìn Nan Nan không nói gì, lúc sau mới chỉ ra phía bàn

– Đằng kia

Nan Nan đi vào lấy, cô lấy bức tranh từ trong đống văn thư thì vô tình làm rơi xuống một sợi dây

Cái gì?? Cái quái gì đây??- Nan Nan ngạc nhiên nhìn sợi dây đó, không thể nào, thiết kế của sợi dây này vốn là thiết kế theo kiểu hiện đại, người cổ đại vẫn chưa thể nào làm được như thế

– Phong..Phong Triệu Nghiêm- Nan Nan ngập ngừng hỏi- Sợi…sợi dây này ngài có từ đâu vậy?

Phong Nghiêm lập tức quay lại nhìn Nan Nan, có chút cau mày

– Một vị cố nhân cho ta, sao vậy?

– Vị cố nhân?? Là ai vậy, có thể cho ta biết chứ

Phong Nghiêm vẫn lạnh tanh nhìn Nan Nan, ặc, cái khuôn mặt quan tài này thấy ghét không, hắn nói

– Sợi dây tên Lệ bích, còn vị cố nhân đó nàng không cần biết

Thôi kệ, mình cũng không mong hắn nói cho mình

– A, vậy thôi, không làm phiền nữa, ngươi ngủ sớm đi ha

Đợi Nan Nan ra ngoài, Phong Triệu Nghiêm mới ngồi bịch xuống, một tay bịt mặt,“ Nữ nhân ngu ngốc, không có tí phòng bị nào cả?”

Kì quái? Thế quái nào lại có một chiếc vòng như thế lưu lạc ở thời đại này, lẽ nào…cũng từng có người xuyên không tới đây, nếu đúng vậy thì tốt biết mấy

Sáng hôm sau, Nan Nan vào cung, đi tới Hi Hoa cung của Thái hậu

– Hoàng tổ mẫu- Nan Nan vừa vào vừa cười- Con đến rồi đây

– Ây za Tiểu Y, lại đây ta xem nào

Thái hậu chìa hai tay ra, Nan Nan đưa hai tay cho y, y dịu dàng nhìn Nan Nan

– Lâu ngày không gặp, khí sắc tốt lên nhiều rồi

– Hì vâng, con mang đến bức họa cho người rồi đây

Nhìn thấy bức họa, Thái hậu cười nhìn Nan Nan đầy hàm ý

– Thế nào rồi? Lấy được bức họa chắc cũng phải cảm ơn ta một tiếng chứ nhỉ

– Hả?? À, con..ý người là gì vậy?

– Xem con ngại kìa, hôm qua chắc con cũng phải đoán được rồi nhỉ, ta cố ý sai thị vệ ở viện Nghiêm nhi lui hết để hai đứa riêng tư đó

– Gì ạ?- Nan Nan chớp mắt ngạc nhiên- Hoàng tổ mẫu,là.. là người làm ạ?

– Đương nhiên rồi, con rồi cũng phải mau chóng sinh cho ta đứa cháu thôi, sợ Nghiêm nhi vẫn ngại, lúc nó tắm ta còn cho Mê hồn tán vào nước tắm của nó nữa a

Hơ, Thái hậu à người từng tuổi này rồi sao tâm hồn vẫn thiếu nữ vậy

– A haha-Nan Nan cười gượng- Con biết Hoàng tổ mẫu muốn tốt cho con, nhưng mà những chuyện này..người cứ để con chủ động thì tốt hơn a

– Đúng đúng, con nói đúng lắm, là tổ mẫu chưa chu đáo a

Nan Nan ở lại nói chuyện với Thái hậu một một canh giờ rồi ra về

– Trời ạ, hình như Thái hậu còn nguy hiểm hơn Phong Nghiêm gấp vạn lần ý, tối qua vậy mà ta lại mắc lừa

– Thái tử phi- A Thi nói nhỏ- Thái hậu không bao giờ tuỳ tiện đâu, là do chuyện hôm qua đó..

– Chuyện gì?

– Là..là chuyện người với Thái tử điện hạ ở trong xe đó, lúc đó xe rung mạnh, tất cả cứ tưởng người với Thái tử…đang…ân ái a

– What? Trời đất/ Hỏng rồi, mới có cách đây chưa bao lâu mình còn đầy uy ngang, cool ngầu đứng trước mặt Lạc Hy nói không muốn tranh giành, giờ thì sao đây..mất mặt quá/ Thật tình, chúng ta về nhanh thôi

Nan Nan và A Thi đi, phía trước là cầu, đằng xa có một thiếu nữ cùng với vài cung nữ theo sau, một cung nữ đang bê trên tay đồ gì đó nhìn trông rất sang trọng

– Thái tử phi, người phía trước là Đích công chúa

– Đích công chúa? Ta có cần hành lễ không

– Không Thái tử phi, người chỉ cần dùng tiểu lễ thôi, hoặc cứ cúi đầu chào rồi đi qua cũng được

– Ồ/ Mình cũng chả muốn dính dáng gì đến con gái của Hoàng hậu/

Nan Nan đi về đằng trước, hai người gần chạm mặt nhau, Nan Nan cười rồi cúi đầu, y cũng cười rồi làm y như vậy. May quá, cứ nghĩ là mình sẽ lại vướng phải drama chứ

Bỗng dưng Nan Nan trong lòng bồn chồn không yên. Đizzz, lại là cái cảm giác này. Cô lập tức kéo lấy A Thi đang ở phía trái mình sang phía phải, cùng lúc đó, đồ trên tay cung nữ kia rơi xuống

– Ngươi…ngươi để mắt mũi ở đâu vậy!!- Cung nữ vừa đánh rơi đồ chỉ tay vào mặt Nan Nan

Đích công chúa cũng là Nhị công chúa Đại triều- Phong Lộ Hinh, y bấy giờ quay lại nhìn, nhìn cô cung nữ rồi nhìn ra phía Nan Nan

– Ha- Nan Nan nhìn ả cung nữ cười đểu- Mắt ngươi để đâu mới đúng, ngươi không thấy thị nữ của ta hoàn toàn có khoảng cách rất lớn với ngươi sao, chạm vào nhau kiểu nào

– Thái tử phi, cho dù chức vị người cao nhưng cũng không thể làm bừa, nô tỳ trong cung bao nhiêu năm rồi, sao có thể nói bất cẩn là bất cẩn được, nhất định là cô ta, cô ta làm nô tỳ đánh rơi sau đó mới lùi về phía bên đó để trốn tội

– To gan!- A Thi quát lớn- Một nô tỳ nhỏ bé mà dám ăn nói ngông cuồng

Ả cung nữ với ánh mắt cay độc, nhìn về phía Lộ Hinh cầu giúp, Lộ Hinh cười nhẹ, nhìn Nan Nan nói

– Thái tử phi, thị nữ của người cũng chỉ là vô tình, chiếc trâm lục bảo này tuy quý nhưng cũng không phải là có một không hai, ta vẫn sẽ kiếm lại được mà..

Người thiếu nữ này bề ngoài trầm tĩnh, ôn hoà, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ thâm độc, xác định là bạch liên hoa trung cấp, Nan Nan cau mày, định lên tiếng thì có một giọng nói quen thuộc gần đó vang lên

– Ta đến vẫn kịp xem kịch chứ

Nan Nan quay đang nhìn, thì ra là Phong Lộ Khiết, y đến cạnh cô, quay sang nhìn Lộ Hinh đầy coi thường

– Ha, muội muội đứng là tuổi nhỏ hồ đồ, một tiện tỳ đến việc bưng đồ thôi mà cũng làm không xong, giữ lại làm gì nữa

Thị nữ bên cạnh Lộ Hinh- Cẩn Mai nói

– Trưởng công chúa, đây là cung nữ nhất đẳng Hoàng hậu tặng cho Nhị công chúa, làm sao có thể…

– Câm!- Lộ Khiết tức giận nói lớn- Đến lượt ngươi nói sao!

Cẩn Mai giật mình sợ sệt không dám nói lời nào, sở dĩ y lên tiếng là vì Phong Lộ Hinh không tiện ra mặt, trước sự đe doạ của Lộ Khiết và áp lực đến từ chủ tử, y đứng im không biết nói gì, đầu trống rỗng

– Đại tỷ- Lộ Hinh cười- Chỉ là một chiếc trâm, đâu đáng để ta ở đây cãi vã như vậy, chỉ là…

Nói đến đó Lộ Hinh trừng mắt nhìn nữ tỳ đang quỳ, y hiểu ý, đập đầu xuống đất

– Thái tử phi xin mở lòng nhân từ..xin giúp nô tỳ….

– Ngươi tên gì- Lộ Khiết nhìn y nói

– Hồi công chúa, nô tỳ là Nhược Vị

– Ngươi là nhất đẳng cung nữ, chắc công việc cũng nhàn nhã hơn nhiều nhỉ, cơ mà sao lại không thấy được y phục ngươi đang mặc hơi dài hơn thân chứ

Nhược Vị sợ hãi, cúi đầu không dám ngẩng, Lộ Hinh nhìn Lộ Khiết, định nói gì đó nhưng bị ngắt lời

– À phải rồi Nhị muội, nghe nói sứ giả Tạ Húc lại sắp đến đấy rồi, chúng ta sao không cùng đi chọn y phục đón họ nhỉ

– Tỷ…tỷ thích là được

Lộ Hinh tuy vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng đôi mắt hiện rõ chữ nộ rời đi, Lộ Khiết đắc ý nhìn Nan Nan

– Sao hả? Thấy biết ơn chứ?

– Gì chứ- Nan Nan không phục- Người đến đây và cướp sạch lời thoại của ta, có gì đáng biết ơn

– Này…dù gì ta cũng đã giúp ngươi đấy!

– Rồi..rồi, tuy không biết ơn lắm nhưng ta rất thích sự ranh ma của người khi nói xạo về bộ y phục đó đấy

– Haha, có quyền lực để làm gì chứ

Gặp được Lộ Khiết, Nan Nan cố ý đi đường vòng để kéo dài thời gian nói chuyện với y một lúc

– Lăng Y ngươi nói thật hả?

– Đúng thế, ta rất quý hoàng tổ mẫu nhưng mà nhiều lúc y thật sự nguy hiểm á

– Hmmm- Lộ Khiết nhìn Nan Nan bằng đôi mắt nghi ngờ- Ngươi không thích tam ca hả?

– Không hề nha, người cũng thấy đó, cái khuôn mặt lúc nào cũng câng câng cứng nhác đó, ai thích cho nổi

– Nói cũng đúng, ta cũng không thân với Tam ca lắm, nhưng mà..- Lộ Khiết cười đểu Nan Nan- Những người như vậy thường đâu biểu lộ cảm xúc thật ra ngoài a

– Ý gì đây?? – Nan Nan lườm Lộ Khiết

– Haiz, ngươi còn nhớ hôm ở buổi tiệc chứ, lúc ta sai người thay chén rượu của ngươi thành chén có độ cồn lớn, thì phát hiện chén rượu đó của ngươi đã sớm được thay bằng nước rồi

Nan Nan ngạc nhiên nhìn Lộ Khiết, y vẫn giữ nguyên nụ cười đầy châm chọc

– Sao hả? Cảm động mất rồi hả?

– Xì..không cảm động / Gì chứ, mình là ân nhân của hắn, đây là chuyện đương nhiên hắn phải làm rồi/

– Nguyệt mỹ nhân, để nô tỳ giúp người

– Không cần đâu..ta thích tự làm hơn

Nan Nan nhìn ra phía hoa viên, nơi phát ra tiếng nói

– Ồ, đó là Nguyệt mỹ nhân, cũng có chút lợi hại a, mới vào cung đã được làm Chính tứ phẩm rồi

Nan Nan nhìn hình bóng đó, người phụ nữ đó bắt đầu quay lại, Nan Nan mở to hai đôi mắt nhìn chằm chằm, bất giác gọi to:

– Lý..Lý Nguyệt Thầnnnn?!

Nguyệt Thần quay lại, ngạc nhiên

– Nan Nan?!

– Nan..? Này Lăng Y, ngươi tốt nhất nên giải thích rõ với ta

Ba người ngồi vào trong chòi, cung nữ đưa điểm tâm lên rồi lui xuống, Nan Nan kể lại cho Lộ Khiết mình quen biết Nguyệt Thần thế nào

– Nguyệt Thần…- Nan Nan nhìn Nguyệt Thần chăm chú- Cô..cô vào cung từ lúc nào vậy

– Là buổi tiệc hôm qua đó, ta lên ca múa, may mắn được Thánh thượng yêu thích

Buổi tiệc hôm qua?? Hẳn là đó là lúc mình ra ngoài lấy canh giải rượu

– Mà xin lỗi nha..ta cũng bị không cố ý giấu cô mình là Thái tử phi đâu a

– Ta hiểu mà, có sao đâu

– Nguyệt..Nguyệt Thần..cô vào cung rồi..đúng là phí đi nhan sắc trời cho này mà

– Biết sao được- Nguyệt Thần cười nhẹ- Ta đâu thể kháng chỉ chứ

Nan Nan bĩu môi, sau đó nắm lấy hai tay y

– Nguyệt Thần, cô yên tâm, sau này ta vẫn sẽ bầu bạn với cô, ai bắt nạt cô cứ nói với ta

Nguyệt Thần nhìn Nan Nan, cười nắm chặt tay cô

– Nan Nan, ta cũng có thể tự vệ mà, chỉ mong có thời gian vào cung nói chuyện với ta là được

Nan Nan nhìn Nguyệt Thần cười tươi, bỗng nhớ ra mấy bài tập mà Phong Nghiêm giao, nếu làm không kịp thì nhất định sẽ bị chép phạt

– Thôi.., ta phải về rồi, Nguyệt Thần, công chúa, cáo từ a

Nan Nan chạy nhanh đi về, hại A Thi cũng phải chạy theo sau, Nguyệt Thần nhìn Nan Nan phụt cười

– Công chúa cũng là bạn của Thái tử phi ạ

– Đúng, chỉ là thông minh hơn cô ta thôi, vậy nên…

Lộ Khiết nhìn chằm chằm Nguyệt Thần, ánh mắt thù địch hiện rất rõ

– .. ngươi có thể lừa được cô ta, nhưng ta thì không

Nguyệt Thần vẫn giữ điềm tĩnh, nhẹ nhàng nhìn Lộ Khiết

– Công chúa, ta không rõ ý của người

– Ha, ngươi rất rõ, ngươi không phải do Đại hoàng huynh tiến cử đến trước phụ hoàng sao, người khác không biết, nhưng bổn công chúa biết

Lộ Khiết ngồi dậy, nâng cằm Nguyệt Thần lên

– Hồng nhan họa thủy, hẳn không chỉ huynh ấy, bản thân ngươi cũng biết rất rõ phụ hoàng sẽ để ý tới ngươi a, nhưng bổn công chúa nói cho ngươi biết, bổn công chúa biết thừa mâu thuẫn của Đại ca và tam ca, biết thừa tâm tư của Đại ca và Hoàng hậu, ta cảnh cáo ngươi nên biết điều, không khuôn mặt này, sẽ thành đống tro tàn lúc nào không hay

Nguyệt Thần vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, thờ ơ nhìn Lộ Khiết

– Nguyệt Thần không hiểu vì sao công chúa lại có thành kiến với ta như vậy, công chúa có lẽ sống trong cung cũng không vui vẻ gì nên mới nghĩ nhiều như vậy. Nhưng công chúa, Nguyệt Thần đã vào cung thì là người của Thánh thượng, cũng chỉ một lòng với Thánh thượng, làm sao có gan có tâm tư riêng

– Ha, ngươi y hệt những nữ nhân khác..làm bộ làm tịch, giả nai cho ai xem..?? Một khi bổn công chúa chưa chết thì nhà ngươi đừng mong đạt được mục đích gì cả, còn nữa, ta sẽ sớm vạch bộ mặt của ngươi trước mặt Lăng Y

Lộ Khiết hất mặt của Nguyệt Thần sang bên, quay lưng đi về, thị nữ của Nguyệt Thần tuy không nghe được cuộc nói chuyện, nhưng đứng từ xa thấy vậy, đợi Lộ Khiết đi xa bèn chạy đến nói

– Nguyệt mỹ nhân, công chúa thật quá đáng

– Mẫn Mẫn không được nói lung tung, ta ở trong cung này, không liên quan đến ai hết, cứ kệ đi

– Dạ…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN