Thiếu Nữ 9 Tuổi
Chương 30: Thân bất do kỷ
Triệu Hoài Nam đưa Nan Nan về, cô nhìn xung quanh rồi chạy thẳng về Uyển viện, ngó mãi không thấy A Thi đâu, bỗng giật mình khi thấy Phong Triệu Nghiêm đang ngồi đó
– Vừa đi đâu? -Hắn bình thản hỏi Nan Nan, mắt vẫn nhìn cuốn sách
– Ờm..ta..ta vừa..
– Lại xuất cung?
– Thì..không phải trước ngài đã đồng ý cho ta xuất cung đó sao, có vấn đề gì à?
– Nàng cũng đừng nên được nước mà làm càn, ta không nói gì về việc nàng xuất cung nhưng nếu nàng cứ liên tục như vậy thì ta chắc chắn sẽ cấm túc nàng
– Ta..ta biết rồi, không có lần sau đâu, ngài yên tâm
Hắn nhìn Nan Nan rồi thở dài, ngồi dậy đến cạnh cô
– Cầm kì thi họa, nàng cũng cần học đi
– Hả…hả?!
– Bộ nàng nghĩ lần tới lại dùng đến mấy câu hỏi cũ rích đó hả?
– Nhưng..nhưng- Nan Nan không cãi lại được, vì thực chất sẽ chả có chuyện may mắn vậy lần sau-Vậy lỡ có người phát hiện thì sao?
– Chuyện này nàng không cần lo, phía Thái hậu sẽ có sắp xếp
– Được, ta..biết rồi
Phong Nghiêm tránh Nan Nan hơn bình thường, xong chuyện rồi, hắn không nói gì rồi tính đi khỏi, bỗng Nan Nan kéo lấy tay áo hắn, hắn ngạc nhiên, quay lại nhìn cô
– Chuyện gì nữa?
– À..Phong Nghiêm, ngài và Lạc Hy..không có mâu thuẫn gì chứ?
– Liên quan gì đến nàng?
– Đương nhiên là liên quan chứ, lần trước..
Nói đến đấy bỗng cả hai đơ người, ngượng rồi quay phía khác tránh ánh mắt đối phương, Nan Nan bỏ tay áo Phong Nghiêm, cứ chơm chớp mắt nhìn loanh quanh rồi gãi đầu
– …thì không hiểu sao Thái hậu hiểu lầm rồi các thứ.., tóm lại là ta mong giữa hai người không có hiểu lầm nào cả
Phong Nghiêm người vẫn quay về phiến diện, trầm giọng nói
– Lo cho tốt việc của nàng đi
– Thì ta chả lo cho ta chứ sao, ngộ nhỡ hai người làm sao người chịu thiệt chi có ta chứ ai
Phong Nghiêm im lặng không nói gì, Nan Nan nghiêng đầu nhìn hắn, hắn cố gắng quay mặt để không chạm trúng mắt của Nan Nan
– Oà- Nan Nan bỗng nhảy phát ra trước mặt Phong Nghiêm- Bộ ngài đang ngại a?
Bị bắt mặt bất chợt, Phong Nghiêm bất giác lộ vẻ bối rối, quy phục, hắn khẽ cau mày và cũng không thể tránh né Nan Nan nữa
– Cuồng ngôn
– Hì- Nan Nan lộ rõ nụ cười gian nhìn hắn- Ta biết vấn đề của ngài rồi
– Vấn đề??- Phong Nghiêm nhìn Nan Nan lộ vẻ khó hiểu
– Xời, chỉ có não tàn như ngài mới không hiểu thôi, ngài chắc chắn đang có mâu thuẫn với Lạc Hy rồi, nhưng ngài lại chả hề trách ta được vì lần đó là do ngài hết, cho dù một phần là ta bất cẩn thật
Phong Nghiêm vẫn nhìn Nan Nan, hắn khẽ nhíu mày, nhìn cô bằng ánh mắt vừa tò mò vừa chán trường, sai thật, nhưng vẫn muốn để im xem cô xầm ngôn
– Ta nói ngài nghe, dỗ con gái dễ ợt ý, đặc biệt là người có có ngoại hình ngon như ngài a
Nan Nan nhìn xung quanh, khẽ nhẹ nhàng lại gần Phong Nghiêm
– Ngài dùng đôi mắt bá đạo, thâm tình rồi vật Lạc Hy xuống giường là hoàn hảo a, không khung cảnh nào lãng mạn bằng trên giường đâu
– Khụ- Phong Nghiêm ớn đến nỗi phải ho một tiếng- Một nữ nhân như nàng sao không có một chút ý tứ vậy
Chả đợi Nan Nan nói nữa, Phong Nghiêm lập tức đi ra ngoài, Nan Nan chạy theo nhưng chỉ dừng ở trước cửa, gọi lớn
– Thái tử ngài nhớ đấyyy!!!
Hắn cứ thẳng tiến không quay lại, nhưng việc hắn dao động trước câu nói của Nan Nan là hoàn toàn rõ ràng, cô nhìn hắn rồi bỗng bật cười, nhìn hắn ngố trông hài hài. Bấy giờ A Thi mới xuất hiện, đến cạnh cô
– Thái tử phi..
– Cô đã trốn đi đâu vậy trời
– Thái tử phi thứ tội, nô tỳ được lệnh lui xuống nên cũng không biết làm cách nào
– Hazz được rồi được rồi, đi cùng ta đến Yến viện nào
– Người đến đó làm gì vậy?
– Đến thăm Trắc phi chứ sao
Nan Nan đi đến Yến viện, bước đi nhanh, hai tay đang theo nhịp chân, nói chung cô hoàn toàn không thèm nhớ bất cứ thứ gì cô đã được dạy khi đang ở đây. Chưa đến Yến viện, Nan Nan đã nhìn thấy Lạc Tịnh Hy từ đằng xa đang ở cạnh với Các Từ, nhìn y có vẻ đang phẫn nộ, còn Các Từ có vẻ là khởi nguồn cơn giận của y. Nan Nan phân vân không biết có nên đến bắt chuyện hay không, nhưng rốt cuộc thì vẫn phải lên thôi, mất công đi tới tận đây rồi, Lạc Hy và Các Từ nhìn thấy cô, nhún người hành lễ
– Có chuyện gì sao- Nan Nan cố gắng cười để xua khí áp căng thẳng vừa rồi
– Chút chuyện vặt, phiền Thái tử phi để tâm rồi- Tịnh Hy mắt nhìn xuống, mặt không biểu cảm đáp lời, xong y quay nhìn Các Từ, Các Từ hiểu ý, vội cúi đầu với Nan Nan
– Thái tử phi thứ tội, nô tỳ đang nấu dở đồ ăn trong bếp không thể ở đây hầu hạ người, nô tỳ xin phép cáo lui a
Nan Nan cười xua tay cho Các Từ lui, đồng thời nhìn về phía sau ra hiệu cho A Thi lùi ra xa
– Thái tử phi, người có chuyện muốn nói riêng với thần thiếp sao?
– A…thì, cô với Thái tử vẫn ổn chứ??
Tịnh Hy hai mắt hơi mở to, suy nghĩ chút rồi đáp
– Thái tử phi, thần thiếp không hiểu ý người lắm
– Ây đừng nghĩ nhiều, chỉ..chỉ là ta mong hai người đừng vì ta mà có hiểu lầm gì a
– Thái tử phi, người là chính thê của Thái tử, hơn nữa sau này ngài ấy sẽ có cả hậu cung ba ngàn mỹ nhân, thần thiếp đâu dám độc chiếm
– Ý ta không phải vậy á, cô đừng nghĩ xa quá, nghĩ ở hiện tại thôi, tin đồn về quan hệ của bọn ta chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi
Tịnh Hy nhìn Nan Nan chớp chớp mắt, khẽ thở nhẹ
– Thái tử phi…người cần biết rằng những lời nói vừa rồi của người đã hiện rõ một tương lai của người mọt mờ thế nào, người không cần địa vị, không cần ân sủng, người không nghĩ tới việc sau này sẽ bị thần thiếp chà đạp sao
Nan Nan im bặt nhìn y, trời mục đích cô đến đây là để chắc chắn phong Nghiêm và Lạc Hy không có mâu thuẫn gì, nếu không hứng lên phát cô sẽ bị Phong nghiêm chút giận hằng ngày với cái bản tính đàn bà đó, còn Lạc Hy ai biết được bỗng tự dưng đi tố với Hoàng hậu cô lười biếng trốn việc hậu viện vân vân mây mây, còn đâu thời gian cho một đống việc dự tính cho tương lại của cô chứ. Ai ngờ Tịnh Hy quá nghiêm túc và lại chuyển hoá sang một hướng khác
– Cô đừng nghĩ nhiều, mấy chuyện này từ từ, không vội, không vội
Nan Nan cười, tỏ rõ muốn kết thúc cuộc trò chuyện, Tịnh Hy hiểu ý rồi cúi đầu cáo lui, lúc y quay lại, phần tóc cột lên của y có dính vào cổ y phục, nhìn rất vướng víu, Nan Nan không chịu được ngứa tay vậy là đi đến gần y rồi gỡ xuống
– Thái tử phi…?
– Đừng động, Các Từ luôn đi theo cô sao lại không để ý cô đang bị lỗi thời trang chứ
Lạc Tịnh Hy không nói gì, Nan Nan gỡ tóc xong, y vẫn đứng đó chưa đi, đôi mắt trầm ngâm suy tư
– Thái tử phi… người đừng nghĩ nhiều, Thái tử…không còn là Thái tử trước đây nữa
Nan Nan nhíu mày nhìn Lạc Hy, cô đơ một hồi rồi hỏi
– Ta không hiểu
– Thần thiếp và Thái tử quen nhau từ nhỏ, ngài ấy đúng là rất yêu thương thần thiếp, nhưng điều đó không còn từ khi ngài ấy lên làm Thái tử..
Nói đến đó Lạc Hy bỗng ngưng lại, quay lại cúi đầu với Nan Nan rồi cáo lui, Nan Nan không tiện ngăn lại, lời nói nửa chừng nửa vời của Lạc Hy làm cô cứ đứng một chỗ nghĩ mãi, cho đến lúc A Thi cất tiếng
– Thái tử phi…?
Nan Nan không nói gì, quay lại nhìn A Thi, lườm lườm y rồi hỏi đầy nghi ngờ
– Cô có thực sự nói thật về quá khứ của ta mỗi khi ta hỏi đấy chứ?
– Thái tử phi, nô tỳ thề với trời là không nói dối nửa chữ
– Vụ Lạc Hy sảy thai…?
– Thái tử phi, người tuyệt đối đừng nghĩ lung tung a…
– Thôi bỏ đi, càng lúc càng đau đầu rồi
Quá khứ là quá khứ rồi, Lăng Y là Lăng Y, Nan Nan là Nan Nan, chuyện của Lăng Y hay bất cứ thứ gì liên quan đến y đều không liên quan tới cô, giờ thứ duy nhất cô muốn làm là tiến tới mục tiêu hiện tại của mình, tới được đâu thì hay tới đó
– Phải rồi A Thi, cây trâm nạm ngọc có trang trí hình hoa cẩm tú á, cô đóng hộp xong rồi chứ?
– Nô tỳ không dám chậm chễ thưa nương nương, tất cả đã xong rồi
– Được rồi chuẩn bị xe chúng ta vào cung a
– Nương nương muốn đi thăm ai ạ
– À, là Nguyệt mỹ nhân mới sắc phong đó, chúng ta quen nhau
A Thi ngạc nhiên, lại gần Nan Nan nói nhỏ
– Thái tử phi, liệu vậy có sao không, Nguyệt mỹ nhân là người được Đại vương gia tiến cử, khả năng là người của ngài ta
– Hửm? Có gì sao?
– Thì…Khánh phi và Hoàng hậu vốn không hề thân thiết lắm, vậy nên người biết đấy, Đại vương gia và Thái tử điện hạ..
– Ai da đừng nghĩ nhiều- Nan Nan bĩu môi xua tay- Ta biết y, y tốt lắm, cô không cần lo
A Thi không nói gì nữa, chỉ cười nhìn Nan Nan. Hai người nhập cung, rồi đi đến cung của Lý Nguyệt Thần, y không hề có bên trong đấy, Nan Nan ngồi chờ một lúc thì y quay về
Nan Nan cho A Thi và Mẫn Mẫn lui, cười nắm lấy tay Nguyệt Thần
– Nguyệt Thần à, vừa đi về từ chỗ Thánh thượng hả, không tệ nha không tệ nha
– Thái tử phi chê cười rồi.., thánh sủng sợ rằng cũng chỉ là nhất thời thôi
– Ây da, cô yên tâm, ai bắt nạt cô cứ nói với ta nè- Bấy giờ Nan Nan mới để ý- Mà sao tự dưng lại gọi chức vị của ta thế, chả quen tí nào, ở đây làm gì có ai
Nguyệt Thần cười gượng, bất giác lộ ra vẻ mặt miễn cưỡng
– Nếu người thấy vậy thì ta sẽ gọi người là Nan Nan như trước
– Được thôi, à phải rồi, tặng cô cây trâm này nè, nếu ta không nhìn nhầm thì cô rất hợp với màu tím đấy
Nguyệt Thần nhận lấy trâm, rồi lại nhìn lên Nan Nan, vẻ mặt và ánh mắt của Nan Nan đều rất thật, một chút giả tạo cũng không, y vừa lo vừa phân vân, lo là lo cho Nan Nan, cô đã có thể thấy được trước tương lai của mình, nhưng tương lai của Nan Nan, nếu cố gắng nhìn kĩ, thì nó thực sự là một ẩn số
– Nan à, người có thích làm hoàng hậu không?
Nan Nan ngơ nhìn Nguyệt Thần
– Ta cũng không biết..nhưng, ta không hề có hứng thú với chức vị đó
– Người không thuộc về nơi này
Ánh mắt Nguyệt Thần nhìn chằm vào Nan Nan, đôi mắt rất điềm tĩnh nhưng với ở khoảng cách gần như vậy, chúng hiện rất rõ vẻ đầy âu lo, buồn rầu. Nan Nan nhất thời không nói được gì, bởi cô hiện đang muốn ly hôn với Phong Nghiêm rồi gả cho Phong Kỳ, việc rời khỏi cung cô chưa từng nghĩ tới, nhưng khi Nguyệt Thần nhắc tới nó, cô lại cực kì phân vân và dường như thấy được mình muốn rời khỏi đây rất nhiều, trở về nhà bằng cách mà cô tự nghĩ ra đó, có thể không?
– Nguyệt Thần còn cô- Nan Nan cười và cố né tránh câu hỏi
Nguyệt Thần vừa nhìn vừa không nhìn Nan Nan, ánh mắt dần trầm xuống, lộ nét sầu khó ta, y cười, nụ cười như quy thuận trước số phận, như cố gắng tránh đi ưu tư trong lòng. Nan Nan nhìn Nguyệt Thần, cô không muốn giục y trả lời, đợi một hồi, y mới nhìn cô, chỉ nói bốn chữ
“Ta…thân bất do kỷ”
Nan Nan về đến phủ, lần gặp gỡ với Nguyệt Thần vừa rồi làm cô rất rối, cô muốn đoán nhưng cũng lười đoán
– Này A Thi
A Thi vẫn đi sau Nan Nan, hình như y không hề nghe thấy cô đang gọi
– A Thiii
– Dạ!? Thái tử phi thứ tội
– Sao vậy, cả cô cũng muốn chơi “trốn tìm” hả trời?
– À..thì….- A Thi ấp úng, không dám nhìn thẳng vào mắt Nan Nan
– Cô rốt cuộc sao vậy?
– Thái tử phi, Triệu đại nhân vừa chuyển lời, có chuyện rất quan trọng muốn nói với người a
– Hả/ Hỏi chấm mình mới gặp hắn cách đây vài giờ trước/ Ta có thể không đi chứ?
A Thi bấy giờ mới ngẩng mặt nhìn thẳng vào Nan Nan, nói với vẻ nài nỉ, thúc giục
– Chuyện Triệu đại nhân muốn nói, nô tỳ nghĩ người nhất định sẽ muốn nghe
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!