Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi - Chương 83: Từ chối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi


Chương 83: Từ chối


“Được không? Chỉ ba phút thôi.” Từ Triết Vĩnh nâng đôi mắt chờ mong nhìn Giản Nhất: “Được không?”

“Được, anh đi đi.” Giản Nhất đồng ý, bây giờ cô cũng không bận gì, đáp ứng Từ Triết Vĩnh cũng không sao.

“Em ở chỗ này chờ anh nhé.”

“Được, đi đi.”

Từ Triết Vĩnh vui sướng chạy nhanh như chớp.

Giản Nhất đứng yên tại chỗ, một phút sau cúi đầu nhắn tin cho Lạc Nham hỏi anh đã về đến Nam Châu hay chưa, mẹ Giản cùng Cố Tiểu Đồng ngồi trên xe lửa có thích ứng hay không.

Lạc Nham trả lời rất nhanh, còn gửi tới một hình ảnh Cố Tiểu Đồng đang vùi đầu gặm quả dứa ngon lành. Giản Nhất thấy vậy thì bật cười, vừa ngẩng đầu đã thấy Từ Triết Vĩnh trở lại.

Từ Triết vĩnh đứng cách đó không xa, trên tay ôm một bó hoa hồng, ánh mắt thâm tình nhìn Giản Nhất, Giản Nhất ngẩng đầu anh ta liền bước lại gần cô.

Giản Nhất sửng sờ trong giây lát.

Từ Triết vĩnh đã đi dến trước mặt cô.

“Từ học trưởng, anh làm gì vậy?” Giản Nhất nghi hoặc.

Nhiều sinh viên đi ngang qua đều ghé mắt nhìn hai người, Từ Triết Vĩnh yên lặng chỉ chuyên chú vào Giản Nhất.

Nội tâm Giản Nhất cả kinh, đừng nói anh ta muốn tỏ tình với cô nhé?

Quả nhiên, giây tiếp theo Từ Triết Vĩnh liền mở miệng: “Giản Nhất, anh thích em, chúng ta kết giao đi.”

Nội tâm Giản Nhất thầm kinh hãi.

Từ Triết Vĩnh vươn tay trao bó hoa hồng tươi thắm cho Giản Nhất.

Cô nhìn bó hoa hồng lớn trước mặt đầu tiên là giật mình, sau đó nghiêm túc hỏi Từ Triết Vĩnh: “Từ học trưởng, anh có hiểu lầm gì không?”

Đôi mắt Từ Triết vĩnh sáng rỡ nhìn cô chằm chằm: “Không hề, anh khẳng định anh thích em, từ khoảnh khắc em đánh bại anh, anh đã thích em.”

Khóe miệng Giản Nhất giật giật: “Nhưng tôi đã có bạn trai rồi.”

Vốn dĩ trên môi Từ Triết Vĩnh vẫn luôn mỉm cười, nghe vậy niềm vui và sự mong chờ cùng chút lo lắng thấp thỏm trong mắt anh ta lập tức đông cứng lại, ánh mắt mờ mịt: “Cái gì?”

Giản Nhất cảm thấy hơi tội lỗi: “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.”

“Hắn là ai?” Từ Triết Vĩnh

Giản Nhất không đáp.

Từ Triết vĩnh ngẩn ngơ, tiếp tục hỏi: “Có phải vì không muốn đồng ý với anh nên em mới dùng cách này để từ chối không?”

“Không phải, tôi thật sự đã có bạn trai, hơn nữa tôi rất yêu anh ấy.” Giản Nhất nghiêm túc: “Rất cảm ơn anh đã ưu ái, nhưng tôi không thể nhận lời, xin lỗi.”

Nói xong cô quay người đi về ký túc xá, hai chàng trai đang đợi dưới lầu ký túc xá thấy Từ Triết Vĩnh bị từ chối thì vừa mừng vừa lo, cuối cùng lấy hết can đảm cầm bông hồng đến gần Giản Nhất, còn chưa kịp mở miệng đã bị cô từ chối: “Rất xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.”

Hai chàng trai ngẩn ngơ đứng tại chỗ, Giản Nhất lướt qua họ lên phòng của mình.

Ở Đại học đế đô mỗi ngày đều có người tỏ tình, mỗi ngày đều có người bắt đầu hẹn hò, mỗi ngày đều có người chia tay, cãi vã, mọi người thấy nhiều liền quen mắt. Cho nên Từ Triết Vĩnh bị từ chối cũng không ai cảm thấy kỳ lại, chẳng qua trong lúc bát quái vẫn cảm khái một câu: “Từ Triết Vĩnh theo đuổi Giản Nhất nhưng không được chấp nhận.” Đối với hai đương sự càng không có ảnh hưởng gì.

Chỉ là Từ Triết Vĩnh dường như vẫn không cam tâm, trong lòng còn tưởng nhớ đến Giản Nhất, âm thầm quyết định nghĩ một ngày nào đó Giản Nhất chia tay, nhất định anh ta có thể thượng vị, cho nên đối xử với Giản Nhất cực kỳ tận lực.

Giản Nhất sau khi từ chố rõ ràng, cô chỉ chuyên tâm vào học tập và luyện cờ vây, bởi vì có danh hiệu quán quân cuộc thi toàn quốc nên được CLB và trường học rất coi trọng, nhà trường còn đặc biệt mời rất nhiều đại sư chuyên nghiệp về giảng dạy, mục đích vì tham gia cuộc thi cờ vây quốc tế năm nay.

Thời điểm này cũng đúng vào lúc Tết Nguyên đán đang đến gần, vườn trường tràn ngập niềm vui của những ngày lễ. Giản Nhất và từ Triết Vĩnh chuẩn bị sang Hàn Quốc tham gia giải cờ vây học sinh-sinh viên quốc tế. Trước khi khởi hành, Giản Nhất đã gọi điện nhờ mẹ Giản gửi hộ chiếu đến cho cô.

Mẹ Giản nói: “Sắp đến Tết rồi còn phải thi đấu sao.”

Giản Nhất cười: “Không sao đâu mẹ, thi đấu xong trở về cũng vẫn còn kịp mà.”

“Con cũng thật bận rộn.”

Cô cười hì hì rồi hỏi: “Em gái con đâu ạ?”

“Đang tập viết chữ.”

“Viết chữ, nghiêm túc vậy?” Cô vừa dứt lời đã nghe thấy mẹ Giản gọi: “Tiểu Đồng, chị con gọi về này, có muốn nói chuyện với chị không?”

“Có ạ, con muốn nói chuyện với chị.” Giọng của Cố Tiểu Đồng từ xa rơi vào tai Giản Nhất, vừa chạy vừa gọi cô giòn giã: “Chị ơi.” Thanh âm vô cùng rõ ràng.

“Ơi.” Giản Nhất đáp lại, cô hỏi: “Bé con, em đang viết chữ à?”

“Dạ.”

“Viết gì vậy?”

“Em đang ghép vần.”

“Ồ, em cũng biết ghép vần.”

“Dạ, em có thể biết được hai mươi chữ cái, ghép vẫn nữa.”

“Giỏi quá đi!” Từ trước đến này Giản Nhất chưa từng keo kiệt khích lệ Cố Tiểu Đồng, với các bạn nhỏ khác cũng tương tự.

Cố Tiểu Đồng cười khúc khích thích thú.

Giản Nhất giữ điện thoại nói chuyện cùng Cố Tiểu Đồng rất lâu, cuối cùng vẫn là mẹ Giản phải lên tiếng khuyên: “Giản Nhất, đừng nói chuyện nữa, còn làm gì thì làm đi, lát nữa mẹ sẽ gửi hộ chiếu cho con.”

Lúc này Giản Nhất mới chịu dừng lại.

Sáng ngày thứ ba, Giản Nhất nhận được hộ chiếu mẹ Giản gửi đến, hai ngày sau cô cùng Từ Triết Vĩnh và một sinh viên trường khác bay đến Hàn Quốc.

Trên máy bay, Từ Triết Vĩnh rất nhiệt tình giới thiệu văn hóa của Hàn Quốc cho Giản Nhất nghe, sau đó nói thẳng: “Thật ra các món ăn Hàn Quốc không phong phú bằng Trung Quốc.”

Giản Nhất chỉ mỉm cười không nói nhiều về vấn đề này: “Giải đấu lần trước do nước nào tổ chức vậy?”

“Nhật Bản.”

“Quán quân là nước nào?”

“Sinh viên Hàn Quốc.”

“Ồ.” Giản Nhất nhàn nhạt lên tiếng.”

“Em khẩn trương à?” Từ Triết Vĩnh hỏi.

Giản Nhất mỉm cười: “Không có, chỉ một giải đấu thôi mà.”

“Tâm lý em rất tốt.” Từ Triết Vĩnh thật lòng khen ngợi, cô đang ngồi bên cạnh anh ta, đây là lần đầu tiên gần cô như vậy, gần đến mức anh ta có thể ngửi được mùi đầu gội thoang thoảng từ mái tóc của cô, gần đến mức anh ta có thể nhìn rõ đường cong bờ môi phấn hồng cùng tiếng hít thở đều đặn khi cô nhắm mắt nghỉ ngơi, khiến anh ta si mê và ghen tị phát cuồng với tiếng “bạn trai” trong miệng cô. Có lẽ cô thật sự không có bạn trai, nếu không tại sao chưa từng thấy cô đi hẹn hò lần nào? Cũng có lẽ vì chênh lệch về ngoại hình cùng năng lực nên chưa bao giờ xuất hiện, nhất định người đó không bằng anh ta, Từ Triết Vĩnh thầm suy đoán trong lòng.

Đột nhiên Giản Nhất mở mắt, anh ta vội vàng thu hồi tầm mắt.

Giản nhất hỏi: “Tới rồi sao?”

Từ Triết Vĩnh giả bộ bình tĩnh: “Ừ, sắp đến rồi.”

“À.” Giản Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ, đã có thể nhìn thấy mặt đất bên dưới.

Ngay sau khi đến Hàn Quốc, giải cờ vây sinh viên quốc tế đã bắt đầu khai mạc. Tổng cộng có hai mươi bốn sinh viên đến từ các nước Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản, Châu Mỹ và và Châu Âu tham dự vòng đấu loại, ở vòng thứ hai, Giản Nhất và Từ Triết Vĩnh đã chiến thắng lọt vào tứ kết, nhưng các trận tứ kết, bán kết và chung kết sẽ dời đến sang năm mới thi đấu.

Điều này cũng cho Giản Nhất và Từ Triết Vĩnh thêm thời gian để luyện tập. Sau khi hai người thăng cấp, Giản Nhất phải về Nam Châu ăn tết, Từ Triết Vĩnh ở lại Seoul, nhưng anh ta không nỡ nên vẫn luôn nhiệt tình mời cô đến nhà mình làm khách.

Giản Nhất cười nói: “Mặc dù em rất sẵn lòng nhưng thật sự không còn cách nào.”

“Vì sao?”

“Bạn trai em đến đón em rồi.”

“Thật không vậy?”

“Thật mà, lừa anh làm gì.”

“Vậy người đâu?”

Anh ta vừa hỏi xong thì đã thấy một người đàn ông cao lớn bước xuống từ chiếc xe buýt bên cạnh, Anh mặc bồ đồ đơn giản tao nhã, ngũ quan góc cạnh anh tuấn, quan trong nhất chính là khí chất cực kỳ bá đạo, chỉ cẩn đứng ở trạm dừng xe đã khiến rất nhiều cô gái Hàn Quốc phải che mặt nhìn lén.

“Lạc Nham.” Giản Nhất giọng giọng gọi, vẫy tay với người đó.

Người đàn ông sải bước đi tới, rất tự nhiên duỗi tay về phía Giản Nhất, cô cũng tự nhiên đặt bàn tay mình vào tay anh, động tác của hai người vô cùng thân mật, đứng cạnh nhau thập phần xứng đôi.

“Từ học trưởng, đây là bạn trai em, Lạc Nham.” Giản Nhất nói xong ngẩng đầu nhìn Lạc Nham: “Lạc Nham, đây là thành viên trong CLB cờ vây bọn em, Từ Triết Vĩnh.”

“Chào cậu, tôi là Lạc Nham.” Lạc Nham điềm tĩnh thong dong chào hỏi.

Từ Triết Vĩnh vẫn luôn tự hào về ngoại hình, khí chất và đầu óc tuyệt vời của bản thân, cho nên khinh thường các cô gái vây quanh anh ta, thậm chí cũng từng chướng mắt Giản Nhất. Nhưng lúc này so sánh với Lạc Nham, anh ta bỗng cảm thấy mình chỉ là cát bụi, lắp bắp nói: “Chào anh, tôi là Từ Triết Vĩnh.”

Sắc mặt của Từ triết Vĩnh không được tốt, dường như không dám đối mặt với Lạc Nham, nên vội nói với Giản Nhất: “Giản Nhất, thuận buồm xuôi gió, khai giảng gặp lại.”

“Được, cảm ơn anh, khai giảng gặp lại.” Giản Nhất cũng cười tạm biệt.

Từ Triết Vĩnh gật đầu với Lạc Nham sau đó xoay người rời khỏi, đến chỗ rẽ lại không nhịn được quay đầu nhìn lại, trông thấy Lạc Nham đang nắm bàn tay Giản Nhất đưa lên môi hôn. Giản Nhất nở một nụ cười rạng rỡ và tươi đẹp như đóa hoa, cô chưa từng cười với anh ta như vậy bao giờ, hóa ra cô còn có thể cười hạnh phúc và xinh đẹp đến thế, Từ Triết Vĩnh bỗng cảm thấy trái tim nhói một cái, biết rằng bản thân sẽ không bao giờ có được Giản Nhất nữa, khiến anh ta buồn bực một trận.

Giản Nhất được Lạc Nham kéo lên xe buýt, hai người cũng không ở lại Hàn Quốc quá lâu, bởi vì vừa kết thúc trận đấu nên Giản Nhất rất mệt và buồn ngủ, cho nên lên xe buýt đến thẳng sân bay, trên máy bay cơ hồ cô đều vùi đầu trong ngực Lạc Nham mà ngủ.

Lạc Nham rất hưởng thủ việc Giản Nhất xem mình là gối ôm, siết nhẹ cánh tay ôm cô vào lòng, thi thoảng sẽ vỗ nhẹ sau lưng để cô ngủ thoải mái hơn, hoặc hôn nhẹ lên má cô, sau đó cầm cuốn tạp chí bên cạnh lên nhàn nhã lật xem.

Rất nhanh đã đến Nam Châu, Giản Nhất tỉnh lại, Lạc Nham gọi một li nước cho cô, Giản Nhất uống một ngụm rồi mơ hồ nói: “Gần đến Nam Châu rồi.”

“Ừ, về nhà là được ăn Tết, lát nữa đến nhà anh nhé.”

“Sao lại đến nhà anh?”

“Em gái em bị ba mẹ anh đem về nhà rồi.”

“Nhà nào vậy?”

“Nhà nào cũng vậy, ba mẹ anh đều dọn một phòng cố ý trang trí thật đẹp để con gái nuôi Tiểu Đồng của họ tùy thời có thể ở lại.”

Đại não của Giản Nhất còn chưa tỉnh táo lắm, huyệt thái dương đã vì vậy mà nhảy lên hai cái, mơ hồ hỏi: “Vậy em ở đâu?”

Lạc Nham cười: “Chúng ta có thể sống cùng nhau.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN