Thiếu Nữ Ngây Thơ - Chương 16: Câu dẫn trì thanh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
192


Thiếu Nữ Ngây Thơ


Chương 16: Câu dẫn trì thanh


Edit: girl_sms

Beta: tunjoker09

Biệt thự của Trì Thanh ở vùng ngoại ô, trong đó lầu một là phòng bếp, phòng khách, còn có vài phòng khách, lầu hai là phòng ngủ của nàng, Lục Úy Lai, Tằng Khả Hận. Phòng của Bạch Lâm ở cuối hành lang.

Trước khi vào phòng Lục Uý Lai, Trì Thanh đầu tiên là gõ cửa, lại
không biết rằng cánh cửa này căn bản không khóa, chỉ nhẹ nhàng đẩy liền
mở ra một khe hở. Gặp tình huống này, nàng tuyệt không tùy tiện đẩy cửa
vào. Nhưng mà, lần này nàng vội vã tìm Lục Úy Lai để xem bệnh cho Bạch
Lâm, cũng liền đã quên mỗ ta kiêng kị.

Vì thế, khi nàng vào phòng, liền thấy Tằng Khả Hận đang xích lỏa nằm ở trên giường, mà ngay cả nội y quần lót cũng chưa mặc. Tuy rằng bây giờ
là mùa hè, trong phòng còn mở ra điều hòa, căn bản sẽ không nóng nhưng
Tằng Khả Hận loã thể như vậy nằm ở trên giường, thật đúng là làm cho
người ta khó có thể tiếp nhận.

“Ôi chao ơi, ngọn gió nào đem đại tỷ thổi tới đây? Ngươi là tìm ta, hay là tìm Tiểu Úy Úy đây?”

Thân thể bị người khác nhìn thấy, Tằng Khả Hận vẫn rất điềm tĩnh. Xem nàng nghiêng đầu dựa vào trên giường, mái tóc dài xoã ra, bộ ngực bị
sợi tóc che khuất, lại cố tình lộ ra hai khỏa hồng đậu đứng thẳng, hình
ảnh như vậy làm cho Trì Thanh nhíu mày.

“Úy Lai đâu?” Trì Thanh cũng không nhìn Tằng Khả Hận, mà là đem tầm
mắt hướng khắp phòng. Nàng hiện tại không có tâm tình cùng người này nói chuyện phiếm, thầm nghĩ mau một chút tìm được Lục Úy Lai để kiểm tra
thân thể Bạch Lâm.

“Tiểu Úy Úy đang tắm, đại tỷ tìm nàng có chuyện gì? Ta có thể cống hiến sức lực không?”

Tằng Khả Hận nói xong, đi chân trần từ trên giường xuống đất. Vóc
dáng cũng không cao bằng Trì Thanh, nhưng cũng một mét bãy mươi hai (Ít
có cao ghê:v). Thân hình cao gầy mảnh khảnh phối hợp với làn da trắng
noãn, mặc dù có một vài vết sẹo dữ tợn, nhưng trông vẫn quyến rũ câu
hồn. Từ xa nhìn lại, thật giống như một hình xăm dài khắc trên da thịt,
tăng thêm vài phần thần bí cùng mị hoặc.

Gặp đối phương mặt tươi cười hướng về phía mình đi tới, chân như ngọc trắng hồng nhẹ nhàng đi trên mặt đất, ngón chân dài nhỏ mượt mà chỉnh
tề mượt mà. Mà quyến rũ nhất lại là hai khoả mềm mại đầy đặn trước ngực
đang tinh tế mời gọi thưởng thức. Trì Thanh cũng không phải lần đầu tiên nhìn Tằng Khả Hận loã thể, trên thực tế, mười năm rồi, nàng đã gặp qua
rất nhiều lần như vậy.

Tằng Khả Hận vẫn làm chuyện của mình, Trì Thanh vẫn lơ đểnh, chính
là, điều này cũng không có nghĩa là đối phương hội cam nguyện yên lặng
rời đi. Không biết từ khi nào thì bắt đầu, Tằng Khả Hận nhìn mình từ ánh mắt ngưỡng mộ, trở nên tràn ngập tìm tòi nghiên cứu và cuối cùng là đầy tính xâm lược. Cũng không biết là từ khi nào thì bắt đầu, nàng ta đối
với Lục Úy Lai càng ngày càng lạnh đạm, ngược lại đối với mình càng ngày càng nhiệt tình.

Mỗi một lần, nhìn thấy Tằng Khả Hận cầm quần áo cởi sạch đến câu dẫn
mình, Trì Thanh đều đã giống như bây giờ làm mặt lạnh nhìn nhất cử nhất
động của nàng. Thật giống như, trước mặt nàng không phải một khối thân
thể hoàn mỹ đủ để cho nam nhân thèm nhỏ dãi, nữ nhân thì ghen tị.

Trong nháy mắt, Tằng Khả Hận đã đi đến trước mặt Trì Thanh, rồi lại
đem toàn bộ thân thể dán tại trên người nàng. Trì Thanh có thể rõ ràng
cảm nhận được, điểm trước ngực của Tằng Khả Hận đang ở bộ vị tương đồng
của mình qua lại ma xát. Hai khỏa mềm mại trước ngực của nàng ta vốn là
không nhỏ cũng theo động tác này mà bành trướng lên.

“Đại tỷ, cơ thể của ta đối với ngươi thật không có một chút lực hấp
dẫn sao? Mỗi lần nhìn đến ngươi, ta đều rất muốn cùng ngươi nằm ở trên
giường mây mưa, cùng nhau đạt tới khoái hoạt cực hạn. Ngươi biết không?
Ta thường xuyên nghĩ bộ dạng loã thể của ngươi, chỉ cần liên quan đến
ngươi, nó rất nhanh liền ướt.”

Tằng Khả Hận nói xong, mắt thấy người trước mặt mình bị dọa đến ngây
người, nhân cơ hội đó nắm tay nàng đặt vào giữa hai chân mình. Cảm giác
ẩm ướt cùng nóng rực, Trì Thanh cứng đờ người, vội vàng muốn rút tay về, Tằng Khả Hận lại gắt gao ấn tay nàng không cho nàng rời đi, thậm chí
còn dùng âm đ*o của mình cọ xát vào ngón tay Trì Thanh.

Tình huống đột ngột làm cho Trì Thanh kinh hoảng không ít, ở trong
lòng nàng, vẫn đều đem Lục Úy Lai cùng Tằng Khả Hận trở thành muội muội
ruột thịt để đối đãi. Trì Thanh thừa nhận, so sánh với nam nhân, nàng
càng thêm thích sự ôn nhu của nữ nhân. Chính là nàng cũng không có biện
pháp đối với Tằng Khả Hận, người này cư nhiên lại nảy sinh ra tình cảm
vượt quá khả năng nhận thức của Trì Thanh.

Mười năm ở chung, Tằng Khả Hận thay đổi ra sao Trì Thanh đều biết rõ. Từ lần gặp mặt đầu tiên, nàng chỉ biết, cô bé này tính cách tựa như
tên của nàng đều không bình thường. Nàng còn tuổi nhỏ, trên người lại
mang theo oán khí giống với mình, mà ngay cả ánh mắt cũng khác biệt một
trời một vực so với bạn cùng tuổi ~ Lục Úy Lai.

Nếu không phải thấy Tằng Khả Hận giống mình đều phải trải qua cuộc
đời bi thương, Trì Thanh quả quyết sẽ không lưu nàng lại bên người như
hiện nay. Hiện giờ, sự thật cũng chứng minh, Tằng Khả Hận cũng không
phải một người dễ dàng khống chế. Mười năm qua đi, nàng đã học cách như
thế nào có thể che dấu oán khí trên người, cũng học được cách như thế
nào khắc chế sát ý, như thế nào có thể giết người.

Hiện tại Tằng Khả Hận, yêu mị mà không tầm thường, toàn thân đều tản
ra một cỗ tà khí. Nữ nhân như vậy, nhìn như dễ dàng có thể nắm bắt tâm
lí,nhưng thực tế lại là loại người khó tiếp cận nhất. Bởi vì, ngươi sẽ
không biết trong lòng nàng thực sự đang nghĩ cái gì. Có lẽ, một giây
trước nàng còn luôn mồm nói yêu ngươi, giây tiếp theo không chừng sẽ
cầm khẩu súng nhắm ngay đầu ngươi.

Nhìn đối phương vẻ mặt mê say, lại cảm thấy tay của mình bị nàng cọ
đến thấm ướt. Từng đợt ghê tởm tự đáy lòng bỗng nhiên xuất hiện trong
đầu Trì Thanh… Trì Thanh đã từng muốn không bao giờ làm bị thương đến
Tằng Khả Hận, nhưng lúc này lại mạnh mẽ đẩy nàng ta ra. Nhìn ngón tay
dính đầy chất lỏng trong suốt, Trì Thanh chỉ cảm thấy khó chịu đến cực
điểm, lập tức cũng không tâm tình tìm Lục Úy Lai, mà là vội vàng hướng
về phía cửa phòng mà chạy, nàng muốn lập tức rửa tay.

Chăm chú nhìn Trì thanh như đang chạy trốn, Tằng Khả Hận lại cười,
rồi nhìn thấy Lục Uý lai ở cửa nhà vệ sinh, cứng đờ thân thể.

“Ngươi tắm xong rồi sao?”

Thoáng nhìn thấy hốc mắt phiếm hồng của Lục Uý Lai, Tằng Khả Hận nhẹ
giọng hỏi. Nhưng mà, luôn luôn dễ chịu như Lục Uý Lai mà bây giờ cũng
không thèm nhìn nàng, lập tức đi ra khỏi phòng. Trong lúc nhất thời,
toàn bộ phòng chỉ còn lại Tằng Khả Hận. Nàng chua sót cười, vô lực nằm
ngã xuống giường, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng ngọc ở cổ tay
trái.

Nếu nhìn kỹ, liền có thể nhìn thấy ẩn dưới chiếc vòng là những vết dao cắt sâu đậm khác nhau.

Trở về phòng Bạch Lâm (tại sao ko phải phòng của mình vại Thanh tỷ
:”>), Trì Thanh thậm chí ngay cả tạm nghỉ lấy hơi cũng không làm,
liền rất nhanh vọt vào trong phòng rửa tay. Nước ấm phủ trên tay, nhiệt
độ cao làm làn da phát đau, Trì Thanh lại cảm thấy được chỉ có như vậy
mới có thể rửa sạch. Một lần không đủ, hai lần cũng vẫn thấy bẩn, chẳng
sợ chà xát đến phá hỏng da tay, chà xát đến đỏ lên, nàng cũng không chịu đình chỉ loại hành vi tự ngược bản thân này.

“Đại tỷ, thực xin lỗi, Tằng Khả Hận hôm nay làm cho ngươi khó chịu, nhưng là nàng…”

“Úy Lai, ta hiện tại không muốn nghe đến gì có liên quan đến Tằng Khả Hận. Ta tìm ngươi là hy vọng ngươi giúp Bạch Lâm kiểm tra thân thể một
chút, về phần những chuyện khác, vẫn là không nói thì tốt hơn.”

Trì Thanh cúi đầu nói xong, cũng không dừng động tác chà xát tay. Mái tóc đen dài buông xuống, đem hơn phân nửa khuôn mặt che lại, cho dù
nhìn không được biểu tình của nàng, nhưng Lục Úy Lai cũng biết đối
phương lúc đang bực bội tới cực điểm. Trên thực tế, Tằng Khả Hận gần đây càng ngày càng quá phận.

Có vài lúc, thấy nàng ta không lễ phép đối với Trì Thanh, liền ngay
cả mình đều chịu không được, huống chi người luôn luôn lạnh lùng không
muốn kết giao với ai ~ Trì Thanh? Nói như vậy, nếu Tằng Khả Hận không
phải cùng Trì Thanh ở chung mười năm đồng sinh đồng khổ, căn bản không
có mạng sống đến hiện tại.

Nghĩ vậy, Lục Úy Lai không thay Tằng Khả Hận biện hộ nữa, mà xoay
người trở về gian phòng của mình đi lấy hộp dụng cụ y tế. Nhìn giường
trống rỗng, vẫn còn ngửi thấy mùi hương của Tằng Khả Hận lưu lại. Lục
Úy Lai dùng sức nắm chặt hộp dụng cụ trong tay, nhưng vẫn là không thể
ức chế hốc mắt đỏ bừng.

Có đôi lúc, nàng thật sự thực hâm mộ Tằng Khả Hận, có thể yêu ghét rõ ràng, cũng có thể nhẫn tâm vô tình. 18 năm, suốt 18 năm ở chung, Lục Úy Lai không phải tên ngốc, nàng rất rõ ràng, cảm tình của mình đối với
Tằng Khả Hận đã sớm bị đối phương biết.

Dù vậy, Tằng Khả Hận vẫn là không chỗ nào cố kỵ nói với mình là nàng yêu Trì Thanh, ở trước mặt mình dùng hết mọi thứ để câu dẫn Trì Thanh.
Mỗi khi hai người cùng một chỗ hoan ái, nghe nàng kêu lên tên Trì Thanh. Cái loại cảm giác này, thật giống như dùng đao đem lòng mình một tầng
lại một tầng xé ra, đau đến tận xương.

Nàng không rõ Tằng Khả Hận vì cái gì đối với mình như vậy, vì cái gì
cho nàng hy vọng, lại không chịu cho nàng một cơ hội. Rất lâu trước, Lục Úy Lai cũng nghĩ tới chuyện cự tuyệt yêu cầu hoan ái của Tằng Khả Hận,
làm cho nàng rời đi, biến mất khỏi cuộc sống của mình. Chính là, mỗi lần gặp nàng vì cứu chính mình mà bị thương, thấy nàng yếu ớt, Lục Uý Lai
vẫn bị mềm lòng.

Nàng yêu Tằng Khả Hận, nàng luyến tiếc Tằng Khả Hận thích Trì Thanh
thích đến mức khổ cực như vậy, cũng hy vọng đối phương có thể vui vẻ
hơn, không cần luôn bị thương, luôn gây phiền toái. Nàng còn giúp Tằng
Khả Hận nói tốt trước mặt Trì Thanh, Lục Úy Lai đều không chút do dự làm ngay.

Yêu cầu của nàng không nhiều lắm, chính là hy vọng Tằng Khả Hận có
thể hạnh phúc, chính mình, còn có nàng cùng Trì Thanh, các nàng ba tỷ
muội có thể luôn luôn sát cánh cùng nhau. Chính là, chuyện này không thể trở thành sự thật. Che ngực lại đến mức nghẹt thở, Lục Úy Lai phát
hiện, nơi này thật là đau.

Cầm hộp dụng cụ y tế trở lại phòng Bạch Lâm, Lục Úy Lai phát hiện Trì Thanh đã rửa tay xong rồi, đang ngồi ở trên giường. Bởi vì Bạch Lâm bị
thương đa số ở trên người, vì kiểm tra, không thể không đem y phục của
nàng cởi ra. Mắt thấy Bạch lâm vốn là ngủ say bởi vì Lục Úy Lai cởi y
phục của mình mà bắt đầu giãy dụa, Trì Thanh sợ nàng làm nứt miệng vết
thương, vội vàng lấy tay nhẹ nhàng phủ trên cái trán của nàng.

Hai người đều không nghĩ tới, hành động bé nhỏ này của Trì Thanh lại
có tác dụng lớn lao. Mắt thấy Bạch Lâm không còn giãy dụa, tùy ý để cho
chính mình đem y phục của nàng cởi ra. Lục Úy Lai lại vô tình nhìn thấy
người luôn luôn lạnh lùng như Trì thanh nhưng lúc này đáy mắt lại có
chút sung sướng, Lục Uý Lai ở trong lòng thở dài.

Có lẽ, đây là quan hệ huyết thống. Bất luận như thế nào, quan hệ kia
vẫn như cũ tồn tại giữa Bạch Lâm cùng Trì Thanh. Đây là điều các nàng
không thể thay đổi, mọi người cũng đều không thể nghịch chuyển.

“Úy Lai, kết quả như thế nào?”

Qua hồi lâu, thấy Lục Úy Lai thu hồi ống nghe bệnh, vẻ mặt ngưng
trọng. Trì Thanh khắc chế lo lắng trong lòng, ra vẻ lãnh đạm hỏi.

Nếu như là người khác, nghe Trì Thanh nói vậy thì có thể sẽ bị lừa
dối. Chính là, Lục Uý Lai đã theo ở bên cạnh Trì Thanh suốt mười năm,
cho nên nói, Trì Thanh ngụy trang ra sao, ở trước mặt Lục Uý Lai đều là
vô dụng. Nàng có thể nhìn ra, Trì Thanh không phải không quan tâm đến
Bạch Lâm, tương phản, từ khi tìm về đứa con này, Trì Thanh đã đối xử
với Bạch Lâm rất ôn nhu mà trước kia không hề có.

“Đại tỷ, ta nói thật, thân thể Bạch Lâm không được tốt lắm. Nàng từ
nhỏ đã hay bị thương, 22 năm qua, cơ hồ đều không ngừng bị thương. Tuy
rằng chỉ là một ít vết thương ngoài da, nhưng tích lũy dần, cũng thực
khó giải quyết. Hơn nữa điều kiện nghỉ ngơi của nàng không đủ, không
tĩnh dưỡng tốt, thân thể so với bạn cùng lứa tuổi kém hơn rất nhiều.”

“Nếu không phải có rèn luyện võ thuật, nàng có thể đã không chịu nổi. Đại tỷ, ta biết ngươi đối người kia hận vô cùng, khiến ngươi không thể
cùng Bạch Lâm mẹ con ở chung như bình thường. Nhưng mà, ngươi có thể
không để ý tới nàng, cũng có thể không nhìn nàng, nhưng là ngươi thật sự không thể đối xử tàn nhẫn với nàng như trước nữa.”

“Ân, ta đã biết.”

Nghe xong Lục Úy Lai cảnh cáo, Trì Thanh ngắn gọn đáp lại, ánh mắt
phức tạp dừng ở trên mặt Bạch Lâm. Nàng cũng biết, đứa bé này thân thể
căn bản không chịu nổi nhiều thương tổn, nhưng vẫn là một lần lại một
lần làm ra những việc khiến Trì Thanh khó chịu. Có lẽ, chính mình bắt
nàng giam lại như vậy chỉ khiến Bạch lâm thêm tổn thưởng. Nếu như mình
có thể đối với nàng tốt hơn, không chừng Bạch lâm sẽ nguyện ý ở lại với
mình?

“Đại tỷ, ta tin tưởng ngươi không phải người máu lạnh, Bạch Lâm lần
này trở về, ta hy vọng các ngươi có thể cải thiện quan hệ. Đây là một
chút thuốc giảm đau, hết bình này ta sẽ đưa đến bình khác.” Lục Uý Lai
sau khi dặn dò xong liền xoay người ly khai khỏi phòng.

Phòng ở khi Lục Úy Lai đi rồi nháy mắt lại an tĩnh, Trì Thanh ngồi
bên giường, nhìn Bạch Lâm gắt gao nhăn mày. Nàng hấp hé miệng, do dự một chút, vẫn là thân thủ tiến lên, ở trên mặt Bạch Lâm mềm nhẹ qua lại
vuốt ve, làm như mặt Bạch Lâm là cái bánh bao nhỏ mà xoa xoa. Cũng may
trời không phụ người có lòng, một lát sau, Bạch Lâm rốt cục dãn chân mày ra. Nhìn nàng an nhàn ngủ, Trì Thanh thay nàng chỉnh lại cái chăn, lại
sờ sờ đầu của Bạch Lâm.

“Ngủ đi.”

PS: Thực ra mấy bạn cũng đừng trách Tằng Khả Hận, thực ra chỉ cũng có nỗi khổ tâm lớn lắm, chỉ là không ai hiểu thoi, khổ nhất vẫn là Lục Uý
Lai:( Còn Bạch Lâm và Trì Thanh thì khỏi nói, một người ngược, một
người chịu ngược dù cả hai đều quan tâm đối phương. Edit xong bộ này hết dám Edit truyện ngược =)) Từ sau chắc phải lựa chọn chuyện H =))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN