Thiếu Nữ Thơ Ngây
Ăn vụng trong lúc ngủ trưa
Phản ứng của Hiểu Nhu nằm ngoài dự tính của Trần Tuấn Sinh, nhưng không biết có phải con gái vì thông cảm cho ba mẹ nên cố tình giả bộ thản nhiên hay không, mấy ngày đầu ông gạt đi không ít công việc, cố gắng ở nhà với Hiểu Nhu.
Sau khi xác định tâm trạng của con gái vẫn bình thường thì Trần Tuấn Sinh mới hoàn toàn buông được tảng đá trong lòng, lại tiếp tục dấn thân vào công việc kinh doanh, đi sớm về trễ, thậm chí hai ba ngày mới về nhà một lần.
Nếu nói Hiểu Nhu không bị ảnh hưởng một chút nào thì đúng là không tim không phổi, chẳng qua một chút phiền muộn kia đã tan thành mây khói khi cô thức cả đêm hoàn thành một tác phẩm đặc biệt vô cùng ưng ý.
Hiểu Nhu nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống bức tranh trên giá vẽ, nhìn thế nào cũng thấy rất hài lòng, cô cầm điện thoại lên nhìn thì mới biết đã sắp đến giữa trưa, cả đêm cô không ngủ, bữa sáng cũng không ăn, thảo nào hiện tại đói bụng như vậy.
Hiểu Nhu thu dọn lại dụng cụ vẽ tranh rồi đi xuống bếp nấu cho mình một bát mì, sau đó cô vào phòng tắm tắm rửa, thay bộ đồ ngủ khác chuẩn bị ngủ bù.
Đêm qua đột nhiên cô có linh cảm, vì tia linh cảm này không tệ nên cô bật dậy khỏi giường bắt đầu vẽ tranh, đến áo ngủ cũng không kịp thay, buổi sáng sau khi dừng bút thì cô mới phát hiện đồ ngủ đã dính không ít màu vẽ.
Chỉ là nhân cơ hội này, vừa vặn để Hiểu Nhu thay sang bộ đồ ngủ mới mua lúc trước.
Cái váy ngủ này mua trước khi Bạch Lị đi, lúc Hiểu Nhu đi dạo phố với mẹ thì liếc mắt một cái nhìn trúng nó.
Chiếc váy ngủ làm bằng tơ tằm màu hồng nhạt kết hợp với viền ren trắng đính những bông cúc nhỏ trong nháy mắt đã chọc đúng tâm thiếu nữ của Hiểu Nhu. Đường viền hoa phía trên bao trùm một phần ba bộ ngực tròn trịa của cô, trong sự ngọt ngào lại toát lên vẻ gợi cảm.
Chiều dài chiếc váy vừa vặn chùm qua mông cùng với thiết kế hở trần cả tấm lưng khiến người ta nhìn vào đã cảm thấy mát mẻ.
Hơn nữa chất liệu tơ tằm mềm mại lại không bí hơi, trong những ngày nắng nóng dù mở điều hòa cũng muốn chảy mồ hôi như thế này thì mặc nó để đi ngủ không có gì hợp hơn!
Hiểu Nhu thay váy ngủ mới rồi không nhịn được mà tự ngắm nghía mình trước gương một lúc, sau đó mới về phòng ngủ bù một giấc.
Quả thật, một đêm không ngủ đối với đứa trẻ ngoan ngoãn vẫn luôn làm việc và nghỉ ngơi có quy luật như Hiểu Nhu mà nói thì quá tổn hao tinh thần và thể lực, cô vừa mới đặt đầu xuống gối 30 giây thì đã hoàn toàn mất ý thức, hô hấp đều đều ổn định.
Trần Tuấn Sinh vừa bước vào nhà đã không nhịn được phải cởi áo vest trên người ra, tháo cà vạt xuống, áo sơmi bên trong của ông đã ướt đẫm toàn bộ.
Cái thời tiết quái quỷ này thật sự là quá nóng!
Vốn dĩ vào thời gian này ông sẽ không về nhà, nhưng lại nghĩ mấy ngày nay vì phải gấp gáp lo cho một đơn hàng lớn mà ông gần như không về, cứ để con gái ở nhà một mình chẳng quan tâm như vậy hình như không tốt lắm.
Khó có được lúc tâm huyết dâng trào về nhà với con gái, trước khi về Trần Tuấn Sinh vòng đi mua cái bánh kem coi như là nhận lỗi mấy ngày nay không làm bạn với Hiểu Nhu, đáng tiếc phần lễ vật này Hiểu Nhu lại không kịp hưởng thụ.
“Mình còn đang thắc mắc sao lại không thấy tiếng động gì, thì ra…” Trần Tuấn Sinh nhìn con gái đang ngủ say mà lắc đầu cười.
Hiểu Nhu đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự từ lâu rồi.
Vì để cho mát nên hai tay cô giơ lên đỉnh đầu làm tư thế đầu hàng, chăn đắp trên người đã bị cô đá sang một bên, tư thế ngủ hình chữ X khiến Trần Tuấn Sinh không biết nên khóc hay nên cười.
Trần Tuấn Sinh sợ Hiểu Nhu cảm lạnh, khi ông đang định đắp lại chăn lên người con gái thì tầm mắt không cẩn thận lại liếc qua ngực của con gái, ngay lập tức cánh tay đang cầm chăn bỗng dừng lại.
Có lẽ là vì bị khí lạnh của điều hòa kích thích cho nên đầu nhũ hoa mẫn cảm của Hiểu Nhu không biết từ lúc nào đã dựng đứng lên, chọc vào lớp vải áo mỏng manh nhô lên thành hai điểm nhỏ.
Màu hồng phấn nhàn nhạt của bộ váy càng làm tôn lên làn da trắng nõn, trong suốt trước ngực cô con gái, thiếu nữ ngọt ngào đáng yêu lại cố tình ăn mặc một thiết kế gợi cảm như vậy, Trần Tuấn Sinh không tự chủ được mà nuốt nước miếng một cái.
Ánh mắt của ông nhìn chằm chằm vào mảng da thịt trắng mịn kia của Hiểu Nhu, ông nhẹ giọng gọi tên con gái nhưng Hiểu Nhu không hề phản ứng.
Hiểu Nhu ngủ say như vậy, chỉ là sờ trộm một lần thôi, sẽ không có ai biết cả.
Trạng thái ngủ say của Hiểu Nhu tựa như một liều thuốc bình tĩnh tiêm cho Trần Tuấn Sinh vẫn cứ do dự mãi, ông run rẩy vươn đôi tay của mình ra, tiến về phía đồi núi tròn trịa kia.
Mới chạm đến cái núm nho nhỏ đang nhô lên kia mà Trần Tuấn Sinh giống như bị điện giật vội vã thu tay về, ông có tật giật mình cẩn thận quan sát cô con gái, sau khi xác định cô vẫn đang ngủ ngon thì mới lại lấy hết can đảm vươn tay ra một lần nữa.
Lần này Trần Tuấn Sinh không rút tay về nữa mà chân chính sờ lên đồi núi đầy đặn, mượt mà kia của con gái.
Ông nắm được bầu ngực của con gái trong tay chẳng mấy chốc đã không thể kìm chế mà bắt đầu xoa nắn nhẹ nhàng, hai quả cầu thịt của thiếu nữ được ẩn giấu dưới lớp vải tơ tằm, trơn nhẵn lại mềm mại, khiến người ta yêu thích không thể buông tay, hai viên đậu nhỏ nghịch ngợm kia đã nhô lên từ lâu, cọ xát vào lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi của ông, càng ngày càng sưng to đứng thẳng.
Đàn ông luôn là một loại sinh vật không biết thỏa mãn.
Lén lút bóp nhũ hoa con gái qua lớp vải đã là trái đạo đức nhưng Trần Tuấn Sinh vẫn không nhịn được mà khao khát muốn được xem bộ dạng hoàn chỉnh của hai đồi tuyết trắng của thiếu nữ ra sao.
Xem một chút thôi, chỉ xem một chút thôi.
Trần Tuấn Sinh không biết là đang tự nhắc nhở hay là tự an ủi chính mình.
Ông nhẹ nhàng kéo hai dây áo của Hiểu Nhu sang hai bên, lớp vải trước ngực càng lúc càng dịch xuống, phơi bày càng ngày càng nhiều thịt nhũ hoa trắng nõn, rốt cuộc, ở một bước cuối cùng, núm nhũ hoa nhỏ đáng yêu kia đã như ẩn như hiện dưới đường viền ren ngực của chiếc váy ngủ.
Trần Tuấn Sinh không kiềm chế được nữa mà dùng sức mạnh hơn, trong nháy mắt núm nhũ hoa nhỏ nhắn hồng hào thoát khỏi sự ngăn chặn của viền ren, nhảy bật ra.
Đối với cảnh đẹp kinh diễm trước mắt ông đã phải ngừng thở, ông sợ kinh động tới con gái đang chìm trong giấc ngủ.
Trên hai đồi tuyết trong suốt như pha lê là hai nụ hoa đào yêu kiều, đứng thẳng ngạo nghễ.
Hai màu trắng và hồng kia tác động mạnh tới khiến cái mũi của Trần Tuấn Sinh nóng lên, suýt chút nữa phun ra máu.
Trần Tuấn Sinh thở hổn hển nặng nề, lại bao lấy hai quả cầu thịt của con gái lần nữa, lần này là da thịt áp vào da thịt thật sự khiến Trần Tuấn Sinh mất hồn mà khẽ kêu một tiếng, chiếc quần âu đã phồng lên thành một cái gò lớn.
Làn da thiếu nữ non mịn không thua kém gì lớp vải tơ tằm, xúc cảm mềm nhẵn, đầy đặn co dãn kia làm Trần Tuấn Sinh không thể dừng tay, mà cứ tiếp tục mặc sức vuốt ve thưởng thức cặp nhũ hoa trần trụi của con gái ruột.
Cảm nhận được xúc cảm đủ khiến người ta thỏa mãn trong lòng bàn tay, lúc này Trần Tuấn Sinh mới thật sự ý thức được con gái đã trưởng thành thật rồi. Những bộ phận đã từng bằng phẳng trước đây giờ đã trở nên nở nang như thế, nhưng đầu nhũ hoa thì vẫn nho nhỏ đáng yêu như trẻ con, sự đối lập giữa to và nhỏ khiến Trần Tuấn Sinh nhìn thấy mà sôi trào máu nóng toàn thân.
Ông không kìm chế được mà véo lên hai viên thịt nhỏ kia rồi bắt đầu lấy ngón cái vân vê, xoa nắn.
Viên thịt nhỏ tròn trịa kia ở trong tay ông tựa như một miếng cao su có tính dẻo tùy ý nắn bóp, cứ để mặc cho bị kéo dài ra hoặc nhấn dẹp xuống, không có chút sức lực chống cự nào.
“Hiểu Nhu, để ba mút một cái nhé, mút một cái thôi…”
Trần Tuấn Sinh đã trở nên điên rồ giống như bị quỷ ám, ông từ từ cúi đầu lẩm bẩm nói đi nói lại với cô con gái đang ngủ mê man, rồi ông há miệng mút lấy núm nhũ hoa đã chuyển từ hồng nhạt sang đỏ tươi vào trong miệng.
“Ưm, ô… Mềm thật… Thơm quá…”
Đã nói rõ là chỉ mút một cái nhưng sau khi Trần Tuấn Sinh ngậm được núm nhũ hoa của con gái vào miệng thì trong nháy mắt đã quên mất lời hứa hẹn với con gái, ông ăn viên thịt ngọt ngào như kẹo dẻo kia hết lần đến lần khác, ngậm, liếm, cọ, cắn, đủ các kiểu ăn đa dạng, chỉ hận không thể nhét toàn bộ bầu nhũ hoa to tròn của con gái vào miệng mình.
Ở trên, cái miệng của ông vẫn đang ra sức dâm loạn cặp ngực của con gái, cùng lúc đó hai bàn tay dâm tặc cũng đã bắt đầu không yên phận ở bên dưới.
Không biết từ lúc nào, hai tay của Trần Tuấn Sinh đã táy máy mà sờ lên hai bắp đùi trơn bóng của con gái, xoa từ ngoài vào trong, dần dần di ngược về phía háng.
Vừa chạm vào quần lót của Hiểu Nhu thì Trần Tuấn Sinh đã cảm nhận được một sự ẩm ướt.
Con gái đã ướt rồi.
Nhận thức được điều này khiến côn thịt của Trần Tuấn Sinh càng dựng đứng cả lên.
Cả bàn tay to rộng của ông áp vào giữa hai chân của con gái rồi chuyển động cọ sát lên xuống, nước nhờn chảy ra từ trong âm hộ của cô con gái dần dần thấm vào bàn tay của ông, hương vị ngọt ngào bắt đầu tràn ngập trong không khí.
Trần Tuấn Sinh vươn chiếc lưỡi thô ráp ướt át ra liếm láp cả một mảng lớn trên ngực con gái, nhìn bầu nhũ hoa trắng nõn của con gái dính đầy nước bọt của chính mình thì côn thịt của ông quả thực sắp phá tan lớp vải quần mà bật ra, nóng lòng muốn tìm kiếm mục tiêu để cắm vào.
Hiểu Nhu bị ba tập kích bú nhũ hoa sờ âm hộ tựa như rốt cuộc đã cảm nhận được điều không bình thường, hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại, tròng mắt bên dưới mí mắt chuyển động qua lại, một tiếng “Đừng mà” khiến Trần Tuấn Sinh sợ tới mức phải rút móng sói của mình về ngay lập tức.
Ông vội vàng kéo váy ngủ của con gái về lại như cũ, rồi đắp lại chăn cẩn thận sau đó chạy trối chết ra khỏi phòng.
Trần Tuấn Sinh chui vào WC, nghe tiếng tim mình đập thình thịch như sấm.
Ông vậy mà lại sinh ra ý nghĩ không chính đáng với con gái mình! Phía dưới sưng to nóng hừng hực rõ ràng đang nhắc nhở ông về sự thật này.
Trần Tuấn Sinh xoa mặt mình, thế nhưng hình ảnh cặp nhũ hoa trắng tròn của con gái kia lại không thể vứt ra khỏi đầu, côn thịt của ông còn vì nghĩ đến bầu ngực của con gái mà càng cương cứng giật giật. Ông không thể nhịn nổi nữa mà cởi quần mình xuống, để căn côn thịt đang kêu gào muốn cắm vào động thịt bật ra, năm ngón tay tuốt lên xuống dồn dập an ủi cây gậy thịt nóng hổi.
Không có cái lỗ để cắm vào nên côn thịt khó khăn mà chảy ra một chút dịch trong suốt.
Nhưng mà có tiếc nuối thì cũng vô dụng, chẳng lẽ ông còn định cắm vào trong âm hộ của con gái thật sao?
Rõ ràng biết là không thể, nhưng Trần Tuấn Sinh lại cảm nhận được từ nơi vực sâu trong linh hồn mình truyền đến một tiếng thì thầm của ác ma, thanh âm kia uyển chuyển lại tà ác, giống như con rắn dụ dỗ mê hoặc Adam và Eve ăn vụng trái cấm trong vườn địa đàng, làm trái tim ông kích động bất an.
“Ngươi có thể.” Nó đang nói như thế với ông.
Trần Tuấn Sinh lắc lắc đầu, muốn vứt bỏ thanh âm mê hoặc nhân tâm kia đi nhưng trong đầu lại có vẻ càng thêm rõ ràng.
Ông quyết định vẫn nên tắm nước lạnh để hạ hỏa trước đã, nhưng cố tình ông lại trông thấy quần áo của Hiểu Nhu trong sọt đồ bẩn, chiếc quần lót nhỏ treo bên thành sọt, vô cùng dễ chú ý tới.
Ánh mắt Trần Tuấn Sinh hừng hực lửa nóng, ông không thể khống chế chính mình mà đi tới, nhặt chiếc quần lót nhỏ kia lên, vùi mặt vào trong lớp vải dệt mềm mại, ông hít một hơi, hương thơm nhàn nhạt của con gái tràn đầy khoang mũi, côn thịt dưới háng càng cương cứng đáng sợ hơn.
Người ba vừa ngửi quần lót của con gái, ảo tưởng đến âm hộ chặt khít của con gái, vừa nhanh chóng sục côn thịt của chính mình, cuối cùng còn lấy chiếc quần lót nhỏ kia bọc lấy côn thịt thô dài, ra sức đong đưa eo hông cường tráng, quy đầu cứng rắn chọc vào chỗ trung tâm của quần lót.
“A… A… Hiểu Nhu… Ba muốn bắn cho con…”
Trần Tuấn Sinh nhắm mắt ngẩng đầu, bàn tay nắm chặt, hông chuyển động điên cuồng hơn mười cái, phụt một tiếng, một dòng dịch nhầy trắng đục bắn lên đáy chiếc quần lót của con gái.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!