Thiếu Nữ Thơ Ngây - Chương 4: Bị luân gian ở trong rừng (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4976


Thiếu Nữ Thơ Ngây


Chương 4: Bị luân gian ở trong rừng (1)


“A… Ha… Chú… Tha cho cháu đi…” Trần Nguy Nga đứng ở mép giường, thẳng lưng đưa đẩy, cắm rút liên tục khiến Hiểu Nhu đau khổ kêu lên thảm thiết.

côn thịt của chú cô cắm ở trong âm hộ cô cả một buổi tối, Hiểu Nhu bị chơi cả đêm sau khi tỉnh dậy lại bị chú mình lôi tới thao hết lần này đến lần khác một cách tàn nhẫn, khắp phòng đều là tiếng phạch phạch của da thịt va chạm. Hiểu Nhu cảm thấy âm hộ của mình sắp chảy cạn nước, lỗ nhỏ bị đâm trở nên tê dại, khoái cảm cũng giảm bớt không ít, cô nghĩ cái âm hộ đáng thương chắc chắn đã bị chú mình chơi cho sưng lên rồi.

“A…” Trần Nguy Nga gầm nhẹ một tiếng, lại bắn tinh dịch đặc sệt của mình vào trong tử cung của cô cháu gái thêm lần nữa, thân thể to lớn như ngọn núi đè lên trên người Hiểu Nhu rồi thở hổn hển, đôi tay thô ráp còn không đứng đắn mà xoa bóp bầu nhũ hoa trắng nõn.

“s͙ư͙ớ͙n͙g͙ muốn chết.” Chú cô rút côn thịt đã mềm nhũn ra, lỗ hoa huyệt mất đi sự ngăn chặn của côn thịt thì liền lập tức có một lượng lớn chất lỏng trắng đục tràn ra như hồng thủy, dần dần tích trên mặt đất thành một bãi.

Dứt ra từ trong tình dụ̶c̶, giờ phút này Hiểu Nhu lại bị cảm giác xấu hổ bao trùm một lần nữa, cô ôm chặt lấy cơ thể mình, cuộn tròn lại giống như một con tôm, chỉ hận không thể biến mất khỏi thế giới này ngay lập tức.

Trần Nguy Nga lấy ra một cái khăn lông sạch từ trong ngăn tủ, tách hai chân đang kẹp chặt của cháu gái ra, giúp cô lau sạch cái âm hộ bị chơi đến be bét. Lỗ nhỏ bị thao cả một đêm đã không còn bộ dạng như lúc trước nữa, khe thịt vốn khép chặt giờ đây đã mở rộng hoàn toàn, hai mép hoa huyệt lớn nhỏ đều tõe ra hai bên, để lộ thịt non hồng hồng ở bên trong ra, từ bên trong hỗn hợp tinh dịch và dịch nhầy chảy ồ ạt ra ngoài, sắc tình lại dâm mĩ, trông thấy mà côn thịt của Trần Nguy Nga lại có xu thế ngẩng đầu.

Chỉ là phía dưới của cô cháu gái nhỏ quả thật đã bị chơi cho sưng đỏ không chịu nổi nên lúc này Trần Nguy Nga cũng không nóng vội làm thêm một lần nữa. Cái hoa huyệt ngon miệng như vậy nếu chỉ thao một lần rồi hỏng thì đáng tiếc lắm, dù sao kỳ nghỉ còn dài, hắn có thể hưởng dụng miếng thịt non này từ từ.

Quả nhiên Trần Nguy Nga bắn tinh dịch vào quá nhiều, hắn ấn cái bụng dưới vì bị rót tinh mà gồ lên của cô cháu gái cũng không thể khiến cho toàn bộ tinh dịch bài tiết ra ngoài, hắn bế cháu gái lên giống như xách gà quay về phòng tắm, để cháu gái ngồi trên đùi mình, chĩa vòi hoa sen vào cửa hoa huyệt để súc rửa, còn vói hai ngón tay vào sâu bên trong lỗ hoa huyệt để móc tinh dịch ra.

Tư thế xấu hổ như vậy lại thêm âm hộ bị ngón tay của chú mình ra ra vào vào, rốt cuộc Hiểu Nhu không nhịn được nữa mà che mặt khóc.

“Khóc cái gì, ông đây thao cưng không s͙ư͙ớ͙n͙g͙ hả?” Trần Nguy Nga rút ngón tay ra, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại đối diện với mình.

“Chúng ta thế này là loạn luân! Nếu có thai thì làm sao bây giờ!” Tinh dịch của chú cô vừa nhiều vừa đặc, lại còn bắn vào bên trong nhiều như vậy, tỷ lệ mang thai có thể cao như thế nào, Hiểu Nhu nghĩ lại mà tuyệt vọng.

“Đừng khóc nữa, làm thì cũng làm rồi còn thế nào được nữa.” Người đàn ông này đã nếm được ngon ngọt, giờ bảo hắn chấm dứt thì chắc chắn là không thể “Lát nữa chú đi mua thuốc cho cháu, mà nếu có thai thật, vậy thì sinh cho chú một thằng nhãi con.”

“Đừng quên, là chính cháu nói sau này sẽ để côn thịt của chú thao.” Trần Nguy Nga nhắc lại lời Hiểu Nhu đã nói.

Còn không phải là bị ép nói hả! Hiểu Nhu kêu rên ở trong lòng, nhưng lại không dám nói ra miệng, cô sợ mình vừa nói xong sẽ bị chú mình cho tử hình ngay tại chỗ, nên chỉ có thể ấm ức mà yên lặng rơi nước mắt. Không ngờ bản thân vì né vuốt sói mà tự đưa mình vào miệng hổ, hiện tại cô đang hối hận muốn chết.

Cô gái nhỏ thút tha thút thít nức nở, Trần Nguy Nga nhìn cũng bực bội, hỏi cô “Vậy cháu nói xem phải làm sao, nói trước, không cho chú thao cháu là không thể nào, điều này thì cháu hết hy vọng đi!”

Hiểu Nhu cảm thấy có lẽ mình thật sự không thể tránh một kiếp này, cuối cùng nghẹn ngào thấp giọng nói “Chú phải mang bao.”

Trần Nguy Nga nhíu mày lại, có chút không vui. Âm hộ của cô gái nhỏ chặt khít lại non mềm, cảm giác s͙ư͙ớ͙n͙g͙ muốn đòi mạng, qua một lớp màng thì chắc chắn không thoải mái, làm tình thì phải là thịt dán thịt mới có thể sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙, cũng không phải mấy thứ kia mà sợ nhiễm bệnh, quả thật Trần Nguy Nga không muốn dùng bao.

“Dù sao chú cũng không thể bắn ở bên trong! Nếu có thai thật thì cháu sống thế nào!” Hiểu Nhu nói với hắn, thấy đến điều này mà hắn còn do dự thì ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng mà khóc lớn hơn. Trần Nguy Nga vội vàng dỗ cô, “Được được được, không bắn ở bên trong, ôi trời, cục cưng ngoan không khóc, lát nữa chú sẽ đi mua thuốc ngay.”

Hiện tại Hiểu Nhu chính là thịt ở trong tim Trần Nguy Nga, nếu thật sự ép cho cô bé tức giận thì hắn biết tìm đâu ra cái hoa huyệt vừa bót vừa mềm khiến hắn sảng khoái như vậy chứ.

Hắn vội vàng đồng ý rồi lại nhẹ nhàng dỗ dành. Dù sao không bắn vào là được chứ gì, đợi tới lúc cuối rồi mang bao hoặc bắn ra ngoài là được, mà chờ tới khi côn thịt cắm vào rồi, đâm mấy cái là dâm phụ nhỏ này sẽ mềm lòng thôi. Trần Nguy Nga nghĩ đủ loại biện pháp để lách luật.

“Còn nữa… Hai ngày tới chú để cháu nghỉ ngơi một chút, phía dưới của cháu sưng hết cả rồi.” Hiểu Nhu tiến thêm một bước đưa ra yêu cầu.

Vừa nghe thấy không cho hắt thao thì sắc mặt của Trần Nguy Nga trầm xuống ngay lập tức. Chỉ là phía dưới của cô bé quả thực sưng không nhẹ, cái hoa huyệt non nớt ấy không bị côn thịt của hắn thao nát cũng không biết là do cô cháu gái may hay là hắn may, vì tính phúc lâu dài của chính mình, Trần Nguy Nga nghĩ mình hẳn nên nhịn một chút.

“Không cắm vào hoa huyệt của cháu cũng được, chỉ cần cháu dùng chỗ khác hầu hạ chú.” Trần Nguy Nga mang theo ẩn ý mà sờ lên miệng của cô cháu gái.

Mặt Hiểu Nhu đỏ lên, không nói gì cam chịu đồng ý. Mà dù cô có phản đối thì cũng có thể thế nào, thể trạng hai người cách xa nhau, cuối cùng rồi vẫn sẽ phải thỏa mãn ý muốn của chú cô thôi, không bằng thuận theo một chút thì còn có thể bớt chịu đau khổ.

Sau khi rửa sạch cơ thể cho cháu gái, Trần Nguy Nga lập tức đánh xe vào thành phố mua đồ. Ngoại trừ thuốc tránh thai khẩn cấp và bao cao su, Trần Nguy Nga còn muốn mua thuốc giúp tiêu sưng nhanh chóng, còn cả đồ ăn vặt và trái cây mà con gái thích nữa. Tuy rằng quan hệ của hắn và cháu gái đã lệch khỏi quỹ đạo nhưng sự yêu thương nhiều năm qua đối với cháu gái không phải là giả, huống chi bây giờ còn thêm một tầng quan hệ xác thịt, Trần Nguy Nga cũng mong ngóng lỗ nhỏ của cháu gái có thể mau chóng khôi phục để hắn lại được nếm tư vị mất hồn kia.

Trần Nguy Nga nói thì cũng giữ lời, mấy ngày nơi riêng tư của Hiểu Nhu chưa khôi phục này đều dựa vào tay và miệng của cháu gái để dập lửa, tuy rằng lúc bôi thuốc cho âm hộ cũng không nhịn được mà táy máy tay chân nhưng côn thịt thì không có đâm vào bên trong, điều này giúp cho Hiểu Nhu được trải qua mấy ngày tốt đẹp.

Dù sao thì Hiểu Nhu cũng còn trẻ, tố chất thân thể rất tốt, chỉ hai ba ngày dưới phụ trợ của thuốc thang thì âm hộ đã trở lại non mềm như trước. Cảnh tượng thịt non bên trong bị lộ ra ngoài, cửa mình mở rộng thê thảm lúc ấy tựa như chỉ là ảo giác đã qua.

Mỗi ngày Trần Nguy Nga đều phải kiểm tra tình trạng khôi phục của lỗ nhỏ, hắn nhìn âm hộ trắng nõn như bánh bao bị nứt ra một cái khe mà vui mừng quá đỗi, vào ban đêm côn thịt lớn của hắn lại tìm về chốn cũ, cắm thật sâu vào trong huyệt thịt như chưa từng bị ai khai phá, sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙ đến mức hắn phải kêu gào.

Lần này vì để nâng cao khả năng chịu đựng của lỗ nhỏ, hắn không dám vừa cắm vào đã dập điên cuồng tàn nhẫn nữa, hắn chuyển động hông một cách chậm rãi, ra vào từ tốn, chín nông một sâu, cách đùa bỡn biến đổi rất đa dạng, làm cho Hiểu Nhu chảy nước dâm giàn giụa, bị thao cho tơi bời, ở trên giường rên rỉ đủ loại lời nói d͙â͙m͙ đãng lẳng lơ.

“Cháu cứ ngoan ngoãn nghe lời chú, để chú chơi một thời gian đủ rồi, đến lúc đó tự nhiên sẽ cho cháu về.” Chú cô thở hổn hển nói bên tai Hiểu Nhu.

Trần Nguy Nga biết chung quy thì sâu trong lòng cháu gái mình vẫn không muốn nên hắn giấu điện thoại và ví tiền của Hiểu Nhu đi, không cho cô có cách nào bỏ trốn, lại còn vận dụng đủ loại kỹ thuật trên giường để côn thịt lớn của hắn có thể hoàn toàn chinh phục cái thân thể trẻ tuổi này.

Âm hộ luôn luôn là bộ phận yếu đuối nhất của phụ nữ, chú cô thì khỏe mạnh cường tráng lại đang lúc tráng niên, tinh lực tràn đầy, côn thịt đâm thọc làm cho cái động của Hiểu Nhu chảy nước ào ạt, quả thực đến cả tên họ mình là gì Hiểu Nhu cũng không thể nhớ nổi, không biết đêm nay là đêm nào, càng đừng nói tới lễ nghĩa liêm sỉ, ở trên giường không phải là rên rỉ d͙â͙m͙ đãng thì cũng là cầu xin được tha, không còn lời nào khác.

Cứ như vậy, Trần Nguy Nga và Hiểu Nhu trải qua những ngày tháng dưới giường là chú cháu, trên giường là vợ chồng.

Rốt cuộc thì cơ thể của Hiểu Nhu cũng vốn yếu đuối, không thể chịu nổi cái cách làm tình không kể ngày đêm của chú mình, mà chú cô cũng cần phải đi làm để kiếm tiền, vì thế hai người cùng thống nhất quy định ban ngày chú cô đi làm, Hiểu Nhu nghỉ ngơi lấy lại sức, buổi tối chú cô sẽ được tùy ý chơi đùa Hiểu Nhu, phát tiết chỗ dụ̶c̶ vọng tràn đầy của đàn ông trung niên.

Lại qua thêm mấy ngày không biết xấu hổ như vậy, một lần vô tình Hiểu Nhu nhìn tới chỗ va li hành lý và giá vẽ mới nhớ tới một mục đích khác khi cô về nông thôn. Cô còn chưa vẽ được chút cảnh vật gì đây này!

Ban ngày chú cô không ở nhà, điện thoại cũng bị tịch thu, một người nghiện lên mạng như cô cảm thấy chán đến muốn điên lên, không bằng lên núi vẽ phong cảnh, làm một chuyện đúng đắn duy nhất trong cả chuyến đi.

Hiểu Nhu cứ thế quyết định ở trong lòng.

Hôm nay sau khi Hiểu Nhu tiễn xe của chú cô rời đi, cô nhanh chóng về phòng sắp xếp lại dụng cụ vẽ tranh. Mang cả giá vẽ đi thì quá nặng, Hiểu Nhu chỉ đành mang bàn vẽ theo.

Thỉnh thoảng chú cô sẽ về nhà ăn trưa, Hiểu Nhu sợ lỡ như khi hắn về mà cô vẫn chưa xuống núi thì sẽ cho là cô bỏ trốn, nên trước khi ra khỏi cửa còn cẩn thận để lại một tờ giấy trên bàn ăn, thông báo cho chú là mình lên núi vẽ tranh.

Thật ra, trong một nháy mắt Hiểu Nhu đã từng muốn chạy trốn. Ban ngày chú cô không ở nhà, là thời cơ tốt nhất để chạy trốn. Đáng tiếc là chú cô đã đề phòng điều này từ lâu, không có tiền, không có di động, không gọi được xe, bằng tốc độ đi bộ của cô thì có ba ngày cũng không ra khỏi chỗ này được, huống hồ nơi này núi sâu rừng già, cô chạy trốn một thân một mình cũng sợ gặp dã thú hoặc người xấu.

Sau khi nghĩ kỹ những điều này, Hiểu Nhu áp chế cái ý định đang ngo ngoe rục rịch kia xuống đáy lòng. Mà nếu như cô chạy trốn thành công thì không nói, lỡ như bị chú cô bắt trở về thì không biết sẽ phải chịu tội như thế nào đâu.

Sáng sớm không khí trên núi tươi mát trong lành, hít vào một hơi thật sâu làm Hiểu Nhu cảm thấy thần thanh khí sảng. Cô muốn tới chỗ có tên là Hồ nương tử, trong thôn có truyền thuyết đó là nơi tiên nữ nương tử trên trời hạ phàm tắm rửa, đây là một địa danh của ngọn núi này, non sông tươi đẹp rất là tú lệ, chỉ là hơi sâu một chút, Hiểu Nhu còn phải đi một đoạn đường núi nữa mới có thể tìm được nó, thế nhưng cũng may đường tới Hồ nương tử khá bằng phẳng, Hiểu Nhu cảm thấy đi lại cũng không quá khó khăn.

Hiểu Nhu rẽ trái rẽ phải qua mấy căn nhà, chào hỏi những hương dân cũng dậy sớm, rồi cứ thẳng đường núi mà đi.

“Đây không phải là Hiểu Nhu sao? Sớm thế này đã đi đâu vậy?” Một thanh âm hồn hậu vang lên bên cạnh.

Hiểu Nhu quay đầu trông thấy, ngay lập tức chào hỏi “Bác Hổ Tử, cháu chào bác.”

Người đàn ông này Hiểu Nhu rất quen thuộc, ông là bạn cùng lớn lên với ba cô, lớn hơn ba cô mấy tháng, vì thế Hiểu Nhu gọi ông là bác. Bác Hổ Tử tên thật là Trần Hổ, Hổ Tử là nhũ danh của ông, vốn dĩ về tình về lý Hiểu Nhu phải gọi một tiếng bác Trần, nhưng nơi này có thể tạm thời được coi là quê của Hiểu Nhu, toàn thôn hầu như đều là họ Trần, nếu gọi là chú Trần bác Trần thì khó phân biệt được ai với ai. Hơn nữa khi còn nhỏ cô không hiểu chuyện, đi theo ba suốt ngày gọi “Hổ Tử, Hổ Tử”, sau này hiểu ra mới thấy xấu hổ, đổi sang gọi bác Hổ Tử.

Trần Hổ mặc một cái áo ba lỗ trắng, đang đứng hút thuốc ở cửa nhà mình thì trông thấy một cô bé trắng trắng mềm mềm đi từ xa tới. Mái tóc đen nhánh buộc thành đuôi ngựa, áo sơ mi lụa mỏng manh phô bày đường cong tròn trịa trước ngực, tuyệt vời nhất chính là dưới chiếc quần đùi kia là một đôi chân thon dài thẳng tắp, ánh sáng chiếu vào trên đùi khiến cho phần da thịt mềm mại trắng bóng trở nên tỏa sáng, Trần Hổ cảm thấy côn thịt của mình đã sắp dựng đứng.

Nhưng Trần Hổ cố gắng áp chế tà niệm của chính mình lại, ông nhiệt tình tiếp đón Hiểu Nhu “Đã ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì đến nhà bác ăn đi.”

“Cháu ăn rồi ạ! Buổi sáng mát mẻ, cháu muốn lên núi tới Hồ nương tử để vẽ tranh.” Hiểu Nhu nhấc túi đựng đồ vẽ kiểu Trung Quốc trên tay lên.

“Ôi trời, thế thì không may rồi. Mấy năm nay cháu không về đây nên không biết, con đường vốn dĩ để đi tới Hồ nương tử đã bị sụt lở do mưa to hồi năm ngoái rồi.”

“Hả, thế thì phải làm sao bây giờ ạ?” Hiểu Nhu chấn động. Trận mưa to năm ngoái cô vẫn còn ấn tượng, rất nhiều nơi đã xảy ra sạt lở núi nhưng cô không ngờ nơi này cũng bị.

Trần Hổ vẩy vẩy điếu thuốc trong tay, “Không sao đâu, trong thôn còn có một con đường khác, cháu là trẻ con nên không biết, đợi bác về nhà nói một tiếng với bác gái rồi bác dẫn cháu đi.”

Trần Hổ nhanh chóng hút nốt điếu thuốc rồi chạy về nhà, chỉ chốc lát đã đi ra, vung tay lên nói với Hiểu Nhu “Đi thôi.”

Hiểu Nhu ngoan ngoãn mà đi theo sau Trần Hổ, đi về phía một con đường núi nhỏ khác.

Nói thật, đi trên đường này Hiểu Nhu có chút sợ hãi trong lòng. Bốn phía lặng yên không một tiếng động, chỉ nghe được duy nhất tiếng vang chim rừng hót, tiếng cánh vỗ phành phạch cùng với tiếng sàn sạt trên mặt đất do bước chân của bản thân cô, ngoại trừ cô và bác Hổ Tử thì không còn một ai. Hơn nữa mặt đường gập ghềnh bấp bênh, phủ đầy đá vụn, cộm vào xăng đan của Hiểu Nhu khiến chân cô đau nhói.

“Đây vốn là đường núi ngày xưa, có thể thông đến rất nhiều nơi trong núi, chỉ là hơi khó đi một chút, lúc trước cũng có nhiều người đi nhưng sau này trong thôn mở đường mới rộng và bằng phẳng hơn nên người đi đường cũ càng ngày càng ít, lâu dần trở nên hoang vắng.” Trần Hổ thấy Hiểu Nhu bước đi khó khăn, vừa kéo cô vừa lên tiếng giới thiệu.

“Thì ra là vậy.” Bảo sao yên tĩnh như vậy, đến bóng người cũng không có.

“Á.” Đúng lúc này Hiểu Nhu dẫm phải một viên đá, chân khực một cái, suýt nữa té lăn trên đất. Trần Hổ nghe thấy tiếng kêu của cô thì quay đầu nhìn lại, thấy cô bé ngồi xổm dưới đất thì biết đã xảy ra chuyện.

“Có phải trẹo chân rồi không?”

“Không sao ạ, không sao ạ, chỉ là suýt nữa thì ngã.”

“Bác nói này, mấy cô bé ở thành phố các cháu đúng là thích làm đẹp đến hết thuốc chữa rồi, nào có ai lên núi mà còn đi giày xăng đan chứ.” Trần Hổ nhìn chằm chằm cặp chân trắng nõn mịn màng của Hiểu Nhu mà trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, ngoài miệng lại nói lời trách cứ. Hiểu Nhu đỏ mặt, cũng ngượng ngùng không nói gì. Thật ra cô cũng định thay giày thể thao, nhưng nghĩ đường lên núi cũng không khó đi nên không muốn đi giày cho nóng chân, cuối cùng vẫn đi xăng đan. Mà không phải nói mùa hè là mùa đi xăng đan sao.

Được rồi, Hiểu Nhu thầm thừa nhận trong lòng là quả thật vì có phần thích làm đẹp.

Trần Hổ quay lưng ngồi xổm xuống trước mặt Hiểu Nhu, cánh tay đưa ra sau, nói “Lên đi, bác cõng cháu đi.”

“Hình như không tốt cho lắm ạ?” Hiểu Nhu càng xấu hổ.

“Có gì đâu, khi còn nhỏ bác chẳng cõng cháu suốt còn gì. Cứ đi theo cách của cháu thì đến tối cũng đừng mong tới được Hồ nương tử, nhân lúc trời trưa nắng, đi sớm về sớm, đợi đến khi cháu bị phơi đen thì có khóc cũng không kịp.” Lời nói của Trần Hổ chọc trúng vào tử huyệt của Hiểu Nhu, Hiểu Nhu đành phải ngượng ngùng xoắn xuýt leo lên lưng Trần Hổ.

“Bám chặt nhé.” Trần Hổ móc tay nâng chân Hiểu Nhu lên, Hiểu Nhu ổn định treo trên lưng Trần Hổ, Trần Hổ còn nhắc nhở cô phải giữ chặt, đường núi không dễ đi, cẩn thận kẻo ngã xuống.

“Bác ơi, có nặng không ạ?” Hiểu Nhu hơi ôm cổ bác, cẩn thận hỏi. Tuy rằng cô nặng không quá năm mươi cân nhưng cũng là một người trưởng thành, làm sao so được với khi còn nhỏ, cô sợ khiến người ta mệt.

“Một nhúm thịt này của cháu thì nặng gì, sao nào? Cảm thấy bác già rồi hả? Bây giờ bác vẫn có thể khiêng một con trâu đấy!”

Trần Hổ nói làm Hiểu Nhu không nhịn được bật cười, cô đâu biết rằng giờ phút này trong lòng Trần Hổ đang vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ vô cùng. Hai bầu nhũ hoa của cô gái nhỏ đang ép chặt phía sau lưng ông, theo từng bước chân lên xuống giống như đang được mát xa, côn thịt của ông đã không thể nhịn được mà bắt đầu cương cứng.

Trần Hổ cõng Hiểu Nhu càng đi càng vào sâu, cây cối xung quanh cũng càng ngày càng cao lớn, bầu không khí hoang vắng cũng càng lúc càng dày đặc, Hiểu Nhu không khỏi bồn chồn trong lòng hỏi “Bác ơi, có phải đi nhầm đường rồi không ạ, cháu thấy không giống đường tới Hồ nương tử.”

“Không nhầm đâu, đường cũ này hơi vòng một chút, đi một lúc nữa là sẽ đến.” Trần Hổ nhận ra Hiểu Nhu đang bất an, ông giữ chặt đùi của Hiểu Nhu, bước đi nhanh hơn.

Hiểu Nhu rất muốn ép mình an tâm nhưng cảnh vật xung quanh và tiếng chim kêu cứ làm cô có cảm giác quỷ dị, rốt cuộc Hiểu Nhu phát hiện có gì đó không ổn.

“Bác ơi, hay là bác cứ để cháu xuống đi, cháu có thể tự đi được.”

Trần Hổ không trả lời, tiếp tục cõng Hiểu Nhu bước đi nhanh hơn.

Điều này làm Hiểu Nhu xác định Trần Hổ có vấn đề, cô kinh hoảng nhảy khỏi lưng Trần Hổ, xoay người chạy trốn, đáng tiếc vừa mới chạy được hai bước đã bị Trần Hổ bắt trở về.

“Cứu mạng… Ô…” Hiểu Nhu vừa định hét lên kêu cứu thì đã bị Trần Hổ dùng bàn tay to bịt kín miệng. Tuy rằng Trần Hổ không quá cao nhưng vẫn là lưng hùm vai gấu, một thân cơ bắp kia không kém gì của chú cô, giờ phút này ông ở phía sau ôm chặt lấy Trần Hiểu Nhu, khống chế Hiểu Nhu dễ như trở bàn tay, tiếng kêu căn bản chạy không thoát khỏi ma chưởng của Trần Hổ.

Hiểu Nhu nhớ tới mình có mang theo bàn vẽ gỗ, cô cố gắng nhấc tay lên đập về phía Trần Hổ nhưng lại bị một người giữ chặt lấy, ném ở ven đường.

Người tới là người mà Hiểu Nhu cũng không xa lạ gì, là một người bạn khác của ba cô, Trần Thiết Xuyên.

Trần Thiết Xuyên, Trần Hổ cùng ba của Hiểu Nhu sinh cùng năm, Trần Hổ lớn tuổi nhất, Trần Thiết Xuyên nhỏ nhất, cho nên Hiểu Nhu gọi Trần Thiết Xuyên một tiếng “chú Xuyên Tử.” Nghe ba cô nói thì ba người cùng mặc một cái quần mà lớn lên, là một thiết tam giác được cả thôn công nhận, Tết âm lịch hàng năm ba cô trở về đều phải tới nhà hai chú bác chúc tết. Hai người chú bác này cũng coi như là nhìn cô lớn lên, từng cõng cô, mua kẹo cho cô, nhưng trước nay cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cô lại bị hai người này tập kích.

“Mẹ nó, Xuyên Tử, ngày thường thì chân cẳng chạy nhanh lắm mà, vừa bảo tới chơi gái thì chân liền mềm như chân tôm vậy, suýt chút nữa để con bé chạy mất rồi.” Trần Hổ đạp Trần Thiết Xuyên một cái rồi hùng hùng hổ hổ nói.

“Hà hà, không phải là do em phải chuẩn bị dụng cụ sao.” Trần Thiết Xuyên chỉ chỉ chỗ dây thừng mà ông vác theo.

Nghe bọn họ nói chuyện, lòng Hiểu Nhu cũng lạnh đi. Thì ra hai người chú bác này định cưỡng hiếp mình, rốt cuộc thì cô đã sai ở đâu mà hết lần này đến lần khác bị những người chú bác thân quen cưỡng bức? Hiểu Nhu thật sự không thể hiểu nổi.

Cô cố gắng giãy giụa, hi vọng có người nào đó tới cứu mình, cho dù là chú cô đột nhiên trở về cũng được.

“Con bé này khỏe phết, chú giữ chân nó, đi vào sâu hơn chút nữa.” Trần Hổ cố gắng khống chế Hiểu Nhu đang vặn vẹo không ngừng, hất cằm về phía chân cô nói với Trần Thiết Xuyên.

“Được.” Hai người cứ như vậy một đầu một chân khiêng Hiểu Nhu đi sâu vào trong rừng.

Yêu thích: 4 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN