Thiếu Nữ Tiết Sữa
Chương 18: Bạn Trai – Phòng Bác Sĩ Play
Thời gian vội vã qua, thời tiết rét lạnh, mùa đông đã đến.
Hôm nay Hà Cửu Vi ăn mặc dày cộp trong phòng học không muốn đi ra ngoài, di động bị úp có tin nhắn tới.
“ Bảo bối, anh ở phòng y tế.”
Cô bị tiếng rung làm thanh tỉnh, buổi sáng Mạnh Kinh Huy còn rất khoẻ, sao bây giờ lại ở phòng y tế ?!
Không trả lời tin nhắn, Hà Cửu Vi khoác áo khoác, nhịn sự rét lạnh đi ra phòng học, đến phòng y tế.
“Kinh… A… Lão sư!”
Vừa mới đến cửa, Hà Cửu Vi gặp được bác sĩ, tiếng “Kinh Huy” bị mắc cạn trong cổ họng sửa lại miệng.
Bác sĩ cũng biết Mạnh Kinh Huy và Hà Cửu Vi là người yêu, cô gật gật đầu với Hà Cửu Vi.
“Ừ, đến thăm bạn học sao?”
“… Dạ…”
Hà Cửu Vi có chút xấu hổ, bác sĩ không để ý. “Ở bên trong.” Nói xong liền đi khỏi.
Bên trong rèm cửa đang khép bị kéo ra, lộ nửa khuôn mặt của Mạnh Kinh Huy. “ Bảo bối anh ở đây.”
Không nghĩ nhiều, Hà Cửu Vi bước nhanh tới.
“Anh sao vậy? Buổi sáng…” Nói chưa dứt câu đã bị Mạnh Kinh Huy bế vào lòng. “Nhớ em.”
Hà Cửu Vi dở khóc dở cười, vòng tay qua cổ hắn: “Cũng không phải bị bệnh đi? Làm em sợ muốn chết.”
Ngày đó Mạnh Kinh Huy bị người trong nhà bắt đi tổng công ty của Mạnh gia thực tập, bọn hắn đã lâu không gặp Hà Cửu Vi nghĩ, lại an ủi hắn.
“Ừmm… Qua một đoạn thời gian này thì tốt rồi, không phải sắp được nghỉ sao? Qua năm mới anh đâu cần đi học.”
Mạnh Kinh Huy khó chịu chôn trước ngực cô.
“Nhưng khi đó không được gặp em…”
Không cho Hà Cửu Vi trả lời, hắn muốn cởi áo khoác của cô.
“Thời gian gấp rút, cùng bà xã làm một lúc?”
Hà Cửu Vi: “…” Nhìn hắn tràn đầy khinh bỉ, ngăn chặn cái tay lộn xộn kia. “Lão sư còn ở đây!”
“Không phải đi ra ngoài rồi sao? Có mành rèm nữa, không phát ra tiếng là được!”
Lúc này Hà Cửu Vi đã bị hắn cởi hết đồ chỉ còn lại nội y để giữ ấm.
“ Bảo bối sao em lại mặc nội y đẹp như vậy? “
“… Anh nhanh chút! Xíu nữa có người đến liền dừng lại, nếu không em không tha cho anh đâu!”
“Được, được!” Thấy cô đồng ý, Mạnh Kinh Huy làm sao còn để ý tới cảnh cáo của cô, bàn tay to đã sớm luồn vào nội y bóp bộ ngực mềm mại.
“Ân…” Ngón tay thon dài đem nội y kéo lên trên, núm иɦũ ɦσα mềm mại rất nhanh cứng rắn lên, “Anh đừng nữa… Ân…”
“Không cho anh xoa vậy anh sẽ ăn nó!”
Há mồm đem viên hạt châu cuốn vào trong lưỡi. “Ân… Bảo bối thật thơm…”
Thời gian địa điểm không đúng, lo lắng bác sĩ sẽ nhanh chóng trở về, Mạnh Kinh Huy đợi không kịp, một tay cởi qυầи ɭót của Hà Cửu Vi, một tay đem gậy thịt nửa cứng của mình từ trong quần lót lấy ra, trên dưới đều động.
Nếu có người vén rèm lên xem, sẽ nhìn thấy một thiếu nữ sắc mặt ửng hồng trần trụi đứng trước mặt một thiếu niên quần áo chỉnh tề gậy thịt lại lộ ra bên ngoài, thiếu nữ ưỡn ngực, đem bộ ngực đưa vào miệng thiếu niên mà chà đạp. Hình ảnh ám muội, vì vẻ đẹp của khuôn mặt hai người mà trở nên duy mỹ.
Mạnh Kinh Huy đem quần lót kéo sang một bên, ngón tay tách đóa hoa, hoa huyệt lộ ra tiểu trân châu.
“Chậc chậc chậc… Bảo bối thực mẫn cảm!”
Hắn khiêu khích liếm núm иɦũ ɦσα, đưa tay đâm vào u huyệt, mị thịt gắt gao bắt lấy ngón tay.
“Hư…..Bảo bối thả lỏng một chút!”
Cảm giác được mị thịt trở nên xốp nhuyễn, hắn mới thuận lợi thông hành, ở u huyệt ra vào.
“Ân… Chậm một chút…”
Hà Cửu Vi nhún chân, hai tay chống lên vai Mạnh Kinh Huy, ɖâʍ dịch từ trong hoa huyệt chảy ra, theo bắp đùi chảy xuống. “… Vào đi… Nhanh chút… Nha!”
Trong nháy mắt toàn bộ thân thể đã đẩy ngã lên giường, cái giá giường không chịu nổi gánh nặng lệch về phía bên cạnh mấy cm, phát ra âm thanh chói tai, Mạnh Kinh Huy động thân, “Phùn phụt” một tiếng, gậy thịt đâm vào hoa huyệt.
Hoa huyệt ướt sũng vì để gậy thịt đâm sâu mà chuẩn bị, Hà Cửu Vi rất nhanh liền thích ứng.
“Ha… Ân đừng quá nhanh… A…”
Hai chân cô mở lớn, qυầи ɭót kéo xuống mắt cá chân, theo thân thể mà đong đưa trái phải, Mạnh Kinh Huy lâu rồi chưa ăn thịt, gậy thịt thô to va chạm ra vào hoa huyệt càng sâu, quy đầu bị thuỷ triều trơn bóng bó chặt, cả thể xác và tinh thần đều cảm nhận được sự tuyệt vời không gì sánh kịp! Cái giá giường bị mãnh liệt rút chọc đụng phát ra âm thanh “Chi nha chi nha”, Mạnh Kinh Huy cúi đầu liếm núm иɦũ ɦσα đang tiết sữa.
“Bảo bối đừng dâm đãng kêu quá lớn tiếng, không sợ bị người khác biết? Hả?”
Tầng tầng lớp lớp vách hang giống như vô số cái miệng đang kêu gào, thích đến rối tinh rối mù.
“Hay bảo bối muốn cho người khác biết?”
“Mới… Mới không có… Ha… Tuyệt quá… Ân… A…”
Khi ý thức được chính mình không khống chế được mà thốt ra tiếng rên rỉ, Hà Cửu Vi muốn che miệng mình, bị Mạnh Kinh Huy ngăn lại, dùng miệng thay thế cái tay rảnh rỗi của cô, trong không khí chỉ còn lại tiếng nước chậc chậc. Đột nhiên, Hà Cửu Vi nghe được động tĩnh truyền từ bên ngoài, hoa huyệt chợt kẹp chặt, gậy thịt chen chúc mạnh mẽ run run, Mạnh Kinh Huy vỗ vỗ mông cô.
“Bảo bối muốn bẻ gãy gà bự của anh trai… Ngô?”
“Hư! ! ! A… Đừng động đậy … Ách…”
Hà Cửu Vi lập tức che miệng Mạnh Kinh Huy chặn lời hắn muốn nói, lập tức bị hắn trừng phạt.
“… A… Có người đến đây… Mau đi ra!”
Cô vội vàng giúp Mạnh Kinh Huy, lại bị hắn mạnh mẽ ôm, hai người bắt đứng bên giường cuối cùng biến thành giai đoạn“Ngô ngô ngô…”
Trong lòng Hà Cửu Vi mắng Mạnh Kinh Huy vô số lần, lại không lay chuyển được khí lực của hắn, chỉ có thể thuận theo. Cả người cô như con gấu trúc treo trêи thân cây là Mạnh Kinh Huy, lòng bàn tay đều ra mồ hôi ẩm ướt .
Có thể là vì có người đến phòng y tế, hơn nữa bọn họ là hai người không e lệ, làm loại vận động không e lệ, cách nhau chỉ có một cái rèm, tiểu huyệt Hà Cửu Vi co rút nhanh chóng dị thường, lúc nào cũng nâng cao đề phòng, đem gậy thịt xoắn gắt gao, Mạnh Kinh Huy bị kẹp càng bị kẹp chặt lại càng hăng, động tác lưu loát hung mãnh, rốt cuộc tới giới hạn!
Mạnh Kinh Huy eo mạnh mẽ run lên, hắn cắn chặt răng nhẫn nhịn tiếng gầm nhẹ, một cỗ tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn toàn bộ vào hoa cốc.
Hoa cốc có mưa rơi .
Thể xác và tinh thần của Hà Cửu Vi bị kϊƈɦ thích sớm cao trào, sữa trước ngực lan tràn đem áo sơmi của Mạnh Kinh Huy ẩm ướt một mảnh lớn, mà cô cũng bị trận kϊƈɦ thích này làm chảy nước mắt, xuân tình đầy mặt.
Nhưng khi nói có người tới Mạnh Kinh Huy dừng lại cũng không làm được, Hà Cửu Vi trong lòng cười xấu xa, cô sẽ không bỏ qua cho hắn, hừ hừ!
…
Mạnh Kinh Huy đem Hà Cửu Vi ôm lên giường, cởi áo sơmi của mình, lộ ra cơ bắp, cầm một góc áo sơmi dịu dàng giúp cô chà lau thân thể.
Toàn bộ quá trình, Hà Cửu Vi không nói một câu.
Đến khi hai người sửa sang lại hoàn tất, Hà Cửu Vi xem nhẹ thân dưới truyền đến cảm giác chua xót, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Bạn Mạnh Kinh Huy, em, muốn, cùng, anh, chiến, tranh, lạnh! Cứ như vậy đi.”
Nói xong liền đi, Mạnh Kinh Huy vẻ mặt mê mang, thật sự?
Khi Hà Cửu Vi vén rèm đi ra ngoài, không biết có phải vì tác dụng tâm lý hay không, cô cảm giác trong không khí đều cố hương vị tình ɖu͙ƈ, lập tức kéo mành rèm xuống, nghiêm trang chào tạm biệt bác sĩ đang uống trà bác sĩ, mới bình tĩnh đi khỏi phòng y tế.
Ra khỏi phòng y tế Hà Cửu Vi lập tức rã rời, bác sĩ vừa mỉm cười làm cô khó mà quên được. Lần này! Tuyệt đối! Không thể! Dễ dàng tha thứ cho Mạnh Kinh Huy!
Hà Cửu Vi nói được làm được, mãi cho đến khi nghỉ đông, vẻ mặt khẩu Phật tâm xà không cho Mạnh Kinh Huy ăn thịt, thì có người hầu chuyển cho cô một thùng hàng.
__________
Lười edit quá trời ý~~~~ Chắc edit chưa mạch lạc lắm nhỉ??????
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!