Thiếu Nữ Tiết Sữa
Chương Thưởng: Sơn Tặc Bá Đạo X Kiều Kiều Tiểu Tỷ (1)
“Không đúng, nhất định là mơ, nhất định là mơ…”
Hà Cửu Vi nhắm mắt không ngừng nói thầm, đột nhiên nghe được một tiếng cười khẽ, khuôn mặt nhỏ của cô nhăn nhó.
“Không phải là mơ sao? Tại sao ngươi còn ở đây? Ô ô ô… mệnh của ta thật khổ…”
“…” Hoa Mảnh Ngọc nhất thời bị nghẹn không nói chuyện được, nha đầu này sẽ không lấy nhầm kịch bản chứ?
Hà Cửu Vi âm thanh ồn ào không có người đáp lại, hơi hé mí mắt, bị người ta bắt được cũng không xấu hổ không ngừng kêu to, ủy khuất gãi gãi ót.
“Ngươi không giải thích?”
“… Giải thích cái gì?”
Hoa Mảnh Ngọc nhìn Hà Cửu Vi, thời điểm hôn mê rõ ràng an tĩnh tựa tiên tử, tỉnh lại liền la om sòm?
Hà Cửu Vi sờ sờ mũi, đúng lý hợp tình trả lời.
“Loại tình huống này không phải là anh hùng cứu mỹ nhân mới xuất hiện sao? Trong tiểu thuyết đều viết như vậy !”
“Ngươi đã nói ta cứu ngươi, vậy ngươi vừa mới ồn ào cái gì?”
“Ta… Ta thấy bộ dạng của ngươi không giống…”
“… Không giống người tốt?”
Hoa Mảnh Ngọc tiếp lời của cô, Hà Cửu Vi mặt đỏ ửng, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng mình, lại chọc thủng tâm tư của cô, bầu không khí rất ngượng ngùng.
“Ngươi là Nhị tiểu thư Hà Cửu Vi của Hà phủ, đúng không?”
“Đúng? Ngươi làm sao biết được?”
“Hà phủ thả ra tin tức ngươi bị mất tích , không hiểu đều khó. Bây giờ nếu ngươi rời khỏi nơi này, cũng không còn mặt mũi đi về nhà.”
Hoa Mảnh Ngọc xem thần sắc đột nhiên biến đổi của Hà Cửu Vi.
“Ngươi… là bị người tính kế.”
“Vì sao… Muốn đối xử như thế với ta? Ngươi làm sao mà biết được?”
Hà Cửu Vi ngây người nhìn hắn, đôi mắt ngập nước tràn ngập khiếp sợ, Hoa Mảnh Ngọc không khỏi có chút thất thần.
Ho nhẹ một tiếng, Hoa Mảnh Ngọc giải thích cho cô.
“Đỉnh núi này không chỉ có trại của ta. Hiện tại đang cạnh tranh kịch liệt, trại cách vách chiếm một phần nhỏ trên đỉnh núi, chỉ cần trả tiền cái gì cũng làm.”
“Ngươi nói bọn họ được người thuê giết… Ta?”
Không đợi Hoa Mảnh Ngọc gật đầu, Hà Cửu Vi ngây người.
“Tại sao ta lại trở thành áp trại phu nhân của ngươi ?”
Hoa Mảnh Ngọc “…”
Tư duy này thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng.
Hoa Mảnh Ngọc đem sự việc cùng cô nói xong, Hà Cửu Vi tức đến mức muốn nổi trận lôi đình!
Không cần tự hỏi, hung thủ nhất định là đại phu nhân.
Hà Cửu Vi tuy cũng là thiên kim tiểu thư, bởi vì là thứ nữ mà bị chính phòng khắp nơi áp chế, bây giờ chỉ vì bộ dạng của cô uy hiếp đến chính nữ, đại phu nhân lại muốn giết cô!
Nếu không phải cô mệnh lớn, nếu không được một đại đương gia đi tìm bà xã ở ven sông lượm cô về sơn trại, chỉ sợ cô đã sớm bị mãnh thú trong núi ăn thịt!
Cô giận phụ thân chưa bao giờ quan tâm cô, nay cô bị bắt….
Được rồi được cứu, làm áp trại phu nhân.
Cho dù mệnh được lượm về, nhưng vẫn như ý nguyện của đại phu nhân, trở về không được…
Hà Cửu Vi thở dài, xa xôi nhìn về phía Hoa Mảnh Ngọc.
“Không nghĩ tới người giết ta là sơn tặc, người cứu ta vẫn là sơn tặc.”
Hoa Mảnh Ngọc: “…”
Hắn là người thẳng thắn, cũng không biết kiên nhẫn, nếu không phải Hà Cửu Vi sắp là thê tử của hắn, hắn đã sớm đi ra ngoài, ai mẹ nó muốn kiên nhẫn giải thích nhiều như vậy.
“Quên đi, đến đâu hay đến đó. Bản tiểu thư đành ở tạm chỗ của ngươi vậy!”
“…” Hoa Mảnh Ngọc rốt cuộc nhịn không được, đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài!
Không đợi Hà Cửu Vi thở phào, vừa đẩy cửa ra ngoài lại đi vào, vẫn là khuôn mặt âm trầm của Hoa Mảnh Ngọc.
“Đêm nay động phòng.” Nói xong liền đi.
Mặt của Hà Cửu Vi đỏ ửng, cả người đều chôn trong chăn, cô đều cố tình gây sự vì sao không trốn được ! ! !
Áp trại phu nhân là làm sao, Hà Cửu Vi chưa ăn qua thịt heo cũng chưa thấy qua heo chạy sao? Cô muốn có chỗ an thân thì phải trả giá đại giới!
Trốn? Cô là một thiếu nữ trói gà không chặt, có thể trốn đi nơi nào?
“A a a a a! ! !”
Hoa Mảnh Ngọc đứng ở ngoài cửa nghe Hà Cửu Vi kêu rêи, tâm tình tốt cong khóe miệng, quay đầu trừng mắt nhìn một đám huynh đệ xem náo nhiệt.
“Còn không mau cút đi làm việc!”
Mọi người đều loạn thất bát tao hồi đáp.
“Đại đương gia, chúng ta còn có việc làm?”
“Đúng vậy, thời gian trước mới đoạt cẩu quan gì đó, mấy ngày nay không phải nghỉ ngơi sao?”
“Chúng ta có thể chuẩn bị đêm nay nháo động phòng! !”
“Đúng đúng đúng!”
Hoa Mảnh Ngọc “…”
Bởi vì cách âm không tốt mà nghe thấy Hà Cửu Vi “…”
Ban đêm, trăng sáng nhô cao.
Hoa Mảnh Ngọc đem một đám huynh đệ muốn nháo động phòng đuổi đi, mới mở cửa phòng.
Đêm nay đúng là đêm động phòng, nhưng không tổ chức nghi thức kết hôn, vốn cũng đã ủy khuất cho Hà Cửu Vi, lại nháo động phòng, Hoa Mảnh Ngọc không dám nghĩ cô lại muốn ầm ĩ thế nào.
Thời điểm Hoa Mảnh Ngọc vào phòng, Hà Cửu Vi đã ngủ say sưa. Cô cuộn mình ở một góc giường, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì ngủ mà đỏ bừng, cái miệng anh đào nhẹ nhàng hô hấp, phỏng chừng là bị bức bối.
“Ân…”
Hà Cửu Vi ghét bỏ quần áo trêи người mình quá nhiều, kéo kéo cổ áo, lộ ra cổ trắng nõn đập vào mắt Hoa Mảnh Ngọc.
Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, thậm chí đợi không kịp đem Hà Cửu Vi đánh thức, thuần thục cởi hết quần áo lên giường.
Che đi thân thể của Hà Cửu Vi, nguyên bản thấy rằng không sao cả Hoa Mảnh Ngọc đột nhiên trở nên khẩn trương.
Tay hắn run run cởi bỏ trói buộc trước ngực Hà Cửu Vi, trong lúc ngủ mơ cô dường như vì quần áo được cởi ra mà cảm thấy thoải mái, thậm chí theo bản năng giúp đỡ Hoa Mảnh Ngọc cởi đai lưng!
Đến khi Hà Cửu Vi hoàn toàn trần trụi, Hoa Mảnh Ngọc không chịu nổi, trần truồng ôm nhau.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!