Thiếu Soái Hãy Tha Cho Tôi Đi! - Chương 111: 111: Tình Yêu Vượt Thời Gian
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Thiếu Soái Hãy Tha Cho Tôi Đi!


Chương 111: 111: Tình Yêu Vượt Thời Gian


Dù đã qua bữa ăn sáng nhưng vẫn chưa thấy vợ chồng An Kỳ – Hạo Thạc.

Dương đốc quân cùng phu nhân đang uống trà ở ngoài sân vườn, Trình Mẫn cười nói hai đứa nó năng suất như vậy, rất nhanh sẽ có cháu cho hai người bồng.
An Kỳ dụi mắt khi cô ngủ trong vòng tay của Hạo Thạc, cửa sổ đã sáng bừng và cô nhìn đồng hồ bây giờ đang là 9h sáng.

Nhưng An Kỳ quá mệt mỏi để ngồi dậy, hai chân cô tê cứng vì rạng sáng cả hai tiếp tục làm thêm vài hiệp.
Lúc này Hạo Thạc cũng dậy, anh hôn vào gáy An Kỳ và không muốn rời khỏi giường.

Một lát sau, Hạo Thạc mới vào nhà tắm, anh đem thêm chậu nước để giúp An Kỳ rửa mặt, lau mình cho cô.

Nếu An Kỳ đói thì anh sẽ kêu người đem bữa sáng lên tận giường.
Họ sẽ ở lại Dương gia ba ngày cho đến khi về lại phủ thiếu soái.

Hai vợ chồng khoác tay nhau đến thỉnh an Lão phu nhân, bà ấy rất vui vì đã có cháu dâu xinh xắn, hoạt bát như An Kỳ.

Dương gia nào giờ ảm đạm như sáng bừng lên
Kế tiếp sẽ về Tiêu gia sau khi thành thân, được sự chào đón nồng nhiệt của Tiêu gia chủ.

Vì sắp đến giờ ăn trưa nên họ mời An Kỳ – Hạo Thạc ở lại dùng bữa cùng nhau.

Mặc dù đã là cha vợ con rể nhưng Tiêu Phong và Hạo Thạc vẫn chí chóe lẫn nhau
” Này An Kỳ! Đêm đầu tiên diễn ra thế nào vậy? ” Tiêu Ánh nói nhỏ vào tai của An Kỳ.

Khi mà cả hai đang cùng Trân Trân nói chuyện ở tiểu đình trong vườn
” Ờ thì….!rất mãnh liệt đó chị ạ! ” An Kỳ ngại ngùng chia sẻ.

Tiêu Ánh liền phá lên cười, giờ thì tất cả đều đã có gia đình, chỉ còn mỗi Tiêu Ánh.

Không có An Kỳ ở Tiêu gia cô cũng có chút buồn bã.
Bụng của Trân Trân cũng đang to dần, cô bảo mình cảm nhận được bên trong có sinh mệnh, những lúc cô vui thì em bé cử động, buồn thì nó nằm im.
Hữu Chính mỗi ngày đều đánh đánh dấu vào lịch chờ ngày con ra đời, dạo gần đây Trân Trân đã ăn được một ít, tuy vẫn còn nghén.

Vì là thai đầu nên Lục phu nhân chú ý rất kỹ, chăm sóc con dâu từng li từng tí.

Đảm bảo Trân Trân khỏe mạnh khi sinh nở.
An Kỳ cũng sờ vào bụng mình, cô muốn mau chóng có thai để tiếp nối cái gen xuất sắc của chồng mình.

Nếu thai đầu là con trai thì càng tốt, thai sau sẽ là con gái.

Bởi vì An Kỳ luôn thích có anh trai che chở em gái, giống như bạn của cô hồi lúc còn đi học.
Buổi tối, có một buổi tiệc lớn hậu đám cưới tại nhà hàng nổi tiếng.

Mời những người mà An Kỳ không được gặp mặt ngày hôm qua , do cô phải vào phòng tân hôn.
Trương Hằng, Tố Nhiên, Tiêu Ánh, Trương Minh, Hữu Chính, Trân Trân, Vấn Thiên, Hàn Tín, Kiều Long, Kiều Lam, Ly Lan, Tiểu Ngọc và bộ tứ Lâm Vĩ Kiệt, Trạch Dương, Cố Tân Vinh cùng Tư Duật Hàm cũng đến tham gia.

Có cả sự góp mặt của Hạo Hiên.
Tiểu Ngọc khi ngồi trước những người quen, cũng như xa lạ khiến cô hơi ngại, cứ im lặng nghe mọi người nói chuyện.

Cố Tân Vinh liền gấp đồ ăn vào bát của Tiểu Ngọc, kêu cô không cần căng thẳng, cứ tự nhiên.
” Này Tân Vinh, ngoại hình to lớn của anh sẽ làm Tiểu Ngọc sợ đó? ” An Kỳ nói đùa làm cho Tân Vinh lúng túng, anh nhìn Tiểu Ngọc nhưng cô ấy đã lắc đầu.
Thấy An Kỳ uống rượu và dần nổi hứng, Hạo Thạc ghé vào tai cô khuyên không nên uống nữa, vì sợ cô sẽ mất kiểm soát như lần trước.

Và tất nhiên, An Kỳ không nghe lời.
Về tới Dương phủ, Hạo Thạc kêu người nấu canh giải rượu cho An Kỳ.

Cô lắc lư qua lại khi anh đang dìu cô về phòng, An Kỳ ngã nhào lên người Hạo Thạc.
” Ai cha! Em cố ý quá! Nhưng giờ em không đi nổi nữa rồi ” An Kỳ gương mặt đỏ bừng vì say.
Hạo Thạc hơi mím môi, anh bế An Kỳ lên như một nàng công chúa, anh nhẹ nhàng thả cô xuống giường , tháo bỏ chiếc cà vạt ở cổ và ném xuống sàn.

Anh lơ lửng trên người An Kỳ, khóa tay cô bàn tay to lớn của mình
” Hôm nay em dám không nghe lời ta, vậy nên bây giờ em phải bị phạt! “
Chíp…!chíp…

Trời đã bất đầu sáng, An Kỳ ngồi dậy khi cô và Hạo Thạc đang trong tình trạng khỏa thân, đêm qua cô uống hơi nhiều và chỉ nhớ sau khi về phòng thì…
Hạo Thạc cùng An Kỳ l@m tình suốt cả đêm, anh khiến cô ra không biết bao nhiêu lần, bằng chứng là cơ thể đầy vết hôn, cào cấu.

Ga giường trắng tinh vừa mới thay còn vươn vấn các vết dịch nhầy.

An Kỳ bóp mặt Hạo Thạc và gọi anh là tên sói hoang hư hỏng
…•.:°×═════════×°:.•…
Chiếc xe chở An Kỳ và Hạo Thạc dừng lại trước cổng phủ thiếu soái, khi cánh cửa mở ra.

Hai hàng nha hoàn đứng chào đón họ về, An Kỳ mừng rỡ khi gặp lại những gương mặt quen thuộc là dì Hoa, Tiểu Ngọc, A Tây, Trúc Đào,…! Bọn họ niềm nở cúi đầu chào thiếu phu nhân của mình.
Dì Hoa đã cho trang trí lại phòng ngủ của Hạo Thạc, để vừa phù hợp với An Kỳ và cả thiếu soái.

Đã lâu An Kỳ chưa gặp Tiểu Ngọc nên họ tay bắt mặt mừng, cô bây giờ quang minh chính đại là thành viên của Dương gia.
Nơi đây vẫn như vậy, rộng lớn và xinh đẹp.

An Kỳ để ý có vài nha hoàn mới, và Y Bình thì không thấy đâu.

Tiểu Ngọc nói Y Bình đã bị cho thôi việc từ hai tháng trước.

Cũng tốt , dù sao An Kỳ cũng không thích cô ta.
Những làn gió mang không khí năm mới đến gần, phủ thiếu soái đang trong công cuộc dọn dẹp để đón tết.

An Kỳ cùng Tiểu Ngọc đi dạo chợ để mua những món đồ cần thiết, những người trong giới thượng lưu khi gặp An Kỳ đều cúi đầu chào, gọi cô một tiếng thiếu soái phu nhân.
Tình cờ An Kỳ gặp được Tiêu Phong, cô mừng rỡ vô cùng.

Hai người vào một quán nước gần đó, ngồi trò chuyện.

Cô kể về cuộc sống ở phủ thiếu soái, được nha hoàn kính nể, nghe lời và Hạo Thạc chiều chuộng.
Tiêu Phong cũng yên tâm khi thấy nụ cười của An Kỳ, quả nhiên thiếu soái đang thực hiện lời hứa của mình.

An Kỳ thấy Tiêu Phong đơn độc nuôi cô suốt từng ấy năm, mà không màn hạnh phúc của riêng mình
” Chi bằng cha hãy yêu ai đó đi ạ! Để có người bầu bạn mỗi đêm.

Nhìn cha cứ ở như vậy một mình, con thật sự rất lo! ” An Kỳ nắm chặt ly trà trong tay, mắt cô cụp xuống.
” Ta không còn trẻ nữa đâu.

Với lại ta cũng có người mà mình yêu không phải sao? Mặc dù hai chúng ta cách biệt thời gian, và ta cũng chưa một lần tỏ tình với cô ấy! Dù sao ta hy vọng cô ấy được hạnh phúc ! ”
An Kỳ liền nhận ra người đó qua câu nói của Tiêu Phong, không ai khác chính là chị Ngô Diễm – người đồng đội đã từng sát cánh bên cạnh Tiêu Phong.

Cô ấy cũng yêu thương An Kỳ không khác gì em gái ruột.
Dù có tin đồn hai người thích nhau nhưng đối phương đều im lặng.

Không ai trong tổ chức hợp với Tiêu Phong hơn Ngô Diễm, nhiều người bảo vậy.

Để rồi bây giờ người ở tương lai, kẻ ở quá khứ, không bao giờ gặp lại nữa.
Ngô Diễm cũng đã chấp nhận việc làm này của Tiêu Phong , trước khi ông đi, hai người vẫn còn gặp nhau để nói lời từ biệt.

Ngô Diễm còn mỉm cười nói lời chúc may mắn tới Tiêu Phong.
Ông đưa An Kỳ về tận phủ thiếu soái, cô đã mời ông vào chơi một lát nhưng Tiêu Phong lại từ chối.

Bởi vì ông có chút việc bận phải làm, An Kỳ vẫn đứng nhìn hình bóng Tiêu Phong dần rời xa , liệu cô bỏ ông sống một mình có là điều đúng đắn?
…•.:°×═════════×°:.•…
Hộc…!hộc…
Ly Lan mở to đôi mắt của mình, cô bật ngồi dậy và nhìn vào tay chân, cơ thể vẫn còn nguyên vẹn.

Mặt cô đổ đầy mồ hôi và xung quanh trở nên xa lạ, rốt cuộc đây là đâu? Ly Lan đang rất rối ren thì Kiều Lam mở cửa bước vào.
” Tiểu Lan tỉnh rồi à? Cô biết cô đã sốt mấy ngày nay rồi không ? Người lúc nào cũng nóng và còn nói mấy thứ kỳ lạ! ” Kiều Lam ngồi xuống đúc cháo cho Ly Lan vì sợ cô đói.
Ly Lan? Là tên của người này sao? Cô là Ngô Diễm, không phải Ly Lan gì hết? Người phụ nữ kia là ai? Đầu của Ly Lan đau như búa bổ, cô cứ tưởng mình chết vì trúng phải bom, nhưng nào ngờ vẫn còn sống và được đưa vào bệnh viện.
Nhưng kỳ lạ bệnh viện bây giờ xây theo kiến trúc xưa, y tá cũng ăn nói kỳ lạ giống như diễn viên đọc thoại vậy.
Ly Lan lập tức đi xuống giường, dù cô còn chóng mặt nhưng vẫn cố mở cửa sổ, khung cảnh xung quanh như phim trường của các bộ phim thời dân quốc.
” Này Tiểu Lan từ khi cô tỉnh lại ta thấy cô kỳ lạ lắm nhé? Để tôi mời bác sĩ đến! ” Kiều Lam chạm vào vai của Ly Lan, cô liền lắc đầu.
” Không cần đâu, chỉ là cơn sốt nhỏ nhặt.

Uống thuốc nghỉ ngơi là khỏe! ” Ly Lan tự mình ăn hết cháo rồi tiếp tục ngủ.

Hy vọng khi cô mở mắt lần nữa, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường, như một giấc mơ.

Một tuần trôi qua và Ly Lan bình tĩnh trở lại, cô cũng đã biết Ngô Diễm hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ , giờ cô đang sống trong cơ thể của một cô gái dân tộc tên Ly Lan.

Có vẻ cô ấy cũng mất khi bị cơn sốt dai dẳng hành hạ.
Hiện tại Ly Lan đang làm việc tại Kiều Thanh Ốc, và bà chủ ở đây là Kiều Lam, tại một đất nước tên Liên Thành.

Cần kha khá thời gian để một người hiện đại bị đưa về đây như cô thích ứng cuộc sống.
” Liên Thành…!Liên Thành…!Mình đã từng nghe ở đâu rồi thì phải? ” Ly Lan lẩm nhẩm trong miệng, đúng rồi là Tiêu Phong – trước khi anh ấy đi, đã từng bảo với cô mình vốn sống tại Liên Thành, giờ phải trở về nhà.
Ly Lan mở cửa phòng của Kiều Lam, hỏi cô ấy về người tên Tiêu Phong có ở đây không? Kiều Lam hơi bất ngờ, chẳng phải trước giờ Ly Lan luôn thích lão nhị gia của Tiêu gia hay sao? Gương mặt của Ly Lan vui mừng khi đã có thể gặp lại người mình yêu.
” Dạ thưa nhị gia, có người tên Ly Lan muốn gặp ngài ạ! ” Cao quản gia vào thông báo khi Tiêu Phong đang đọc sách.

Ông thở dài và xoa thái dương khi cô gái đó cứ bám lấy mình dai dẳng, tuy nhiên Tiêu Phong vẫn cho vào vì phép lịch sử.
Vừa gặp ông, Ly Lan đã chạy tới ôm Tiêu Phong làm cho ông giật mình đẩy cô ra.

Những giọt nước mắt lăn trên má của Ly Lan, cô mếu máo khi không thể tin lại được nhìn thấy Tiêu Phong đứng trước mặt như lúc trước.
” Ly Lan cô nương, xin cô hãy giữ thận trọng! “
” Tiêu Phong…!Dù có thể hơi khó tin nhưng tôi là Ngô Diễm đây.

Tôi thật sự đã đến thời đại của anh! ” Ly Lan lau nước mắt , thay vào đó là nụ cười.
Tiêu Phong nghiến răng ông nói rằng đây không phải là chuyện mà Ly Lan có thể đem ra đùa, để chứng minh thì cô đã nói toàn bộ về tổ chức Hồng Lân, xuất thân, nhiệm vụ đã từng làm cho Tiêu Phong nghe.
” Tôi vừa nhận một nhiệm vụ tìm kiếm viên kim cương đen ở thung lũng chết, nhưng khi vào lại bất cẩn trúng bom của những tên trông coi bảo vật, chỉ vì cứu một người đồng nghiệp! “
” Đến khi tỉnh lại thì linh hồn tôi đã ở trong thân xác của cô gái tên Ly Lan này.

Tiêu Phong , tôi rất vui khi gặp lại anh.

Tôi – Ngô Diễm yêu Tiêu Phong rất nhiều! “
Tiêu Phong lập tức ôm chặt Ly Lan khi cô vừa dứt lời, đây thật sự là Ngô Diễm – người ông yêu nhưng vẫn chưa ngỏ lời.

Tuy bây giờ cô ấy đã trở thành Ly Lan, nhưng ông không quan tâm.

Chỉ cần bên trong là Ngô Diễm.
” Cứ như giấc mơ vậy, anh một lần nữa gặp lại em Ngô Diễm! “
” Ngô Diễm đã chết rồi, bây giờ em chính là Ly Lan, sẽ sống hết quãng đời còn lại! Bên cạnh anh có được không? “
Tiêu Phong gật đầu, hai người tựa trán vào nhau.

Thời gian như đang ngừng chuyển động trước khoảnh khắc hội tụ này

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN