Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi - Chương 112: Biết hung thủ là ai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi


Chương 112: Biết hung thủ là ai


– Ớ, Lý thiếu, tôi không có bị thương không cần phải tới bệnh viện đâu.

Tố Mai lên tiếng thắc mắc khi xe dừng lại trước cửa bệnh viện thành phố.

– Kiểm tra qua một chút. Hơn nữa dẫn cô tới thăm bệnh mà.

– Thăm bệnh??

Lý Nhạc Lăng không trả lời. Cậu xuống xe kéo tay Tố Mai đi vào trong. Tố Mai bụng đầy thắc mắc nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.

– Âu Hân…

Vừa mở cửa phòng Tố Mai đã hốt hoảng lo lắng khi thấy Âu Hân nằm trên giường bệnh, đầu quấn vải trắng, hiện lên dưới lớp vải trắng là một màu đỏ. Vương Kì Hạo đứng lại quay lại nhìn Lý Nhạc Lăng. Lý Nhạc Lăng gật
đầu một cái rồi quay người đi.

– Diệp tiểu thư, có thể nhờ cô chăm sóc Hân Hân tối nay được không?

Vương Kì Hạo nhìn sang Tố Mai nhẹ giọng nhờ. Tố Mai lo lắng nhìn bạn rồi gật nhẹ đầu.

– Ngài bận việc thì cứ đi trước đi. Tôi đảm bảo có thể chăm sóc tốt cho cô ấy.

Vương Kì Hạo gật nhẹ đầu rồi đi ra ngoài hướng đến phòng làm việc của Lý Nhạc Lăng.

Lý Nhạc Lăng chuẩn bị sẵn một chai rượu vang và hai cái ly.

Rót rượu ra hai lý, Lý Nhạc Lăng ngồi xuống ghế lên tiếng.

– Vụ bắt cóc Tố Mai không liên quan tới Dịch Cẩn.

– Tôi biết.

Lý Nhạc Lăng nhìn Vương Kì Hạo nhếch môi cười.

– Khương Ngọc Dao và Dịch Cẩn…. liệu có phải là có mối quan hệ?

Thắc mắc này của Lý Nhạc Lăng cũng là điều Vương Kì Hạo đang nghĩ.

– Tôi có thể suy luận như này. Khương Ngọc Dao quay trở lại là với
mục đích có thể giống lần trước có thể không nhưng mục tiêu trong đó vẫn có Đồng Âu Hân. Cô ta lợi dụng tình cảm của Tố Mai và Âu Hân, lên kế
hoạch bắt cóc Tố Mai dụ Âu Hân ra khỏi học viện tới nơi vắng rồi ra tay. Nhưng tôi vẫn thể đoán được cô ta đã biết thân phận thật của Đồng Âu
Hân chưa.

– Vụ tai nạn của Âu Hân… không liên quan tới Khương Ngọc Dao.

Câu nói của Vương Kì Hạo thoáng chốc làm không khí im lặng. Lý Nhạc
Lăng chỉ nhìn Vương Kì Hạo không biểu cảm gì dường như cậu đang cố tập
trung để nhìn vào suy nghĩ của Vương Kì Hạo.

– Khương Ngọc Dao…. là một sát thủ đứng trong hàng ngũ mà lão già
đó tin tưởng chắc chắn khả năng không tệ. Tôi với cậu đều được lĩnh qua
rồi. Cô ta dùng hai năm tiếp cận chúng ta hoàn hảo như vậy, vụ tai nạn
này kế hoạch quá nông cạn đi.

Câu nhắc nhở này đánh động vào suy nghĩ của Lý Nhạc Lăng. Phải, đúng
như Kì Hạo nói, vụ tai nạn này kế hoạch quá dễ để vạch ra tuyệt đối
không thể là Khương Ngọc Dao âm mưu thâm độc dược. Cô ta còn là một tay
sát thủ, nếu ra tay cũng không phải là gây tai nạn.

– Nói như vậy người kia bắt Diệp Tố Mai ở chỗ Dịch Cẩn chỉ là một điều trùng hợp. Vậy Khương Ngọc Dao xuất hiện ở đây….

– Có thể cô ta biết… Cô ta chắc chắn biết người vạch ra kế hoạch cho vụ tai nạn này là ai.

Vương Kì Hạo lắc lắc ly rượu trong tay, nói một câu chắc chắn.

+++—

Dịch Cẩn vừa cho xe vào sân biệt thự của Tề Phi thì cũng là lúc Khương Ngọc Dao lái xe về tới.

– Khương Ngọc Dao, cô cũng có mặt lúc Đồng Âu Hân bị tai nạn chứ?

Khương Ngọc Dao có phần ngạc nhiên.

– Anh đã biết cô ta bị tai nạn?

Khương Ngọc Dao không trả lời vào vấn đề Dịch Cẩn hỏi. Dịch Cẩn cũng
không hỏi lại mà đi vào trong nhà ngồi vắt chéo chân trên sô pha. Tề Phi đi từ quầy bar ra liếc nhìn Dịch Cẩn và Khương Ngọc Dao cười.

– Có chuyện gì hay mà tôi chưa biết sao?

– Đồng Âu Hân bị tai nạn… May mắn chưa chết. Lúc tôi xuống xem
thấy người cô ta đầy máu còn tưởng cô ta chết rồi nên không kiểm tra.
Ngờ đâu số cô ta cũng lớn thật.

Lời của Khương Ngọc Dao đã dừng động tác uống rượu của Tề Phi lại.

– Cô đã ra tay?

Tề Phi nhìn Khương Ngọc Dao nghi ngờ hỏi.

Khương Ngọc Dao không đáp lại anh mà chỉ tặng một nụ cười khinh thường.

– Diệp Tố Mai, bạn thân của Đồng Âu Hân bị người ta bắt cóc và nhốt
lại ở địa bàn của tôi. Thời điểm bị bắt cóc trùng với thời điểm Đồng Âu
Hân bị tai nạn. Vụ bắt cóc cũng chỉ đơn giản là bắt người rồi nhốt lại
không phải bắt cóc với mục đích xác định nào.

Dịch Cẩn sau khi Lý Nhạc Lăng đến đưa người về thì anh cũng cho người đi điều tra một chút.

Dịch Cẩn là người đầu óc thông minh, nhạy bén nên cũng giống như
Vương Kì Hạo, đoán ra được việc này không liên quan đến Khương Ngọc.
Nhưng không liên quan không có nghĩa là không biết. Dịch Cẩn biết Khương Ngọc Dao thời gian gần đây vẫn luôn theo sát Âu Hân để nhân cơ hội ra
tay. Mà hôm nay Âu Hân một mình đi tới nơi vắng rồi bị tai nạn Khương
Ngọc Dao chắc chắn đi theo và chắc chắn biết là ai làm.

– Cậu chủ Tề, năng lực tôi tốt như vậy ra tay bằng một vụ tai nạn thì hạ thấp tôi làm nhiều.

Khương Ngọc Dao trả lời Tề Phi bằng giọng điệu cao ngạo. Tề Phi nhếch môi cười, nghĩ cũng phải.

– Vậy ai làm?

Tề Phi cầm ly rượu đi tới ngồi cạnh Khương Ngọc Dao. Đôi mắt đào hoa lấp lánh nhìn Khương Ngọc Dao đợi câu trả lời.

– Tôi phải suy nghĩ một chút rồi mới nói cho cậu biết được.

Khương Ngọc Dao mỉm cười rồi bỏ lại hai chàng trai đi lên phòng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN