Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 121: Mặc đồ Tình thú
Vương Kì Hạo lo lắng đến mất kiên nhẫn túm cổ áo bác sĩ nhấc lên. Ông bác sĩ mặt biến sắc, chân cơ hồ đã không chạm đất.
– Cậu… làm cái gì vậy hả?
Vương Kì Hạo thấp giọng nói nhỏ bên tai ông:
– Ba tuần trước vợ tôi bị tai nạn mới sẩy thai. Tôi đang tìm người phụ nữ vừa bị thương ở chân được đưa vào đây. NÓI!!
Miệng ông bác sĩ run run lắp bắp:
– Cô ấy vừa vào đã khóc nói….
Ông bác sĩ nhìn khí thế người đàn ông lại thấy sắc mặt anh đen hết
lại, gân xanh hiện rõ trên trán thì biết thân phận anh chắc cũng không
phải bình thường gì, lại nghe anh nói như vậy nên mang hết lời cô nói ra nói cho anh nghe.
Gân xanh trên trán Vương Kì Hạo giật giật vài cái. Hàng lông mày của anh nhíu chặt như giết chết được một con ruồi.
Trương Hạ cùng Viên Tiểu Trạch đứng đằng sau đều cùng một động tác
đưa tay lên lau mồ hôi, mắt nhìn nhau, đầu cùng chung một suy nghĩ.
Thật không ngờ Thiếu phu nhân có thể mang những lời này nói ra được. Thật khâm phục!
Vương Kì Hạo ném ông bác sĩ quả một bên đi nhanh ra ngoài.
Lý Nhạc Lăng đang đứng một góc ra chỉ thị thì nhận được điện thoại của Vương Kì Hạo.
– Có chuyện g…
– Cậu cho người quan sát toàn bộ bữa tiệc đi tìm Âu Hân cho tôi. Cô ấy trốn tới đó rồi.
– CÁI GÌ??!
– Cậu hét lên cái gì?
Vương Kì Hạo tâm tình không tốt, lại thấy Lý Nhạc Lăng đầu bên kia
hét lên một tiếng. Điện thoại lại vang lên giọng nói lắp bắp của Lý Nhạc Lăng.
– Đồng….Đồng Âu… Hân…
– Cậu có nghe thấy tôi nói gì không vậy?
– Có nghe. Không cần tìm nữa. Vợ cậu đang mặc bộ đồ tình thú đứng trước mặt tôi.
Mắt nhìn chăm chăm vào người đứng đối diện, Lý Nhạc Lăng nói một câu không rõ ràng với Vương Kì Hạo rồi cúp máy.
Âu Hân đã cởi áo khoác da ra, mặc bộ đồ phục vụ của nữ màu trắng
hồng ra ngoài, trên đầu đeo một chiếc tai thỏ màu hồng. Cô đứng mỉm cười tươi bưng khay rượu trước mặt Lý Nhạc Lăng, ánh mắt cô lại sắc lạnh ma
mị chứ không hề mang ý cười.
Âu Hân sáp lại gần Lý Nhạc Lăng. Lý Nhạc Lăng sợ run người lùi lại
thì lưng đụng bàn. Đôi mắt đen của Âu Hân đảo một vòng xung quanh thấp
giọng nói:
– Mục tiêu ở chỗ nào?
Lý Nhạc Lăng mặt vẫn mơ hồ, sợ hãi. Thứ khiến bất ngờ chính là…
– Cô thật sự là Đồng Âu Hân?
Âu Hân một tay bưng khay rượu, một tay vuốt nhẹ tóc.
– Tóc giả thôi.
Âu Hân đang đội tóc giả màu đen. Đây là tiệc của Thiết gia, giới
thượng lưu hay giới quan chức đến rất nhiều. Cô là Đại thiếu soái phu
nhân, lại có mái tóc khá đặc biệt nên chắc hẳn cũng sẽ nhiều người nhận
ra vậy nên cô mới phải mang tóc giả và mặc bộ đồ tình thú này lên
người. Nếu có người nhận ra cô họ cũng chỉ nghĩ đơn giản là người giống
người, thân phận cô cũng sẽ an toàn.
Lý Nhạc Lăng vuốt vuốt ngực vài cái để ổn định nhịp thở.
– Cô đúng là hay thật. Cô làm cách nào mà trốn được vậy?
– Đợi Vương Kì Hạo quay lại anh hỏi anh ta đi. Bây giờ chỉ mục tiêu cho tôi, không nhanh là mất cơ hội tốt bây giờ.
Âu Hân bưng khay rượu có ba ly rượu vang tiến lại gần một bàn ở trung tâm sảnh tiệc. Bước chân của cô phải dừng lại vì trước mặt cô xuất hiện một người. Người trước mặt cô mặc váy đỏ ôm sát cơ thể để lộ lên bộ
ngực to tròn cùng đường cong cơ thể.
– Đồng Âu Hân??! Cô đang mặc cái gì trên người vậy? Cô…
Người trước mặt đem ánh mắt soi xét nhìn Âu Hân từ trên xuống dưới, ánh mắt là sự ngạc nhiên như không tin vào mắt mình.
Âu Hân lại cực kì bình tĩnh, đối diện với người con gái trước mặt nhẹ giọng nói:
– Thiết tiểu thư, cô muốn uống rượu sao?
– Đồng Âu Hân, tôi đang hỏi cô đang làm cái gì vậy? Ha, thật không ngờ Đại thiếu phu nhân của Vương gia lại có bộ dạng như này.
Thiết Uyển – tiểu thư Thiết gia nhếch môi cười nói khinh bỉ. Còn nhớ
lần trước lúc cô ta đến dự tiệc của Vương gia, cô ta đến bắt chuyện với
Vương Đại thiếu lại bị anh ở trước mặt mọi người đem lời cô nói tát một
cái vào danh dự của Thiết Uyển cô. Lần đó Thiết Uyển nhìn Âu Hân đã cực
kì không vừa mắt, lần gặp lại này không ngờ được nhìn thấy Đại thiếu phu nhân cao quý mặc trên người bộ phục vụ tình thú. Cũng thật kinh tởm đi. Đúng là gây hứng thú cho người ta.
Âu Hân nhìn mặt là biết Thiết Uyển đang nghĩ cái gì. Cô vẫn bình tĩnh giả ngốc hỏi lại:
– Thiết tiểu thư, tôi tên Chu Linh. Lời tiểu thư nói tôi không hiểu.
Thiết Uyển cau mày nhìn lại. Cô ta giờ mới để ý người này thoạt nhìn
giống Đồng Âu Hân nhưng nhìn kĩ lại thấy khác, điểm khác lớn nhất cô ta
để ý chính là mái tóc.
Âu Hân mắt thấy những mục tiêu đã bắt đầu lại gần nhau thì cúi người nhẹ một cái với Thiết Uyển.
– Thiết tiểu thư, tôi phải mang rượu cho khách.
Nói xong cô cũng không để ý nữa mà nghiêng người đi qua Thiết Uyển.
Âu Hân lại gần bàn, bà người ngồi ở bàn lập tức dừng cuộc trò chuyện, những người đăng sau họ như vô tình đứng gần cô. Âu Hân biết họ đang
lén dùng máy để kiểm tra trên người cô có kim loại nói đúng hơn là súng
và máy nghe trộm hay không vì ngón tay cô có cảm giác chấn rung nhẹ. Cô
mỉm cười nhẹ đặt ba ly rượu xuống bàn, rồi xếp những ly đã hết rượu rồi
vào khay. Lại như vô tình mà ly rượu không cẩn thận để rơi xuống đất.
Âu Hân rối rít cúi người xin lỗi, mặt lo lắng cúi xuống nhặt những mảnh thủy tinh.
Âu Hân vừa quay người đi những người kia cũng lại tiếp tục cuộc nói
chuyện. Âu Hân nhìn xuống ngón tay đã không còn nhẫn của mình cười nhẹ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!