Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi - Chương 151: Bị bắt (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi


Chương 151: Bị bắt (1)


Âu Hân dụi mắt ngồi dậy nhìn quanh phòng, hướng phía phòng tắm cất tiếng gọi, giọng khàn khàn do buồn ngủ.

– Kì Hạo!….Hạo Hạo!

Không gian vẫn im ắng như cũ. Âu Hân xuống giường xỏ dép lông vào đi
về phía phòng tắm. Phòng tắm trống trơn không có gì, đưa mắt nhìn ra ban công cũng không thấy có người. Phút chốc, Âu Hân liền tỉnh táo hơn một
chút. Với điện thoại bàn nhần một dãy số gọi.

Vang lên là giọng nữ tổng đài. Gọi thêm vài lần cũng đều không được.
Âu Hân nhớ ra Vương Kì Hạo đến đây để làm gì, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng
trong đầu lại vang lên vài giọng nói, Âu Hân nhớ ra hình như chưa đến
ngày vụ giao dịch đó diễn ra.

Vậy Vương Kì Hạo đâu rồi?

Âu Hân cảm thấy bồn chồn lo lắng, phút chốc đã chẳng còn buồn ngủ nữa.

Lấy một chiếc áo khoác gió khoác lên, cũng không để ý là bên ngoài lạnh như thế nào, chân trước chân sau bước ra khỏi phòng.

Âu Hân nhớ, Trường Hạ cùng Viên Tiểu Trạch ở một phòng tầng dưới. Cảm thấy bản thân đang vội nên không đi thang máy, trực tiếp đo lối cầu
thang thoát hiểm.

Không gian ban đêm yên ắng lên mọi thanh ở không gian hẹp như cầu
thang thoát hiểm thì hoàn toàn có thể nghe rõ những tiếng động. Chân vừa đi được vài bậc xuống dưới, tai lại nghe được vài tiếng động ở bên
trên. Vì là tiếng động lớn, nghe như tiếng ai ngã xuống sàn nhà nên rất
thu hút sự chú ý.

Âu Hân hơi nâng mặt nhìn lên, qua ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng hắt
vào qua tấm kính, đại khái có thể nhìn được vài bóng người. Tính đi lên
xem thử lại nhớ ra việc quan trọng hơn, Âu Hân bỏ qua, chân bước nhanh
xuống tầng dưới.

Gọi cửa phòng Trương Hạ không thấy có tiếng động. Phòng Viên Tiểu
Trạch cũng tương tự. Đang định bỏ đi lại phát hiện phòng Viên Tiểu Trạch không khóa mà hơi mở hé.

Âu Hân suy nghĩ một chút thì quyết định mở cửa đi vào. Trong phòng
tối om như mực, Âu Hân vấp chân phải thứ gì đó tí thì ngã lộn nhào. Mò
mẫn ở phía tường một lúc mới tìm thấy công tắc, vừa mở lên thì trợn tròn mắt trước khung cảnh hiện ra.

Ở chỗ trước cửa phòng có hai xác người, đều là người Ý. Cây treo quần áo đổ ngang xuống giữa lối đi từ cửa vào phòng. Thứ Âu Hân vừa vấp phải là chân của một cái xác. Trên tường màu vàng nhạt bắn lên một hàng máu. Trong không khí ngửi thấy rõ ràng mùi tanh.

Âu Hân cúi người xuống kiểm tra hai cái xác. Cả hai đều đã chết, đều
do súng bắn. Âu Hân đi nhanh vào gian phòng thì thấy còn một người nữa
bị thương nằm trên đất. Người này là một lính cảnh vệ, trên người vẫn
mặc quân phục. Âu Hân cúi xuống kiểm tra mạch, phát hiện người vẫn còn
sống.

Tát mạnh hai cái, người vẫn chưa tỉnh, giật giật tóc mai vài cái, người liền mở mắt.

Âu Hân vội vàng hỏi.

– Xảy ra chuyện gì? Thiếu soái đâu?

Người kia nói giọng đứt quãng, hết hơi.

– Thiếu…. soái….cảng…cẩn….cẩn…thận….

Nói chưa xong liền gục xuống tắt thở. Âu Hân làm lại động tác vừa rồi, người đã chết không thể tỉnh lại nữa.

Âu Hân liền nhớ ra vừa rồi lúc đi ở cầu thang thoát hiểm có nghe được tiếng động lạ. Vội vàng chạy ra ngoài đi đến cầu thang thoát hiểm.

Không gian lúc này đã khôi phục như cũ, hoàn toàn yên ắng như trước
đó không có gì. Âu Hân chạy cách hai bậc, vội quá còn chạy cách ba bậc
suýt trượt chân ngã. Lên đến tầng trên của tầng trên, nhìn khắp hành
lang không thấy có bóng người, nhưng trong không khí vẫn còn thoang
thoảng lại mùi máu tanh.

Âu Hân chăm chú nhìn sàn nhà hàng làng và bờ tường, phát hiện ra trên hành lang có vài giọt máu tụ nhiều lại ở một chỗ cách cầu thang thoát
hiểm không xa. Căn cứ vào vết máu còn mới lại chỉ đến chỗ này, Âu Hân đi theo những giọt máu đi vào cầu thang thoát hiểm, cuối cùng vết máu dẫn
xuống ngay tầng dưới cũng tức là tầng của cô.

Âu Hân mở hé cửa thoát hiểm nhìn ra ngoài, thấy trước cửa phòng mình không có người nhưng vết máu lại hướng về phía phòng cô.

Không liên lạc được với Vương Kì Hạo, không thấy Trương Hạ cũng như
Viên Tiểu Trạch. Nhớ lại vài chữ mà lính cảnh vệ kia nói, tâm liền đặt
vào một chữ “cảng”.

Âu Hân cố nhớ lại cuộc nói chuyện của Vương Kì Hạo cùng Trương Hạ khi ở trên máy bay, hình như nơi họ nói là cảng Genoa. Âu Hân theo cầu
thang thoát hiểm chạy xuống ba tầng mới dùng thang máy.

Ban đêm ở Ý vẫn rất sôi động, đặc biệt là thành phố cảng lớn nhất
nước này lại càng sôi động hơn nên Âu Hân không khó khăn khi đứng bắt
xe.

Âu Hân không biết nói tiếng Ý, chỉ có thể dùng tiếng Anh.

– I want to go to the port of Genoa. <Tôi muốn đến cảng Genoa>

Bác tài xế cười nói Ok, may mà tài xế này hiểu tiếng Anh. Trên đường đi Âu Hân luôn giục người tài xế chạy nhanh.

– A moment please! < Làm ơn nhanh một chút>

Người tài xế thấy đây là một cô gái phương Đông, trên mặt viết rõ hai chữ rất vội nên cũng lái xe nhanh hơn một chút, nhưng luật giao thông
còn đó, muốn nhanh hơn nữa cũng không thể.

Cuối cùng khoảng hai mươi phút sau mới tới. Âu Hân vội vã quên trả
tiền xe. Lúc này mới biết bản thân không mang theo tiền. Trên người chỉ
có chiếc váy ngủ dài tới đầu gối màu trắng, khoác ngoài áo khoác gió. Do lo lắng cũng chạy quá nhiều, trên trán Âu Hân còn lấm tấm mồ hôi cho
nên chạy như vậy cũng không thấy lạnh lắm. Đi quá vội lại không nghĩ đến trường hợp này lên Âu Hân không mang theo điện thoại.

Cuối cùng nhớ ra, viết địa chỉ của ba đưa cho người tài xế, nói ông
đến địa chỉ này lấy tiền, sợ người tài xế thấy rách việc Âu Hân còn ghi
rõ một số tiền gấp ba lần số tiền cô phải trả lên giấy, dặn người tài xế cứ đến địa chỉ này, nói gặp ông chủ ở đó rồi đưa tờ giấy này cho ông,
tiền sẽ được nhận.

Người tài xế rất dễ tính, thấy khách hàng của mình là một thiếu nữ phương Đông, lại thật sự rất vội nên đồng ý ngay.

Âu Hân vốn dĩ muốn mượn điện thoại gọi cha tới nhưng cuối cùng nghĩ
lại vẫn là không nên. Ông dù sao cũng là ông trùm Mafia ở đây, dính vào
băng đảng Mafia khác thì không tốt, lại nói đến Vương Kì Hạo là một
thiếu soái, ông xuất hiện cũng thật sự không tiện nên cuối cùng Âu Hân
không gọi.

Chân vẫn mang đôi dép bông của khách sạn, Âu Hân chạy dọc bến cảng
tìm người nhưng vẫn không thấy có ai. Vừa quay đầu lại liền thấy một đám người chạy đến. Âu Hân cảnh giác lùi lại, toàn là người ngoại quốc, có
người Ý, nhưng cũng có người Châu Phi, cũng có người Châu Á. Trong tay
bọn họ toàn cầm súng tiểu niên, Âu Hân trong tay không có vũ khí, với võ công của cô, đánh không lại được từng này người.

Bây giờ chỉ còn cách…

Chạy là thượng xách. Âu Hân quay người chạy thật nhanh. Đám người kia thấy cô chạy liền vội vã đuổi theo.

….

Lại nói về Vương Kì Hạo dẫn theo người tới bến cảng. Gặp Trương Hạ mặt cứng đờ đứng ở cổng bến cảng.

– Sao rồi?

Giọng nói lạnh lẽo lại âm u, Trương Hạ tím mặt cúi đầu. Một hồi sau mới trả lời.

– Báo cáo…. Đã bị mất dấu. Người rõ ràng là đã đi vào nhưng khi tôi vào thì không thấy bọn chúng. Giống như bọn chúng đột nhiên bốc hơi
vậy.

Vương Kì Hạo nghe xong cau chặt mày,. hàng lông mày cau chặt như có
thể kẹp chết ruồi. Hồi chuông cảnh báo trong lòng anh lên, mở khóa điện
thoại liền phát hiện có rất nhiều cuộc gọi của Âu Hân. Vương Kì Hạo
nhanh tay ấn gọi lại, người cũng mau chóng xoay đi nhanh tới xe.

Có chuông nhưng không ai nghe máy, đang định tắt đi gọi lại thì điện thoại đã được kết nối.

– Hân Hân…

Vương Kì Hạo vội gọi tên, giọng cũng run theo. Đáp lại là chất giọng quen thuộc nhưng không phải là người muốn tìm.

– Thiếu soái…

Giọng nói rất nhỏ dường như hết hơi nhưng Vương Kì Hạo vẫn nhận ra đó là giọng viên Tiểu Trạch.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN