Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 157: Anh dám không đến lễ cưới của em?? (1)
Hai người đang ngồi ăn trong phòng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Âu Hân
ngẩng mặt nhìn Cao Lãng, Cao Lãng méo mặt đi ra mở cửa. Đây là vẻ khó
chịu của anh bạn nào đó đang ăn thì bị làm phiền.
Bên ngoài là một người trung tuổi mặc đồ Trung Sơn, đằng sau là một
chàng trai trẻ. Âu Hân nghiêng đầu nhìn, lập tức vui vẻ đứng dậy.
– Ba!!
Vội đứng dậy, chân vẫn còn yếu, không cẩn thận liền ngã. Chàng trai trẻ bên ngoài vội chạy vào đỡ dậy.
– Tiểu thư…
– Không sao. Không sao.
Âu Hân tươi cười đáp lại. Kỷ Lang đỡ cô ngồi xuống ghế. Âu Hân nghiêng đầu gọi người ngoài cửa một lần nữa.
– Ba!!
– Nhóc con.
Đồng Thái Dĩ mắng một câu nhưng mắt đã long lanh nước mắt. Âu Hân
cười một tiếng đưa tay ra, đúng kiểu đứa bé nhõng nhẽo gọi một tiếng.
– Ba, ôm!
– Con đã bao nhiêu tuổi rồi?
Dù lời là trách mắng nhưng Đồng Thái Dĩ vẫn tiến lại ôm con gái vào
lòng. Đây là con gái bảo bối của ông. Con bé vẫn còn sống. Lúc trước
không tìm được người, ông cũng đã sắp hết hy vọng nhưng thật không ngờ
vài tiếng trước lại nhận được một cuộc điện thoại mà người ở đầu dây bên kia lại là đứa con gái bảo bối của ông.
– Ba, tóc ba gần bạc trắng hết rồi.
Âu Hân ngồi vuốt mấy cái tóc của Đồng Thái Dĩ, vẻ ngây thơ cười một tiếng, còn trêu chọc ông.
– Tại ai?
Đồng Thái Dĩ ngồi thẳng người trên ghế, trừng mắt nhìn con gái. Nghề
của ông cũng đủ đau đầu gây bạc tóc rồi, vì chuyện con gái mất tích, tóc lại càng bạc nhiều hơn.
Ông kết hôn không quá sớm cũng chẳng quá muộn, hai vợ chồng đều bằng
tuổi nhau, vốn là muốn sinh một cô con gái thôi nhưng không ngờ lại lòi
ra thằng con trai trước, mãi đến khi hai vợ chồng ngoài ba mươi mới có
được cô con gái. Nhưng vài năm sau liền xảy ra vô số chuyện, con trai bị tai nạn rơi xuống vực, cả nhà lại bị truy sát, vợ mất ông lại phải xa
con gái. Thành ra bây giờ Đồng Thái Dĩ mới qua năm mươi nhưng đầu đã đầy tóc bạc, nhìn còn già hơn ông già sáu mươi.
– Ba! Ba biết cái này không?
Âu Hân đưa tờ báo ra cho ông, ngay trang nhất báo là tin Vương Kì Hạo sắp lấy vợ, kèm theo cả ảnh.
Đồng Thái Dĩ mắt cũng không thèm nhìn, nói rất nghiêm túc.
– Biết thì để làm gì? Dù sao đám cưới cũng làm gì có chú rể.
Miệng Âu Hân co giật. Ba, ba thật thẳng thắn. Âu Hân vốn nghĩ, Đồng
Thái Dĩ sẽ nhân việc này mà đưa cô đi, không quay lại đây nữa, thuận
theo báo chí mà nói dối cô. Nhưng… quả thật không ngờ…ba cô hoàn
toàn rất rất rất tin tưởng Vương Kì Hạo. Theo tình hình này cho thấy,
Vương Kì Hạo còn có địa vị cao hơn cả cô trong lòng của ba.
Âu Hân nhìn lại tấm ảnh nhìn rất thân mật trên tờ báo, miệng chửi thầm.
Mẹ nó, thế mà dám cắt ảnh Vương Kì Hạo từ ảnh cưới của cô và anh ra.
Đây là ảnh Vương Kì Hạo ôm eo cô ở hôn lễ của hai người. Lúc đó Âu Hân
không hiểu đầu cua tai nheo gì, ngơ ngác thực hiện hôn lễ, sau đó ngơ
ngác chụp ảnh rồi kí tên trên giấy chứng nhận kết hôn. Quả thật là một
màn ngây người ngơ ngác không hiểu.
Bởi vì vốn dĩ ngay từ đầu, Âu Hân đồng ý dễ dàng với hôn lễ là bởi vì nghĩ rằng chồng tương lai của cô sẽ là một người đàn ông tàn tật, ai
ngờ đâu lúc làm nghĩ lễ kết hôn lại là một anh chàng quân nhân đẹp lạnh
lùng. Không ngây người mới lạ.
Âu Hân nhìn ảnh trên tạp chí một lần nữa, cuối cùng bĩu môi mỉa mai vất tờ tạp chí sáng một bên.
– Con chưa tính về nhà sao?
Đồng Thái Dĩ nhìn con gái không hề có biểu hiện gì khác lạ liền hỏi.
Âu Hân hiểu nhà mà ông đang nhắc đến là đâu. Còn đâu nữa, tất nhiên
là Tử Uyển xinh đẹp, tổ ấm riêng của cô và anh rồi. Nhưng Âu Hân có kế
hoạch của bản thân. Hơn nữa còn có một việc cô nghĩ mãi không ra.
Đăng báo công khai hôn lễ sắp tới của Vương Kì Hạo như vậy, Vương Đại soái cùng Vương phu nhân chẳng lẽ không biết? Vương gia chẳng lẽ không
ai không biết gì? Vương phu nhân thì Âu Hân có thể đoán, bà thường ngày
tuy thể hiển rất thích Trương Hạ Sảnh nhưng chắc chắn bà sẽ không đồng ý với việc này.
Bà là một người phụ nữ, bà sẽ nhạy cảm hơn đàn ông, đối với hành động vợ chết mới có nửa năm liền cưới vợ mới này, bà sẽ chắc chắn không
thích, thậm chí còn rất ghét. Hơn nữa, với việc cô chết chưa hay chết
rồi còn chưa rõ, bà chắc chắn sẽ không làm loại hành động này. Còn hai
anh em sinh đôi Vương Thiên Nguyên cùng Vương Sa Nhi, chỉ là phận làm
con, có quyền gì lên tiếng phản đối hay không phản đối.
Vẫn là Vương Đại soái chắc vẫn chưa vừa mắt cô con dâu là cô, hoặc
quá mong có cháu bồng đi nên muốn nhanh chóng tìm vợ mới cho con trai
lớn. Trương gia và Vương gia dù sao cũng có mối thâm giao từ lâu, Trương Hạ Sảnh và Vương Kì Hạo còn là thanh mai trúc mã từ nhỏ, cho dù trước
đó Trương Hạ Sảnh có điên nhưng chỉ cần bây giờ bình thường rồi, Vương
Đại soái chắc chắn sẽ chọn.
….
Người đàn ông một thân quân phục xanh đậm bước ra khỏi sân huấn
luyện. Người trong sân huấn luyện nằm bò ra đất, trên mặt nhầy nhụa mồ
hôi, thở dốc, nét mặt như rất khắc khổ vậy. Có thể không khắc khổ được
sao?
Đại thiếu Soái huấn luyện cho tân binh mới vào đội đặc chủng. Nói là
huấn luyện nhưng ai cũng nói rằng: “Đại thiếu soái giống như đang tìm
người trút giận hơn”. Tân binh đã nằm bò ra đất không thể đứng dậy được
rồi, nhưng anh vẫn mang khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc túm cổ áo
người ta lên, trầm giọng nói “đánh tiếp”.
Bài huấn luyện còn khổ sở và nguy hiểm hơn những lần trước. Trời chưa sáng Đại thiếu soái đã tới huấn luyện, buổi trưa ăn cơm còn chưa no đã
bị lôi ra sân tập luyện rồi, tập đến tận tối mịt rồi mới được thả về.
Quả thật những tân binh mới này bị Đại thiếu soái hành hạ sắp chết rồi.
Đại thiếu soái thì sao, cả người lúc nào cũng giống như được đặt
trong hầm băng vậy, tỏa khí lạnh muốn đóng băng luôn xương sống. Hôm nào Đại thiếu soái cũng dậy sớm ngủ muộn nhưng nhìn mặt lúc nào cũng như
lúc nào, lạnh lùng không cảm xúc, không thấy có một chút mệt mỏi nào.
Nhìn giống như một con robot vậy, lúc nào cũng có năng lượng làm việc,
làm việc đến không biết mệt mỏi là gì.
Đại thiếu soái không mệt mỏi nhưng những người xung quanh bị anh hành sắp chết rồi. Quả thật sắp chết rồi!
Trương Hạ lén đưa ánh mắt nhìn vào gương chiếu hậu, đụng phải ánh mắt Vương Kì Hạo nhìn thẳng liền rụt mắt về. Tuy sợ nhưng miệng vẫn phải
nói.
– Đại thiếu soái, Đại soái dặn ngài huấn luyện cho tân binh xong thì quay về Uyển Cát.
Vương Kì Hạo mắt vẫn nhìn thẳng, sắc mặt một gia không thấy đổi,
không trả lời. Trương Hạ nén tiếng thở dài, lái xe đến Uyển Cát.
Thiếu soái ngày một ít nói, những lúc huấn luyện tân binh cũng kiệm
chữ như vàng. Ngày một gầy đi, ăn uống cũng rất ít, có khi một ngày
không ăn uống gì. Tình trạng đã kéo dài cả nửa năm nay rồi…. Là từ lúc Thiếu phu nhân mất…. tích.
Xe dừng lại trước biệt thự Uyển Cát, Vương Kì Hạo mắt vẫn luôn nhìn
thẳng, một đường đi thẳng vào trong, hoàn toàn không có biểu hiện gì
quan tâm đến xung quanh.
Vương Kì Hạo vừa vào đến cửa, Trương Hạ Sảnh mặc tạp dề vui vẻ chạy
ra, giống như cô vợ nhỏ ở nhà nấu cơm đợi chồng về. Vương Kì Hạo không
nhìn ngang cũng không nhìn dọc, chỉ nhìn thẳng, mặt biểu cảm giống như
tai điếc mắt mù, không biết xung quanh đang diễn ra cái gì.
Trương Hạ Sảnh mặt tươi cười như hoa, nhỏ nhẹ e thẹn mà gọi.
– A Hạo, em…
Lời còn chưa nói xong, người đã đi lướt qua từ bao giờ. Trương Hạ
Sảnh cắn chặt môi, mắt đầy tức giận nhìn bóng người đi lên lầu, hoàn
toàn coi cô ta như không khí.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!