Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 172: Bị bắt cóc
Âu Hân trợn tròn hai mắt. Vốn chỉ nghĩ có mình Hạ Doanh Doanh có gan bò
lên giường thầy giáo, thật không ngờ rằng con cháu Hạ gia người sau có
bản lĩnh hơn người trước. Hạ Sương Sương tính đúng ra thì năm nay mới
mười tám. Quả thật Âu Hân không thể ngờ.
Lúc trước cảm thấy Hạ Sương Sương có phần lu mờ hơn so với Hạ Doanh
Doanh, vì Hạ Sương Sương có phần yên phận hơn cô chị. Lại thật không thể ngờ rằng, người ta không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng thì ai
nấy đều phải trầm trồ.
Vương Sa Nhi lại tiếp tục ghé tai Âu Hân nói nhỏ.
– Đây là tin tức “nội bộ”, em nghe được từ chỗ em gái của bạn thân em, cô em gái đó chơi thân với Hạ Sương Sương nên biết được.
Âu Hân cảm thấy rất khâm phục việc giáo dục con cái của Vương gia. Cứ nhìn Vương Sa Nhi là biết, đúng kiểu thiên kim quý tộc không bao giờ lo chuyện bao đồng. Nếu như là người khác biết tin này, quả thật chỉ cần
một tiếng đồng hồ thôi, tin này đảm bảo lan khắp Cổ Lạc Thành, khiến Hạ
gia không thể ngóc đầu lên được. Nhưng Vương Sa Nhi chỉ dám ghé tai cô
nói nhỏ, chỉ sợ nói chưa nhỏ bị người khác nghe thấy.
Nhưng Âu Hân cô không phải thiên kim tiểu thư như Vương Sa Nhi, đặc
biệt là tin hot liên quan đến Hạ Sương Sương có tầm ảnh hưởng quan trọng như thế này, cô không nhân lúc lửa đang cháy nhỏ đổ thêm chút dầu vào
thì thật không thể hả giận. Tuy cô có ơn với Hạ gia, nhưng ai tốt ai xấu cô chẳng lẽ không có mắt, nợ ai thì trả đúng người, đâu thể nợ người
này lại đi trả ơn người kia được.
Âu Hân liền nói với em chồng, chị dâu đau chân rồi, không còn sức đi
mua sắm nữa, muốn nhân lúc ra ngoài này tới Hạ gia “thăm” mọi người một
chuyến. Vương Sa Nhi cũng vui vẻ không nghi ngờ gì chỉ nghĩ bản thân vừa nói tin tức lớn như vậy, chị dâu chắc là muốn về xem tình hình như thế
nào. Hơn nữa Âu Hân mất tích nửa năm, Vương Sa Nhi liền nghĩ hẳn là cô
muốn về báo bình an lên vui vẻ cùng cô ra về.
Âu Hân thật tình nghĩ hôm nay quả thật toàn gặp những điều bất ngờ.
Còn chưa kịp tới “thăm hỏi” Hạ gia, đã có người tới “thăm hỏi” cô trước
rồi.
Hai người đi gần xuống tầng hầm thì thang máy đột nhiên gặp trục trặc dừng lại. Vậy là phải đi xuống bằng thang bộ. Dù sao cũng đã xuống đến
tầng ba rồi, leo xuống ba tầng lầu cũng không thấy khó khăn gì. Nhưng
hai người vừa đi đến ngã rẽ để vào thang bộ thì một đám người bịt mặt
mặc đồ đen xông ra.
Âu Hân phản ứng nhanh xoay người tránh được cái đá chân của một tên.
Sau đó liền nghĩ…. Đế Hoa này cũng thật thích hợp để khủng bố. Nhưng
sau một lúc Âu Hân đã nhận ra điều không đúng, bọn chúng căn bản không
phải những tên khủng bố, mục đích là nhằm vào cô chứ không phải chính
phủ.
Vương Sa Nhi chỉ là một tiêu thư khuê cát, gặp cảnh này sợ đến run
người đứng không vững, sau đó nhanh chóng liền bị một tên đập vào gáy,
ngã lăn ra sàn ngất. Âu Hân căn bản đỡ đòn đến tay chân không ngừng nghỉ nên không thể để ý đến Vương Sa Nhi được. Bọn chúng đều nhất loạt xông
vào cô mà đánh, có đến hơn chục tên toàn những người cao to. Âu Hân
không phải người chuyên đánh võ nên công không được chỉ có thể thủ.
Đỡ một lúc toàn những chiêu hiểm của chục người, Âu Hân chỉ có thể
thầm chửi “Mẹ kiếp” trong lòng. Đỡ không kịp đã dính phải mất cú đấm
bụng cùng đá cánh tay. Nhưng tinh thần Âu Hân là thép, càng đánh càng
hăng. Thuận lợi lúc né người đã giẫm giày cao gót tám phân nên bụng một
tên, lấy đà đá được vào mặt một tên khác.
Trong không khí vang lên một tiếng vút, Âu Hân tránh không được liền
bị trúng một cây kim vào cánh tay. Hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám
cách tân không tay, chiếc kim thuận lợi xuyên một phần ba vào cánh tay
cô. Âu Hân chỉ kịp thấy cả người choáng váng sau đó liền không biết gì
nữa.
…..
Vương Kì Hạo đang làm việc ở trụ sợ, trong không gian yên tĩnh bỗng
vang lên tiếng mở cửa mạnh. Tiếng là do cửa mở mạnh tay đập vào bờ
tường. Đôi mắt sát khí của Vương Kì Hạo nhìn đến người đang chạy xộc
vào.
Vương Sa Nhi không còn tinh thần đâu để ngắm nhìn vẻ tức giận của anh trai. Chỉ có cảm giác sống lưng lạnh toát. Bước chân chạy vội đến bên
cạnh.
– Anh hai, chị…chị dâu bị người ta bắt cóc rồi.
Nét mặt Vương Kì Hạo thoáng chốc đã lạnh hơn rất nhiều.
– Ở đâu?
– Bọn em bị một đám người phục kích ở Đế Hoa. Em bị đánh ngất, khi
tỉnh dậy không còn thấy chị dâu nữa. Trương Hạ đang ở đó tìm tung tích
của chị ấy.
Hôm nay là Trương Hạ phụ trách đưa đón Âu Hân cùng Vương Sa Nhi đi
mua sắm. Đang đứng đợi ở xe vì Âu Hân nói anh đi cùng sẽ không tiện thì
thấy Vương Sa Nhi hốt hoảng chạy đến. Vương Sa Nhi vội vàng kể lại mọi
chuyện với anh.
Trương Hạ không nghĩ ra ai có thể qua mặt được cảnh vệ của Tử Uyển
đứng canh bên ngoài Đế Hoa. Họ nói rằng không hề nhìn thấy ai khả nghi
đưa người ra ngoài. Những cảnh vệ này là đi cùng đến Đế Hoa theo Trương
Hạ để bảo vệ Âu Hân, không ngờ rằng canh phòng đã rất nghiêm ngặt, Thiếu phu nhân của bọn họ vẫn bị bắt đi. Ai lại giỏi tới mức tránh được cả
cảnh vệ của Tử Uyển để đưa người ra ngoài. Vì bọn họ đã kiểm tra hết
camera, Âu Hân đích thực là đã được đưa ra ngoài bằng cầu thang bộ.
Điều Trương Hạ nghĩ không ra chính là, đám người này ngang nhiên bắt
Thiếu phu nhân ở Đế Hoa thì chắc là một đám không sợ chết, hành động bắt người rất giống kiểu công khai. Thiếu điều chạy đến trước mặt Đại thiếu soái nói rằng: Tôi bắt vợ anh này.
Vương Kì Hạo chăm chú xem camera thu lại ở ngã rẽ, lúc đến cảnh một
tên áo đen xoay đầu nhìn thẳng vào camera thì anh lạnh lùng nói.
– Dừng lại.
Nhân viên giám sát toát mồ hôi cho dừng. Vương Kì Hạo nhìn chăm chú
vào màn hình, giọng nói vẫn mang theo khí lạnh tiếp tục vang lên bên tai anh nhân viên giám sát.
– Phóng to.
Màn hình được phóng to lên. Vương Kì Hạo dễ dàng nhìn được hình xăm
trên thái dương phải của đối phương. Là hình mặt trăng khuyết. Biểu
tượng này Vương Kì Hạo có thể biết được người đứng sau là ai. Đối phương giống như là cố ý thách thức anh vậy.
Từ hành động của tên áo đen xoay mặt nhìn thẳng vào camera đến việc
để lộ ra hình xăm hình bán nguyệt. Giống như muốn truyền đạt đến người
xem một câu nói.
Có giỏi thì đến bắt tao đi!!
Vương Kì Hạo nhanh chóng rút điện thoại ra, vừa gọi điện vừa đi ra ngoài.
….
Lúc Âu Hân tỉnh lại thì thấy đầu óc vẫn còn rất choáng váng. Đôi mắt
cô nặng trịch mở ra không nổi. Chân tay đều là tê liệt đến không có cảm
giác. Sau một lúc bình tĩnh lại, cô có thể nhận ra mình đang ngồi trên
ghế, hơn nữa còn đang ở trên một du thuyền. Nhưng chân tay vẫn là không
có cảm giác, cả người đều mất sức. Ngoại trừ mở mắt ra nhìn xung quanh
thì không thể làm gì khác.
Cô đang ngồi trên chiếc ghế ở boong thuyền. Trước mặt còn có một cái
bàn và một cái ghế không ai ngồi. Rất nhanh người ngồi ở ghế đó đi ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!