Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 176: Ai mới là kẻ thù?
Tan tiệc, Vương Kì Hạo tiễn Vương đại soái cùng Vương phu nhân ra về, lấy
lí do Âu Hân không khỏe không xuống tiễn được để cô có thêm thời gian
nói chuyện với cha mình. Vương phu nhân trừng mắt ai oán nhìn con trai.
Thật ra bà muốn ở lại tâm sự với cô dâu, nhưng đứa con trai này lại cứ
làm như bà bắt muốn bắt mất vợ đi nên kiên quyết không cho bà ở lại. Lúc này bà vẫn còn giận.
Vương Kì Hạo không tỏ thái độ muốn an ủi bà, chỉ nói một câu có lệ,
cha mẹ về cẩn thận. Vương đại soái đành phải vỗ nhẹ vai vợ thì thầm tai
bà vài câu ai ủi, nói bà muốn nhanh bế cháu thì phải tạo không gian tốt
cho các con. Vương phu nhân tức khắc vui vẻ trở lại, kéo tay chồng về,
trước khi lên xe còn quay lại cảnh cáo còn trai vài câu.
– Con dâu vẫn chưa khỏe, dù mẹ đây mong có cháu thật nhưng con cũng đừng dọa con bé sợ mà bỏ chạy.
Âu Hân nghiêng đầu nhìn cha mình, sau đó đưa tay gẩy mấy sợi tóc bạc đang rũ xuống trán của ông.
– Cha! Người lại mọc thêm nhiều tóc bạc rồi.
Đồng Thái Dĩ chưa kịp trả lời, người ngồi bên cạnh đã lên tiếng trước.
– Tình hình các bang mafia của Ý đang xảy ra tranh chấp rất gay gắt.
Một bang mafia mới ra đời, thủ lĩnh của bang này hết sức thần bí, lại
liên tục đối đầu với các bang mafia lớn. Bang nhóm này đang đe dọa tới
bang của Đồng tiên sinh, muốn làm bá chủ mafia Ý, theo hoạt động gần
đây, có vẻ là muốn cầm đầu thế giới.
Dịch Cẩn vừa nói vừa nhìn Đồng Thái Dĩ bằng đôi mắt lạnh lùng lại có chút hờ hững, giống như kiểu tiện miệng thì trả lời hộ.
Âu Hân giữ Dịch Cẩn lại là muốn cảm ơn anh. Anh biết hết thân phận
của cô, lại cứu mạng cô vài lần, cô nghiễm nhiên có lòng tin rất chắc
chắn ở anh. Hơn nữa cảm giác của bản thân nói cho cô biết, người đàn ông này chưa bao giờ có ý xấu gì với cô,… ít nhất là với cô. Cha cô cũng có ý muốn gặp anh nên hiện tại trong phòng này ba người đang ngồi nói
chuyện…”vui vẻ”.
Đồng Thái Dĩ trước việc tự ý trả lời của Dịch Cẩn, cũng tỏ ra không
để ý, chỉ là ánh mắt tập trung quan sát gương mặt anh có hơi lâu.
– Cũng không có gì, Joserp làm việc rất tốt, nó vẫn đang giúp ta loại trừ mối họa này, con không cần quá lo lắng, vui vẻ sống cuộc sống của
con là được rồi.
Sau chuyện lần trước, ông chỉ hy vọng con gái mình có thể sống thật
tốt, thật khỏe mạnh, sống cuộc sống vốn có của cô, không có tranh chấp,
không có đối chọi nguy hiểm đến tính mạng.
Âu Hân lại cau mày tỏ vẻ không đồng tình với ý này của ông.
– Muốn con sống an ổn, ít nhất cha của con phải được sống an ổn hơn. Cha….hay người rút khỏi mafia đi?
Đồng Thái Dĩ im lặng vài phút rồi bật cười.
– Con bé ngốc! Ta đã đi hết hơn nửa chặng đường rồi, còn có thể quay lại sao?
– Sao lại….
– Đồng tiểu thư, tiên sinh nói rất đúng! Con đường này chỉ cho phép
đi thẳng, không cho phép đi ngược chiều. Một khi đã đi vào rồi, mãi sẽ
không có ngày quay đầu. Một là tiếp tục chiến đấu để bước tiếp, hai là
chấp nhận thất bại rồi dừng lại. Mà những người chấp nhận thất bại, là
những người chấp nhận cái chết.
Âu Hân bặm môi không nói nữa. Bản thân cô tuy không đi vào con đường
này nhưng cũng có thể coi là người đi cạnh con đường này. Không phải cô
không hiểu, chỉ là cô không chịu chấp nhận cái kết quả này.
Ban đầu gia đình bị truy sát, cha trốn được sang Ý, nhờ vào sự giúp
đỡ của gia đình Joserp mà đứng vững trong giới mafia, qua bao năm tháng
khó khăn, khổ sở và thương tích đầy mình, ông đã có thể trở thành ông
trùm giới mafia ở Ý, còn có tiếng nói rất quan trọng trong tổ chức mafia trên toàn thế giới. Vất vả đi một chặng đường dài như vậy, bây giờ nói
không muốn đi nữa, muốn quay đầu… còn có ngày quay đầu sao?
Cô cũng biết, mục đích đi trên con đường này của ông còn chưa đạt
được, ông sẽ không chịu dừng lại hay quay đầu. Cô chỉ là không biết,
người cha cô muốn trả thù cho mẹ là ai? Người đứng đầu đám sát thủ năm
đó truy sát gia đình cô. Âu Hân đã hỏi cha, kẻ thù của họ là ai, nhưng
Đồng Thái Dĩ luôn im lặng không nói cho cô biết. Dù sao cũng là mối thù
của đời trước, lôi cô vào sẽ không có lợi gì, còn khiến cô gặp nguy
hiểm. Đồng Thái Dĩ không muốn nói, Âu Hân chỉ có thể im lặng không dám
hỏi nữa. Mỗi lần cô hỏi, cô để ý được, cha luôn nhìn vào ảnh của mẹ bằng ánh mắt đau buồn.
Nghĩ đến đây, Âu Hân liền đưa tay vuốt nhẹ mái tóc hồng nhạt xoã xuống vai của mình. Cô rất giống mẹ, nhất là đôi mắt.
Đồng Thái Dĩ đưa mắt quan sát Dịch Cẩn, giống như muốn thấu suy nghĩ
hiện tại của anh. Nhưng nhìn sâu vào đáy mắt đen nhánh kia, ông chỉ có
thể biết được nó đang oán giận, vẫn là không đoán được suy nghĩ của anh. Đồng Thái Dĩ vẫn tiếp tục quan sát anh, từ đôi mắt cho đến lông mày,
cái mũi, cái miệng. Đột nhiên trong đầu ông liền xuất hiện hình ảnh một
người đã lâu lắm rồi không xuất hiện, vẻ mặt ông liền thay đổi, có nét
kinh ngạc nhưng cũng có sự sợ hãi. Ông chuyển mắt nhìn Âu Hân ngồi bên
cạnh. Cô đang tập trung suy nghĩ gì đó, mắt hơi cụp xuống, gương mặt đăm chiêu. Đồng Thái Dĩ lại nhìn đến Dịch Cẩn ở đối diện, đôi tay ông đang
cầm tách trà bất giác run lên, tách trà cứ như vậy tuột khỏi tay.
Tiếng tách trà sứ va chạm vào nền gạch chạm khắc hoa văn tinh xảo,
vang lên thật chói tay trong không gian vốn đột nhiên yên tĩnh.
Âu Hân liền ngồi xuống đưa tay ra định nhặt, đầu hơi ngẩng lên nhìn Đồng Thái Dĩ.
– Cha, trà nóng quá sao?
Tay bị nắm lại, Âu Hân quay đầu nhìn, Vương Kì Hạo đang ngồi xuống ngay sau cô.
– Có nhiều mảnh vỡ, em đừng chạm vào.
Sau đó anh nắm tay cô kéo đứng dậy, nói vọng ra ngoài.
– Ôn Tuyết!
Một lúc sau Ôn Tuyết dọn dẹp xong mảnh vỡ đi ra. Âu Hân ngồi xuống ghế, nghiêng đầu cười với Vương Kì Hạo.
– Cha, cũng đã muộn rồi, tối nay ngủ lại ở đây đi.
Vương Kì Hạo đưa tay ôm eo Âu Hân, dáng vẻ con rể lo cho cha vợ.
Đồng Thái Dĩ chưa kịp trả lời, lại bị cướp lời.
– Tối nay tôi cũng uống khá nhiều rượu, không biết Đại thiếu soái có phiền không?
Ý tứ rất rõ ràng, tôi cũng muốn ở lại, cậu chắc không phiền đâu nhỉ.
Vương Kì Hạo đen mặt nhìn Dịch Cẩn, đang định lên tiếng từ chối, cô vợ
nhỏ thật giống ai đó, rất thích cướp lời người khác.
– Không phiền! Không phiền! Tử Uyển có rất nhiều phòng, Dịch tiên sinh cứ tự nhiên.
Sau đó quay sang nhìn ông chồng đang khó chịu trong lòng, cười tươi như ánh mắt trời làm người ta khó chịu nheo mắt.
– Em đi tìm Ôn Tuyết cùng cô ấy dọn phòng. Anh ngồi đây nói chuyện.
Âu Hân trở về phòng mình thay bộ sườn xám ra, mặc quần áo thoải mái
vào rồi mới đi xuống nhà tìm Ôn Tuyết. Vương Kì Hạo nghiêng đầu nhìn cô
đi qua, xuống tầng, không quan tâm mà ngồi lại nhìn mặt người mà mình
không ưa.
Đồng Thái Dĩ nhìn ra được hai người này có vẻ không thích nhau, hiện
tại ý nghĩ kia vẫn làm ông khá hoảng cùng kinh ngạc, khụ khụ hai tiếng
có ý nhắc nhở.
Vương Kì Hạo đành thu lại ánh mắt, quay sang nhìn cha vợ bằng dáng vẻ khá ôn hòa.
– Cha, tình hình bên đó đang tranh chấp gay gắt, người cũng đừng quá căng thẳng, sức khỏe vẫn là quan trọng.
Đồng Thái Dĩ cười gật gù. Hai người liền nói chuyện với nhau, đều mặc kệ người đối diện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!