Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi - Chương 201: Kow
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi


Chương 201: Kow


Âu Hân phải im lặng ngồi điều chỉnh tâm trạng mất một lúc. Trong khi đó,
Vương Kì Hạo và Dịch Cẩn cũng im lặng nhìn cô, không phát ra tiếng động
gì.

Âu Hân ngẩng đầu lên, thấy mọi người nhìn mình, chớp mắt ngây thơ hỏi lại.

– Có chuyện gì sao?

Vừa lúc có tiếng chuông điện thoại, là của Dịch Cẩn. Anh cúi đầu rút điện thoại ra, nhìn tên người gọi khẽ cười.

– Alo!

Không biết đầu bên kia nói gì, Dịch Cẩn chỉ liên tục “ừ”, bộ dạng rất nhẹ nhàng. Sau đó cúp máy nhìn Âu Hân nói:

– Tề Phi gọi điện, người gửi tài liệu của Đồng tiểu thư cho Vương Đại soái chính là cha của cậu ấy, Phillip Darey.

Vương Kì Hạo không có biểu hiện gì bất ngờ, Âu Hân cũng vẻ mặt tương
tự, hai người đều đồng thời quay đầu nhìn nhau. Âu Hân không biết nghĩ
đến cái gì đó, quay đầu nhìn Dịch Cẩn nghi ngờ hỏi.

– Dịch tiên sinh, anh và Tề thiếu tại sao lại giúp tôi? Hành động của hai người gần đây là đang chống lại ông ta, hai người muốn làm phản?

Dịch Cẩn bật cười một tiếng, thật sự là cười rất vui vẻ. Sau đó không trả lời ngay, đứng dậy chỉnh trang phục giống như muốn rời đi.

– Đồng tiểu thư xinh đẹp như vậy, được giúp đỡ cho một người như vậy, còn không phải là tôi đang tích phúc cho mình sao?

Đối với câu trả lời nghe là biết nói dối này, Âu Hân chỉ cười cho
qua, cũng không hỏi gì nữa. Dịch Cẩn vừa mở cửa ra ngoài, vừa lúc có
người đi vào, là Vương Đại soái và Vương phu nhân.

Vương Đại soái liếc đôi mắt sắc lạnh nhìn Âu Hân, Âu Hân cũng nhìn
thẳng lại ông, nở nụ cười đúng mực. Nhưng còn có người ngoài ở đây,
Vương Đại soái cũng không nhìn Âu Hân quá lâu, quay sang nói vài câu với Dịch Cẩn, Dịch Cẩn cũng khách sáo đáp lại ông.

Âu Hân quay về Tử Uyển đã là buổi tối, ăn cơm tắm rửa thì lên giường
ngủ. Sáng dậy sẽ vui vẻ xách cháo tới thăm Vương Kì Hạo. Sẽ có vài lần
gặp mặt Vương Đại soái, Âu Hân cũng giữ đúng mực chào hỏi ông. Biểu hiện của ông tuy vẫn chưa chấp nhận nhưng đã phần nào bớt gây áp lực hơn
trước, đối với lời chào hỏi của Âu Hân, hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Hôm nay Vương Kì Hạo xuất viện, Âu Hân đến từ sớm giúp anh, lại bị Vương Đại soái chặn lại ở cửa.

– Nói chuyện với tôi.

Âu Hân nhướng mày, vuốt vuốt mũi, mắt nhìn mũi chân đi theo ông vào phòng riêng.

– Nếu cô dứt khoát thoát ra khỏi cái tổ chức cô đang tham gia, tôi sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện của cô.

– Tổ chức?! Cha, người nói gì, con không hiểu.

Âu Hân rút ghế ngồi xuống đối diện ông, mỉm cười trả lời. Âu Hân nâng mắt, thấy ông đang nhướng mày có phần tức giận nhìn mình.

– Jenly Xeno, cô đứng đầu tổ chức sát thủ Phong Vân.

– Con không có. Đối với cái tổ chức Phong Vân gì đó, con thật sự mới chỉ nghe tên.

– Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô.

– Con cũng trả lời rất nghiêm túc.

Âu Hân nhìn thẳng vào mắt ông, thật sự nghiêm túc trả lời. Vương Đại
soái mở ngăn kéo tủ, lôi ra một tập tài liệu, vất xuống trước mặt Âu
Hân. Âu Hân nghiêm túc mở ra xem, thấy trên tài liệu có ảnh và vài dòng
chữ dày đặc ghi những thông tin về cô.

Cô gấp tài liệu lại, đặt trở lại lên bàn, đẩy về phía Vương Đại soái.

– Cha con tên Đồng Thái Dĩ, mẹ tên Tần Tịch, anh trai tên Đồng Thiên
Cẩn. Năm con 3 tuổi, anh trai gặp tai nạn, qua đời khi 11 tuổi. Con vừa
tròn 5 tuổi, gia đình bị truy sát. Cha mẹ để con ở lại Hạ gia để giữ an
toàn, mẹ con khi đó đã bị kẻ thù giết. Cha con một mình giữ được tính
mạng, được một gia đình thương nhân người Ý cứu giúp. 10 năm sau, cha
con là ông trùm Mafia, người trong giới đều khiếp sợ ông ấy. Khi con 16
tuổi, gặp lại được cha mình, con hàng ngày đều đến chỗ ông luyện tập,
tập võ, tập bắn súng. Có thể một phần nhờ thiên phú, tài nghệ bắn súng
của con có phần hơn người khác. Sau đó không biết nhờ đâu, tên con lại
được xếp đầu trong bảng Phong Vân. Con hàng ngày vẫn ở Hạ gia, chỉ đến
khi gả vào Vương gia thì mới có thể gọi là ra ngoài, lần đầu tiên đi ra
nước ngoài là hơn nửa năm trước, đi đến Ý cùng Kì Hạo. Thời gian mất
tích đó con ở một biệt thự ở Anh quốc, biệt thự là của Dịch tiên sinh.
Lần đó ngài ấy tình cờ có mặt ở Ý, cứu con một mạng. Nửa năm sau, ngay
khi còn vừa tỉnh dậy hai ngày đã lập tức quay trở lại Trung Quốc. Sau đó vẫn luôn ở bên cạnh Kì Hạo. Cha, người con muốn biết cái gì, có thể hỏi trực tiếp con.

Âu Hân hạ mắt nhìn tập giấy đặt trên bàn ngay trước mặt, hơi nhếch mép cười, lại ngẩng đầu lên nhìn Vương Đại soái đầy tự tin.

– Thời gian của con có rất nhiều, thay bằng cha ngồi xem mấy tờ giấy
vụn này, không bằng hỏi trực tiếp con không phải sẽ có câu trả lời chính xác hơn sao. Thông tin cơ bản về con, vừa rồi con đã nói, cha muốn nghe tận tường thì có thể hỏi trực tiếp.

Vương Đại soái cứng họng nhìn Âu Hân. Đại khái là lại liên tưởng đến
vài câu nói mặt dày của con trai mình mấy hôm trước, hóa ra là hai vợ
chồng đều mặt dày. Số người tự tin đối diện với ông khi nói chuyện phải
nói là đếm không được trên đầu ngón tay, đứa con dâu này không những
giọng điệu rất tự tin, gương mặt còn vô cùng tự nhiên.

Vương Đại soái vừa muốn nói, điện thoại của Âu Hân lại đổ chuông. Âu
Hân theo phép tắc nhìn qua màn hình điện thoại một chút, đại khái đoán
cũng không có gì quan trọng, ấn từ chối cuộc gọi. Nhưng chỉ ba giây sau, điện thoại lại tiếp tục đổ chuông. Âu Hân nhìn Vương Đại soái như để
hỏi ý kiến trước, thấy ông phẩy phẩy tay ý bảo mình cứ nghe, cô mới nhận cuộc gọi. Vừa nhận cuộc gọi, bên kia liền truyền đến tiếng động lớn,
sau đó là một loại các loại tạp âm khó nghe. Âu Hân mặt biến sắc, không
còn để ý trước mặt mình là Vương Đại soái, đứng bật dậy từ trên ghế,
trừng lớn mắt gọi.

– KỶ LANG?!!

Âm thanh hỗn tạp bên kia cô nghe được thật sự khiến cô không bình
chân mà ngồi được, nó không phải những âm thanh bình thường, là tiếng
súng và tiếng nổ. Bên kia không hề vang lên tiếng trả lời, thay vào đó
lại là tiếng súng, Âu Hân càng căng thẳng đến không thể đứng yên.

Vương Đại soái cũng vì thái độ này của Âu Hân mà cũng nhíu mày tỏ vẻ….tò mò.

– KỶ LANG?! KỶ LANG! KỶ….

– Tiểu thư…..

Giọng nói bên kia có chút yếu ớt cùng mệt nhọc trả lời. Âu Hân nhận được tiếng trả lời, chống một tay xuống bàn thở dài một hơi.

– Kỷ Lang, có chuyện gì sao?

– Tiểu thư…. không hay rồi, chúng ta bị người của KOW tấn công, chú Dĩ đang bị kẹt ở bên trong, chúng tôi không thể vào tiếp ứng được. Toàn bộ biệt thự đều bị người của KOW bao vây.

– CÁI GÌ??

Âu Hân trợn tròn mắt, hốt hoảng hỏi lại.

– Anh Joserp, anh ấy đâu rồi? Cũng bị kẹt ở trong rồi sao?

Nếu Joserp ở đó, không lí nào trụ sở bị bao vây dễ dàng như vậy. Hơn
nữa, nếu có Joserp ở cạnh cha cô, cô cũng phần nào an tâm hơn.

– Anh ấy hai ngày trước đã đến Châu Phi giao dịch một lô hàng, hiện tại không có ở đây.

Âu Hân run run tay, cuối cùng vẫn có thể cầm chặt điện thoại.

– Tình hình hiện tại sao rồi?

– Vừa rồi KOW vừa cho nổ núi đá đằng sau biệt thự, hiện tại đã chặn
lối vào sau, cổng trước có rất nhiều vũ khí chiến đấu, chúng tôi không
thể đối đầu trực tiếp được. Chú Dĩ bị bắt lại ở trong, hiện tại người
của chúng ta ở đây không có nhiều. Tôi không còn cách nào khác lên phải
gọi cho tiểu thư.

Âu Hân nghiến răng, đập tay lên thành ghế, cao giọng.

– Vậy anh định đến khi nào mới gọi cho tôi, định đợi cha tôi chết mới gọi tôi đến nhận xác sao?

Âu Hân hiện tại đã không còn có thể bình tĩnh được nữa. Lần trước
Dịch Cẩn đã nói, người tấn công cô và Vương Kì Hạo trong rừng là người
của KOW, bọn người này là Mafia, Mafia đấy, Âu Hân sao có thể bình tĩnh
được. Hiện tại thuộc hạ của cha cô ở biệt thự không có nhiều, Joserp lại không có ở đó, cô sao có thể bình tĩnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN