Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 217: Ái muội
Hai người lại anh một câu tôi một câu, anh uống một ly, tôi giỏi hơn anh tôi uống hai ly.
Kết quả….
Âu Hân ngày hôm sau tỉnh dậy không thấy Vương Kì Hạo bên cạnh. Mọi
hôm anh vẫn đợi cô dậy, sau đó hỏi cô muốn ăn gì, còn giúp cô làm vệ
sinh cá nhân, nhưng hôm nay cô tỉnh dậy, cả căn phòng vô cùng yên tĩnh.
Âu Hân nhìn bản thân nằm ở giữa giường, nhớ lại một chút ngày hôm qua,
hình như có trêu chọc anh.
Âu Hân bước xuống giường, đúng lúc lại nghe thấy tiếng hét lớn. Phòng có cách âm, nhưng giọng cua ai kia phải gọi là vô cùng lớn. Âu Hân xỏ
dép mở cửa đi xuống tầng.
Nhìn thấy Tề Phi đứng chôn chân ở ghế sô pha, lên tiếng hỏi.
– Sáng sớm cậu la cái….
Gì chứ??
Cái hình ảnh đập vào mắt cô trên ghế sô pha là gì kia?
Âu Hân dụi mắt, lại dụi mắt vì nghĩ bản thân vừa dậy chưa rửa phòng nên hoa mắt. Nhưng….
Ôi không!
Mù mắt cô rồi.
Âu Hân oán than một tiếng, đi lại cạnh sô pha. Người lúc này nằm trên sô pha mới tỉnh dậy. Trạng thái đầu tiên của cả hai là….
Liếc mắt đưa tình??
Âu Hân sợ hãi, hai….hai người này…. là…..
Dịch Cẩn áo sơ mi bung gần hết cúc trên nằm trên sô pha, còn Vương Kì Hạo….. mặc quần nhưng…. không mặc áo, cơ bắp rắn chắc màu mật ong
cứ như vậy lộ hết ra ngoài và điều quan trọng là…..
Vương Kì Hạo nằm đè lên Dịch Cẩn!
NẰM ĐÈ LÊN!!
Nằm đè lên với tư thế…. quá là ái muội. Cho dù là ai khi nhìn thấy
hình ảnh này thì cũng… không thể suy nghĩ trong sáng lên được, cũng
không thể nhủ với bản thân tự biện hộ cho họ.
Âu Hân trợn mắt há mồm nhìn không chớp mắt. Thật lâu sau mới đem
miệng mình ngậm lại được, nhìn liếc sang Tề Phi. Tình trạng đứng hình
của cậu còn nặng hơn cả Âu Hân, trực tiếp biến thành bức tượng mắt trố
miệng há.
Sao Tề Phi có thể bình tĩnh nhanh được? Phải hiểu một điều rằng, lúc ở trên giường, cậu…. luôn bị ăn hiếp, chính là…. cái kia… Nói khoa
học chính là, cậu luôn bị Dịch Cẩn đè dưới thân, nhưng lúc này thì sao,
Dịch Cẩn lại…. chịu nằm dưới. Đây mới là vấn đề Tề Phi quan tâm hiện
tại.
Vốn hôm qua tâm trạng không tốt, có hành động chống đối Dịch Cẩn,
Dịch Cẩn cao ngạo lạnh lùng rời khỏi phòng. Cậu sau đó lại có chút…hối hận, nghĩ có phải bản thân ra tay quá mạnh rồi không, chọc đúng vào
lòng tự tôn của Dịch Cẩn. Tề Phi quyết định ngồi đợi Dịch Cẩn đi vào
phòng, sẽ tỏ ra ăn năn một chút, dỗ dành một chút, mục đích cũng chính
là chỉ muốn vào lần sau bản thân sẽ không bị thiệt mà thôi. Nếu không
với tích cách ghi thù của Dịch Cẩn, vào lần sau hai người….quan hệ,
Dịch Cẩn tuyệt đối sẽ hóa thú trên giường. Vậy nên lần này tỏ ra biết
lỗi một chút, Dịch Cẩn chắc là sẽ không để chuyện kia ở trong lòng đâu.
Không biết đã đợi bao lâu, Tề Phi lại ngủ mất, khi tỉnh lại lại bất
ngờ khi không thấy người đâu, sờ sang phần nệm bên cạnh, vẫn lạnh ngắt
không chút hơi ấm. Tề Phi bắt đầu cuống quýt, vội đi xuống nhà tìm
người, lại thật bất ngờ lần hai, người quả nhiên là ngủ dưới phòng
khách, nhưng không phải ngủ một mình, người ta là ngủ cùng với em rể với tư thế ai muội ở trên ghế sô pha chật hẹp a~
Đứng hình là chữ đầu tiên miêu tả Tề Phi lúc đó, sau đó là tiếng hét muốn vỡ nứt bờ tường.
Vì đây là biệt thự chính, không có sự cho phép của Dịch Cẩn, không ai được tự ý đi lên dù với bất kì lý do gì, nếu không, cái giá phải chả
chính là mua sẵn quan tài đi là vừa. Vì vậy dù rất nhiều người nghe thấy tiếng hét của Tề Phi, cũng hốt hoảng, cũng tò mò, tò mò muốn chết,
nhưng tuyệt nhiên không ai dám đi lên. Một đám người mặc đồ đen, mặc đồ
thể thao, mặc quần áo luộm thuộm đứng đầy một vòng trước cửa chính biệt
thự với một khoảng cách nhất định. Mọi người xôn xao bàn tán, xôn xao
nêu ý kiến, nhưng ai nấy đều không thể đoán được chính xác lý do vì sao
mới sáng sớm Tề thiếu của họ lại la hét kinh thiên như vậy.
Âu Hân hồi phục tâm trạng rất nhanh, đảo mắt nhìn xung quanh, thử tìm kiếm một chút dấu vết. Quả nhiên thấy áo phông mặc lúc đi ngủ của Vương Kì Hạo vắt tùy tiện lên ghế sô pha đơn bên cạnh, dưới đất có một ly
thủy tinh vỡ, vẫn còn đọng lại thứ chất lỏng màu đỏ, trên bàn còn có một trai rượu vang F Negroamaro nổi tiếng của Ý vẫn chưa uống hết.
Âu Hân vội đi vào trong, lúc ra mang theo một tấm vải. Chạy bước nhỏ
tới bên cạnh Vương Kì Hạo, mang cơ thể anh bao bọc lại, nghiêm mặt trừng anh một cái, sau đó nhìn sang Dịch Cẩn bằng ánh mắt vô cùng địch ý.
Vương Kì Hạo và Dịch Cẩn vẫn còn có chưa có hiểu chuyện gì. Dịch Cẩn
ngồi xoa đầu tựa người vào ghế sô pha. Vương Kì Hạo đã đứng dậy, lúc này đang bị Âu Hân gắt gao dùng vải quấn người lại.
Vương Kì Hạo giữ tay Âu Hân lại, xoa xoa ấn đường đau nhói một chút, hỏi cô:
– Em đang làm gì vậy? Sao lại chạy xuống đây? Không phải đã nói em cứ ở im trên giường rồi sao, đồ ăn sáng anh sẽ đem lên cho em.
Âu Hân trừng anh một cái, cao giọng mà đáp lại.
– Em cứ như một con tàn phế ngồi trên giường thì làm sao mà biết được dưới nhà hai người lại diễn một vở kịch hay như vậy.
Âu Hân thật ra hiểu hai người đàn ông này là không có chuyện gì xảy
ra ngày hôm qua, nhưng không hiểu sao nhìn Vương Kì Hạo phô bày hết cơ
bắp, chuột múi ra ngoài nằm gác đầu trên vai Dịch Cẩn, vẫn là tức giận,
còn có chút gì đó tủi thân mà chính cô cũng không rõ lý do.
Hai người không có chuyện gì đi quá mức thì sao chứ? Không phải cũng
nằm ôm nhau trên ghế sô pha chật hẹp với tư thế ái muội sao? Không phải
cũng người không mặc áo cho người kia nhìn hay sao?
Tức giận, tức giận.
Phụ nữ mang thai quả nhiên suy nghĩ rất nhiều, còn toàn là suy nghĩ
tiêu cực, đi theo một hướng trái ngược hoàn toàn so với sự thật dù biết
rõ rằng điều đó không hoàn toàn đúng.
Vương Kì Hạo ngơ ngác không hiểu hỏi lại.
– Vở kịch gì cơ?
– Anh tự nhìn xem đi. Hôm qua hai người rốt cuộc đã làm cái gì?
Âu Hân xoay người Vương Kì Hạo lại để anh nhịn Dịch Cẩn, còn chỉ cho anh nhìn “dấu vết” của hai người tối ngày hôm qua để lại.
Dịch Cẩn lúc này vẫn còn chưa tỉnh hẳn, ngồi tựa người trên sô pha
xoa cái đầu đau như búa bổ. Ngày hôm qua là lần đầu tiên anh uống nhiều
như vậy, vẫn là không quen, bây giờ để lại di chứng không mong muốn, Quá đau đầu!
Vừa lúc mở mắt lại nhìn thấy Tề Phi mặt đầy hận ý đứng trước mặt,
giọng nói vẫn lạnh ngắt như mọi hôm, nhưng vì hôm qua uống nhiều rượu,
bây giờ lại mới vừa dậy, trong giọng nói còn khàn khàn giống như…. hôm qua là hét quá nhiều.
– Có chuyện gì?
– Anh còn hỏi tôi là có chuyện gì? Câu này để tôi hỏi anh mới đúng, anh tối hôm qua là đã làm gì?
Tề Phi đưa mắt công khai nhìn Dịch Cẩn từ đỉnh đầu tới ngón chân, rồi lại từ chân lên đỉnh đầu, cuối cùng dừng lại ở…. đoạn giữa. Cậu gieo
mắt mà trào phúng.
– Tối hôm qua thật sự rất vui vẻ?
Dịch Cẩn không hiểu. Mới sáng sớm đã ồn ào như vậy, trong người lại đau đầu, tâm trạng không tốt, cau mày lạnh lùng nhìn lên.
Sau đó thật không ngờ lại nhìn được vẻ mặt…. uất ức của Tề Phi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!