Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi - Chương 23: Yêu em trọn đời trọn kiếp. Em chính là duy nhất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
221


Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi


Chương 23: Yêu em trọn đời trọn kiếp. Em chính là duy nhất


Âu Hân nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Vương Kì Hạo đứng im bên
ngoài nhìn vào trong. Nơi có người con gái khiến anh yêu ngay từ cái
nhìn đầu tiên.

Lần đầu gặp cô, cô mặc bộ đồ đen bó sát, làm hiện ra thân hình đầy đặn vòng nào ra vòng ấy khiến anh đã thấy rạo rực phía bên dưới. Tuy cô
đội mũ gần như chế hết khuôn mặt nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt
đen láy trong sáng của cô. Đôi mắt ấy hoàn toàn không hề tỏ ra sợ hãi
trước anh. Vốn anh có thể bắt cô nhưng anh đã không làm, còn để cô
tặng ngay một viên đạn. Anh nhìn ra cô bắn súng rất giỏi không phải
dạng tập súng bình thường. Cô bắn anh bằng khẩu súng bình thường nhưng
lực đạn rất mạnh, đạn đi cũng rất nhanh. Cô đúng là cô ngốc nhất anh
từng gặp. Chắc ngoại trừ giỏi bắn súng ra thì cô cái gì cũng không hiểu, có những thứ được dạy cũng chỉ hiểu đôi chút. Bằng chứng là việc anh cho người theo dõi cô suốt gần 1 tháng nhưng cô vẫn không hề biết, còn thuận lợi giúp anh điều tra ra thân thế của cô. Để cưới được cô, anh
và cha cô đã có nhiều cuộc gặp mặt. Khi anh đề nghị muốn cưới cô, cha
cô còn không ngần ngại đồng ý làm anh khá bất ngờ. Ông nói rằng:

– Nếu cậu thật sự muốn cưới con bé tôi hoàn toàn đồng ý. Chỉ cần cậu hứa, một lòng một dạ yêu con bé, bảo vệ được an toàn cho con bé. Còn nữa, tôi muốn cậu rèn luyện con bé để con bé có thể giỏi hơn. Cậu
biết không, vợ tôi bà ấy chết chỉ vì quá yếu đuối, bà ấy đã không
quyết định được suy nghĩ của bản thân. Bà ấy đã chết ngay trước mặt tôi cũng một phần vì tôi quá yếu không thể một đời bảo vệ bà ấy. Hân Hân
của tôi ngoài việc giỏi về súng đạn ra và tính tình trẻ con ương bướng
thì đúng là cái gì để nó làm cũng nguy hiểm.

Hôm nay anh mới nhận ra, đúng là có những thứ để cô làm thực sự rất
nguy hiểm. Như quả bom mới vừa nãy thôi, cô suýt nữa đã biến tất cả
thành tro tàn.

Anh đã đồng ý với mọi điều kiện của cha cô. Ngay từ sau ngày hôm đó, trong lòng anh đã tồn tại một suy nghĩ, chính là:

” Yêu cô trọn đời trọn kiếp. Trừ mẹ anh ra, cô là người phụ nữ duy
nhất mà anh ôm. Cô là người phụ nữ duy nhất mà anh hôn. Cũng là người
duy nhất anh lấy làm vợ. Cô chính là duy nhất. Và anh chính là: Yêu
cô ngay từ cái nhìn đầu tiên “

Cưới cô là giao ước của anh và Đồng Thái Dĩ, hôn ước của Vương gia và
Hạ gia chỉ là cái cớ. Tất cả đều đi theo kế hoạch của anh và cha cô đặt ra. Giao ước này của anh và cha cô, không có người thứ 3 biết. Cha
cô còn nói:

– Để tặng cậu món quà, mọi hoạt động ở Cổ Lạc Thành này tôi sẽ dừng
lại. Nhưng cậu cũng biết, cậu là ai và có bao nhiêu kẻ thù. Nó nhiều
không kém gì tôi. Âu Hân phải tuyệt đối an toàn. Còn bé chính là thứ
duy nhất còn lại trong cuộc đời Đồng Thái Dĩ tôi.

Cậu đã thấy mắt ông đã hơi đỏ. Một con người như ông cũng có lúc yêu một người phụ nữ đến là sâu đậm đến mức nào. Anh cũng có thể yêu một
người phụ nữ như vậy. Đó là cô.

– —

Cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng. Vương Thiên Nguyên cùng Diệp Tố Mai
cùng chạy tới.Cha mẹ anh cũng đi tới ngay sau đó, Trương Hạ Sảnh cũng
đi theo. Miệng thì cứ nói lo cho cô nhưng trong lòng cô ta chính là
đang nguyền rủa nếu cô chết đi được thì càng tốt. Trương Hạ Sảnh một
gương mặt lộ lắng, đi tới ôm lấy cánh tay anh đang dính máu của cô.

– A Hạo. Anh đừng lo lắng quá, Âu Hân chắc là không sao đâu.

Kì Hạo quay lại nhìn cô ta bằng ánh mắt như muốn băm tươi, gạt tay cô ta ra, chậm rãi lên tiếng.

– Cô là chắc chắn sẽ không sao chứ không phải là ” chắc là “.

Nhìn thấy ánh mắt chán ghét của anh cùng giọng nói lạnh lùng ấy khiến Trương Hạ Sảnh phải sợ hãi lùi lại. Cô ta đương nhiên biết là anh đang rất giận. ” Vì con nhỏ đó mà anh đối xử với em như vậy sao. Đồng Âu
Hân, nếu cô có may mắn sống được tôi cũng sẽ khiến cô sống không bằng
chết “. Trương Hạ Sảnh tức giận nắm chặt bàn tay lại cúi mặt xuống.

Cửa phòng cấp cứu được mở ra, cô y tá đi ra ngoài nói giọng gấp gáp:

– Người nhà ai có cùng nhóm máu với bệnh nhân mau theo tôi đi xét
nghiệm để truyền máu gấp. Vết thương đúng đường đi của máu nên mất máu
rất nhiều, bệnh nhân cần truyền máu gấp.

– Nhóm máu gì?

– Là nhóm máu O âm. Bệnh viện chúng tôi đã dùng hết nhóm máu O âm cho
người nhóm máu A phẫu thuật trước đó rồi nên hiện tại bệnh viện đang
thiếu máu. Chúng tôi đã liên lạc với trung tâm máu nhưng chỉ sợ họ tới
không kịp. Hơn nữa cô ấy là nhóm máu O âm nên bắt buộc phải là người có cùng nhóm máu là O âm mới truyền được. Nếu nhóm máu O được mang tới
không phải là O âm cũng rất khó.

Anh đứng lặng im nghe cô y tá đó nói hết. Mặt anh lúc này đã không mang vẻ bình tĩnh được như lúc nãy nữa.

– Thông báo trên loa của bệnh viện. Người nào có nhóm máu O âm lập
tức đến phòng phẫu thuật kiểm tra rồi truyền máu. Người nào truyền máu
treo thưởng 1000 vạn.

Anh nhìn cô y tá rồi nói rõ ràng. Cô y tá không khỏi kinh ngạc nhìn
anh. Những 1000 vạn có phải quá cao rồi không? Cô y tá đabf định làm
theo, chạy đi thông báo thì bị một tiếng gọi giật lại.

– Khoan đã. Tôi nghe nói mọi người đang cần người có nhóm máu O âm
để truyền máu gấp. Tôi có nhóm máu O âm. Có thể truyền được không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN