Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 249: Thời Gian Xa Cách (3)
Chiếc xe chở Âu Hân vừa rời khỏi cổng Tử Uyển, một chiếc xe đen khác từ ngã rẽ phía sau đi ra dừng lại trước cổng biệt thự. Một chàng trai trẻ bước xuống, Tề Phi ngó đầu ra nói:
– Chuyện bên trong giao lại cho cậu.
– Tề thiếu, cậu đừng khinh thường tôi như thế chứ.
Tề Phi thẳng thừng trả lời không chút nể mặt.
– Vì khinh thường cậu nên mới để cậu làm nhiệm vụ đơn giản nhất. Đi đây.
Tề Phi vẫy tay rồi phóng xe rời đi, nhanh chóng giữ một khoảng cách nhất định với xe của Âu Hân.
Mạnh Kha hừ một tiếng nhưng không hề tức giận gì, ngược lại có vẻ rất vui, huýt sáo một tiếng rồi đi vào trong. Còn chưa bước vào đến cửa nhưng Mạnh Kha đã nghe thấy tiếng khóc ré lên của cha con, cậu lập tức muốn quay đầu bỏ chạy. Bản tính cậu sinh ra rất ghét trẻ con, nghe tiếng trẻ em khóc thì chỉ muốn lao vào bóp chặt miệng nó lại để nó ngậm miệng.
Mạnh Kha cuộn chặt bàn tay nghiến răng gọi tên Tề Phi.
Mẹ kiếp, nói rằng giao cho ông việc đơn giản nhất, vất cho ông một đứa con nít chưa đầy ba cái tuổi đầu bắt ông dỗ nó nín khóc mà là việc đơn giản nhất à.
Mạnh Kha bước vào nhà là đã có thể nhìn thấy một đứa bé gái ngồi khóc nước mũi nước mắt chảy tèm lem trên ghế sô pha, bên cạnh là một người phụ nữ tóc tai rối bù nhưng nhìn qua thì dung mạo cũng rất đẹp.
An An nhìn thấy có người đi vào, không biết là có hiểu gì hay không lại càng khóc to hơn.
Mạnh Kha lóng ngóng tay chân đi đến bế lên, còn không biết bế kiểu gì tí thì làm An An ngã cắm đầu xuống đất.
– Nín nín…..
– OA…OA…OA..OA..
Mạnh Kha càng dỗ, An An lại càng khóc to, khóc đến nấc cả lên.
– TA NÓI NÍN CƠ MÀ.
Mạnh Kha quả nhiên là người không có kiên nhẫn với con nít, dỗ không được thì nổi cáu quát lên. Nhưng thật bất ngờ là có hiệu quả, bé An An quả nhiên nín khóc. Mạnh Kha mếu máo giả vờ khóc, bé An An quả nhiên không còn khóc nữa, hai mắt to tròn trong veo nhìn chằm chằm vào Mạnh Kha, chỉ còn nấc cục.
Mạnh Kha cặp An An vào nách rồi đi xuống phòng bếp rót một ly nước mang lên, đối với phụ nữ xinh đẹp rất nhẹ nhàng, vẩy một ít nước lên mặt Ôn Tuyết.
Ôn Tuyết cựa mình tỉnh dậy, khi nhìn thấy Mạnh Kha ôm con mình thì hốt hoảng. Mạnh Kha ngay lập tức nhét An An vào lòng Ôn Tuyết.
– Mau dỗ con bé đi, khóc mệt muốn chết.
Ôn Tuyết mở to mắt nhận lấy con, không hiểu gì. Phải mất gần một phút sau mới tỉnh hẳn, nhìn thấy xung quanh đồ vật vỡ vụn, quan trọng là….
– Tiểu Hân! Tiểu Hân….
– Ấy ấy ấy, người không sao, cô dỗ con cô đi đã.
Ôn Tuyết là người thông minh và hiểu chuyện, cho dù Mạnh Kha không nói rõ, nhìn tình cảnh trước mắt cũng đoán được phần nào sự việc.
…….
Âu Hân mơ màng mở mắt, thấy bản thân đang nằm trên giường, cô chống tay nghiêng người ngồi dậy. Vừa rồi lúc lên xe cô không để ý nên bị tiêm thuốc, có thể là thuốc mê. Đến bây giờ cô vẫn còn thấy choáng.
Âu Hân vừa nghiêng người muốn chống tay ngồi dậy, lại bắt gặp ngay hình ảnh Joserp ngồi trước mặt. Cô nhếch môi cười nhẹ một cái, chống tay ngồi thẳng dậy ở trên giường.
– Anh muốn gì thì nói thẳng ra, chơi trò mèo như vậy không thấy nực cười sao?
– Trò mèo?? Em lại nói sai rồi, anh chỉ làm một việc đương nhiên, sao có thể gọi là trò mèo?
– Việc đương nhiên?
Âu Hân bật cười lớn, sau đó chỉ thẳng tay vào mặt Joserp nói:
– Joserp, hành động này của anh còn không phải gọi là trò mèo, vậy gọi là gì? Hành động đê tiện?
Joserp lao nhanh đến bên giường đưa tay ra bóp chặt lấy miệng Âu Hân, gương mặt cười nhạt một tiếng.
– Đê tiện? Vậy anh sẽ cho em biết thế nào là đê tiện.
Joserp vừa muốn cúi người xuống, Âu Hân liền hét toáng lên.
– JOSERP….A!…..
Âu Hân nhăn mặt ngã người về sau. Joserp dừng lại hành động của mk, cau mày nhìn.
Âu Hân một tay ôm bụng một tay bấu xuống grap giường, gương mặt hiện lên vẻ đau đớn.
– Tiểu Hân….
Trên trán Âu Hân lấm tấm mồ hôi, cô thở hổn hển ns:
– Joserp, từ lúc anh phản bội cha tôi…. chúng ta đã không còn đường để quay lại rồi…
Âu Hân vừa dứt lời thì hình ảnh trước mắt cứ mờ dần rồi mất hẳn.
…..
Vương Kì Hạo ngồi trong phòng, trên tay cầm tấm ảnh của Âu Hân, cô đang ngồi cười vui vẻ trên ghế treo ngoài vườn.
Hân Hân…..
Vương Kì Hạo chỉ ngồi im lặng nhìn tấm ảnh, gương mặt không chút cảm xúc gì.
“Choang” một tiếng, Vương Kì Hạo nâng mắt nhìn ra, tấm ảnh của Âu Hân mặc hỉ phục treo trên tường rơi xuống vỡ vụn. Đôi mắt của Vương Kì Hạo trở nên giận dữ giăng đầy tia máu.
Vương Kì Hạo lao ra ngoài mở cửa phòng, đúng lúc này Dịch Cẩn cũng đi vào kéo Vương Kì Hạo lại, đồng thời đưa mắt nhìn những mảnh vụn dưới đất.
– Âu Hân đang ở trong một biệt thự trên núi Yên Ninh, con bé an toàn.
– Không được, tôi phải đi tới đó.
Dịch Cẩn dùng sức giữ Vương Kì Hạo lại, nhíu mày nói
– Cậu điên cái gì vậy? Ở thời điểm hiện tại để Tiểu Hân ở chỗ Joserp chính là an toàn nhất, chúng ta không phải đã nói rõ rồi sao? Tề Phi luôn canh trừng ở đó, đảm bảo Tiểu Hân và đứa bé luôn được an toàn.
Vương Kì Hạo ngồi gục xuống đất, hai mắt đỏ lên.
– Không phải chỉ có mình cậu quan tâm đến Tiểu Hân, nhưng hiện tại để con bé ở đó là an toàn nhất. Joserp hiện tại chính là một cái thân lớn, chúng ta muốn quật ngã được hắn thì bắt buộc phải diệt những cành cây xung quanh trước. Để Tiểu Hân ở chỗ hắn, hắn sẽ không đề phòng chúng ta về điều này mà chỉ tập trung để giữ Âu Hân ở bên mình. Đây là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt hắn.
Trong đầu Vương Kì Hạo vang lên một câu nói, Âu Hân hỏi rằng, mọi người không lừa em đấy chứ, nhưng sự thật là họ đã không nói cho cô biết về kế hoạch này. Đây là điều khiến Vương Kì Hạo cảm thấy có lỗi nhất.
…..
Lần này tỉnh dậy, việc đầu tiên mà Âu Hân làm là đặt tay lên bụng. Khi nhìn thấy cái bụng tròn to của mình cô mới thở phào nhẹ nhõm.
– Bác sĩ nói không sao, em chỉ là căng thẳng quá nên ngất đi thôi.
Joserp tiến lại gần ngồi xuống bên giường, đưa tai ra muốn vuốt tóc Âu Hân nhưng cô đang nghiêng đầu né tránh, còn nhìn anh bằng đôi mắt chán ghét. Joserp cũng không làm quá nên đưa tay về, chậm rãi nói:
– Em không cần phải lo lắng, chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi sẽ không động đến đứa bé, ngược lại sẽ cùng em chăm sóc nó thật chu đáo. Đợi đứa bé sinh ra, tôi sẽ làm cha nó, còn em sẽ là mẹ nó, tôi sẽ yêu thương nó như con ruột của mình. Còn nếu em không nghe lời…..
Joserp đưa tay đặt lên bụng Âu Hân, cô lập tức trợn mắt gạt mạnh tay anh ra, ánh mắt lạnh lùng cùng chán ghét.
– Haha, em nghỉ ngơi đi, nhớ chăm sóc con tôi thật tốt.
Joserp đóng cửa phòng lại, Âu Hân tức giận nghiến răng cầm cái gối ném ra cửa, quát to.
– Tôi có biến thành ma cũng không để anh làm cha của con tôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!