Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 254: Ngoại Truyện: Chào Đón Thiên Thần Mới
Âu Hân mở mắt tỉnh dậy nhìn ra cửa sổ. Xoay người muốn tiếp tục ngủ thì phát hiện có người nằm bên cạnh, cô liền mở mắt ngồi dậy.
– Kì Hạo, hôm nay anh lại nghỉ phép sao?
Âu Hân cũng không muốn tiếp tục ngủ nữa ngồi dậy vặn người hai ba cái khởi động rồi đi vào vệ sinh. Lúc đi ra thấy Vương Kì Hạo vẫn nằm tư thế cũ ở trên giường, cô nghĩ một chút rồi đi đến.
– Ông xã! Dù nghỉ phép cũng chưa bao giờ thấy anh ngủ nướng.
Vì Âu Hân ghé sát vào tai Vương Kì Hạo nói, lúc này mới thấy hai hàng lông mày của Vương Kì Hạo chau lại,sau đó mới mở mắt ra.
– Hôm nay bà xã anh dậy sớm vậy sao?
Vương Kì Hạo xoay người ôm lấy Âu Hân. Âu Hân kéo tay anh ra lên giọng.
– Sớm thật sao? Em nghĩ mình dậy muộn hơn mọi ngày. Mọi ngày nếu không phải Tiểu Thành Thành đến gọi em dậy thì em cũng chưa bao giờ dậy lúc mặt trời đã mọc lên cao như hôm nay.
Vương Kì Hạo nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ sau đó bật người dậy.
– Mấy giờ rồi?
– Mới có hơn chín giờ.
Âu Hân thản nhiên trả lời rồi xuống giường đi vào thay quần áo. Vương Kì Hạo vội vàng đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, lại vội vội vàng vàng mặc quân phục. Âu Hân mặc đồ thể thao đi ra, thấy vậy tiến lại gần giúp Vương Kì Hạo mặc quân phục, thuận miệng nói:
– Không phải hôm nay anh nghỉ phép sao?
– Hôm nay anh có buổi huấn luyện tinh binh mới.
– A! Vậy sao hôm nay anh lại dậy muộn như vậy?
Âu Hân cùng Vương Kì Hạo đi xuống dưới nhà, hai đứa con giờ này đều đã đang ngồi học trên trường rồi.
– Có thể vì mấy ngày nay lên kế hoạch luyện tập cho tân binh mới nên mới mệt. Trưa em sẽ nấu canh bồi bổ sức khỏe mang đến cho anh.
Âu Hân vừa đưa Vương Kì Hạo ra xe vừa nói. Vương Kì Hạo quay lại thơm lên trán cô mỉm cười.
– Cảm ơn bà xã!
Tối hôm đó trong lúc ăn cơm, Vương Kì Hạo liên tục nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, đồ ăn trên bàn hình như đều không đụng đến. Âu Hân gắp cho Vương Kì Hạo một miếng cá, nói:
– Anh vẫn còn mệt sao?
Vương Kì Hạo gắp miếng cá lên, trả lời:
– Không sao.
Sau đó muốn đưa miếng cá vào miệng nhưng không hiểu sao lại chần chừ, một giây sau liền buông đũa đứng dậy đi nhanh vào nhà vệ sinh.
– Ba lại sao vậy?
Vương Minh Thành đặt nhẹ đũa xuống, uống nước rồi nhìn về phía Vương Kì Hạo đang đi ra hỏi Âu Hân. Âu Hân đứng dậy đi đến cạnh Vương Kì Hạo, quan sát sắc mặt anh rồi hỏi:
– Trông sắc mặt anh kém như vậy, để em gọi Lý Nhạc Lăng tới kiểm tra.
Vương Hạo Hiên đang nhặn chân gà nghe thấy vậy vội vàng bỏ chân gà xuống,đưa tay chùi mép, vừa nhai vừa nói.
– Ẹ ể on ọi o. ( Mẹ để con gọi cho)
Sau đó chạy không thấy bóng đâu nữa. Âu Hân đỡ Vương Kì Hạo ngồi xuống ghế, mắt lườm lên trên nhà nói:
– Sau này chắc không phải con muốn lấy Uyển Uyển đó chứ?
Vương Hạo Hiên cầm điện thoại chạy xuống lườm lại mẹ trả lời.
– Con thích chị An An. Hôm trước chị Uyển Uyển hứa sẽ tặng con một món quà, nhân tiện hôm nay chú Lăng đến, con nói chị ấy gửi quà luôn.
Cậu em vừa nói xong, cậu anh đưa mắt trừng trừng. Âu Hân đỡ trán thở dài.
Năm tuổi tranh nhau đồ chơi, mười tuổi đã tranh nhau một cô gái, hai cái anh em nhà này chắc lớn lên sẽ thành kẻ thù của nhau mất.
Thấy sắc mặt Vương Kì Hạo kém hơn, Âu Hân đưa tay sờ lên trán anh lo lắng nói:
– Hình như không có nóng. Ông xã, anh thấy sao rồi?
– Con nghĩ chắc không sao đâu.
Vương Minh Thành rửa tay xong đi lại ghế ngồi, bình thản mà nói:
– Ba già rồi, sức khỏe yếu đi cũng là chuyện bình thường.
Âu Hân vội bụm miệng ngăn tiếng cười của mình. Vương Kì Hạo sắc mặt tái nhợt trừng to mắt nhìn con trai. Âu Hân vội vàng nói:
– Minh Thành, không được nói như thế. Cha con mới chỉ có ba chín tuổi thôi, còn rất khỏe mạnh. Ông xã, không cần để ý lời con nói. Anh bốn mươi vẫn sẽ còn rất đẹp trai, là do dạo này làm việc nhiều ít nghỉ ngơi thôi.
Con trai, con có biết nói như thế là hại mẹ lắm không?
Âu Hân cố nở một nụ cười lấp liếm, quay ra lườm con trai, xua tay ra hiệu mau đi chỗ khác.
– Vương Minh Thành, ngày mai chạy mười vòng quanh sân.
Vương Kì Hạo tức nổ đom đóm mắt, dù đang không khỏe nhưng khí thế vẫn rất bức người. Vương Minh Thành bình tĩnh nói.
– Con hôm nào cũng tập chạy mười vòng quanh sân. Chỉ có Hạo Hiên lười, chạy được một vòng thì biến mất.
– Con….
Âu Hân vội nói:
– Thằng bé chỉ nói đùa thôi, anh đừng để ý. Minh Thành, mau xin lỗi ba.
Vương Minh Thành tính tình ương bướng lạnh lùng, từ nhỏ đã luôn đối đầu với mọi người, ngay cả Vương Kì Hạo cũng đấu chọi không chịu thua.
Nhưng trẻ con thì vẫn là trẻ con, đấu với một người đã lăn lội hai chục năm ở xã hội, đấu với một người nổi tiếng tàn nhẫn lạnh lùng, thua là điều đã đoán trước.
– Ôn Tuyết.
Ôn Tuyết đang ở dưới bếp nghe gọi thì nhanh chóng đi lên. Nhìn thấy Vương Kì Hạo và Vương Minh Thành hai mắt tóe lửa nhìn nhau thì cũng biết là hai cha con nhà này lại cãi nhau.
Vương Minh Thành nhìn thấy Ôn Tuyết liền tức giận nói:
– Ba, người chơi xấu.
Vương Kì Hạo nhướng mày quay sang Ôn Tuyết nói:
– Từ ngày mai trở đi, tôi cấm…
– Ba! Ba, là Minh Thành sai, Minh Thành xin lỗi, lần sau sẽ không tái phạm.
– Anh đã tái phạm không dưới mười lần rồi.
Vương Hạo Hiên gọi điện thoại xong đi vào nhanh mồm nói. Âu Hân chớp mắt cắn môi nhịn cười. Đứa con lạnh lùng này của cô, điểm yếu bị ba nắm thóp, rõ ràng biết rằng sẽ không thắng được, nhưng vẫn cứ thích đối đầu.
Điểm yếu là gì ấy à? Ha ha, đứa trẻ này từ nhỏ đã thích quấn lấy cô chị An An, tám tuổi đã chạy tới chỗ cha mẹ nói rằng sau này lớn lên muốn cưới chị An An làm vợ.
…..
Khoảng ba mươi phút sau thì Lý Nhạc Lăng đến, dẫn theo cả con gái Lý Uyển.
Lý Uyển mười một tuổi, thân hình tròn tròn đáng yêu, mỗi lần Âu Hân gặp mặt đều muốn véo gương mặt của cô bé.
Để mấy đứa trẻ chơi với nhau ở trên phòng, Vương Kì Hạo ngả người lên sô pha phòng khách để Lý Nhạc Lăng khám.
– Thấy thế nào?
Âu Hân nhìn Vương Kì Hạo có vẻ không muốn trả lời, cô liền nói thay.
– Nhìn thấy đồ ăn liền ói, mệt đến nỗi sáng nay anh ấy còn ngủ dậy muộn.
Lý Nhạc Lăng huých tay vào người Vương Kì Hạo trêu chọc.
– Vợ cậu bị bệnh à?
Vương Kì Hạo mở mắt ra trừng rồi trả lời:
– Luôn cảm thấy buồn ngủ, mệt mỏi, chán ăn.
– Hử??
Lý Nhạc Lăng đưa tay lên rờ cằm ra điều đăm chiêu suy nghĩ, sau đó tự nhiên lại lướt nhìn Âu Hân, đột nhiên hỏi cô.
– Còn cô, thấy thế nào.
Âu Hân chớp mắt không giữ gì nhưng có gì trả lời đó.
– Rất khỏe.
– Ok! Vậy hai người ngày mai đưa nhau đến bệnh viện, đến khoa phụ sản kiểm tra nhé.
Lý Nhạc Lăng cười cười ngồi dựa người vào ghế. Vương Kì Hạo nhíu mày nhìn, Âu Hân nhăn mặt hỏi:
– Anh…. là có ý gì? Nói rõ ra xem nào.
Âu Hân đi đến đánh bốp một cái vào người Lý Nhạc Lăng, nóng lòng hỏi.
– Thì cô trễ bao nhiêu ngày rồi?
Âu Hân ngây ra một lúc, sau đó hai mắt trợn tròn lên kinh ngạc.
– Vậy sao…
– Đây là chuyện rất bình thường. Ngày mai cô đi khám có thể đến hỏi ý kiến của bác sĩ.
Không cần đợi ngày mai, Âu Hân vội vàng kéo tay Vương Kì Hạo lôi anh đi đến bệnh viện kiểm tra.
Kết quả….
Vài giờ sau đó, Âu Hân ngồi ngây người trên ghế sô pha nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay mình. Ở dòng cuối in đậm màu đỏ thông báo, Đồng Âu Hân cô mang thai, thai hai tháng.
Ba tháng sau đi khám, kết quả thật bất ngờ, là con gái.
Không cần phải dùng nhiều từ để diễn tả, công chúa nhỏ này từ khi còn trong bụng mẹ ưu đãi mà mọi người dành cho hơn hẳn hai người anh của mình.
Ưu đãi những gì?
Cân nặng của Âu Hân tăng chóng mặt đủ để biết công chúa nhỏ được bồi bổ tốt như thế nào. Còn được đích thân cô út, nhà thiết kế thời trang nổi tiếng may riêng quần áo cho, còn nhận định rằng, sau này công chúa lớn sẽ cho làm người mẫu độc quyền của công ty thời trang mà mình làm chủ.
Còn nói đến việc Vương Kì Hạo ốm nghén thay vợ, còn được ngày ngày nằm cười nghe tiếng con gái đạp. Về việc này, hai người anh chỉ biết căm phẫn nhìn. Vương Hạo Hiên đã không dưới mười lần gào khóc nói gia đình bất công, mọi người trong nhà phân biệt đối xử, trọng nữ khinh nam.
Ngày mà mọi người chờ đợi nhất cũng đến, Âu Hân lần này không sinh thường nữa mà sinh mổ. Mọi người đều háo hức chờ đợi đứa cháu gái nhỏ ra đời. Trong lúc đó, Vương Hạo Hiên ngồi ăn vạ khóc lóc luôn miệng nói gia đình bất công, còn người anh Vương Minh Thành không gào khóc mất mặt, ngược lại cái mặt như người đi đưa đám đứng trước cửa phòng sinh.
Cô y tá bế đứa trẻ vừa được hạ sinh mẹ tròn con vuông ra, vui vẻ báo tin.
– Chúc mừng gia đình, là một hoàng tử.
Mọi người nghe xong đều trợn to mắt, chỉ có hai cậu bé nào đó, người thì vui vẻ đứng cười, người thì làm ra vẻ mặt thản nhiên như kiểu đây là chuyện đã được định sẵn.
Vương phu nhân không tin đi đến kiểm tra, sau đó vui cười sung sướng thông báo.
– Là con gái, là một tiểu công chúa. Ôi! Cháu gái tôi.
Cô y tá bị hai cậu bé dí sát mặt lại lườm, sợ hãi nói:
– A! Xin lỗi gia đình, đây là sai sót của tôi.
Hai cậu bé nào đó tỏ vẻ mặt không thể chấp nhận được, buồn bã thất thần.
Giá đình bất công, gia đình trọng nữ khinh nam, tôi không muốn sống trong nhà này nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!