Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 45: Gọi một tiếng Chị Dâu
Âu Hân nghiêm giọng, dùng thái độ như người bề trên nói với Vương Thiên Nguyên.
– Chị dâu!? Ha, nực cười. Tôi nhận em là chị dâu bao giờ?
Vương Thiên Nguyên dùng thái độ rất chi là ngứa đòn. Chị dâu sao? Hai chữ này gắn trên người, cậu có chết cũng không nhận.
Âu Hân nhíu mày, tỏ ra không vui, nghiêm túc nhìn cậu.
– Vương Thiên Nguyên, dù cậu không chấp nhận nhưng đây là sự thật.
Mong cậu chú ý lời ăn tiếng nói, tôn trọng người khác cũng là không làm mất mặt Vương gia.
– ĐỒNG, ÂU, HÂN,..
Vương Thiên Nguyên khiến răng ken két nhấn mạnh tên cô, trên mặt đã hiện rõ sự tức giận.
Âu Hân cũng chẳng buồn liếc cậu ta, khẽ lắc đầu. Cô mà biết mọi chuyện rắc rối như này có chết cô cũng không đâm đầu vào.
– Vương Thiên Nguyên, tôi nghĩ mình cần phải nói rõ với cậu. Tôi
không yêu cậu, chúng ta chỉ có quan hệ chị dâu với em chồng.
– Im miệng!
Vương Thiên Nguyên lúc này sự bực tức đã lên đến não. Tay nắm chặt song sắt cổng như muốn bỏ gãy tới nơi.
– Đồng Âu Hân, em đồ xấu xa. Em dám chơi đùa tình cảm của tôi.
– Tôi không chơi đùa tình cảm của cậu. Cậu nói tôi trêu đùa tình cảm
của cậu, cậu không nghĩ rằng mình cũng chơi đùa tình cảm của người khác sao?
– Tôi chơi đùa tình cảm của ai? Em đừng có nói bừa.
Đồng Âu Hân lúc này cơn bực cũng lên tới não. Gương mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào Vương Thiên Nguyên.
– Tố Mai thật lòng thích cậu, rồi như cái cách mà cậu nói thích tôi
vậy. Cậu lại cứ mập mờ, đến lúc cô ấy tỏ tình, cậu lại không đồng ý. Cậu hỏi bản thân cậu xem ai mới là người xấu xa, ai mới là người trêu
đùa tình cảm của người khác?
– Hóa ra em tiếp cận tôi là vì cô ta. Tôi không cần biết, em đã hứa
nếu tôi đứng đầu kì thi sát hạch thì sẽ hẹn hò với tôi. Em thất hứa thì tôi sẽ đồn cho cả học viện biết em là đồ bắt cá hai tay.
– Tôi hứa với cậu bao giờ? Tôi chỉ nói đồng ý chứ không có hứa. Nếu cậu đến đây chỉ để nói cái chuyện này thì cậu về đi.
Âu Hân nói một câu mà khiến gương mặt Vương Thiên Nguyên nghệt ra. Hứa rồi và đồng ý rồi có gì khác nhau sao?
Khác đó, khác trên mặt chữ kìa. Khái niệm của Âu Hân là như vậy, khác trên mặt chữ chính là khác nhau rồi.
Âu Hân nói xong thì xoay người lại, bước đi. Vương Thiên Nguyên thấy vậy thì hốt hoảng.
– Đồng Âu Hân, em dừng lại, tôi có chuyện cần nói với em.
– Tôi sẽ nói chuyện với cậu….. nếu cậu gọi tôi một tiếng CHỊ DÂU.
Âu Hân dừng bước, nhưng vẫn không quay người lại. Đứng như vậy
khoảng 3 phút, thấy đằng sau yên lặng, mới cất bước đi. Lúc này,
giọng nói đằng sau mới run run cất tiếng:
– C….ch….chị…..Dâu…..
– Cậu nói gì? Tôi nghe không rõ.
Âu Hân dừng bước nhưng cũng chưa quay lại, nhưng trong giọng điệu có thể thấy rõ ý cười.
Vương Thiên Nguyên đã giận tới tím mặt nhưng vẫn cất giọng gọi lại lần nữa:
– CHỊ DÂU. Để Vương Thiên Nguyên tôi chống mắt lên xem em làm chị dâu của tôi được bao lâu.
– Lâu hơn cậu nghĩ nhiều.
Âu Hân quay đầu nở nụ cười hình bán nguyệt đáp lại. Nụ cười này cô
rất ít khi cười. Lần đầu tiên được thấy nụ cười này của cô Vương Thiên
Nguyên đã phải đứng hình.
Rất đẹp!
Trước giờ cô chỉ hay cười khẽ hay chỉ mỉm cười một chút. Chẳng lẽ làm
vợ Vương Kì Hạo, cô lại vui tới vậy sao? Cười đẹp tới như vậy, hạnh
phúc tới như vậy.
Vương Thiên Nguyên cảm thấy hụt hẫng trong lòng, mặt sa sầm lại. Nếu
không phải chuyện anh cần nói với cô rất quan trọng, thậm chí là bước
đệm để cậu có thể gần cô. Nếu không phải như vậy, có chết cậu cũng
không muốn gọi cô là chị dâu. Hai từ này dùng để gọi cô, cậu không
chấp nhận được.
Vì mải suy nghĩ Vương Thiên Nguyên không để ý là Âu Hân đã tới gần cậu.
– Vậy ” em ” tới đây tìm ” chị ” có việc gì không?
Cách thay đổi này của cô khiến Vương Kì Hạo xanh mặt, sau đó lại
thấy có phiếm hồng trên má. Cách xưng hô chị em này, khiến cậu bị kích thích.
– Chuyện…. Chuyện là giáo sư nhờ….tôi tới chuyển lời. Em có muốn quay lại học viện học tiếp không?
Nghe Vương Thiên Nguyên nói, Âu Hân mới ngớ người.
Cô quên mất vấn đề này rồi.
Thôi xong rồi!
Cô đang học đến năm cuối rồi, hơn nữa còn có tiếng trong trường là học
viên chăm chỉ học nhất. Bây giờ thì xong rồi, lấy chồng rồi, quên
luôn việc học.
Đầu óc cô khi ở cạnh Vương Kì Hạo đúng là hỏng, hỏng hết rồi.
Bây giờ phải làm sao? Cô nhất định phải quay lại học viện học tiếp nếu
không sẽ bị đồn thổi linh tinh. Nhưng….vấn đề bây giờ là.
Cô… đang bị giam lỏng ở đây, ở Tử Uyển này, rồi phải làm sao?
Âu Hân ngẩng mặt lên nhìn Vương Thiên Nguyên, nhẹ giọng lên tiếng.
– Tôi… hiểu rồi. Cậu về đi.
Nói rồi không để Vương Thiên Nguyên nói đã chạy vội vào trong nhà.
Âu Hân đi đi lại lại trong nhà, hết đứng lên lại ngồi xuống.
Bây giờ phải làm sao? Làm cách nào mới được đây?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!