Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 64: Ở đây chỉ có Đồng Âu Hân
*Âu Hân cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng máu nóng đã sôi sùng sục. Tại
cậu ta mà sáng ra cô đã phải ăn một bạt tai, lại còn phải cúi đầu nghe
bị chửi. Nghĩ có tức không cơ chứ. Vì cô nơ Hạ gia ân tình nên mới
không dám làm gì Hạ Doanh Doanh, chịu đựng suốt hơn 15 năm năm qua.
Đột nhiên bóng dáng lạnh lùng cùng câu nói hôm ở lễ đường của Vương Kì
Hạo vang lên trong tâm trí cô. Âu Hân thầm cười trong lòng, cộ mặt tức giận cũng giãn ra vài phần.
– Tôi biết rồi, cậu về đi.
Âu Hân xua tay, đuổi Vương Thiên Nguyên về, rồi cũng nhanh chóng đi vào trong nhà.
Vương Thiên Nguyên hình như còn điều muốn nói nhưng thấy cô đi rồi cũng thôi, rồi cũng quay ra.
…….
Âu Hân đi lên phòng, ngồi trước gương vuốt vuốt mặt, rồi lại thở dài một tiếng.
Hạ Doanh Doanh cũng thật là, cùng một cái công tát rồi lại không tát mạnh một chút, để bây giờ cô lên đây lại phải tự xử.
Âu Hân tát mạnh một phát vào mặt mình.
Ôi! Nó đau….
Khoé môi cô cũng rỉ máu.
Đôi môi ấy khẽ cong lên một nụ cười thầm mỉa mai.
Nói ra thì Hạ gia lúc đó chỉ có công cưu mang cô về. Cha cũng kể lúc
mang cô đặt trước cửa Hạ gia ông cũng để cạnh cô mười thỏi vàng chứ đâu
có ít. Vậy mà cô mang danh con nuôi lại cứ ngỡ mình là con ở, bị đánh, bị chửi, còn bị nhốt trong kho ba ngày chỉ có đúng một cốc nước nhỏ
uống.
Bây giờ thì tốt rồi, cô không phải ra tay nữa, đỡ mang tiếng ác.
Cô lau nhẹ vết máu, để nguyên vết thương như vậy đi xuống nhà gặp Viên quản gia.
Viên quản gia vừa nghe cảnh vệ ở cổng báo lại, giờ lại nhìn vết thương của cô thì ông cau mày, nét tức giận hiện rõ.
– Thiếu phu nhân, cô..
– Viên quản gia, chuyện hôm nay ông đừng nói lại với Kì Hạo được không? Cũng không có gì, vết thương nhỏ này tôi dùng phấn che lại một chút là được.
Viên quản gia liên tục lắc đầu không đồng ý. Nhưng cuối cùng ông vẫn phải gật đầu đồng ý.
Âu Hân khẽ mỉm cười hài lòng đi vào bếp.
Cô biết, biết rõ chứ. Viên quản gia gật đầu là vậy, mấy cảnh vệ ngoài kia cũng vậy, chuyện này chỉ vài tiếng nữa thôi cũng tới tai Vương Kì
Hạo.
Âu Hân vui vẻ mang đồ trong tủ lạnh ra nấu một bữa ăn thịnh soạn.
…..
Sau khi lên phòng để đánh phấn che đi vết thương, cô liếc đến cái điện
thoại rồi nghĩ đến cái việc tham gia cuộc thi thiếu nữ thanh lịch. Học
viện cũng hay quá rồi, hai mươi mấy tuổi rồi mà đặt cái tiêu đề ” thiếu nữ “. Nghe có vô lí không? Quá vô lí.
Âu Hân nhắc điện thoại gọi cho một người.
Sau mười lần nhấn gọi nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng nói của một cô bên tổng đài thì Âu Hân đã giận tím mặt.
” Diệp Tố Mai, cậu hay lắm! Gọi cả chục cuộc cũng không thèm nghe.”
Âu Hân nhấn gọi thêm vài lần nữa thì đầu bên kia vẫn vậy, vẫn giọng nói của cô tổng đài.
Cuối cùng không thèm gọi nữa, cô giận rồi.
Ngồi vừa đánh phấn che đi vết thương thì cô nghe thấy tiếng xe của Vương Kì Hạo về.
Âu Hân miệng cười mà đau đến tím tái mặt. Cô tự xử hơi nặng tay quá rồi, muốn cười cũng chạy cả nước mắt.
Vương Kì Hạo mặt hằm hằm sát khí đi vào trong nhà. Liếc đôi mắt màu hổ
phách đầy tia máu của mình nhìn cô gái đang đi vội xuống.
Khi Âu Hân đã đứng trước mặt anh, đôi mắt ấy như tia X quang quét một
lượt từ trên xuống dưới cô rồi dừng lại ở khuôn mặt đang cười.
Âu Hân cứ nghĩ ít nhất thì Vương Kì Hạo nghe tin cũng đến tối mới về ai ngờ về sớm như này.
– Ra ngoài đi.
Thanh âm lạnh lùng vang lên giữa bầu không khí ấy. Trương Hạ khẽ cúi người đi ra ngoài còn không quên đóng cửa.
– Em dám không để lời anh vào tai?!!
Âu Hân nghe tiếng quát lên của anh thì giật mình rụt người lại.
Mẹ kiếp!!
Mỗi lần nhìn anh tức lên cô cũng run lắm đấy chứ. Không hiểu sao chỉ có anh mới mang đến cho cô cảm giác lo sợ trong an toàn.
Nói thật cô sợ anh lắm. Không hiểu não cô hoạt động kiểu gì mà cứ ở trước mặt anh là nó lại teo lại.
Tay của Vương Kì Hạo nâng cằm cô lên, tay còn lại giữ sau gáy cô. Cái
tay nâng cằm khi đã nâng mặt cô lên vừa tầm đối diện với mắt anh thì rời ra, sau đó miết mạnh phấn ở khóe môi cô đi.
Cái miết này mạnh tới nỗi Âu Hân nhắm chặt mắt lại, ở khóe mắt chảy ra một dòng nước ấm nóng.
Nhìn vết thương và giọt nước mắt chảy ra từ cô, gân xanh trên trán Vương Kì Hạo nổi lên cho thấy anh cực kỳ tức giận.
– Jenly ơi là Jenly, em là Jenly thật sao?
Giọng nói tuy có sự nhẹ nhàng nhưng vẫn mang theo hơi lạnh lẽo, còn có chút mỉa mai trong đó.
Âu Hân hẩy tay anh ra, lùi lại hai bước, nhếch môi cười nhìn anh.
Đúng là không thể diễn cái chiêu trò yếu đuối trước mặt anh được mà. Bị nắm cái thóp rồi còn diễn gì nữa.
– Jenly chỉ là cái tên cái tên khi chơi đùa với những thành phần đáng chơi. Còn ở đây chỉ có Đồng Âu Hân thôi*.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!