Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!
Chương 288: Đã đánh cuộc thì phải chịu thua!
Vương Lỗi sắc mặt khó coi, những vẫn đem hai chữ này kêu ra khỏi miệng.
Đã đồng ý đánh cược thì ohari chấp nhận chịu thua! Vương Lỗi cậu ta tuy rằng không phải là người tốt gì, nhưng ở điểm này cũng có chút quy tắc của mình!
Hai chữ này vừa nói ra xong, không chỉ có có những đứa trẻ khác ở xung quanh giật mình, mà ngay cả bản thân của Mặc Quân Dư cũng ngây người một chút.
Cậu vốn cho rằng Vương Lỗi cho dù là thua rồi, cũng không có khả năng nhận thua. Nói không chừng sẽ còn chơi xấu gì đó nữa…… Lại không ngờ rằng, đối phương không những không có chơi xấu gì cả,mà còn thật sự kêu mình là đại ca. Vốn là cậu cho rằng với tính cách kia của Vương Lỗi, nhất định sẽ rời khỏi trung tâm. Dù sao ở một nơi khác, cậi ta vẫn có thể tự dựa vào sức mình trở thành lão đại thêm một lần nữa……
“Thật không ngờ.” Mặc Quân Dư như suy tư gì đáp lại.
“Mi đây là cái gì ánh mắt!!” Vương Lỗi tức giận mà trừng mắt cậu bé, cậu ta là người không tuân thủ chữ tín như thế hay sao?!
Nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt Mặc Quân Dư, “Nhóc đừng tưởng rằng khi làm lão đại của ta, anh đây sẽ phục mi! Đây chỉ là chuyện tạm thời…… Nhóc chờ đó, lần sau, anh đây tuyệt đối sẽ không để cho cậu nhóc như mi có cơ hội thắng đâu……”
Thật sự nhìn không ra được, cậu ta lại còn biết cái gì gọi là “Nằm gai nếm mật”, cái gì gọi là “Quân tử báo thù, mười năm không muộn”……
(Nằm gai nếm mật: Từ chữ Thường đởm ngoạ tân chỉ ý chí vượt qua gian khổ để đạt mục đích.
Việt Vương Câu Tiễn thời Xuân Thu, sau khi ở nước Ngô trở về, thường nằm ngủ trên gai, có treo cái mật, nằm ngồi đều nhìn thấy mật, ăn uống thì nếm vị đắng của nó trước. Tỏ ý không quên cái khổ nhục trước đó. Quả nhiên sau đó nhờ chịu đựng gian khổ mà đánh bại được nước Ngô, báo thù cho nước Việt.
Nằm gai nếm mật:được sử dụng trong thời gian cuộc sống đang có những khó khăn vất vả và đòi hỏi sự chịu đựng để chờ ngày tươi sáng sẽ đến)
Mặc Quân Dư cảm thấy thú vị, nghiêm trang gật gật đầu, “Được, tôi đây chờ đợi anh khiêu chiến!”
Nói xong, liền không hề để ý đến Vương Lỗi, xoay người bắt đầu đi tìm Mặc Dung Uyên và Hàn Mộ Vi.
Liên Dịch Hàng lần này biểu hiện cũng không tên, đạt được hạnh hai. Phần thưởng là một chiếc máy bay điều khiển từ xa, lúc này ôm phần thưởng của bản thân đứng ở bên cạnh Mặc Quân Dư, vẻ mặt sùng bái mà nhìn Mặc Quân Dư.
Phần thưởng hạng nhất của Mặc Quân Dư là ba tấm vé vào của khu vui chơi Disney. Dựa vào chính thực lực của mình giành được phần thưởng dĩ nhiên khiến cho cậu bé cảm thấy vui cùng vui vẻ. Cầm ba tấm vử vào cửa đến đến nhìn hai người Mặc Dung Uyên bọn họ, hoàn toàn không có vẻ mặt uy phong như ở trước mặt Vương Lỗi và những đứa trẻ khác như vừa rồi, đắc ý dào dạt về phía bọn họ khoe ra: “Nhìn xem, đây là phần thưởng của con!”
Hàn Mộ Vi cũng có phần thưởng, phần thưởng của người lớn tất nhiên sẽ không giống với trẻ con. Phần thưởng hạng nhất của cô là một notebook. Phần thưởng của Mặc Dung Uyên là phiếu mua hàng siêu thi một ngàn tệ.
“Một nhà ba người” này đều có được thành tích tốt và phần thưởng tốt như thế, những phụ huynh xung quanh đều rất là hâm mộ.
Mặc Dung Uyên trên mặt có tươi cười, thoạt nhìn không có vẻ mặt người sống chớ đến gần nữa, có mấy người phụ huynh nhịn không được tò mò hỏi, “Tiểu cô nương, cô là gì của bạn nhỏ này……”
“Mợ tương lai!!”
Hàn Mộ Vi còn không có trả lời, Mặc Quân Dư liền nghiêm trang mà đáp lời trước giúp cô.
Trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cậu bé, Hàn Mộ Vi cảm giác cả hai tai mình đều đang đỏ lên, có chút không dám cùng đối diện với Mặc Dung Uyên đang mỉm cười, Hàn Mộ Vi cúi đầu, rất lâu nói không ra lời.
Người nọ có chút kinh ngạc, rồi lại có chút thoải mái, “Thì ra là thế, tôi liền nói sao…… cô thoạt nhìn nhỏ như thế, sao có thể có một đứa con lớn đến chừng này……”
“Vậy vị này chính là……”
“Là cữu cữu cháu!” Mặc Quân Dư trước nay không thích nói chuyện với người lạ, vô cùng lạnh nhạt, hỏi gì đáp nấy.
Mặc Dung Uyên cười nhạt không nói.
Nắt lấy Hàn Mộ Vi đang xấu hổ đến mức hận không thể kiếm một cái lỗ để chui xuống, Mặc Dung Uyên điện thoại ra ngoài, đưa cho người phụ huynh đối diện, “Làm phiền có thể chụp giúp cho chúng tôi một tấm hình không?”
Người nọ vui vẻ đáp ứng, Mặc Dung Uyên một tay ôm Hàn Mộ Vi, một tay xoa đầu Mặc Quân Dư, ba người trong tay đều cầm phần thưởng và giấy khen của riêng mình. Bức ảnh chụp chung này được chụp ở trong bầu không khí tràn đầy sự vui vẻ……
Về đến nhà, Mặc Dung Uyên tâm trạng không tệ mà lên mạng tra xem vé máy bay tháng sau.
Tiểu Dư nhất định rất muốn đi Disney chơi. Một tháng sau cũng vừa khéo là lúc Hàn Mộ Vi kết thúc kì thi đại học, khoảng thời gian này hắn cũng không có được giao nhiệm vụ gì. Hoàn toàn có thể có thời gian rảnh rỗi, dẫn dẫn hai người họ đi Disney chơi rồi……
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!