Thiếu Tướng Ế Vợ - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
234


Thiếu Tướng Ế Vợ


Chương 12


Trước khi có người yêu cũng bị lải nhải, sau khi có người yêu tưởng sẽ đỡ đi phần nào, nhưng cuối cùng càng bị lải nhải hơn xưa.

  

Trình Điện Điện định tìm cơ hội thích hợp kể ba mẹ biết chuyện của cô và thủ trưởng đại nhân. Nhưng cô còn chưa kịp nói, bà Trình đã nghe Triệu Mẫn nói úp mở. Bà Trình tò mò, bèn gọi điện tra hỏi cô.

“Con bé xấu xa, con có bạn trai thật không?”

Trình Điện Điện “ừm” một tiếng, “Con có bạn trai rồi mẹ.”

“Nó ở đâu? Làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi? Ba mẹ thì sao, còn khỏe mạnh đầy đủ không,…”

  

Biết bao vấn đề liên tiếp oanh tạc lỗ tai Trình Điện Điện. Cô cân nhắc một
lúc, nói với bà Trình, “Mẹ, bên cạnh mẹ có máy tính không? Nếu có thì mẹ lên Baidu, đánh vào ba chữ Hàn Ích Dương. Mẹ sẽ nhận được mọi kết quả
mẹ muốn.”

Mười lăm phút sau, Trình Điện Điện lại nhận được điện thoại của bà Trình. Cô nghe loáng thoáng tiếng hít thở sâu của mẹ.

Trình Điện Điện gọi, “Mẹ?”

“Con bé đáng ghét. Con dám lừa dối mẹ!”

  

“…” Trình Điện Điện bật bếp hâm nồi cháo gà. Cô bước ra ngoài ban công,
“Mẹ, con không lừa dối mẹ đâu. Con thật sự hẹn hò với anh ấy, lấy hôn
nhân làm mục tiêu tiến tới. Con đã gặp người nhà anh ấy. Người nhà của
anh ấy rất tốt, nhiệt tình và đáng yêu.”

 

“Đây không phải trọng tâm, Điện Điện…”

“Vậy cái gì mới là trọng tâm?”

“Con quen cậu ta bằng cách nào?” Bà Trình nhìn tấm hình chụp một quân nhân
thanh tú và trầm ổn trong máy vi tính, lồng ngực của bà càng lúc càng
phập phồng. Bà sợ con mình không xứng với người đàn ông tốt như thế này, hơn nữa bà sợ con mình bị lừa.

“Bọn con đi coi mắt nên quen nhau. Anh ấy là do cô họ giới thiệu.” Trình
Điện Điện hiểu rõ mẹ mình, cô biết bà đang suy nghĩ điều gì, cô nhếch
miệng hỏi mẹ, “Mẹ, mẹ thấy con không xứng với anh ấy phải không?”

“Điện Điện, mẹ sợ con bị lừa nhiều hơn.” Bà Trình nói.

Trình Điện Điện mỉm cười, “Bị lừa thì cũng bị lừa rồi, tốt nhất anh ấy nên lừa con cả đời.”

  

Bà Trình mau chóng kể chuyện của Trình Điện Điện cho một thành viên quan trọng khác trong nhà, người đó không ai khác ngoài ông Trình. Ông Trình cảm thấy tự hào thay con
mình, ông nhìn tướng mạo của Hàn Ích Dương qua hình chụp, “Khá lắm, rất
có tướng vợ chồng với con gái nhà mình.”

Có điều khi nhìn thấy quân hàm trên vai Hàn Ích Dương, tay cầm tách trà của ông run bắn, “Ôi má ơi!” 

Ông Trình là quân nhân xuất ngũ. Ông từng làm đầu bếp năm năm trong quân
ngũ. Sau khi xuất ngũ, ông mở một chuỗi nhà ăn, kinh doanh dịch vụ ăn
uống.

Thân phận của Hàn Ích Dương khiến người sắp lên chức ba vợ như ông Trình chịu đựng không nổi.

  

***

Tuy việc bếp núc trong nhà đều do một tay ông Trình đảm đương, nhưng Trình
Điện Điện cũng coi như mưa dầm thấm đất, học được kha khá bí quyết nấu
ăn từ ông. Hàn Ích Dương đến nhà, cô cũng trổ tài làm vài món.

Sau khi ăn xong, Trình Điện Điện ngại ngùng sai Hàn Ích Dương đi rửa chén.
Hàn Ích Dương hăng hái xắn tay áo vào nhà bếp rửa chén.

“Em không ngờ anh cũng biết làm việc nhà.” Trình Điện Điện đứng đằng sau Hàn Ích Dương.

Hàn Ích Dương xếp chén bát đã rửa lên kệ, “Anh không chỉ biết rửa chén sạch sẽ, mà anh còn biết cả nấu nướng. Nếu em muốn ăn, lần sau anh sẽ nấu
cho em ăn.” Thần sắc Hàn Ích Dương vô cảm nhưng Trình Điện Điện vẫn bắt
được vẻ ấu trĩ như muốn nói “Mau khen anh đi!” trong mắt anh.

  

Trình Điện Điện cảm động khôn xiết. Cô muốn lưu lại dáng vẻ trẻ con của anh,
lưu lại cảm giác rung động, lưu lại một Hàn Ích Dương tươi mới, không có quân hàm cấp cao, không có tính tình cao ngạo, không có gia sản giàu
có, chỉ đơn thuần là một người đàn ông sẽ cùng cô tạo dựng lên mái ấm
gia đình, cùng nhau làm việc nhà, cùng nhau trút bầu tâm sự, cùng nhau
nuôi nấng dạy dỗ con cái… 

Trình Điện Điện vòng tay ôm Hàn Ích Dương từ phía sau, giọng nói mềm mại của
cô hơi nghẹn ngào, “Rõ ràng anh biết nấu ăn… tại sao còn kêu em
làm…”

  

“Bởi vì…” Hàn Ích Dương xoay người, nhìn cô gái xinh xắn trong lòng mình, “Bởi vì anh muốn nếm thử đồ ăn em làm.”

“Vậy anh hài lòng không?” Mắt Trình Điện Điện sáng lấp lánh nhìn anh.

“Tạm hài lòng, nói chung là đạt tiêu chuẩn.” Hàn Ích Dương hạ thấp giọng
nói. Đôi mắt sáng của anh trở nên u tối, hai tay đặt trên lưng Trình
Điện Điện bất giác thu chặt.

Trong mắt anh lúc này chỉ phản chiếu ra bóng hình của một cô gái có gương mặt đỏ ửng.

 

Trái tim Trình Điện Điện đập loạn nhịp. Cô đờ người nhìn đầu Hàn Ích Dương mỗi lúc một đến gần mình hơn.

Chuyện đang diễn ra lúc này là hormone tiết ra quá nhanh khiến tình cảm sinh
sôi nảy nở, vì vậy họ cần làm chút gì đó để hormone trong cơ thể giảm
bớt ra ngoài.

Khi miệng họ quấn quýt lấy nhau, Trình Điện Điện căng thẳng túm chặt góc áo của Hàn Ích Dương. Trái tim dẻo dai trong lồng ngực cô co rút, máu chảy trong cơ thể không ngừng tăng cao đến khi xuất hiện cảm giác… nghẹt thở.

Hàn Ích Dương rời khỏi môi cô. Anh trìu mến nhìn Trình Điện Điện, nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt đỏ bừng của cô.

  

Trình Điện Điện không chịu nổi ánh mắt phóng ra điện của thủ trưởng đại nhân, cô lật đật nhắm nghiền mắt vùi đầu vào ngực anh, cô nói thầm, “Em chịu
không nổi, tim em sắp bị ánh mắt của anh làm bật tung ra ngoài rồi.”

“…”

Hàn Ích Dương xoa đầu cô, “Anh không nhìn em nữa. Ngoan.”

  

***

Hàn Ích Dương có vẻ vét hết hình của mình từ bé tới lớn đem đến cho cô xem. Nhưng tính ra hình của anh cũng không có bao nhiêu. Anh chỉ có vỏn vẹn
vài tấm hình thời thơ ấu, hình tốt nghiệp, hình quân nhân,…

  

Trình Điện Điện ngồi trên sàn nhà xếp hình của anh từ phải sang trái trên ghế sô pha theo độ tuổi từ nhỏ đến lớn. Tấm hình nằm tận cùng tay phải là
chụp khi anh tròn một tuổi, còn bên trái là hình chụp chung với gia
đình.

  

Trình Điện Điện quay đầu hỏi Hàn Ích Dương, “Tại sao anh không có hình chụp
một trăm ngày? Đáng lẽ hồi nhỏ, anh phải có nhiều hình mới đúng. Lẽ nào
anh không muốn cho em coi hình khỏa thân của anh nên mang đi giấu hết?”

“Không phải.” Hàn Ích Dương bật cười, anh kể cô nghe, “Hồi anh còn nhỏ, ba anh bị điều tiếng không hay nên sau khi sinh anh ra, mẹ anh mang anh về
quê. Đến năm anh sáu tuổi, mới được rước về Hàn gia. Điều kiện ở quê
không tốt, anh chỉ có hình chụp lúc một tuổi.”

  

Trình Điện Điện nhớ tới chồng album của mình ở nhà, rồi nhìn thủ trưởng của cô chỉ có trơ trọi tấm hình tròn một tuổi, giọng cô hơi thay đổi, “Sau này hằng năm anh và em đều… không phải,
mỗi ngày anh và em đều phải chụp hình với nhau một lần.”

Hàn Ích Dương vò đầu cô gái ngồi xếp bằng trên sàn nhà, anh trịnh trọng gật đầu, “Ừ.”

Mỗi khi Trình Điện Điện cầm lấy một tấm hình, Hàn Ích Dương sẽ kể cô nghe
câu chuyện đằng sau nó. Dĩ nhiên Hàn Ích Dương sẽ không chủ động nhưng
cô có cách của cô.

Ví dụ nhìn thấy tấm hình chụp một cậu bé dẫn theo đứa em trai khóc nhè, cô sẽ hỏi anh, “Ôi! Anh bắt nạt em mình.”  

“Không phải.” Hàn Ích Dương cũng ngồi dưới đất với cô, anh nói dịu dàng, “Nó
là em trai anh, là đứa bé thứ mười một trong nhà. Nhà anh gọi nó là mười một. Mười một khóc là vì nó không được mặc quần áo nó thích nhất chụp
hình.”

“Không thể nào!”

“Anh nói thật.” Hàn Ích Dương khẳng định.

  

Cô xem đến hình tốt nghiệp cấp một, tốt nghiệp cấp hai,… Hàn Ích Dương
luôn là người nổi trội nhất lớp. Vóc người anh cao gầy, làn da của anh
trắng mịn, nhìn rất nho nhã tri thức.

“Em công nhận anh càng già càng xấu!” Trình Điện Điện chặc lưỡi vài cái, “Hồi đó, da anh trắng quá.”

“Ừ, hồi đó anh trắng lắm.” Hàn Ích Dương đã quên mất dáng vẻ của mình trước đây, anh ngó bản thân một lượt, “Em đừng lo, con mình sau này không đen đâu. Tại anh phơi nắng thường xuyên mới đen đúa thế này.”

Trình Điện Điện vừa cười vừa gật đầu.

Cô lại xem đến hình chụp tốt nghiệp cấp ba…

Tấm hình này giống hệt tấm hình mà cô thấy ở nhà Dương Hân.

Trình Điện Điện nhìn Hàn Ích Dương đứng chính giữa ở hàng sau cùng, rồi lướt
mắt đến Dương Hân đứng bên góc trái của hàng thứ hai, cô chỉ vào Dương
Hân hỏi anh, “Em đố anh nhớ tên của cô gái này.”

Trình Điện Điện vừa dứt lời, không khí chung quanh đều như đông lại. Sự trầm mặc pha thêm vẻ tò mò kỳ dị lan vào không gian.

Hôm qua gặp Khương Thiên Dung, Hàn Ích Dương có thể điềm nhiên như không. Nhưng bây giờ Hàn Ích Dương đang suy nghĩ điều gì?

Trình Điện Điện nhìn Hàn Ích Dương, cô mỉm cười, “Anh quên tên rồi, đúng không?”

Một Dương Hân lặng lẽ, không có gì nổi bật. Liệu Hàn Ích Dương còn nhớ tên cô ấy hay không?

“Không.” Hàn Ích Dương lắc đầu, giọng anh có vẻ nặng trĩu, “Cô ấy tên Dương Hân nhưng cô ấy đã mất.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN