Thịnh Hạ Chi Luyến - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Thịnh Hạ Chi Luyến


Chương 14


Khi Thịnh Hạ về đến nhà, Nhậm Ngạn Đông vừa lúc từ phòng tắm ra tới, anh dường như không có việc gì hỏi cô, “Em muốn tắm hay không?”

“Không nóng lắm.” Thịnh Hạ đem túi ném trên sô pha, tiến đến ôm cổ anh, “Di động của anh cho em xem.” Cô một chút cũng không quanh co lòng vòng.

Nhậm Ngạn Đông ôm lấy eo cô, “ảnh chụp là em thì có gì lạ đâu?”

Thịnh Hạ: “Cái đó không giống nhau.” Cô quấn lấy anh, muốn xem.

Nhậm Ngạn Đông chưa đáp ứng ngay mà giơ tay đem đèn phòng ngủ tắt đi.

Đèn phòng tắm sáng lên, xuyên thấu qua khe cửa trải một luồn sáng xuống sàn nhà.

“Có cho em xem di động hay không? Hửm?” Cô bắt lấy cổ áo anh, giọng điệu mang theo cường thế, cũng có chút làm nũng.

Cô lập tức hôn môi anh trong khi anh hạ đầu ngón tay đè cô xuống khiến cô mềm nhũng hòa tan như nước.

Sau khi vận động, Thịnh Hạ mệt đến ngủ thiếp đi. Cô đã sớm quên chuyện xem màn hình di động.

Hôm sau sáng sớm, Thịnh Hạ hơn 6 giờ liền tỉnh.

Buổi sáng thời gian đối với Nhậm Ngạn Đông là đặc biệt quý giá, vừa rèn luyện thân thể vừa vội vàng đi công ty xử lý công việc. Thế nhưng chỉ cần cô muốn làm gì thì anh đều sẽ ưu tiên thỏa mãn.

Thịnh Hạ vỗ vỗ cánh tay anh. Nhậm Ngạn Đông giơ tay cho cô chui vào trong lòng ngực. Cô hôn xuống nơi yết hầu gợi cảm của anh.

Hành động này khiến Nhậm Ngạn Đông chợt tỉnh ngủ mà nói giọng khàn khàn, có chút hỗn loạn, “Muốn?”

Thịnh Hạ không lên tiếng, tiếp tục hôn thêm một cái.

Nhậm Ngạn Đông dừng vài giây sau đó rời giường ôm cô theo cách ôm công chúa bước vào phòng tắm. Nhậm Ngạn Đông cúi đầu sát bên cơ thể cô trong lúc hai người vẫn còn dây dưa chưa rời ra ngoài vội.

Thịnh Hạ hiện tại mới hỏi anh chuyện có liên quan đến hot search hôm qua, “Có phải nhân viên công ty anh vô tình phát video không?”

Sau một lúc lâu, Nhậm Ngạn Đông đáp bằng thanh âm ‘uhm ‘. Anh tiến đến ngậm đôi môi cô.

Thời gian rèn luyện xong sớm và hoạt động ở phòng tắm với cô một lúc lâu thì Nhậm Ngạn Đông đã mặc trang phục chỉnh tề, chuẩn bị đi đến công ty.

Riêng hôm nay Thịnh Hạ không có lịch làm việc. Sau khi kết thúc ‘vận động’, cô lại tắm lần nữa, lau khô tóc. Cảm giác buồn ngủ cũng kéo đến.

Buổi sáng vì thời gian hoan ái kéo dài nên cả hai đều không kịp ăn sáng.

“Em hôm nay ở nhà à?” Nhậm Ngạn Đông hỏi cô trước khi rời đi , .

Thịnh Hạ vây không mở nổi mi mắt, “Buổi sáng ngủ, buổi chiều xem kịch bản.”

Nhậm Ngạn Đông đi đến đầu giường, “Đem di động điều chỉnh âm lượng nhỏ xuống đi?”

“Hửm?”

Qua vài giây, cô lại nói câu: “sao cũng được mà.” ý thức của cô mơ hồ đang chìm vào trạng thái ngủ vì kiệt sức từ lúc ở phòng tắm.

Nhậm Ngạn Đông nhập mật mã, mỗi lần cô đổi mật mã làm anh cạn lời.

Cô mật mã là: 2333

Anh đem điện thoại tắt chuông, thả lại đầu giường, gác ở chỗ cô tiện duỗi tay đến.

———————————————-

Khi Nhậm Ngạn Đông đến công ty thì Hướng thư ký và những người khác đã sớm đến đông đủ.

Hôm nay tập đoàn Viễn Đông người ngoài trừ Hướng thư ký thì những người khác đều len lén bình luận, không biết là ai đem video về Nhậm tổng phát ra…

“Nhậm tổng, đây là các bức thư tay Thẩm tổng đưa tới.” Hướng thư ký đem một chồng phong thư để trên bàn làm việc của anh.

Nhậm Ngạn Đông gật đầu, quét mắt nhìn qua chồng thư tay chừng hai ba chục cái.

Anh đã hai ngày không tới công ty, công tác đều xếp thành núi. Căn bản anh không có thời gian xem liền các bức thư tay này nên anh phân phó Hướng thư ký: “Cô đem các phong thư này mở ra, kèm theo giấy viết thư đặt vào túi văn kiện công tác. Tôi sẽ xem trên máy bay.”

Hướng thư ký gật đầu, “Được.” Cô tìm tới một cái túi văn kiện và bắt đầu mở từng bao thư.

Nhậm Ngạn Đông ban đầu định bay vào buổi chiều thứ tư vì anh muốn tranh thủ ở nhà với cô trong buổi sáng nhiều hơn một chút. Nhưng bởi vì cùng thời gian này Thịnh Hạ cũng đi về tỉnh thành với bà cô nên anh liền đem vé máy bay đổi sang bay sáng sớm thứ tư.

Lúc trước không định đặt vé máy bay sáng sớm nguyên do chuyến bay buổi sáng cần yêu cầu hơn 5 giờ khởi hành đến sân bay. Anh dậy sớm sẽ ảnh hưởng đến Thịnh Hạ ngủ không ngon giấc.

Ngày đó giữa trưa thứ ba, Nhậm Ngạn Đông từ công ty trở về biệt thự một chuyến. Lúc này Thịnh Hạ đã thu dọn hoàn tất để chuẩn bị đi về nhà ông bà.

Cô cùng Nhậm Ngạn Đông mấy năm nay vẫn luôn là trạng thái thường xuyên xa nhau. Anh và cô bay tới bay lui là chuyện thường ngày, cả hai có thói quen không đi sân bay tiễn đưa lẫn nhau.

“Giấy tờ cá nhân nhớ mang theo ?” Nhậm Ngạn Đông lại lần nữa nhắc nhở.

Thịnh Hạ: “Đều ở trong túi.”

Nhậm Ngạn Đông đem hành lý đặt vào cốp xe cho cô. Bọn họ có xa nhau cũng theo thói quen không muốn nói nhiều. Thịnh Hạ ngồi trên xe, hạ cửa sổ xuống, “Em đi trước bên kia xem có chỗ nào ăn ngon, cảnh đẹp, lần sau sẽ mang anh cùng đi.”

Nhậm Ngạn Đông nói không nên lời nên chỉ gật đầu. Anh chờ xe cô nổ máy, chậm rãi lăn bánh khỏi sân biệt thự. Chợt từ cửa sổ xe phía sau anh thấy một bàn tay vương ra chỉ duỗi ba ngón tay, sau đó quơ quơ. Nhậm Ngạn Đông liền hiểu đó là mang hàm ý: Tam ca, tái kiến.

Ô tô đi ra rồi mà anh vẫn đứng thẫn thờ một lúc lâu trong sân mới vào nhà.

Trên bàn sách thư phòng bày một bức hoạ, Thịnh Hạ lại nhắn cho anh bằng tranh vẽ.

Lần này trình độ vẽ chuyên nghiệp không khác gì hoạ sĩ. Bức tranh được chia làm hai nội dung.

Bên phải bức tranh là vẽ một đường kéo dài không ngừng đến núi lớn. Trong khe núi có tòa nhà dạng kiểu nhà trong thôn nhỏ, có vẽ cả một thân cây dài bao quanh trên đỉnh núi. Một phiên bản Thịnh Hạ bò tới chỗ cây cao đó, trong tay cầm loại kính viễn vọng. Trên kính viễn vọng viết: công nghệ đen của Thịnh thị. Bên cạnh phiên bản Thịnh Hạ còn có một khung hình độc thoại: ‘Tam ca, em nhìn thấy anh rồi’.

Tiếp theo cô vẽ hình ảnh thể hiện kết quả nhìn qua bằng kính viễn vọng. Nhìn từ kính là một tòa nhà cao trong đô thị lớn. Cô còn vẽ một cụm các tòa nhà cao tầng khác đặt tên ‘đế quốc cao ốc’. Bên cạnh đó là các office building, đặc biệt có một văn phòng đang còn đèn sáng. Trong phòng vẽ anh đang xem máy tính ngay tại bàn làm việc. Kế bên máy tính là di động, trên màn hình điện thoại là hình ảnh cô đặc biệt tưởng tượng vẽ rõ như tự bản thân cô đã thấy từ hot search.

Bên trái của bức họa thì cô vẽ núi lớn. Bên này cô họa bầu trời xanh thẳm. Trên cao có nhiều đóa mây trắng bay cùng ánh nắng đã chiếu cao trên đỉnh đầu. Hình ảnh này trái ngược với hình ảnh bầu trời đêm bên kia thành thị. Sự tương phản là đen nhánh, trăng nhô lên cao, còn có rất nhiều ngôi sao nhỏ.

Nhậm Ngạn Đông nhìn trong một lúc lâu bức tranh sau đó anh cất vào ngăn kéo.

Thịnh Hạ không nghĩ hành trình cùng bà cô quá là dài. Cô ngồi máy bay cùng bà đến tỉnh thành. Vì thành phố nhỏ không có sân bay nên cả hai chỉ có thể ngồi xe lửa đến ga trong thôn. Đoàn tàu là dạng dân dụng, không phải loại xe được trang bị cao cấp như dùng cho khách du lịch.

Khi cả hai đến ga thôn nhỏ, tiếp tục ngồi xe đi đường núi bao quanh sườn núi,. Dù đường cong quẹo nhưng cô đúng thật chưa từng một lần thưởng thức loại cảnh sắc đẹp không sao tả xiết ven hai bên đường.

Bà hỏi: “Hạ Hạ, con có mệt hay không?”

Thịnh Hạ quay đầu lại, “con không mệt ạ, còn khá tốt. Tiểu di nãi, chúng ta mấy giờ mới có thể đến trong huyện?” (*cách gọi bà cô nhỏ là ‘tiểu di nãi’ hoặc gọi là ‘bà’ đều được*)

Tiểu di nãi hướng ra ngoài nhìn nhìn, “Còn phải hơn hai giờ.” Xa như vậy?

Thịnh Hạ hỏi tiếp: “Từ trong huyện đến trong thôn kia bao lâu?”

Tiểu di nãi cười, “Còn phải một tiếng rưỡi.”

Thịnh Hạ khó có thể tưởng tượng sáu bảy năm trước Hạ Mộc làm sao thoái khỏi vùng núi? Cô ấy mỗi lần đến Bắc Kinh đi học thật không dễ dàng.

Khó trách Kỷ Tiện Bắc rất sủng Hạ Mộc. Cô ấy được nâng niu trong lòng bàn tay. Cô cảm thấy Hạ Mộc thật không dễ dàng có được điều đó.

Tiểu di nãi nói cho cô nghe chút về tình hình thôn nhỏ: “Hiện tại từ trong huyện trở về có thêm nhiều phương tiện hơn trước kia rồi. Đường thì do bằng đất lại bị gồ ghề lồi lõm. Điên thì không có nhưng hiện tại tình trạng đều đã sáng sủa hơn rất nhiều.”

Cô hỏi Thịnh Hạ, “Hạ Mộc, con đã nghe qua tên người này chưa? Cô ấy chủ trì một tiết mục trên TV. Người con gái này là người có tiền đồ duy nhất trong thôn.”

Thịnh Hạ cười nhạt: “Con có quen mà còn đã cùng nói chuyện. Cô ấy thật xinh đẹp.”

Tiểu di nãi: “Chính là người yêu của cô ấy quyên góp tiền đại tu đường xá ở thôn .” Trong thôn, còn có vài người khác góp vốn xây dựng trường học. Trong huyện thì có người giúp khai phá du lịch.

Dọc theo đường đi, tiểu di nãi cùng Thịnh Hạ trò chuyện về trạng thái thôn trang nhỏ chuyển biến trong mấy năm nay. Thời gian nói chuyện trôi qua bất tri bất giác khiến cả hai đã tới nhà ga huyện rồi.

Người tới đón các cô chính là con của bà cô nhỏ. Thịnh Hạ đã gặp qua, cô gọi anh là đại bá (chú).

Đại bá cùng học với Hạ Mộc; trong thôn bọn họ có ba người đều họ Hạ, đại bá là thư ký thôn.

Đại bá chạy Minibus đến. Trên chỗ ngồi phía sau tất cả đều là cặp sách, sách bài tập còn có văn phòng phẩm. Toàn bộ đồ trong xe đều tràn ngập mùi hương sách mới.

Thịnh Hạ xoay người nhìn nhìn, “Đại bá, tại sao chú mua nhiều đồ dùng học tập như vậy?” Cô nhớ rõ con của đại bá còn không đến một tuổi.

Đại bá: “Đây là ở cục giáo dục phát cho trong thôn để những cháu nhỏ dùng trong lúc học.” Thầy giáo trong thôn không có xe nên anh giúp mang về.

Một ít đồ dùng học tập đều là được quyên tặng từ công ty lớn cho mỗi học kỳ. Trên xe này dụng cụ học tập sử dụng cho học kỳ sau. Thời gian là sắp đến kỳ nghỉ đông nên đại bá trước tiên lấy về chia phát cho bọn nhỏ lưu giữ.

Sau đó đại bá chuyên chú lái xe nên Thịnh Hạ không hỏi thêm nhiều.

Cô lấy di động ra. Cô nhìn thấy rốt cuộc tín hiệu cũng có một hai vạch. Cô nhắn tin cho Nhậm Ngạn Đông: 【 tam ca, em tới rồi. 】

Thời gian bên Nhậm Ngạn Đông là sáng sớm. Anh đang còn trên phi cơ chưa đáp.

Khi anh xem những bức thư tay do bọn nhỏ viết cho anh thì cảm giác tỉnh ngủ hoàn toàn. Có một phong thư là từ một đưa bé học cấp hai, chữ viết rất tinh tế: ‘Thẩm lão sư, chúng con đều rất muốn báo cho chú một tin tức tốt là trường học chúng con có sách báo để đọc rồi. Tụi con có thật nhiều thật nhiều giấy mà chúng con chưa từng thấy qua. Thầy giáo nói cho chúng con biết tất cả đồ dùng đều là chú mua cho chúng con. Chúng con rất vu, bọn con còn làm báo tường dán trong lớp học. Đều có hình chú chụp chung với mọi người trong thôn. Lâu lâu ngài có thể nhìn thấy mà nhớ tụi con.’

Nhậm Ngạn Đông nhìn xuống bức ảnh trong bản tuyên truyền.

Anh đối với báo tường không ấn tượng lắm nhưng đại khái là nhận ra vị trí nó nằm ở trong phòng đọc sách mới được xây dựng lại. Phòng đọc này nằm sau lưng trường học. Còn về ảnh chụp là lần đến thăm mừng tụi nhỏ được đi học lại. Anh có chụp ảnh chung với bọn nhỏ. Sau đó anh không nghĩ tới trường học cũng rửa hình và treo lên.

Trong thôn không có nhiều nơi đi chơi nên anh nghĩ đến Thịnh Hạ sau khi đi qua hết mọi nơi trong thôn sẽ cảm thấy nhàm chán mà đi tham quan đến trường học.

Một giờ sau máy bay đáp.

Nhậm Ngạn Đông vừa ra khỏi hải quan liền đem hành lý giao cho thư ký. Anh tìm số điện thoại của người bên thôn nhỏ. Anh chỉ có số điện thoại của thư ký thôn nên hiện tại tất cả lần hỗ trợ đều thông qua người thư ký này.

Thôn nhỏ bên kia đang là thời điểm mặt trời xuống núi. Sắc trời dần dần tối đi.

Đại bá sợ Thịnh Hạ sốt ruột nên cùng cô nói: “Gần đến rồi. Nhiều lắm là có mười mấy phút thôi.”

Thịnh Hạ: “Không có việc gì, con cũng không mệt.”

Bà cô hỏi Thịnh Hạ, “Hạ Hạ, có đói bụng không?”

“con không đói bụng.”

Bà cô ngồi sau xe, Thịnh Hạ quay đầu, “Con buổi tối thường không ăn.” Cô cười giải thích thêm “Giảm béo.”

Giữa lúc trò chuyện, tiếng chuông vang vọng của di động trong thùng xe, là di động của đại bá.

Trời tối mà cũng không có đèn đường, đại bá muốn chuyên chú nhìn đường đi nên ông nói Thịnh Hạ: “Hạ Hạ, nhìn xem là ai đang gọi tới?”

Thịnh Hạ mở thùng xe có di động đang reo, điện báo biểu hiện: Thẩm lão sư.

“Là lão sư thôn nhỏ, Thẩm lão sư.”

Đại bá nhíu mày suy nghị; trong thôn bọn họ tổng cộng không có nhiều giáo viên, không có ai mang họ Thẩm.

Anh bỗng nhiên nhớ tới, “À, là người ở Bắc Kinh. Mỗi năm cậu ta đều tới góp từ thiện đồ dùng học tập cho bọn nhỏ trong thôn. Người này thật tốt, trường học được xây lại cũng là do cậu ta quyên góp mà thành.”

Âm nhạc chuông điện thoại còn vang.

Đại bá: “Con giúp ta tiếp cuộc gọi, mở loa ngoài.”

Thịnh Hạ cuối đầu mới phản ứng liền giúp đại bá mở loa ngoài nghe máy, đem điện thoại tới gần đại bá hơn.

Microphone truyền đến giọng nói từ tính trầm thấp có nhịp điệu dồn dập, “Hạ thư ký chú khỏe không, tôi là Thẩm Lăng.”

Thịnh Hạ sửng sốt, sao lại là thanh âm của tam ca?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN