Thịnh Hạ Chi Luyến - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Thịnh Hạ Chi Luyến


Chương 18


Sau ngày đó, Nhậm Ngạn Đông ở nhà ăn cơm xong cùng cha mẹ xem TV một chút, liền trở về biệt thự.

Trong nhà đầu bếp, tài xế cùng người làm tất cả đều nghỉ, trong phòng to như vậy cũng chỉ có anh một người.

Hôm nay khi ăn cơm, mẫu thân hỏi anh, tính khi nào cùng Thịnh Hạ kết hôn?

Khi nào kết hôn thì khó nói, Thịnh Hạ còn muốn học nghiên cứu sinh.

Anh hồi đáp mẫu thân: Lễ Tình Nhân cầu hôn.

Hiện tại cách Lễ Tình Nhân có mười một ngày thôi.

Mẫu thân hiển nhiên kinh ngạc, lại hỏi: Nhẫn con đã chuẩn bị tốt chưa?

Anh gật đầu: “Sớm đã chuẩn bị.”

Thời khắc tân niên tiếng chuông gõ vang còn có một phút đồng hồ, Nhậm Ngạn Đông nhìn vào dãy số điện thoại của Thịnh Hạ vừa lúc 0 giờ anh gọi điện thoại cho cô.

Thịnh Hạ đặc biệt chú trọng nghi thức thể hiện tình cảm nên thích có lời chúc năm mới vào lúc 0 giờ, nên bất tri bất giác anh cũng làm như thói quen dù cho dịp lễ lớn nhỏ nào anh đều sẽ gọi điện thoại cho cô vào lúc 0 giờ.

Trong TV đang chiếu màn hình đếm ngược, khi âm thanh ‘1’ vừa phát ra Nhậm Ngạn Đông cầm điện thoại gọi nhưng mà thanh âm là truyền đến ‘ số điện thoại này đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.. ‘.

Anh nhanh chóng nhắn tin cho cô: ‘chúc mừng năm mới’

Khi gọi lại lần nữa vẫn là tiếng trả lời của tổng đài điện thoại, đường dây đang bận.

Mười phút sau, Thịnh Hạ gọi lại cho anh.

Nhậm Ngạn Đông đang ở thư phòng, trong tay vừa mới châm một điếu thuốc.

“Tam ca, năm mới vui vẻ.”

“Uhm.” Nhậm Ngạn Đông nhàn nhạt đáp, “Điện thoại sao lúc nào cũng bận vậy?”

Thịnh Hạ ngữ khí nhẹ nhàng sung sướng, “Là em vẫn đang cùng trò chuyện với các bạn trung học, họ gọi trước anh mười phút, nói muốn chúc tân niêm lúc giao thừa.”

Nhậm Ngạn Đông hút một hơi, chậm rãi nhã khói, vốn dĩ muốn hỏi là bạn học nam hay nữ nhưng lời nói vừa đến bên miệng lại không nói ra được.

Bạn học nữ cũng sẽ không rãnh rỗi gọi điện thoại chúc.

Thịnh Hạ nói tiếp: “Lần này các bạn học cũ lớp em gặp lại người bạn là lớp trưởng vì sau khi phân khoa thì cũng không còn học chung, người lớp trưởng này lúc trước cũng có quan hệ tốt với mọi người.” Lời nói của cô mang theo ý cười: “khá giống anh, đều có giá trị nhan cùng năng lực.”

Nhậm Ngạn Đông tiếp tục hút thuốc mà cũng không có chút nào hứng thú muốn nghe đề tài này nữa.

“Tam ca.” Cô thanh âm trầm thấp, hình như có làm nũng.

“Uhm?”

“Anh có xem chương trình ngày giao thừa không?”

Nhậm Ngạn Đông: “……”

Cô nhảy đề tài tốc độ nhanh đến anh nhất thời cũng không đuổi kịp tư duy.

Thịnh Hạ cười, nhưng cũng không tiếp theo cùng anh nói giỡn, mà là hỏi: “Anh đang ở đâu?”

Nhậm Ngạn Đông dập mẫu thuốc lá, “Ở nhà.”

Thịnh Hạ: “Vậy anh nhanh ngủ đi, ngày mai anh có đến chúc tết ở đâu không?”

Nói ngủ ngon, Thịnh Hạ cắt đứt trò chuyện.

Kỳ thật vừa rồi cũng không có người lớp trưởng nào gọi điện thoại cho cô, cô dùng điện thoại bàn trong nhà tự gọi vào di động để làm đường dây bận hồi lâu.

Tết Âm Lịch cứ như vậy gió êm sóng lặng trôi qua, mỗi đêm cô cùng anh trò chuyện qua điện thoại, ngữ điệu cũng bình thường, ngẫu nhiên cô cùng anh làm nũng, hỏi anh có nghĩ đến cô, có khi cũng sẽ nói với anh một tiếng ‘tam ca, em nhớ anh.’

Nhưng số lần cô chủ động liên hệ anh càng ngày càng ít. Từ ngày hôm qua đến hôm nay, cô cũng chưa gọi hay nhắn tin gì cho anh, đều là anh chủ động liên hệ cô.

Cô đang dần dần tự bản thân tập làm quen, chính mình tìm cách giảm bớt thời gian liên hệ với anh để sau này mọi sinh hoạt sau khi chia tay cô sẽ không quá gian nan.

Đêm mùng một, Nhậm Ngạn Đông nhận được điện thoại của Thẩm Lăng, rủ anh đi hội sở đánh bài.

Lần trước ở hội sở chơi vẫn là cùng Thịnh Hạ, lúc sau anh quá bận cũng không có thời gian qua chơi.

Đêm nay Mẫn Du cũng ở hội sở, cô vừa nhìn thấy anh thì nhướng mày nhìn anh từ trên xuống dưới, cũng không gọi một tiếng.

Nhậm Ngạn Đông đối với thái độ của cô gái này đã sớm quen, khi còn nhỏ cô vẫn như vậy.

Thẩm Lăng nhìn phía sau anh, không thấy ai.

“Thịnh Hạ không đến chơi?”

Nhậm Ngạn Đông ngồi xuống bên cạnh bàn, “Đang ở Thượng Hải.”

Thẩm Lăng: “Đi nhiều ngày như vậy, còn không muốn quay về? Cô ấy vui đến quên cả trời đất a.”

Nói, tự hỏi tự đáp, “Cũng đúng, trở về làm gì? Ở với người như cậu cũng giống như ở với không khí, còn không bằng cô ấy ở đó ăn nhậu chơi bời.”

Nhậm Ngạn Đông liếc xéo anh, Thẩm Lăng bắt đầu chơi bài.

Trên bàn bài còn có những người khác, bọn họ lúc sau chơi hang say cũng không nói nhiều về chuyện cá nhân.

Hôm nay là hội sở tân niên nên không buôn bán gì mà còn chuẩn bị cho mỗi phòng không ít lễ vật, phòng Thẩm Lăng đặt cho mọi người có lễ vật phong phú nhất, còn có mấy món quà túi xách phiên bản giới hạn.

Nhậm Ngạn Đông trước kia đối quà tặng chưa bao giờ cảm thấy hứng thú, đêm nay lại nhìn trúng một cái túi mà Thịnh Hạ thích.

Muốn sở hữu quà tặng thì phải tham dự trò chơi phân đoạn mới có thể nhận quà. Hơn nữa quy tắc trò chơi tương đối thú vị quái ác, người thắng được lấy quà mà còn người thua phải tìm người khác phái hôn môi.

Nhậm Ngạn Đông không thích chơi trò chơi, theo chân bọn họ thương lượng: “Cái túi kia để lại cho tôi, tôi sẽ tài trợ gấp đôi quà tặng.”

Bọn họ ồn ào, nói không được, khẳng định muốn tuân thủ quy tắc trò chơi.

Nhậm Ngạn Đông thoái nhượng: “Thắng thì túi là của tôi, thua tôi uống rượu.” Anh chỉ rượu vang đỏ trên bàn, “Một chai đầy.”

Trong ấn tượng của bọn họ, Nhậm Ngạn Đông không chơi loại trò chơi này, nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay vì ai mà quá nhượng bộ, bọn họ hiểu chuyện cũng không làm anh khó xử.

Nhậm Ngạn Đông bỏ qua trò chơi, đánh bài, nhưng chơi rất hăng say.

Thẩm Lăng tạm dừng muốn qua nhìn xem, nhưng Mẫn Du cho anh một ly rượu, cằm khẽ nhếch, “Đi hút một điếu thuốc?”

Thẩm Lăng nháy mắt đã hiểu, Mẫn Du có chuyện muốn nói với anh, anh lấy thuốc cùng bật lửa theo Mẫn Du đi ra ngoài.

Ra bên ngoài phòng, Thẩm Lăng cũng không hút cùng Mẫn Du, anh chỉ là nhấp mấy giọt rượu, hỏi Mẫn Du: “Chuyện gì?”

Mẫn Du cũng không biết nói từ đâu, nói nhiều sẽ đem sự việc của Thịnh Hạ kể, còn không nói cô lại sợ có phải sự hiểu lầm hay không.

Cô ngẫm nghĩ tìm từ, “Cũng không có gì, chính là xem Nhậm vô tâm đột nhiên nghiêm túc, có chút không thói quen.”

Thẩm Lăng: “Cái gì nghiêm túc?”

Mẫn Du: “Chơi trò chơi, dành thắng cái túi cho Thịnh Hạ.”

Thẩm Lăng lý giải là Nhậm Ngạn Đông làm như vậy cũng không phải thiệt tình gì mà chỉ là bởi vì Thịnh Hạ căn bản không đem cậu ta để ở trong lòng, đi chơi quên đường về mà không nhớ thương Nhậm Ngạn Đông, làm cậu ta thật không thói quen, cảm thấy mất mát.

Người đàn ông nào cũng cảm thấy tự ái như vậy.

Lòng tự trọng, chiếm hữu bị xúc phạm, nhưng vẫn chưa xem là thiệt tình.

Anh lại nhấp ngụm rượu vang đỏ, “Cô không cần nhọc lòng cho bọn họ, người kia thì vô tâm vô phổi, lão tam sẽ không phải đối thủ của Thịnh Hạ.”

Ngày nào đó Thịnh Hạ chơi mệt mỏi, thì sẽ ném lão tam thôi.

Mẫn Du không phát biểu ý kiến, chỉ là ‘ ha hả ‘ hai tiếng.

Cô muốn hỏi nhất chính là chuyện làm từ thiện ở thôn nhỏ.

“A, đúng rồi, tôi hình như có nghe cậu nói qua là Nhậm vô tâm còn làm từ thiện, có phải hay không?” Cô làm bộ đột nhiên nhớ tớ.

Thẩm Lăng gật đầu, “Uhm, chuyện này là ba năm trước đây, năm trước còn đi một lần. Một người như Hạ Mộc làm cậu ta khó quên.” Sau đó không thể nề hà lắc đầu.

Mẫn Du đem rượu trong ly một hơi uống cạn, “Xứng đáng.”

Thẩm Lăng biết cô cùng lão tam không hợp, liền chuyển đề tài, hỏi cô, “Cô gần đang bận gì à?”

Mẫn Du: “cũng hơi bận.”

Cô ý bảo anh: “Đi thôi, trở về nhìn xem Nhậm vô tâm thua hay thắng.”

Đây là lần Nhậm Ngạn Đông chơi bài nghiêm túc nhất, ba ván đều là thắng.

Ở hội sở chơi một lát, Nhậm Ngạn Đông liền trở về.

Trên xe, anh theo thói quen tính lấy di động xem thử, Thịnh Hạ cũng không có điện thoại, cũng không tin tức.

Hiện tại đã rạng sáng 12 giờ rưỡi, hôm nay cả ngày, cô không liên hệ anh.

Anh điện thoại cho cô, đợi mấy chục giây bên kia mới tiếp.

“Tam ca.”

Cô bên kia thanh âm thực ồn ào, như là ở ktv.

Nhậm Ngạn Đông hỏi: “Ở bên ngoài?”

Thịnh Hạ: “Uhm, cùng bạn học cũ đi ca hát.”

Không biết vì sao, Nhậm Ngạn Đông phản ứng đầu tiên chính là cô cùng với tên lớp trưởng nam sinh kia.

Lặng im vài giây, thanh âm của anh nghe thật bình tĩnh: “Không phải năm trước mới vừa họp mặt rồi à?”

Thịnh Hạ: “lần đó là họp lớp, đêm nay họp bạn cùng tiểu khu, chỗ này khá tốt nên các bạn em rủ ca hát ăn cơm.”

Nhậm Ngạn Đông hỏi: “Khi nào em trở về Bắc Kinh?”

Thịnh Hạ nỗ lực điều chỉnh hô hấp của bản thân, “Còn muốn ở lại chơi mấy ngày.”

Bên kia có người kêu cô, “Không nói chuyện với anh nữa, em đi ca hát.”

Nhậm Ngạn Đông: “Uhm.”

Điện thoại cứ như vậy cắt đứt.

Thịnh Hạ đêm nay là cùng cháu họ đi chơi, cũng không phải cùng bạn cũ.

Màn hình tối dần đi, cô vẫn chưa hoàn hồn.

Hai ngày kế tiếp, Thịnh Hạ vẫn là quá đần độn, ban ngày ngủ một ngày, ban đêm chơi suốt đêm, ngày đêm cứ đảo lộn.

Ông ngoại bà ngoại đem đưa cháu nhỏ giáo huấn một chút, nó bảo đảm không mang cô đi ra ngoài, nhưng nhịn không được sự năn nỉ ỉ ôi của Thịnh Hạ, anh liền nửa đêm trộm mang cô đi ra ngoài, sáng sớm cả hai người mới chạy về nhà.

Giữa trưa ngày đó, Thịnh Hạ còn đang ngủ nướng, tiếng đập cửa vang lên làm cô tưởng là bà ngoại hoặc Hạ nữ sĩ, “Cửa không có khóa.”

Lật người sang tiếp tục ngủ.

Cửa đẩy ra rồi mau khép lại, không có âm thanh lải nhải như mọi thường.

Thịnh Hạ đã chuẩn bị nghe quở trách, nhưng nghe được lại là, “Sao bây giờ em không dậy nổi à?”

Cô sửng sốt, là thanh âm của Nhậm Ngạn Đông.

Choáng váng vài giây, cô xác định không phải nằm mơ, cô đột nhiên xoay người.

Nhậm Ngạn Đông đã chạy tới mép giường ngồi xuống.

Thịnh Hạ nhìn anh, bỗng nhiên cười, “Sao anh lại tới đây?” Cô ngồi dậy, tóc vừa ngủ dậy thật sự loạn.

Nhậm Ngạn Đông: “Lại đây để chúc tết ông ngoại bà ngoại.” Anh duỗi tay vuốt chỉnh tóc cô hết rối, cô vẫn là đang mặc áo sơmi của anh để ngủ.

Giờ khắc này, anh cảm giác như là không có gì lạ thường.

Chính là cô quá ham chơi, chơi vui quá liền đã quên gọi cho anh. Khả năng trước kia cô cũng như vậy mê chơi, chỉ là một năm rưỡi nay vẫn luôn bận diễn tấu mà không có thời gian xỏa.

Thịnh Hạ hướng sang người anh, cô duỗi tay ôm, đem mặt chôn trong cổ anh, “Cho em ôm một lát.”

Nhậm Ngạn Đông giơ tay, thuận thế đem cô vòng ở trong ngực, “Trong khoảng thời gian này mỗi ngày chơi thỏa mãn chưa vậy?”

Thịnh Hạ: “Uhm.” Dừng một chút, “Có phải mẹ em lại lải nhải về em hay không?”

“Cũng không có.” Nhậm Ngạn Đông hôn bên sườn mặt cô, lúc sau hôn từ từ xuống cằm, lâu lắm rồi không thân mật, anh thiếu chút nữa liền không khống chế được bản thân.

Hôm nay không mang theo bao lại đây, anh kịp thời dừng hôn, chỉnh áo sơmi cô đang mặc cho ngay ngắn, thanh âm khàn khàn, “Cùng anh trở về đi?”

Thịnh Hạ không đáp hỏi lại, “Anh muốn hôm nay về à?”

Nhậm Ngạn Đông gật đầu, “Ngày mai anh có hẹn.”

Thịnh Hạ không dự định trở về, trở về phải cùng anh thân thiết, cô ôm cổ anh, “Em ở lại chơi mấy ngày được không? Chờ đến lúc đi làm thì em liền trở về.”

Nhậm Ngạn Đông không thấy cô làm nũng, đành phải đáp ứng cô, rồi lại không nghĩ ra lý do cô lưu luyến nơi này? Đều không muốn cùng anh về Bắc Kinh.

Bọn họ đã hơn một tháng không ở bên nhau thân mật.

Trong lòng anh luôn có một tia bất an dâng lên, nhưng tự làm mình bình tĩnh lại.

Vào ban đêm, Nhậm Ngạn Đông liền trở về Bắc Kinh, Thịnh Hạ cũng không tiễn anh.

Hạ nữ sĩ hỏi cô, “Sao con không cùng Ngạn Đông trở về?”

Thịnh Hạ: “Con có hẹn với bạn học cũ.”

Hạ nữ sĩ nhìn chằm chằm cô nhìn sau một lúc lâu, “Mẹ gần đây cảm giác con hơi khác thường chỗ nào đó giống như hồn và người không để một nơi, người bạn cũa nào hẹn con vậy?”

Thịnh Hạ thất thần ăn trái cây, “Bạn học nam.”

Hạ nữ sĩ nghẹn lại, cảnh cáo cô: “Thịnh Hạ, mẹ đã từng nói với con lấy nguyên tắc biết giới hạn nào không cho chạm vào! Bằng không mẹ không tha cho con đâu!”

Thịnh Hạ không lên tiếng.

Hạ nữ sĩ vốn dĩ đang xem TV, cũng không có tâm tư xem, bà trực tiếp tắt TV, phòng khách nháy mắt an tĩnh lại.

“Thịnh Hạ!”

Thịnh Hạ buông trái cây trong tay, cùng mẹ đối diện, “Nói đi.”

Hạ nữ sĩ: “Con nếu là cảm thấy cùng Nhậm Ngạn Đông không thích hợp, tính cách không thích hợp, con nên sớm một chút nói rõ ràng! Mẹ trước kia đã nói, thời điểm chia tay đừng quá tàn nhẫn, đừng ảnh hưởng giao tình hai nhà, con nếu là đụng vào lửa thì mặc kệ là con có ba chống lưng thì mẹ đều sẽ không tha!”

Bà cũng cảm giác Thịnh Hạ đối với Nhậm Ngạn Đông không quan tâm lắm, Nhậm Ngạn Đông hôm nay đặc biệt tới chúc tết, cô cũng không biểu hiện nhiều nhiệt tình.

Thịnh Hạ không kiên nhẫn nói: “Biết!” Cô hiện tại thật phiền, trong lòng khổ sở không có chỗ phóng thích, cũng không nghĩ lại nghe Hạ nữ sĩ răn dạy, cô đứng dậy trở lên phòng ngủ.

Đêm nay Thịnh Hạ không đi ra ngoài chơi nên ngủ sớm.

Tắt đèn, phòng như .một màn tối đen.

Nhậm Ngạn Đông hẳn là đã đến sân bay, cô không nghĩ tới anh sẽ bay sang, cái ôm ấp kia vẫn là làm cô mê luyến, vẫn là hương vị cô thích.

Anh hôn môi như cũ làm cô tâm động.

Mà anh vẫn là không hề nói nhiều lắm.

Phảng phất cái gì cũng chưa biến.

Nhưng hết thảy lại đều thay đổi…

Sáng ngày đó, Thịnh Hạ từ Thượng Hải trở lại Bắc Kinh, còn ba ngày nữa chính là Lễ Tình Nhân, trước đó cô tính toán chờ thêm Lễ Tình Nhân thì chia tay.

Cô chỉ sợ kéo nhiều thêm một ngày, sẽ càng luyến tiếc không rời anh.

Khi Nhậm Ngạn Đông nhận được Thịnh Hạ tin tức trở về, đã là buổi chiều, Thịnh Hạ đã sớm trở lại biệt thự nhưng trước khi về cô cũng không báo anh.

Thực mau, Thịnh Hạ nhắn cho anh: 【 tam ca, anh chừng nào thì trở về? 】

Nhậm Ngạn Đông: 【 còn mười phút đến nhà. 】

Thịnh Hạ buông di động, đi sang phòng bếp.

Chưa đến mười phút, Nhậm Ngạn Đông đã về đến.

“Tam ca.”

“Đang làm gì?”

Nhậm Ngạn Đông đi qua.

Thịnh Hạ: “pha cho anh cà phê.”

Nhậm Ngạn Đông nhìn cô, cô trở về đã hơn một giờ, nhưng vẫn còn mặc váy, trang phục cũng không thay. Nếu là trước kia, sau khi cô ngồi máy bay về nhà thì chuyện thứ nhất chính là tắm.

Anh cho rằng: “Em còn muốn đi ra ngoài à?”

Thịnh Hạ không nói tiếp, tắt điện, cầm ly cà phê ra tới.

Nhậm Ngạn Đông sợ cô năng liền tiếp nhận cái ly, “Để anh.”

Thịnh Hạ cũng không khách khí, dựa vào kệ bếp dựa vào. Từ lúc xuống máy bay mãi cho đến bây giờ, tâm cô đau âm ỉ.

Nhậm Ngạn Đông hỏi cô: “Buổi tối đi đâu ăn?”

Thịnh Hạ lắc đầu, “Không đói bụng.”

Nhậm Ngạn Đông không miễn cưỡng, “Vậy em đi tắm rồi đi ngủ sớm một chút.” Lại nhớ tới, “Phòng quần áo có một cái túi em nhìn xem có thích hay không.”

Thịnh Hạ ôm cánh tay, không đáp lại.

Nhậm Ngạn Đông khuấy cà phê, mùi hương nồng đậm nháy mắt tràn ngập toàn bộ phòng bếp.

Anh không nghe được động tĩnh, quay đầu lại xem cô, “Làm sao vậy?”

Thịnh Hạ ngước mắt, cùng anh nhìn nhau.

Nhậm Ngạn Đông cảm giác ánh mắt cô so với lúc trước không giống nhau, bên trong cất giấu tâm sự.

“Làm sao vậy?” Anh lại hỏi một lần.

Thịnh Hạ dời đi tầm mắt, móng tay báu vào thịt, trong cổ họng chua xót, cô dùng hết toàn bộ dũng khí cùng sức lực, “Tam ca, chúng ta… chia tay đi, em phát hiện ta tâm tư không còn đặt ở anh.”

Nhậm Ngạn Đông toàn bộ sống lưng cứng đờ, động tác không kịp thời che dấu liền không cẩn thận làm đổ ly cà phê, cái ly lăn xuống, ‘ phanh ‘ một tiếng, chỉ còn mảnh nhỏ màu trắng vẩy ra linh tinh, trên than ly nhìn bằng mắt thường có thể thấy được một vết nứt.

Cà phê màu nâu thẫm theo chảy xuống, còn mang chút nhiệt khí âm ấm.

Trên giày và ống quần của Nhậm Ngạn Đông đều là cà phê.

Thịnh Hạ muốn đi lấy khăn lông rửa sạch, nhưng chân giống như bị ai giữ chặt, không bước đi được.

Nhậm Ngạn Đông tầm mắt trước sau dừng ở trên người cô, cũng không biết qua bao lâu, hầu kết của anh trên dưới hoạt động, gian nan phát ra âm thanh, “Em không phải nói em là người chỉ yêu một lần dài lâu?”

Lời này là chất vấn, là khổ sở.

Cũng là lần đầu tiên anh nói không rõ rang, không lý trí.

Thịnh Hạ nước mắt vẫn luôn ở hốc mắt đảo quanh, cô hít sâu, “Tam ca, thật xin lỗi.” Thanh âm của cô phát ra như nghẹn, “Trước kia em cũng cho rằng em là như vậy.”

Nhậm Ngạn Đông gật gật đầu, “Anh đã biết.”

Cô không yêu anh, anh hiểu được ý này.

Từ từ anh cảm giác chân mình có tri giác, lúc này mới khom lưng nhặt lên cái ly, lại đi lấy cây lau nhà rửa sạch cà phê trên mặt đất.

Toàn bộ rửa sạch thì cũng qua mười phút sau.

Thịnh Hạ trước mắt như mơ hồ, sau lại mới một chút bình tĩnh, chung quy vẫn là phải rời khỏi, “Tam ca, em đi.”

Cô không dám quay lại xem anh, nâng bước rời đi.

Chờ ô tô dần dần đi xa, cách biệt thự càng ngày càng xa, cô mới hiểu được, cái loại đau triệt nội tâm này đau đớn muốn chết nhưng cũng chỉ là vừa mới bắt đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN